Long Thần Quyết

Chương 3: Chương 3: Đại Trúc Phong




Vào giờ ăn cơm tối, trời đã nhá nhem.

Trên Đại Trúc Phong, sau núi là toàn bộ cánh rừng trúc, đằng trước là phòng ốc của mọi người, lớn nhất là chính điện Thủ Tĩnh Đường, vợ chồng Điền Bất Dịch và con gái họ ở sau điện này.

Bên cạnh Thủ Tĩnh Đường chính là tiểu viện có hành lang uốn khúc, nơi ở của các đệ tử, do ít người, số phòng còn nhiều hơn số người, nên mỗi người một gian, cả Thái dù mới đến cũng có riêng một phòng. Điều kiện ăn ở là một điểm hiếm hoi mà Đại Trúc Phong trội hơn hẳn các chi phái đồng môn khác.

Còn lại là nơi luyện công tên gọi Thái Cực Động, nhà bếp và nhà ăn. Lúc này các đệ tử đều đã tụ tập trong nhà ăn, phụ trách việc ăn uống là tiểu sư đệ Trương Tiểu Phàm, đang đưa từng khay cơm và thức ăn đặt lên bàn, phần lớn là đồ chay, rất ít đồ tanh mặn.

Bọn đệ tử lần lượt ngồi xuống bên phải chiếc bàn dài trong sảnh, Tống Đại Nhân ngồi phía đầu, Thái nhẹ nhàng ngồi ở chiếc ghế phía cuối cùng. Ở đầu bàn và phía đối diện đặt một chiếc ghế lớn và hai chiếc ghế nhỏ hơn một chút, xem ra là dành cho mấy người trong gia đình Điền Bất Dịch.

Thái thấy bên cạnh mình còn thừa ra một khoảng trống, đấy là chỗ ngồi của tiểu sư đệ Trương Tiểu Phàm, lúc này vẫn đang bận túi bụi, một lát sau, rốt cục Trương Tiểu Phàm cũng thu vén xong cơm nước, rửa tay sạch sẽ, đi về chỗ ngồi, cùng mọi người đợi Điền Bất Dịch.

Đỗ Tất Thư nom còn khá trẻ, mặt gầy và nhọn, mắt tam giác, bộ dạng rất là tinh quái hiếu động, rất là nhanh nhẹn. Liếc nhìn Thái, cười mỉm hỏi: "Tiểu huynh đệ, đệ tên gì vậy?"

Thái nhẹ nhàng đáp.'' Nguyễn Thái, huynh có thể gọi ta là Thái.''

Đỗ Tất Thư gật gật đầu, chỉ tay vào mình, nói: "Ta là lục sư huynh của Đại Trúc Phong, Đỗ Tất Thư."

Thái gật đầu chào lại.

''Xin chào Đỗ huynh''

Đỗ Tất Thư khẽ hắng giọng, vỗ vỗ vai hắn, cười: "Đệ đợi lát nữa rồi thưởng thức tài nghệ của tiểu sư đệ."

Thái nhìn mâm bàn đầy ắp thức ăn thơm ngon, không nén được nuốt nước bọt đánh ực, rồi gật đầu.''Quả là một đầu bêp tốt.''

Đỗ Tất Thư thình lình bật cười, có vẻ rất ám muội, chỉ tay ra cửa sảnh nói: "Tiểu huynh đệ, lát nữa sư phụ sư nương, cả tiểu sư muội nữa, sẽ đi từ hướng nào vào, chúng mình thử đánh cuộc xem nhé?"

Mấy người ngồi trên nhao nhao quay đầu lại, mặt mày đều có vẻ vui thích, ngồi trên Đỗ Tất Thư là lão ngũ Lữ Đại Tín cười bảo: "Lão lục, đệ lại phạm thói nghiện cá cược rồi hử?"

Bên cạnh đó, Hà Đại Trí gầy đét cũng giễu: "Y lâu lắm rồi chưa thắng, bây giờ đi lừa Thái huynh đệ."

"Đi, đi, đi!" Đỗ Tất Thư vẫy tay lia lịa, phớt lờ mọi người, mặt mày hớn hở, bảo Thái: "Tiểu huynh đệ, đệ đoán lát nữa ba người nhà sư phụ, ai sẽ là người đầu tiên đặt chân lên bậc cửa này? Ồ, đệ vừa đến, để đệ đoán trước, khỏi nói là sư huynh bắt nạt đệ."

Lão nhị Ngô Đại Nghĩa ngồi mãi đằng xa cao giọng gọi: "Thái huynh, đã là đánh cược, huynh hãy hỏi y xem thua thì sao, thắng thì sao?"

Đỗ Tất Thư hừ một tiếng, đáp: "Các huynh sợ đệ trốn nợ chăng? Đỗ Tất Thư này hành tẩu thiên hạ, đều dựa vào đổ phẩm hảo danh vấn giang hồ.Mọi người cười ồ.''Đệ có thắng bao giờ đâu!'''' Tiểu huynh đệ, nếu huynh đoán trúng, ta sẽ giúp huynh một việc, nếu huynh thua, thì huynh giúp ta rửa bát mười ngày, được không?"

Mọi người lại cười ồ, Tống Đại Nhân cười mắng: "Hết nói nổi."

Thái nhìn mấy sư huynh đệ họ ai nấy đều hớn hở hoà mục, thái độ rất thân thiết, chẳng ai coi mình là người ngoài, trong lòng cảm thấy ấm áp, bèn nói: "Được."

Đỗ Tất Thư vỗ đùi, vẻ mặt hân hoan, dáng điệu hớn hở, hỏi: "Tiểu huynh đệ, vậy theo huynh rốt cục sẽ là sư phụ, sư nương hay tiểu sư muội đi vào trước?"

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Thái, Thái biết rõ có lẽ hai mẹ con Tô Như đã về Tiểu Trúc Phong thăm Thủy Nguyệt Đại sư."Đệ đoán nhất định là Điền đại thúc sẽ vào đầu tiên."

Mọi người cười lớn, Lữ Đại Tín lắc đầu nói: "Không ngờ hôm nay quả thật là huynh đã bị lão lục lừa mà giành lấy phần thắng rồi."

Đỗ Tất Thư vui mừng khôn xiết, nhìn Thái , cười hi hi nói: "Tiểu huynh đệ, ta bảo cho huynh đệ biết, thực ra lần nào, tiểu sư muội cũng là người đầu tiên trong gia đình sư phụ lao vào đây. Ha ha, lát nữa huynh đệ đến giúp ta rửa bát nhé."

Thái không nhịn được cũng bật cười, gật đầu đáp: "Chưa chắc đâu, lục sư huynh."

Trịnh Đại Lễ, người đứng vào hàng thứ ba, thân hình thấp lùn vạm vỡ, cười bảo: "Lão lục, đệ cũng dày mặt thật?"

Đỗ Tất Thư trợn mắt quái dị, nói: "Lão tam, huynh nói cái gì, đệ không ràng không buộc, mọi người muốn đánh cược thì phải nhận thua chứ, đúng không tiểu huynh đệ?"

Thái gật gật đầu''Đánh cuộc phải chấp nhận thua cuộc nha Đỗ huynh''Chợt nghe Tống Đại Nhân nói: "Sư phụ đến rồi."

Ai nấy nét mặt nghiêm trang, đều đứng cả dậy, hướng ra ngoài nghênh đón sư trưởng. Thái cũng đứng dậy theo.Giây lát sau, thân hình béo lùn của Điền Bất Dịch xuất hiện ở cửa, kế đến đằng sau lưng lão là...

Chẳng có ai cả.

Lão đến một mình.

Mọi người đờ hết cả người ra trừ Thái có vẻ bình tĩnh, Đỗ Tất Thư không nén được bèn hỏi giật: "Sư phụ, sư nương và tiểu sư muội đâu ạ?"

Điền Bất Dịch ném cho y một cái nhìn, lạnh nhạt bảo: "Sư nương ngươi dẫn tiểu sư muội về nhà mẹ rồi."

Mọi người ngạc nhiên, nhưng thoáng chốc sau không nén được đều phá lên cười. Nhìn Điền Bất Dịch lắc lư bước vào, Đỗ Tất Thư trơ mắt há miệng. Thái bước tới một bước đối mặt Điền Bất Dịch.'' Điền đại thúc, cảm ơn 10 ngày qua đã chăm sóc ta tận tình, ân tình này ta sẽ không bao giờ quên''Lão phất phất tay.'' Không có chuyện gì đâu, giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn thôi mà.''

Điền Bất Dịch ngồi xuống cái ghế lớn của mình, vẫy tay bảo: "Ăn cơm thôi!"

Bọn đệ tử lúc này mới ngồi xuống, ai nấy nhìn Đỗ Tất Thư, vẻ cười mà không phải cười.

Đang ăn cơm, Điền Bất Dịch nói với Thái.'' Ngươi ở Đại Trúc phong nghỉ ngơi mấy ngày khi khỏe lại Đạo Huyền Chân Nhân trưởng môn có chuyện hỏi thăm ngươi.''Không khí có vẻ không đúng cho lắm.Thái gật đầu'' Vâng, tiểu chất cũng đang có ý định thăm hỏi trưởng môn nhân và cảm ơn thịnh tình của Thanh Vân Sơn với mình.Động tĩnh lớn như vậy họ không nghi ngờ mới là lạ.

Đỗ Tất Thư quay đầu lè lưỡi với Trương Tiểu Phàm, cả hai không dám nói chuyện nữa, cắm đầu ăn thật lực. Lúc ấy, Tống Đại Nhân hỏi Điền Bất Dịch: "Sư phụ, lần này chưởng môn chân nhân triệu tập thất chi phái, sao Thủy Nguyệt sư thúc lại không đến?"

Điền Bất Dịch hừ một tiếng, cầm đôi đũa khác lên, nói: "Thì lão đạo cô ấy giả bệnh, phái người đến nói với chưởng môn sư huynh cái gì mà đau đầu phát sốt mãi, chưởng môn sư huynh cũng thật là, lại đi tin chứ.'' Điền Bất Dịch phát nghẹn, lắc đầu nói: "Lại được sư nương các người nữa, vừa nghe nói Thuỷ Nguyệt có bệnh gì đó, lập tức dẫn Linh Nhi đi sang thăm mụ ấy, cứ làm như trời sập không bằng, đúng thật là."

Bọn đệ tử nhìn nhau, nét mặt đều có vẻ mừng, Tống Đại Nhân ngập ngừng một lát, mới dọ dẫm hỏi: "Sư phụ, thế không biết sư nương ở bên Thủy Nguyệt sư thúc bao nhiêu ngày?"

Điền Bất Dịch trợn mắt nhìn y, nói vẻ không vui: "Cái gì mà mấy ngày, ngày nay đi, tối nay là về."

"Ối!" Bọn đệ tử than thở, ai nấy lộ rõ sự thất vọng. Điền Bất Dịch nhìn tới nhìn lui, hừ một tiếng nói với Tống Đại Nhân: "Hôm nay sư nương lại dạy dỗ bọn ngươi phải không?"

Tống Đại Nhân chưa cất tiếng, lão nhị Ngô Đại Nghĩa đã cướp lời: "Sư phụ khỏi phải hỏi y nữa, đại sư huynh hôm nay lâm trận bỏ chạy, thật là mất mặt."

Bữa cơm kéo dài đến nửa canh giờ, Trương Tiểu Phàm lại giúp Đỗ Tất Thư rửa bát.

Đỗ Tất Thư gãi gãi đầu: "Thế này vậy! Tiểu huynh đệ, lần này coi như ta nợ huynh, ngày sau huynh có việc gì cần ta giúp đỡ, cứ bảo nhé, được không?"

Thái gật đầu: "Đỗ huynh đệ, hay là bỏ đi, đằng nào..."

Đỗ Tất Thư nghiêm mặt, hiên ngang nói: "Gì vậy, ta lẽ nào là loại thị phi bất phân, trung gian bất biện ư, đã nhận lời huynh đệ tất nhiên phải làm cho bằng được, nếu không thì sẽ trở thành trò cười, bị các vị sư huynh phỉ nhổ."Tống Đại Nhân lôi kéo tay Thái dậy, bảo: "Tiểu huynh đệ, nào, ta đưa huynh đệ đi xem phòng mới của huynh đệ nhé." Hai người ra khỏi nhà bếp, trời đã tối mịt, một vầng trăng sáng từ từ nhô lên, treo phía trời đông. Họ đi ngang qua Thủ Tĩnh Đường, Thái ngoảnh nhìn vào trong, thấy đèn lửa đã tắt hết, một vùng đen ngòm, chỉ có ánh trăng chiếu trước điện, mang chút khí vị u ám.

Lại đi thêm một lúc, họ quay về khu hành lang lượn khúc nơi ở của bọn đệ tử, Tống Đại Nhân đưa Thái vào một gian tận cùng phía bên phải, nói: "Tiểu huynh đệ, căn phòng mà huynh đệ thức dậy lúc ban đầu đó là nơi ta ở, các sư đệ khác theo thứ tự mà xếp phòng, đều nằm bên phải, bảy căn bên trái kia không có người ở."Trong sân đá mảnh lát thành lối đi nhỏ, hai bên là bờ cỏ, gió đêm thoảng tới, lá cây cành trúc khe khẽ khua động, hương cỏ dịu dàng đưa lại, rất đỗi thanh tịnh.

Tống Đại Nhân mở cửa phòng, đi vào thắp đèn, gọi: "Tiểu huynh đệ, lại đây nào!"

Thái bước theo, thấy bên trong sắp đặt giản dị y như phòng của Tống Đại Nhân, chỉ có bàn ghế chăn đệm, ngoài ra chẳng còn gì nữa.

Tống Đại Nhân bảo: "Hôm nay ta đã quét tước qua chỗ này, huynh đệ ở tạm vậy! Sống trên núi thanh bần, huynh đệ ở thế tục quen xa hoa, có thể cảm thấy cô đơn, nhưng chúng ta là người học đạo, phải chịu đựng mọi sự rèn luyện. Nên...''

Thái đáp: "Đệ biết rồi, Tống huynh."

Tống Đại Nhân gật gật đầu, quay nhìn các phía, nói: "Thế nếu không có việc gì nữa thì ta về đây. Đệ đã mệt nhọc suốt cả ngày cũng nên nghỉ sớm một chút!" 'Tống huynh, đi thong thả'' Tống Đại Nhân dặn dò vài câu, rồi quay mình bước đi.

Thái trở vào phòng, đóng cửa lại, lúc ấy cảm thấy cả thế giới đột nhiên tĩnh lặng, chẳng có lấy một tiếng nói.

Thái nhè nhẹ bước lại trước bàn, đờ đẫn ngồi xuống một lát; rồi chẳng biết làm gì, hắn bèn thổi tắt đèn lửa, cởi bỏ áo ngoài, lên giường nằm, trằn trọc trở mình, chẳng biết bao lâu thì mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

"Á!"

Trong bóng tối, Thái kêu khẽ rồi lật mình ngồi dậy thở hổn hền. Nó vừa mơ thấy mình quay lại địa cầu bị truyền tống trận nổ tung mà lang thang giữa tinh không như cô hồn dã quỷ.Thái ngồi trên giường một lúc lâu, hơi thở dần dần điều hoà, mắt cũng lần lần thích ứng với bóng tối, nhìn ra phên cửa mở hé, có ánh trăng nhàn nhạt xiên vào, rơi trên nền đất, mờ ảo như tuyết sương. Hắn không buồn ngủ, bèn bò dậy đi đến trước cửa, cọt kẹt một tiếng, kéo cửa bước ra ngoài.

Bốn bề tịch mịch lặng lẽ, từ nơi nào chẳng biết âm ỷ đưa lại tiếng côn trùng, một tiếng, hai tiếng, rủ rà rủ rỉ, ánh trăng long lanh như nước, rải xuống mình hắnHắn ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy ngàn sao nhấp nháy, trăng giữa từng không, long lanh trong trẻo.

"Nơi nào là quê nhà của ta đây?" Hắn khẽ thì thầm, rồi thở dài, xoay mình đi vào phòng, thình lình trước ngực chùng lại, một vật từ trong áo lót sát mình lăn ra, rơi xuống mặt đất.

Thái giật bắn mình, cúi xuống nhặt lên, thì ra là hạt châu tròn trặn Long Châu. Mấy buổi nay Hắn gặp toàn đại biến, đã quên bẵng vật này.

Nghĩ đến đây, lòng hắn chợt trào nỗi cay đắng, chính viên châu này là chìa khóa đưa hắn tới nơi đây.

Thái giơ tay, soi hạt châu lên giữa không trung, dưới ánh trăng rờ rỡ sáng trong, chợt thấy màu sắc hạt châu bợt đi một chút, thành ra màu tím nhạt, nửa như trong suốt.

Thái ngắm mãi, đây là vật duy nhất mà cha mẹ nuôi để lại cho hắn, kỷ niệm duy nhất của quê hương.'' Có lẽ tới nơi này cũng không phải là chuyện không tốt.''Hắn mỉm cười một mình, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao, rồi quay gót bước vào phòng đi ngủ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.