Long Huyết Chiến Thần

Chương 28: Chương 28: Long võ giả​




Xông qua mấy con phố, Long Thần đột nhiên tung ra một quyền chấn vỡ thanh đao đang công tới.

“Rắc !”

Lưỡi đao chịu không nổi lực lượng quá mạnh lập tức gãy ngang, còn người kia bị đánh văng vào trong một gian nhà xí, trong lúc nhất thời mùi hôi thối kinh khủng tràn ra ngoài.

Long Thần nắm lấy cổ họng đối phương nhấc lên, ánh mắt cực kỳ tàn bạo. Người kia thật sự kinh hãi không dám nhúc nhích chút nào.

Lúc trước tại Võ Giả phường, Long Thần vô tình gặp thoáng qua người kia, thấy hắn đeo một cây đao tương đối quen mắt.

Lúc ấy Long Thần không để ý lắm, nhưng hắn chợt nhớ tới mấy tên ám sát hắn cũng là cao thủ dùng đao, thực lực Long Mạch cảnh đệ nhị trọng, hình thể lại vô cùng tương tự. Vốn là hắn muốn thử dò xét phản ứng của đối phương, không ngờ chỉ vừa truy đuổi thì tên này có tật giật mình xoay người bỏ chạy. Đến khi đó Long Thần mới dám xác nhận cái tên này quả nhiên là hung thủ.

Đuổi theo một đoạn thời gian ngắn, Long Thần đã thành công bắt giữ tên này, trầm giọng nói:

"Ta không nói muốn nhảm với ngươi, nói ra kẻ chủ mưu muốn giết ta hoặc là chết !"

Thực lực Long Thần bỗng nhiên trở nên cường đại ngoài dự liệu, tên này đã sớm tuyệt vọng rồi. Bây giờ nghe thấy còn có hi vọng sống sót liền vội vàng nói:

"Nói ra, ta có thể không chết?"

Long Thần gật đầu nói:

"Thế nhưng, ngươi phải lập tức rời khỏi Bạch Dương trấn."

Đây hiển nhiên là đúng ý gã hung thủ, hắn dứt khoát nói:

"Rất đơn giản, Bạch gia, Bạch Triển Hùng."

Long Thần cũng hơi ngạc nhiên, thứ nhất bất ngờ vì tên này dứt khoát như vậy, thứ hai kẻ chủ mưu lại là Bạch Triển Hùng.

"Chỉ là thành thân với lão nương của ta mà thôi, tên đó muốn ám sát ta làm gì, có đáng giá không?"

Long Thần nghĩ mãi cũng không thông điểm này.

Lúc này gã hung thủ nói tiếp:

"Ta không có lừa ngươi, sở dĩ nói cho ngươi biết là vì ta rất tức giận hắn. Hắn đã nói sau khi ám sát sẽ thả nữ nhi của ta ra, nhưng cuối cùng lại giết chết nàng. Ta tiếp tục lưu lại Bạch Dương trấn là muốn tìm cơ hội trả thù."

Long Thần thấy người này nói đến tên Bạch Triển Hùng, ánh mắt hắn dần dần nổi gân máu, thái độ ác liệt như thế hẳn là không phải nói dối. Hơn nữa, bây giờ ai là hung thủ ám sát cũng không trọng yếu, Bạch Triển Hùng là kẻ chủ mưu cũng tốt, đúng là Long Thần đang muốn tìm cách đối phó hắn.

Long Thần buông tay ra cười nói:

"Ngươi thiếu chút nữa lấy mạng của ta, hôm nay ngươi rơi vào tay ta hiển nhiên không thể rời đi dễ dàng như vậy. Ta đã đáp ứng không giết ngươi, vậy cho ngươi ăn một bữa cứt thật no."

Nói xong, gã hung thủ còn chưa kịp phản ứng đã bị Long Thần nhét đầu vào hầm cầu, “bủm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Long Thần vội vội vàng vàng rời đi, thầm nghĩ trong lòng:

"Nguy hiểm thật, cũng may lão tử nhanh chân."

Trời chiều đã bắt đầu nghiêng về hướng tây.

"Tiểu Hi, chúng ta đi đại hoang sơn."

Linh Hi ngạc nhiên hỏi:

"Tại sao? Ngươi sợ lão nương trách tội hả? Không cần sợ, chỉ cần ta luyện hóa xong Mộng Thảo linh chi sẽ có thể bảo vệ ngươi. Ta bảo đảm nữ nhân kia không thể thương tổn ngươi một cọng lông đâu !"

Long Thần cười cười nói:

"Ngươi đó, tiểu nha đầu này biết cái gì. Lão tử mới không sợ nàng, nhưng Dương gia nhiều người như vậy, ngươi luyện hóa Mộng Thảo linh chi xong còn phải giúp ta giải trừ Long Ấn. Ta ở lại Dương gia không thích hợp lắm !"

"Thì ra là như vậy, chúng ta đi thôi. Rốt cuộc cũng có đồ ăn ngon."

Thanh âm Linh Hi rất là yếu ớt, nhưng trong giọng nói vẫn hưng phấn bừng bừng.

"Ăn?"

"Ừ, ngươi không biết sao? Ta biến thành bộ dáng này không thể ăn uống bình thường. Chỉ có linh dược mới giúp ta ngửi thấy một chút mùi vị."

Long Thần nghe cô nương này nói vui vẻ, trong lòng cũng hơi thương cảm. Một người không thể ăn uống, chỉ có thể dùng linh dược thưởng thức mùi vị thức ăn đúng là làm khổ nàng. Thế mới hiểu được những người bình thường sống trong phúc mà không biết.

"Tiểu Hi !"

"Gì ?"

"Trong tương lai có một ngày, ta sẽ giúp ngươi khôi phục thể xác hoàn hảo."

"Có thật không? Ta đây là dạ dày vương, nuôi sống ta không dễ dàng đâu! Cho dù là bây giờ cũng rất khó khăn nha, một gốc Mộng Thảo linh chi còn không đủ ta cắn một phát. Vì thế ngươi cần phải cố gắng rất nhiều !"

"Vâng, tiểu nhân tuân lệnh !"

Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, Long Thần đã xuất hiện ở dưới chân núi Đại hoang sơn.

Đại hoang sơn là dãy núi rộng lớn phía đông Bạch Trạch trấn, rừng cây và thảo nguyên trùng trùng điệp điệp kéo dài ngàn vạn dặm. Đây là mảnh đất hung hiểm tràn đầy độc trùng, yêu thú.

Lúc trước Long Thần tiến vào Hoang Vu thú vực là một mảnh đất nằm sâu trong Đại hoang sơn.

Đại hoang sơn trải dài xa tít tắp, cây cối xum xuê, rất nhiều cổ thụ chọc trời.

Một mình Long Thần xâm nhập Đại hoang sơn tìm kiếm chỗ an toàn ẩn núp và tu luyện.

Đại hoang sơn vắng vẻ ít người lui tới, trong núi có vô số hang động thiên nhiên tạo thành. Phần lớn hang động đều có yêu thú sinh sống.

Long Thần cẩn thận di chuyển trong bóng đêm tìm chỗ nghỉ ngơi, Linh Hi buông thả tinh thần lực dò xét bỗng nhiên phát hiện bên trong một hang động gần đó chỉ có mấy đầu yêu thú Hoàng giai nhị phẩm. Long Thần tiến vào dùng vũ lực ném cả đám ra ngoài, lại quét dọn một phen mới dùng tảng đá lớn che ngoài cửa động.

"Nơi này vô cùng bí mật, tuyệt đối an toàn. Tốt lắm, tiểu Hi, ngươi có thể luyện hóa đây Mộng Thảo linh chi rồi."

Trong lúc nói chuyện, Long Thần đã lấy Mộng Thảo linh chi ra quan sát. Đây là một loại cỏ linh chi màu tím, tản mát ra mùi thơm kỳ lạ. Long Thần vừa ngửi thấy đã cảm giác tâm thần lâng lâng vô cùng thoải mái.

"Linh dược dưỡng thần hồn có tác dụng an thần, ngoài ra còn có thể tăng trưởng ngộ tính. Đây là nguyên nhân người kia mang theo Mộng Thảo linh chi bên người."

Linh Hi giải thích nghi hoặc dùm hắn.

Lúc nãy Long Thần trộm lấy túi tiền Bạch Thế Đông, bây giờ mới có cơ hội kiểm tra thành quả.

"Tiểu tử này còn mang theo hơn tám mươi khối Linh ngọc, tất cả đều tiện nghi cho ta. Ha ha, hôm nay chẳng những trả được thù, mà còn buôn bán có lời."

Bộ dạng Long Thần giống như tiểu nhân đắc chí, Linh Hi nhìn đã muốn tát bay hắn.

Thế nhưng, mùi thơm Mộng Thảo linh chi tản đi rất xa, nói không chừng sẽ dẫn tới yêu thú cường đại. Vì thế nàng phải nhanh chóng tập trung tinh thần luyện hóa.

Long Thần thấy Linh Hi kiếm bay ra ngoài, sau đó một đoàn sương mù màu trắng tràn ra khỏi thân kiếm bao trùm Mộng Thảo linh chi. Theo sau đó là một tràng thanh âm hưng phấn, màn sương mù dần dần thu nhỏ lại cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Thời điểm sương mù biến mất, Linh Hi từ trong kiếm nói vọng ra, thanh âm rõ ràng hơn trước nhiều lắm.

"Tiểu bại hoại, ta có vui mừng muốn cho ngươi, có lấy không?"

Long Thần bị nàng kêu một tiếng bại hoại đã muốn tê dại da đầu, lúc này mới cười hắc hắc, nói:

"Vui mừng sao? Thứ này không nên để lâu kẻo hỏng !"

"Ngươi không có thành ý, hừ !"

"Tốt lắm, đừng có trì hoãn thời gian. Nhanh lên một chút, đại gia ta đang chờ thưởng thức vui mừng của ngươi đây."

Linh Hi không có động tĩnh, nhưng Linh Hi kiếm từ từ thu nhỏ lại chui vào trong tai Long Thần.

"Nha đầu, đây chính là vui mừng ngươi nói?"

"Đừng có gấp !"

Bỗng nhiên một làn gió nhẹ thổi qua tai Long Thần, theo đó một cỗ khí tức ôn hòa tạt vào mặt hắn.

Khi hắn quay đầu nhìn lại nhất thời bị dọa cho sợ giật nảy mình.

Bởi vì hắn phát hiện một nữ tử đang đứng cạnh mình, cái mũi của nàng suýt chút nữa là chạm vào mũi hắn.

Mùi thơm thiếu nữ xông vào mũi, nhưng hắn không có cảm giác kiều diễm hay là hưng phấn. Bởi vì thiếu nữ kia chỉ cao có hai tấc, rõ ràng là người lùn không hơn không kém.

Thân thể nàng ẩn hiện bên trong sương mù, lúc này Long Thần mới thấy rõ gương mặt của nàng.

Linh Hi bay tới bay lui vẫn thấy hắn trơ trơ ra đó, bất mãn nói:

"Người xấu, ngươi đụng ta đau quá."

Long Thần thấy tiểu tiên nữ trách móc chỉ cười hì hì, không biết nên nói gì cho tốt.

Thật ra trong lòng hắn đang suy nghĩ mông lung. Nếu như Linh Hi lớn hơn một chút, ít nhất cũng bằng một tiểu la lỵ có lẽ hắn sẽ trực tiếp xông tới làm thịt.

Thấy Long Thần nhìn mình không nói lời nào, khuôn mặt Linh Hi dần dần đỏ lên, làm bộ tức giận nói:

"Này này, nói một tiếng coi. Ta thế này ra ngoài có được không?"

Bộ dáng khả ái thế kia đã khiến cho xương cốt toàn thân hắn mềm nhũn cả rồi, trước kia đã từng thấy qua không ít mỹ nữ, nữ tử Dương gia cũng xinh đẹp hơn người. Về phần Linh Hi đã ở một cấp bậc hoàn toàn khác, từ gương mặt, tư chất, thần thái đều vượt xa đám người kia.

Chỉ là hắn thức tỉnh rất nhanh, bộ dạng làm như khoa trương nói:

"Tiểu Hi, ngươi quả thực là xinh đẹp nhất trong số những người ta từng nhìn thấy. Ngươi căn bản phải là thiên tiên mới đúng."

Nghe thấy Long Thần khích lệ như vậy, gương mặt Linh Hi liền đỏ ửng như táo chín.

Mặc dù nàng là linh hồn, nhưng biểu hiện thân thể vẫn vô cùng chân thật. Ở trong mắt Long Thần không có chỗ nào khác biệt với người thường.

"Đúng rồi, ngươi có thể duy trì bộ dáng này sao?"

Linh Hi gật đầu nói:

"Đây là biện pháp ta mới nghĩ ra, lúc trước xuất hiện thân thể bình thường làm tiêu hao thần hồn quá lớn. Bây giờ thu nhỏ lại vừa di động thuận tiện lại ít tiêu hao năng lượng."

Long Thần biết nữ nhân rất sợ người khác lãng quên, Linh Hi cũng không phải là ngoại lệ. Hẳn là nàng muốn hiện thân để hắn có thể thấy được diện mạo chân thật của mình.

Linh Hi bay tới bay lui trước mặt Long Thần, bộ dạng đắc ý không ngừng cười lên vui vẻ. Hồi lâu sau, nàng mới ngừng lại, nhỏ giọng nói:

" Mộng Thảo linh chi chỉ giúp ta tồn tại thế này chừng hai tháng mà thôi."

Long Thần thấy nàng có vẻ buồn bã cũng có chút đau lòng, vội vàng nói:

"Nha đầu ngốc, quan tâm cái gì chứ? Hôm nay ta có thể tìm cho ngươi Mộng Thảo linh chi, sau này mạnh hơn cần loại gì cũng có, ta sẽ tìm về cho ngươi cả một kho luôn !"

"Thôi đi, ngươi cho rằng linh dược là rau cải trắng sao? Ngay cả võ giả tu vi cao thâm cũng khó tìm ra một gốc hữu dụng, ngươi muốn tranh đoạt sợ rằng tiền mất tật mang."

Linh Hi bay xuống ngồi trên bả vai Long Thần.

Long Thần lại vô cùng tự tin, cười nói:

"Được rồi, không cần than thở. Lúc trước ngươi còn có mấy ngày, ta cũng có thể giải quyết. Hiện tại thời gian tới hai tháng vô cùng dư dả, đợi Liệp Yêu đại hội kết thúc ta sẽ đi tìm linh dược cho ngươi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu !"

Tròng mắt Linh Hi sáng lên, mở miệng nói gấp:

"Thật sao? Tại sao ngươi đối xử với ta tốt như vậy?"

"Bởi vì chúng ta là bằng hữu tốt nhất."

Ngữ khí Long Thần vô cùng nghiêm túc.

Linh Hi cực kỳ hài lòng với câu trả lời này, nàng sung sướng bay lên ngồi trên đầu hắn, đưa tay vuốt ve mấy cọng tóc đen. Tâm tình Long Thần từ từ hòa hoãn trở lại, nhớ tới Long Ấn liền hỏi:

"Tiểu Hi, ngươi biết Long võ giả là gì không ?"

Linh Hi dừng tay lại, đôi mắt đen nhánh chớp chớp nhìn hắn, hỏi:

"Ý, ngươi cũng biết loại truyền thuyết này?"

Nghe nàng nói thế, trong lòng Long Thần rất là kích động.

Linh Hi quả nhiên không hổ là cao nhân thần bí, những người sống tại Bạch Dương trấn căn bản không thể so sánh với nàng.

"Ngươi đừng quản ta làm sao biết được, mau nói rõ ta cái nào !"

"Trước khi nói về Long võ giả, vậy ta hỏi ngươi có biết Binh võ giả Thú võ giả không? Long võ giả hẳn là cùng loại với Thú võ giả, nhưng cấp bậc lại cao hơn nhiều."

"Ta có biết một chút về Thú võ giả."

Long Thần nhớ tới nội dung trong sách, chậm rãi nói:

"Tương truyền võ giả thành công đột phá Long Mạch cảnh, chân khí bắt đầu sinh ra có thể sử dụng bí pháp thôn phệ linh hồn yêu thú, sua đó rèn luyện biến thành thú hồn bổn nguyên. Cho đến cuối cùng, chân khí hóa thành lực lượng thú hồn mạnh hơn chân khí bình thường rất nhiều lần. Loại chân khí này càng thêm thô bạo, lực công kích mạnh mẽ, ngoài ra còn có thể thi triển các loại kỹ năng của yêu thú."

"Hơn nữa, Thú võ giả còn có thể thôn phệ yêu đan tu luyện tiến cảnh thật nhanh. Linh hồn yêu thú càng cường đại, Thú võ giả càng mạnh mẽ. Thế nhưng, trở thành Thú võ giả cũng bị hạn chế công pháp tu luyện. Kẻ yếu thôn phệ thú hồn cường đại sẽ bị lực lượng phản phệ dẫn đến tử vong."

Linh Hi gật đầu nói:

"Ừ, nói cũng không tệ !"

Nàng bay tới trước mặt Long Thần, nghiêng đầu sang một bên như muốn nhớ ra chuyện gì đó.

"Nói vậy ngươi cũng biết, Nhân tộc chúng ta là hậu duệ của Thần Long viễn cổ. Ngày hôm nay, Thần Long viễn cổ chỉ còn là truyền thuyết, phụ thân ta nói thế giới này đã không còn rồng nữa rồi. Vì thế Long võ giả cũng không tồn tại, đây là một nhóm người tu luyện đến cảnh giới tiếp cận Thần Long viễn cổ. Phương thức tu bọn họ luyện tương tự Thú võ giả, chỉ là bọn họ không thôn phệ thú hồn, mà là tinh huyết của Thần Long viễn cổ."

Long Thần nghe tới đây liền nghĩ tới Long ngọc thần bí, nội tâm cực kỳ rung động, vội vàng nói:

"Đúng vậy sao, nhận được tinh huyết truyền thừa là có thể trở thành Long võ giả?"

Linh Hi trợn mắt nói:

"Ta làm sao biết? Từ trước đến giờ đây chỉ là truyền thuyết. Theo như các vị tiền bối từng nói, trong hàng ngũ võ giả đồng cấp thì Binh võ giả mạnh hơn Thú võ giả, Thú võ giả mạnh hơn võ giả bình thường. Về phần Long võ giả lợi hại hơn Binh võ giả cũng nhiều lắm, bởi vì bọn họ thức tỉnh huyết mạch Long tộc cổ xưa, tương truyền có thể sử dụng thần thông truyền thừa từ Thần Long viễn cổ."

Mặc dù Linh Hi biết không nhiều lắm, nhưng bao nhiêu đó cũng khiến cho Long Thần xác định Long võ giả chính là chủng loại võ giả nghịch thiên.

Long Thần cũng hiểu được tại sao Long Thanh Lan muốn hắn trở thành Long võ giả. Hơn nữa, thân phận Long Thanh Lan thậm chí còn bí ẩn hơn cả Linh Hi.

Linh Hi nói Long võ giả chỉ là truyền thuyết, còn Long Thanh Lan để cho Long Thần trở thành Long võ giả. Chỉ nhiêu đó đã chứng minh kiến thức của hai người chênh lệch rất lớn.

"Phụ thân, ngươi rốt cuộc là ai? Linh Hi bối cảnh bất phàm chỉ biết có một chút, thế mà ngươi lại biết nhiều hơn. Ngươi đưa ta Long ngọc, lại bảo ta đoạt lấy bí tịch Long Ấn của Dương gia, mấy thứ này có quan hệ gì với tinh huyết truyền thừa?"

Ánh mắt Linh Hi tò mò nhìn chăm chú Long Thần, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

Thân phận Long Thanh Lan chính là một tầng sương mù dày đặc che kín đầu óc Long Thần, hắn nghĩ mãi cũng không ra. Chốc lát sau, hắn chợt nhớ tới Linh Hi, dựa định nhờ nàng giải trừ cấm chế trên Long Ấn.

"Tiểu Hi, ngươi thử xem sao. Nhìn xem có thể giải khai cấm chế không ?"

Linh Hi hưng phấn nói:

"Tiểu tử, ngươi không biết sao? Mặc dù ta không thích tu luyện, nhưng mà phá giải cấm chế lại là cao thủ đó, cấm chế càng phức tạp ý chí chiến đấu của ta càng cao. Chuyện này cứ giao cho ta, bảo đảm hoàn thành nhanh thôi !"

Tiểu nha đầu này vừa nói vừa múa máy khoa trương, Long Thần không nhịn được cười nói:

"Bớt ba xạo cho ta, làm đi. Phá giải sớm đại gia có thưởng !"

Linh Hi đỏ mặt lên, hừ lạnh một tiếng. Thân thể nhỏ xinh từ từ hạ xuống bí tịch Long Ấn, chốc lát sau nàng khẽ nhíu mày rơi vào trầm tư.

Một lúc lâu, Linh Hi mệt mỏi ngồi bệch xuống bí tịch Long Ấn, hai con ngươi chuyển tới chuyển lui giống như đang suy tư phương pháp giải khai cấm chế.

"Tiểu Hi, thế nào?"

Giọng nói Long Thần tràn đầy mong đợi.

Linh Hi bắt đầu nghiên cứu tới giờ đã hơn nửa canh giờ, Long Thần chờ đợi gấp gáp lắm rồi. Dù sao bí mật Long Ấn cũng liên quan hệ đến Long Thanh Lan, đây là điểm mấu chốt để hắn trở thành Long võ giả.

"Khốn kiếp, ngươi phá đám ta !"

Linh Hi trợn mắt nhìn chằm chằm hắn, nhưng vẻ mặt nàng lại không có tức giận.

"Đúng lúc để ngươi nghỉ ngơi một lát. Nhìn bộ dạng ngươi mệt mỏi thế kia, ca ca rất là đau lòng. À, ngươi nói cấm chế là sao? Những ngày qua ngươi nói tới nói lui nhưng không chịu giải thích rõ cho ta biết."

Thấy Long Thần tò mò như thế, Linh Hi đã chờ đến lúc này để có cơ hội kiêu ngạo rồi. Lúc này nàng mới ngẩng cao đầu, đắc ý nói:

"Cấm chế là một phương pháp vận dụng chân khí đặc thù, bố trí năng lượng thành trận pháp phòng ngự. Ngươi chỉ biết võ giả sử dụng chiến kỹ đánh nhau, lại không biết gì về cấm chế. Để ta nói đơn giản hơn, người chế tạo cấm chế giống như thêu thùa, còn ta muốn phá giải sẽ tìm kiếm đầu sợi chỉ. Sau đó men theo đó từng bước từng bước giải khai, độ khó tùy thuộc vào cách người ta bố trí và phối hợp chân khí. Cho dù tìm được điểm mấu chốt cũng chưa chắc thành công, sai lầm một cái sẽ phải làm lại từ đầu."

Long Thần bây giờ mới hiểu được vấn đề, không ngờ tiểu nha đầu Linh Hi lại thông minh như thế. Trong lúc nhất thời để cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.

Thấy vẻ mặt Long Thần lộ vẻ kính nể, Linh Hi biết hắn đang nghĩ gì trong lòng liền ưỡng ngực đầy tự hào.

"Ngươi đừng có xem thường ta. Ta đã nói rồi, Linh Hi ta không thích tu luyện, nhưng mà phương diện cấm chế lại am hiểu hơn cả phụ thân và mấy vị trưởng bối đó."

Long Thần hiển nhiên là tin tưởng, nhưng lại làm bộ như thường, chỉ cười nhạt nói:

"Thật sao? Vậy tại sao còn chưa giải khai cấm chế?"

Linh Hi nhất thời khẩn trương lên, vội vàng nói:

"Ngươi cho rằng đó là ăn cơm uống nước à? Ta cũng không nghĩ tới loại cấm chế này khó như vậy, trước giờ ta chưa từng thấy qua, cho nên không có kinh nghiệm phá giải. Ta cần thêm một ít thời gian, đợi thêm một canh giờ nữa bảo đảm hoàn thành cho ngươi xem."

Nàng bị Long Thần dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ngược lại, trong lòng nhất thời nóng nảy lập tức vùi đầu vào công tác.

Còn Long Thần ở một bên âm thầm cười trộm:

"Nha đầu này đúng là dễ lừa gạt, sau này nhất định không cho nàng chạy. Chỉ cần có nàng ở bên cạnh, ta đây gặp phải bảo vật có cấm chế sẽ không phải đau đầu rồi."

Linh Hi không ngừng cố gắng thử tới thử lui, lại qua thêm nửa canh giờ Long Thần đã thấy được phía trên Long Ấn xuất hiện một cái trận đồ ánh sáng.

Linh Hi liên tục bố trí mở rộng Quang trận càng thêm chi tiết, Long Thần kinh ngạc khi cảm nhận được một luồng khí tức huyền diệu tràn ra.

Cỗ khí tức này càng lúc càng lớn mạnh, tản mát ra mùi vị tanh máu. Trái tim Long Thần đập mạnh, trong lòng bỗng nhiên có vọng động muốn quỳ xuống tế bái. Đồng thời hai tròng mắt hắn bắt đầu đỏ rực lên.

Mặc dù không có đối thủ ở chỗ này, nhưng mà sát khí trên người hắn tự động gia tăng.

Long Thần chấn động thần hồn, chỉ là một luồng khí tức yếu ớt đã áp bách hắn trầm trọng như vậy, lại còn ảnh hưởng đến tâm trí con người. Đồ vật Long Thanh Lan coi trọng đúng là không hề đơn giản.

"Long Thần, ngươi cẩn thận đó, sắp xong rồi."

Linh Hi nhỏ giọng nhắc nhỏ. Thanh âm nàng truyền tới giúp cho Long Thần giật mình tỉnh lại, vội vàng đề khí chống đỡ khí tức đến từ Quang trận.

Tròng mắt Long Thần đỏ bừng, ảo giác không ngừng xuất hiện ở trước mắt hắn. Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, trên mặt nổi đầy gân xanh, cả người run rẩy, không biết hắn có thể khống chế mình được bao lâu nữa.

Lúc này Linh Hi đã phá giải đến thời khắc mấu chốt, nàng toàn tâm toàn ý tiến hành một bước cuối cùng dĩ nhiên nhìn không thấy Long Thần phát sinh dị trạng.

"Bí mật Long Ấn sắp sửa giải khai rồi. Hiện tại ta cũng sắp mất đi năng lực khống chế thân thể mình. Phụ thân nhất định không hại ta, Long Thần, ngươi nhất định phải chịu đựng, không thể bị mê hoặc tâm trí."

Long Thần nhớ đến phụ thân phảng phất như có thứ gì đó chống đỡ tinh thần, khí tức tanh máu từ Quang trận tràn tới ào ạt. Long Thần hung hăng cắn môi đến chảy máu, cố gắng dùng cơn đau kích thích chính mình.

"Chuẩn bị xong, bây giờ ta sẽ phá giải cấm chế. Ta cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì nha !"

Đầu óc hắn mơ hồ nghe thấy Linh Hi nói, chỉ có điều tay chân bất động không nghe hắn điều khiển. Bên trong hang động từ từ tràn ngập sương mù đỏ rực.

“Ùng ùng ùng !”

Quang trận trước mặt Linh Hi đột nhiên tan rã, bản thân Linh Hi cũng mệt mỏi thoáng cái biến thành tia sáng chui vào trong Linh Hi kiếm. Trong hang động chỉ còn lại một mình Long Thần và bí tịch Long Ấn đang từ từ biến hóa.

Long Thần mở to mắt ra nhìn một màn này, vốn là bí tịch Long Ấn bằng da dê bỗng nhiên hiện ra màu máu đỏ sẫm.

Khí tức cuồng mãnh từ thời cổ xưa cũng đề thăng lên tới cực điểm, sắc mặt Long Thần trắng bệch không biết sắp sửa phát sinh chuyện gì.

Cỗ khí tức này cực kỳ quỷ dị chỉ tập trung ở trong hang động, còn khu vực Đại hoang sơn ngoài kia vẫn an bình như cũ.

"Long Thần, đây rốt cuộc là cái gì? Ta sợ hãi a…aa, hình như nó muốn ăn chúng ta thì phải ?"

Giọng nói Linh Hi run rẩy từng đợt truyền vào tai hắn.

Lúc này Long Thần càng thêm khẩn trương, trong lòng chỉ cố gắng tin tưởng một điều. Đó là của phụ thân hắn tuyệt đối sẽ không hại hắn.

"Đừng sợ !"

Mặc dù chính mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng Long Thần vẫn an ủi Linh Hi.

"Đến đây đi, không quản ngươi là con quỷ gì !"

Phảng phất là nghe thấy Long Thần triệu hoán, một cái đồ án mơ hồ từ từ hiện ra phía trên bí tịch Long Ấn.

Long Thần phảng phất chứng kiến hình ảnh của một con Thần Long viễn cổ.

Cánh ưu nhã, lân giáp sáng ngời, đầu tựa trâu, sừng tựa hươu, mắt như tôm, tai như voi, thân như rắn, giáp cá trảo phượng, tay hổ chi lân. Trên lưng có tám mươi mốt lân phiến xếp hình Cửu dương. Miệng có chòm râu bạc ngậm Minh châu, dưới hầu có nghịch lân. Trên đầu có Thái sơn, khắc ấn Xích Mộc. Rồng không Xích Mộc không thể thăng thiên, nhả khí thành mây, biến hỏa biến thủy.

Đó là một đầu Thần Long mà Long Thần nhìn thấy.

Thế nhưng, Thần Long chỉ hiện ra trong nháy mắt rồi biến mất, bí tịch Long Ấn bắt đầu thu liễm khí tức cuối cùng ngưng kết thành một giọt nước đỏ thẫm như máu, trôi nổi trước mặt Long Thần.

Một giọt máu nho nhỏ này khiến cho Long Thần run rẩy toàn thân, lúc trước cảm giác được khí tức thái cổ truyền tới càng thêm mãnh liệt. Trong nháy mắt này, đầu hắn như muốn nổ tung, hai mắt trợn trừng.

“A…aa…aaa !”

Thấy cảnh tượng như vậy, Linh Hi sợ hãi thét lên chói tai.

Long Thần mơ hồ nhìn thấy bên trong giọt máu ẩn hiện một thế giới rộng lớn. Thế giới kia vô cùng vô tận, trên có trời dưới là biển, toàn thể đều một màu đỏ máu cực kỳ kinh khủng.

Long Thần biết cho dù giết sạch Nhân tộc cũng không thể có được số lượng máu huyết nhiều như thế.

Hiện tại Long Thần cảm thấy mình đang chìm vào biển máu.

Hắn sợ hãi nhìn tới mảnh đại dương bao la kia, biển máu không ngừng dâng trào gợn sóng tựa như ẩn giấu ngàn vạn hung thú.

Long Thần thấy mình bay lên bầu trời, dưới chân là mặt biển vô tận. Thoáng cái hắn tựa như nhìn thấy một bóng dáng trong truyền thuyết.

Rồng?

Bóng dáng đó từ từ trồi lên, ngẩng đầu gầm lên một tiếng Long ngâm, trong giây lát vượt qua thời gian và không gian nổ vang bên tai Long Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.