Long Thần Quyết

Chương 6: Chương 6: Bái Sư và Truyền Nghệ




Trên đường trở về khuôn mặt của Điền Bất Dịch như tắm gió xuân phơi phới có vẻ khoái chí lắm độn quang ngay lập tức về Đại Trúc Phong.Làm cho Thái, cùng Trương Tiểu Phàm độn quang chậm đằng sau chẳng hiểu gì đành phải ngơ ngác hỏi Tống Đại NhânTống Đại Nhân tuy là một đại hán, lúc này trong lòng cũng rất vui vẻ, y nói:

"Tiểu huynh đệ, sau này chúng ta là người một nhà rồi."

Thái đờ ra một lúc, hỏi: "Người một nhà là thế nào?"

Tống Đại Nhân mỉm cười đem chuyện Điền Bất Dịch thu nạp hắn làm đồ đệ kể qua một lượt.

Trương Tiểu Phàm lắng nghe, nhất thời vui vui mừng tột độ, trong mắt một nó Thái là một người đáng thương như mình cũng không có người thân, Thanh Vân Môn Đại Trúc Phong gồm toàn những người vui vẻ chan hòa, nó coi đây như là nhà bây giờ có thêm một thành viên mới, sao có thể không là việc đáng mừng. Trương Tiểu Phàm bèn cất giọng gọi: "Thái sư huynh."

Tống Đại Nhân mỉm cười gật đầu: "Tốt lắm, tiểu sư đệ, lần này tiểu sư muội lại có thêm một vị sư huynh rồi?"

Đại Trúc Phong.Vừa chạm chân xuống đất Trương Tiểu Phàm vội vàng chạy vào Thủ Tĩnh Đường muốn báo tin ngay lập tức cho Điền Linh Nhi bóng hồng trong lòng nó, kéo theo một cái đuôi là con chó lông vàng to lớn trông vô cùng tức cười, vừa đuổi theo vừa sủa ồn ào náo nhiệt.

Tống Đại Nhân cười: "Nào, sư đệ, chúng ta đi vào, tiện thể ta nói cho đệ nghe qua tình hình bản môn, sau đó cùng đi bái kiến sư phụ sư nương, gặp qua các vị sư huynh, sư đệ sư muội khác."

Tống Đại Nhân vừa dắt Thái vừa đi, vừa nói: "Đại Trúc Phong của chúng ta không bằng các chi phái đồng môn khác, người rất là ít, nếu tính thêm đệ vào, tổng cộng không quá mười người, vì thế phòng ốc đều rộng rãi."

Qua tóm tắt sơ qua của Tống Đại Nhân với giọng nói vô cùng tự hào.

Thanh Vân Môn có lịch sử rất lâu đời, từ khi sáng lập đến giờ đã hai ngàn năm có lẻ, đứng đầu trong hai phái chính tà hiện nay. Nghe nói tổ sư khai phái vốn là một thầy tướng trong giang hồ, nửa đời thất vọng, buồn bực bất đắc chí. Năm 49 tuổi, ngao du khắp nơi, trên đường đi qua núi Thanh Vân, vừa nhìn đã nhận ra nơi đây có vẻ thiêng liêng kỳ tú, tụ được linh khí của trời đất, là một nơi tốt đẹp vào bậc nhất. Lập tức đăng sơn, ăn gió nằm sương, tu chân luyện đạo, chưa được bao lâu, lại tìm đuợc một quyển sách cổ không tựa đề trong một hang sâu bí mật, trên đó ghi chép những thuật pháp môn kỳ ảo, thâm thuý cao xa, mà lại diệu dụng vô cùng, uy lực cực lớn. Thầy tướng nọ được mối kỳ ngộ này, dốc lòng tu tập. Thấm thoắt hai mươi năm, có chút tựu thành, bèn xuất núi. Trải qua mấy trận mưa gió giang hồ, tuy không thể độc bá thiên hạ, nhưng cũng trở thành người hùng một phương. Bèn ở trên núi Thanh Vân, khai tông lập phái, đặt tên "Thanh Vân". Vì nội dung trong quyển sách không có tựa đề kia rất gần với đạo gia, nên ông ta bèn phục trang đạo nhân, tự xưng hiệu Thanh Vân Tử, đệ tử đời sau tôn xưng là Thanh Vân Chân Nhân. Thanh Vân Tử thọ 167 tuổi, sinh thời thu nạp mười đệ tử, lúc lâm chung có dặn rằng: "Ta nửa đời đã học đến tận cùng về tướng thuật, tinh yếu nhất chính là tướng phong thủy. Núi Thanh Vân này là linh địa hiếm có trong nhân gian, phái Thanh Vân ta giữ ngọn núi này, về sau nhất định sẽ hưng thịnh, các ngươi quyết không thể bỏ được. Nhớ lấy, nhớ lấy!" Lúc ấy mười đệ tử đều gật đầu, tin tưởng chắc chắn rồi, Thanh Vân Tử mới nhắm mắt tắt nghỉ. Không ngờ trong vòng một trăm năm sau đó, chẳng biết là có phải ý trời ghẹo người, hoặc căn bản là Thanh Vân Tử tướng thuật không tinh, Thanh Vân Môn không chỉ không phát triển, mà mỗi ngày một suy vi. Trong mười đệ tử, có hai người chết sớm, bốn người bỏ mạng trong những cuộc huyết sát giang hồ, một người tàn phế, một người mất tích, chỉ truyền lại hai chi phái. Trải qua năm mươi năm, trong vòng một trăm dặm quanh núi Thanh Sơn đã xảy ra những thiên tai địa chấn chưa từng có, ngập lụt khủng khiếp, đất rung núi chuyển, tử thương vô số, lại dứt tuyệt đi một chi phái. Mà còn lại mỗi một người, nhưng tư chất có hạn, bản lĩnh thấp kém, vốn chẳng thể khôi phục được phong quang năm xưa của Thanh Vân Tử, lại còn vì duyên cớ quyển sách cổ kia, kích động kẻ thù bên ngoài đến tranh đoạt, mấy phen huyết chiến, nếu không phải là nhờ mấy pháp bảo lợi hại mà Thanh Vân Tử để lại, thì e rằng Thanh Vân Môn đã bị người ta diệt tận rồi. Tình cảnh này kéo dài đúng bốn trăm năm, Thanh Vân Môn không hề khởi sắc, hầu như có thể dùng từ "ngắc ngoải" để hình dung. Đến phút cuối, thậm chí còn bị người bắt nạt đến tận cửa nhà, trong bảy ngọn núi cao của Thanh Vân, ngoài ngọn chính Thông Thiên Phong, sáu ngọn còn lại đều bị ngoại địch chiếm hết, trong đám ngoại địch đó còn có cường đạo hãn phỉ, lấy làm cứ điểm, cướp bóc bốn phương, hoành hành ngang ngược. Những người không rõ nội tình phần lớn đều hiểu nhầm, cho rằng Thanh Vân Môn đã sa sút mất rồi, mặc dù đệ tử Thanh Vân giải thích rất nhiều, rằng cũng có lòng giết địch, hiềm nỗi lực bất tòng tâm, thật đáng thương. Đến nay nghĩ lại, lúc ấy quả thực là quãng thời gian cay đắng nhất của cả phái Thanh Vân. Mãi cho đến thời điểm một nghìn ba trăm năm trước, tình hình mới có thay đổi. Có lẽ là tướng thuật của Thanh Vân Tử rốt cục cũng hiển linh, hoặc là trời già mệt rồi, không muốn trêu cợt Thanh Vân Môn nữa, đến lúc ấy, trong đám truyền nhân đời thứ mười một của Thanh Vân Môn, lại xuất hiện một nhân vật tuyệt luân, kinh thế hãi tục đứng lên dẫn dắt - Thanh Diệp Đạo Nhân. Thanh Diệp tục gia họ Diệp, vốn là một thư sinh nghèo khổ, thiên tư đĩnh ngộ hơn người, nhưng ứng thí rất nhiều lần mà không trúng, sau này cơ duyên xảo hợp, được Vô Phương Tử chưởng môn đời thứ mười của Thanh Vân Môn thu làm đệ tử, lúc ấy tuổi mới 22. Sau khi Thanh Diệp nhập môn, chỉ qua một năm đã lĩnh hội quán thông hết thảy những kiếm thuật pháp đạo do Vô Phương Tử truyền cho, độc chiếm hàng đầu trong đám đệ tử. Lại qua một năm, đến Vô Phương Tử cũng chỉ có thể dựa vào sự tu hành thâm hậu mới cố gắng đánh được ngang tay với y. Vô Phương Tử vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, quyết định lấy quyển sách cổ mà tổ sư truyền lại đem cho Thanh Diệp tự tham tường tu tập. Thanh Diệp bèn bế quan ở Huyễn Nguyệt Động đằng sau ngọn Thông Thiên Phong, lần bế quan này kéo dài mười ba năm. Nghe nói lúc y phá cửa thoát ra, là vào một đêm trăng tròn. Đêm ấy trăng lạnh treo cao, cả ngọn Thông Thiên Phong núi Thanh Vân sáng rực như ban ngày. Thốt nhiên cuồng phong ập tới, đằng sau núi lại có tiếng hú ngân dài, vang động đến trăm dặm, ai nghe thấy không khỏi biến sắc. Sau, có ánh sáng tốt lành tím nhạt dâng lên ngập trời, một tiếng động cực lớn, Huyễn Nguyệt Động phủ rộng rãi sáng tỏ, Thanh Diệp râu tóc bạc hết, mặt điểm nụ cười, thân mình có thanh quang, chậm rãi bước ra, mọi người kinh ngạc, tưởng đã thành tiên. Sau đó, Thanh Diệp chính thức xuất gia, lấy họ Diệp của mình, thêm vào chữ Thanh trong Thanh Vân, lấy tên là Thanh Diệp. Ngày hôm đó y cười bái biệt ân sư Vô Phương Tử, nói: "Sư tôn xin hãy đợi, đệ tử đi làm mấy việc, một ngày là sẽ quay về." Mọi người không rõ ý tứ, một ngày đêm sau Thanh Diệp chống kiếm quay về, ngoại địch ở sáu ngọn của Thanh Vân đã bị mai phục chém sạch. Thanh Diệp Đạo Nhân đạo pháp thâm sâu, thủ đoạn tàn độc, một thời gian đã danh động thiên hạ, thanh thế của Thanh Vân Môn đại thịnh. Lại qua một năm, Vô Phương Tử đem chức vị chưởng môn truyền cho Thanh Diệp, còn mình thì chay tịnh thanh tu, không lý đến những chuyện lặt vặt trong môn nữa. Thanh Diệp chấp chưởng rồi, dốc sức vì môn phái, hết lòng trợ giúp đồng môn, nghiêm khắc tuyển chọn truyền nhân, lại nhờ những điều đã lĩnh hội được từ quyển sách cổ, có được cái uy quỷ thần vô lượng. Thanh Vân Môn từ đó ngày một tăng tiến, trong vòng 50 năm, đã trở thành trụ cột trong chính đạo, thêm hai trăm năm sau, đã trở lành lãnh tụ của các môn các phái chính đạo. Thanh Diệp Chân Nhân thọ đến 550 tuổi, cả đời thu nạp đồ đệ rất nghiêm khắc, chỉ truyền thụ cho có bảy người, chia bảy ngọn núi cho họ, lệnh cho thất chi phái cùng nhau truyền hương hoả. Trong đó trưởng môn ngụ ở ngọn chính Thông Thiên Phong, là chi phái trọng tâm.

Cho đến nay, đệ tử của Thanh Vân Môn đã gần một nghìn người, cao thủ như mây, thanh uy hiển hách, cùng với Thiên Âm Tự, Phần Hương Cốc tề danh tam đại môn phái. Chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân, công tham tạo hoá, siêu phàm nhập thánh, là một nhân vật tuyệt thế bậc nhất đương thời.

Chi phái Đại Trúc Phong là do Trịnh Thông, toạ hạ tứ đệ tử của Thanh Diệp tổ sư khai sáng, truyền tới Điền Bất Dịch ngày nay là sáu đời, tình hình luôn luôn như vậy, lúc nào cũng neo người. Hiện giờ vào hàng sư trưởng ở đây, ngoài thủ toạ Điền Bất Dịch, còn có một vị sư thúc là Tô Như, cũng chính là thê tử của Điền Bất Dịch.

Họ chỉ sinh được một con gái là Điền Linh Nhi, năm nay 16 tuổi, hơn Trương Tiểu Phàm hai tuổi.

Trong số đệ tử của Điền Bất Dịch thì Tống Đại Nhân là đại sư huynh, tiếp theo có Ngô Đại Nghĩa, Trịnh Đại Lễ, Hà Đại Trí, Lữ Đại Tín, Đỗ Tất Thư, Trương Tiểu Phàm mới nhập môn hai năm 14 tuổi là nhỏ nhất xứng danh tiểu sư đệ.

Thủ Tĩnh Đường.

Điện chính của Đại Trúc Phong. Lúc ấy tất thảy mọi người từ trên xuống dưới trong Đại Trúc Phong đều đang tập trung tại Thủ Tĩnh Đường, nhà lát gạch đỏ, mái tươi cột đá, nền đất có khắc hình Thái Cực rất lớn, trần thiết nói chung là khá giản dị.

Trước sảnh bày hai cỗ trường kỷ, trên có hai người ngồi, một người là Điền Bất Dịch, người kia là một thiếu phụ xinh đẹp đoan trang điềm đạm, khoảng hơn ba mươi tuổi, phong tư yểu điệu Tô Như, đứng cạnh bà ta là một thiếu nữ, mặt mày thanh tú, đôi con ngươi long lanh, trông rất hoạt bát, đáng yêu chính là Điền Linh Nhi. Thái phỏng đoán.Năm nam đệ tử kia, xếp thành hình chữ nhất, đứng ở bên dưới, hoặc cao hoặc thấp, hoặc béo hoặc gày, lúc ấy ánh mắt đều tập trung vào Thái.

Tống Đại Nhân đi đến trước sảnh, cung kính thưa: "Sư phụ, sư nương, đệ tử đưa sư đệ đến đây."

Điền Bất Dịch ra vẻ nghiêm trang lạnh lẽo hừ một tiếng, bảo: "Bắt đầu thôi!"

Thái chậm rãi đi đến trước mặt Điền Bất Dịch và Tô Như quỳ xuống, dập đầu ba cái rồi hô lên: ''Sư phụ, Sư nương.''

Thật ra Thái cũng đang rất hào hứng khi gia nhập Đại Trúc Phong, nơi này là nơi duy nhất hắn ở nơi dị giới này có thể coi là nhà, mọi người đối xử với hắn rất tốt, có ơn chăm sóc hắn, cái dập đầu gọi sư phụ này hắn rất thật lòng không có bất kì khúc mắc nào.

Điền Bất Dịch ngập tràn sự vui mừng, nghĩ đến việc sau này có thêm một đồ đệ tư chất thượng thừa hơn xa mấy tên đồ đệ ngu ngốc của mình nhất là tiểu đồ mới thu hai năm trước một cách biệt khuất, niềm vui sướng đã to của lão dường như lại phình to hơn. Khuôn mặt Tô Như cũng tràn đầy sự hòa ái.

''Tốt, Tốt, Tốt''

''Mau mau đứng dậy.'' Tô Như tiếp lời.

"Thôi được rồi, cứ như vậy đi!" Điền Bất Dịch khuôn mặt nghiêm túc dặn dò.

''Quy củ của Đại Trúc Phong chúng ta là, đệ tử vừa nhập môn, mỗi ngày đều phải lên núi chặt trúc nhưng do thân thể ngươi có tu luyện võ công thế tục đã gần đại thành tố chất thân thể cũng như kinh mạch rất cáo không cần phải luyện tập nữa.Tuy ngươi có tư chất thượng thừa, tâm tính cũa rất tốt nhưng không được lười biếng tu luyện, cầu đạo không tiến ắt lùi.Điều thứ nhất trong môn quy của bản môn là tôn sư, trọng đạo...''

Thái nghe mà muốn nhức đầu mãi mới đến phần quan trọng nhất.

''Bản phái đạo pháp rất trọng căn cơ, ngươi mới nhập môn, ta sẽ truyền cho ngươi đạo thuật, nhớ kỹ rồi thì sau này phải tự hành tu luyện, nếu có chỗ nào chưa rõ thì có thể thỉnh giáo các sư huynh muội, sư nương, hoặc trực tiếp gặp ta, biết chưa?"

Điền Bất Dịch nét mặt trang trọng, nghiêm nghị nói: "Còn một chuyện nữa, ta phải cảnh báo: kỳ thuật bản môn tinh thâm thần diệu, tà ma yêu nhân lúc nào cũng rình mò. Ngươi phải lập trọng thệ, sau khi học xong, trừ phi là đệ tử bản môn, quyết không được truyền cho người ngoài."

Thái cũng nghiêm trang kiên quyết, đáp:

"Dạ. Có trời xanh trên cao, đệ tử Nguyễn Thái ngày sau nếu tiết lộ bí mật đạo pháp của Thanh Vân Môn, tất sẽ bị thiên lôi đánh chết không có chỗ chôn."

Điền Bất Dịch xua xua tay, chúng đệ tử đang đứng lần lượt hành lễ, rồi theo thứ tự lui ra kể cả sư nương Tô Như, trong Thủ Tĩnh Đường chỉ còn hai người bọn họ.

Điền Bất Dịch đưa hắn về phòng bảo hắn ngồi xuống trước bàn, rồi dạy cách đả toạ, mặc tưởng, lại nói sơ qua cách vận hành kinh mạch và tinh khí, cuối cùng là truyền cho hắn pháp môn tu hành Thái Cực Huyền Thanh Đạo. Dặn dò vài câu rồi ra ngoài.

Trời vừa vặn đã tối, một ngày bắt đầu tất cả đã kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.