Long Chi Đế Tu

Chương 10: Chương 10: Giao Long vs Ứng Long




Tuy tốc độ tu luyện rất nhanh nhưng việc tu luyện nhàm chán như vậy làm Lăng Thiên Hữu không thể chịu được, hắn muốn tìm đường đi ra ngoài, nhưng mà hai bên toàn là vách núi cheo leo, không thể nào trèo lên được, cộng với gió tuyết khủng khiếp bên ngoài làm hắn không thể không sầu khổ.

Gió tuyết ở đây rất kì lạ, một cơn tiếp một cơn, không bao giờ dừng lại, bầu trời thì lại một màu trắng xóa, không phân biệt được ngày đêm cứ như là một thế giới khác vậy.

Xung quanh có rất nhiều thảo dược phong thuộc tính quý hiếm, nào là Tử Lan hoa giúp tu sĩ phong hệ loại bỏ tập chất trong cơ thể, tăng cường thể chất, còn có Thanh Phong thảo, giúp cho võ giả có thể đề thăng tốc độ trong một canh giờ, đáng nói nhất là Nhất diệp thảo, thảo dược như tên, thân cây dài nữa mét, uốn lượn thành vòng tròn, cuối thân cây là một chiệc lá hình lông chim đỏ tươi, đây là thảo dược vô cùng quý hiếm, chỉ sinh trưởng ở những nơi đặc thù, là nguyên liệu quan trọng điều chế Địa Linh đan, giúp tu sĩ tăng thêm khả năng đột phá lên Hư Hải cảnh.

Mấy ngày nay Lăng Thiên Hữu luôn tìm cách để hái Nhất diệp thảo, chỉ là nó cách động phủ khá xa, hắn không thể nào di chuyển đến đó, đành phải thở dài bỏ qua, chỉ là Lăng Thiên Hữu bỏ qua không có nghĩa là những dị thú khác bỏ qua, nơi đây tuy hoang vắng nhưng vẫn có một vài dị thú sinh sống, cấp độ tương đương Hư Hải cảnh cường giả do đó khi gặp chúng đi ngang Lăng Thiên Hữu đều thu liễm khí tức trốn sâu vào bên trong hang tuyết.

Lần này Lăng Thiên Hữu phát hiện được một con dị thú đang hướng đến vị trí của Nhất diệp thảo, lần này hắn không trốn đi vì con dị thú này rất khác lạ, đây là lần đầu tiên hắn gặp trực tiếp một con dị thú có tốc độ kinh khủng như vậy, tuy nhiên Lăng Thiên Hữu để ý thấy quỹ đạo của con dị thú này rất lạ, nó di chuyển cứ như là người say rượu, bước chân không hề có lực nhưng tốc độ lại không thua gì thuấn di, trong khi nếu là Lăng Thiên Hữu thì hắn chắc chắn không thể đi được nữa bước rồi.

Lăng Thiên Hữu suy tư cả nữa ngày đến khi con dị thú kia rời đi hắn cũng không phát giác, hắn chỉ tỉnh lại một chút, ăn ít thức ăn dự trữ trong giới chỉ sau đó lại tiếp tục nhắm mắt suy nghĩ.

Hai ngày sau Lăng Thiên Hữu mở mắt, trong mắt có vẻ như phát hiện được gì nhưng vẫn có phần do dự, cuối cùng hắn cắn răng hạ quyết tâm, chậm rãi tiến về cửa động phủ.

Bên ngoài là tiếng vù vù của những cơn gió mang theo hoa tuyết, như những tiếng rầm của những con dị thú hung hãn nhất. Lăng Thiên Hữu liều mình lao ra ngoài, vừa ra khỏi động phủ hắn đã bị gió tuyết cuốn đi, lúc thì lên trên, lúc lại hướng xuống, có khi sang trái, đôi lúc lại sang phải, khi tỉnh lại hắn đã chồng chuối ở một nơi cách xa động phủ, tuyết phủ hơn nữa người, quần áo rách nát, toàn thân rớm máu, nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại còn điên cuồng cười to, sau đó lại lao ra ngoài, nếu có người khác ở đây nhất định sẽ cho rằng hắn nhất định là điên rồi, không ngừng lao vào bão tuyết, bị cuốn đi bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy lại lao vào. Người khác thấy cảnh này nhất định sẽ cho rằng Lăng Thiên Hữu có sở thích “bạo dâm”. (anh em có nghĩ vậy không?).

Việc cứ tiếp diễn như vậy, đói thì hắn lại dùng một ít lương thực, sau đó lại lao vào bão tuyết, mãi cho đến ba ngày sau tình trạng này mới chấm dứt vì Lăng Thiên Hữu không còn bị gió tuyết cuốn đi nữa, mà đã có thể đi theo gió tuyết. Năm ngày sau hắn đã có thể di chuyển tự do trong bão tuyết.

Từ lúc hắn nhìn thấy con dị thú khổng lồ kia di chuyển hắn đã có những phát hiện mới, sau thời gian suy nghĩ hắn đã nắm được mấu chốt, thật ra bản thân con dị thú đó không hề dùng chân di chuyển, cái giúp nó di chuyển chính là gió. Những dị thú sống ở đây đã tập quen với quỹ đạo của gió, cảm nhận những luồng khí vận chuyển trong không trung, lợi dụng những quỹ đạo đó để di chuyển, khiến cho tốc độ của dị thú tăng nhanh đáng kể. Hay nói đúng hơn là chúng đã nắm được một ít chân nguyên của phong nguyên tố, cũng như con Thạch hầu vậy, chỉ khác là ở đây gió lớn hơn nên tốc độ của chúng cũng sẽ được đề cao đáng kể.

Bây giờ là Lăng Thiên Hữu, hắn cũng đã nắm được chân nguyên của phong nguyên tố, không chỉ vậy hắn còn đi xa hơn, dựa vào kiến thức ở thế kỉ XXI của hắn hắn biết trong không khí không chỉ có linh khí mà còn có các thành phần khác như CO, CO2, O2,N2....cũng giống như ở TK XXI người ta không phát hiện được linh khí, thì ở đây tu luyện giả cũng không thể biết được những nguyên tố đó tồn tại.

Mỗi khí đó điều có cách phân bố và tồn tại riêng, do sự khác nhau về khối lượng phân tử nên các khí đó thường di chuyển để đạt được sự cân bằng, Lăng Thiên Hữu có thể cảm nhận được sự di chuyển đó và lợi dụng nó.

Những ngày tiếp theo được coi là những ngày vui vẻ nhất của Lăng Thiên Hữu, hắn không ngừng đi khắp nơi vơ vét thảo dược, đủ loại thảo dược quý hiếm đều bị hắn thu lấy, tuy nhiên đa số thảo dược đều sinh trưởng chưa lâu, thời gian chỉ khoảng hơn một năm, vẫn chưa đến thời kì thu, làm Lăng Thiên Hữu vô cùng tiết nối, nhưng cũng giúp Lăng Thiên Hữu biết được khu vực này nhất định là hình thành chưa lâu.

Nhờ vào lượng linh khí dồi giàu cùng với vô số thảo dược chẳng mấy chốc Lăng Thiên Hữu đã đạt đến Nhập Linh cảnh đại viên mãn, thời hạn Hồng Thiên Nhân cho Lăng Thiên Hữu cũng đã sắp hết, hắn đang tìm kiếm cửa thông đạo lúc trước, hi vọng có thể từ đó thoát ra, với cảnh giới của hắn bây giờ đã không cần phải sợ Thạch hầu nữa.

Khung cảnh toàn là một màu trắng xóa khiến cho việc tìm kiếm vô cùng khó khăn, đang mãi tìm kiếm thì phía xa, sau một ngọn đồi tuyết truyền đến những âm thanh nỗ vang, cách xa hơn hai trăm trượng mà kình khí vẫn truyền đến làm cho lục phủ ngũ tạng Lăng Thiên Hữu không ngừng nhộn nhạo.

Lăng Thiên Hữu vội vã lùi về phía sau, miệng không ngừng lẩm bẩm ‘khốn kiếp, mấy con thú này đúng là rãnh rỗi mà, ăn no không có việc gì làm lại đi đánh nhau, đúng là rãnh rỗi xin nông nỗi mà, ta đây nhân từ không so đo với các ngươi làm gì, haizzz...đành kiếm đường khác vậy’.

Không chỉ Lăng Thiên Hữu mà dị thú xung quanh cũng nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, chúng đủ linh trí để nhận ra sự nguy hiểm của nơi đó, với lại câu nói trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết không phải là không có căn cứ.

Chỉ là Lăng Thiên Hữu quả thật rất “may mắn”, nạn đến dù là có lòng muốn tránh vẫn không được, hắn vừa quay đầu đi thì phía sau đã truyền đến âm thanh “vù..... vù”, sau đó cơ thể hắn bị một vật to lớn nện thẳng lên vách đá.

Đợi đến khi Lăng Thiên Hữu bình tĩnh lại thì hắn đã không tin vào mắt mình rồi, trước mặt Lăng Thiên Hữu là con dị thú hình rắn khổng lồ, toàn thân một màu xanh thẩm, tứ chi đầy vuốt nhọn sắc bén, chỉ là đầu chỉ có một chiếc sừng, dễ dàng nhận biết đây là một con Giao Long, chính nó đã va vào Lăng Thiên Hữu.

Đối diện với Giao Long là một con Ứng Long, phần lưng được phủ lân giác màu đen, phần bụng được trang bị một bộ giáp màu bạch kim bóng loáng.

Cả hai toàn thân đều là vết thương, cảnh giác nhìn về phía đối phương:

“Bạch Long chủ nhân đối với ngươi không tệ, ngươi tại sao lại phản bội người? Làm như vậy có đáng hay không.”

Giao Long hướng về Ứng Long phát ra ngôn ngữ của Long tộc.

Ứng Long không trả lời câu hỏi của Giao Long, chỉ nói:

“Lam Long ngươi quá cố chấp rồi, chủ nhân đã ra đi, ta và ngươi đã theo người phục vụ lâu như vậy, nhưng trước khi chết chỉ để lại cho chúng ta một ít đồ vật, tất cả đều phong ấn lại, còn nói là đợi người hữu duyên! Như vậy là không công bằng với chúng ta, chi bằng ta và ngươi cùng hợp lực phá bỏ cấm chế, chia nhau bảo tàng, đó là những gì chúng ta đáng được nhận”.

“Hồ đồ...chủ nhân đại nhân đại lượng, không phải là người hẹp hồi, người làm vậy chắc chắn là có ý nghĩ riêng chứ không hề có ý muốn dấu diếm bảo tàng, chủ nhân làm người ta tuyệt đối tin tưởng”.

Lam Long nổi giận quát to, hắn thật không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy, trước đây khi chủ nhân còn sống, hắn và Bạch Long là hai trợ thủ đắc lực của chủ nhân, cho dù là trong lúc chủ nhân hai người bị truy sát họ cũng luôn sát cánh bên cạnh, thật không ngờ trong thời gian ngắn ngủi Bạch Long lại thay đổi nhiều như vậy.

“haha....ngươi tin tưởng hắn nhưng ta không tin...”. nói đến đây giọng nói hắn càng âm trầm, Long uy phát ra làm Lăng Thiên Hữu thối lui, toàn thân căng cứng “ngươi có biết Hân nhi vì sau mà chết không? Chính là hắn, chính hắn đã ép buộc nàng phải phục vụ hắn, nàng kiên quyết không chịu, hắn đã dùng đan dược thôi miên sau đó cưỡng hiếp nàng, sau khi tỉnh lại Hân nhi biết nàng đã thất thân, không chịu nỗi nhục nhã nàng đã đi kiếm hắn để báo thù cuối cùng lại bị hắn hạ độc thủ, giết người diệt khẩu....”.

“không thể nào? Chủ nhân không thể nào là người như vậy, còn việc này làm sao ngươi biết được?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.