Long Chi Đế Tu

Chương 13: Chương 13: Đại chiến lần đầu - Vương Long hóa thân




Bạch Long chớp lấy thời cơ, liên tiếp tấn công không cho Lăng Thiên Hữu có cơ hội phản công, đây quả thật là trận chiến gian nan nhất của Lăng Thiên Hữu từ khi hắn đến thế giới này.

Khó khăn lắm Lăng Thiên Hữu mới tìm được cơ hội phản công thì Bạch long chỉ cần vẩy nhẹ cánh, cả thân hình đã trôi nổi trên không, làm Lăng Thiên Hữu có sức cũng không dùng được.

Bay lượn là ưu thế rất lớn của dị thú hệ bay so với dị thú sống trên mặt đất, ở những địa hình trống trãi thì dị thú hệ bay dễ dàng tiêu diệt dị thú sống trên mặt đất bằng cách tiêu hao thể lực kẻ địch, tuy nhiên vẫn có một vài trường hợp ngoại lệ.

Sau khi bị vuốt và long vĩ của Bạch long đánh trúng, Lăng Thiên Hữu bị đẩy lùi đến mép một vực thẩm, bên dưới là vực sâu vạn trượng, gió từ hai vách vực vù vù thổi tới, tạo thành những âm thanh như có hàng ngàn hàng vạn oan hồn đang gào thét đồi mạng.

Thấy đã ép được Lăng Thiên Hữu tới đường cùng, Bạch long vui vẻ cười lớn:

“Haha...nhân loại đáng thương, bây giờ ngươi đã biết sự lợi hại của Bổn long rồi phải không? Chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin, bổn long có thể suy nghĩ đến việc tha chết cho ngươi, cho ngươi làm nhân sủng của ta, với thực lực của ngươi chỉ cần đi theo ta, nhất định có thể làm nên đại sự?”.

“Câm mồm, Lăng Thiên Hữu ta dù có kém cỏi cũng không chấp nhận làm sủng vật cho kẻ nham hiểm, xảo trá, đánh lén đồng loại như ngươi, đến đây! Dù cho có chết ta cũng sẽ khiến con bạch trùng ngươi phải trày da chốc vảy!”.

“Tốt...TỐT...thật ngông cuồng, hôm nay ta sẽ cho ngươi tan xương nát thịt, sau đó sẽ bắt nữ nhân của ngươi làm nhân sủng ngày đêm lăng nhục ả, tiểu tử là do ngươi tự làm tự chịu, đừng trách ta”. Bạch long nhìn Lăng Thiên Hữu âm trầm cười lớn.

Hai cánh lớn trên lưng Bạch long không ngừng vũ động, tốc độ ngày càng nhanh, cuối cùng không thể nhìn rõ được nữa, phía trước Bạch long xuất hiện một lốc xoáy lớn màu đỏ rực rộng hơn trượng, cao gần năm trượng, đất đá xung quanh đều bị lốc xoáy nuốt chửng, khu vực mười trượng xung quanh Bạch long không còn một vật thể nào ngoài Lăng Thiên Hữu.

Nhìn lốc xoáy trước mặt, Lăng Thiên Hữu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ dị thú Nhập linh cảnh lại có thiên phú khủng khiếp như vậy, tạo cho Lăng Thiên Hữu cảm giác áp bách đến cực điểm.

Thật sự Lăng Thiên Hữu cũng không biết, mỗi dị thú đều có thiên phú riêng, thiên phú có thể là tiên thiên, hoặc hậu thiên, thiên phú của dị thú còn chịu ảnh hưởng của huyết mạch, huyết mạch càng thuần, càng cổ thì thiên phú của dị thú càng nhiều, càng khủng bố, ứng long tuy không phải long tộc thuần chủng nhưng vẫn mang trong mình một phần nhỏ huyết mạch long tộc nên thiên phú mạnh mẽ hơn các loài dị thú bình thường khác nhiều.

Nói thì lâu nhưng mọi việc diễn ra chỉ trong chốc lát, lúc Lăng Thiên Hữu sửng người thì Bạch long đã chuẩn bị xong.

Bạch long hô to:

“ Xích Phong Loạn Vũ, tiểu tử đi chết điiiiii.....”.

Trên tay Lăng Thiên Hữu lập tức xuất hiện một thanh kiếm, linh khí trên tay Lăng Thiên Hữu lập tức vận chuyển vào thân kiếm, toàn lực chóng đỡ, một luồng linh khí mạnh mẽ thoát ra khỏi kiếm như ngựa thoát cương ầm ầm hướng lốc xoáy lao đến, thanh kiếm cùng lốc xoáy va chạm tạo ra những hoa lửa bắn tung tóe ra xung quanh.

Kiếm khí không ngừng bị đẩy lùi, màu nhạt dần nhưng lốc xoáy cũng không thể duy trì được nữa cuối cùng “ầm ầm ầm” nổ vang, kình khí bắn ra xung quanh đẩy Bạch long lùi lại gần năm trượng, Lăng Thiên Hữu thì không may mắn như vậy, thân thể bị kình khí bắn rơi xuống vực sâu vạn trượng, thập tử nhất sinh.

Tuy thắng lợi nhưng Bạch long vẫn không hề vui mừng, vừa rồi đòn cuối cùng kia rõ ràng là linh khí ngoại phóng chỉ khi đạt đến Hư hải cảnh mới có thể làm được, thật không ngờ một nhân loại chỉ mới bước vào Nhập linh cảnh hậu kì cũng có thể làm được, nếu như đòn vừa rồi trực tiếp đánh trên thân thể của hắn dù cho có long thân cường hãn cũng không chắc hắn có thể chịu được, cũng may là hắn đã hạ được Lăng Thiên Hữu trước khi đều đó xảy ra.

Bạch long xoay người bay đi, nhưng một cảm giác nguy cơ làm hắn lập tức xoay người. Hắn lập tức sững người, trước mặt hắn là một người mà hắn cho rằng đã chết, không rõ ràng hắn đã chết đây chắc chắn là hồn ma của hắn đang quay lại báo thù.

Thân ảnh đang phiêu dật trên không trung thì không ngạc nhiên như Bạch long, kiếm khí mạnh mẽ xẹt qua trước mặt Bạch long lập tức một cánh cùng một cái tay của Bạch long rời thân mà đi.

Lăng Thiên Hữu cũng không thể chóng đỡ dược nữa, hắn lợi dụng sự hiểu biết của mình về chân nguyên phong thuộc tính, mượn sức gió thổi mạnh từ dưới vực sâu trở lên, dồn tất cả linh khí vào một chiêu kiếm quyết định không ngờ Bạch long vẫn tránh kịp, vết kiếm không ngay cổ mà xẹt qua vai của Bạch long. Cả cơ thể của Lăng Thiên Hữu lãnh trọn một vuốt phẫn nộ của Bạch Long, cơ thể văng ra xa đụng ngã gần chục cây đại thụ, xương khớp toàn thân đều bị gãy.

Khuôn mặt của Bạch long lúc này vô cùng dữ tợn, máu tươi dính trên mặt lúc bị chém cộng thêm màu đỏ của máu trên đất tạo nên khung cảnh vô cùng âm trầm.

Bạch long không ngừng dày vò cơ thể Lăng Thiên Hữu, các đốt ngón tay, ngón chân, khớp vai khớp gối tất cả đều bị Bạch long đạp gãy, cảm giác đâu nhức khiến Lăng Thiên Hữu muốn chết đi còn sướng hơn, đau khổ hơn là hắn không thể mở miệng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ.

Động tĩnh bên này sớm đã gây chú ý của rất nhiều người, nhưng không ai dám tiếp cận chỉ có hai nữ nhân nhìn như tỉ muội đã sớm đến và quan sát thấy tất cả.

Thấy Lăng Thiên Hữu bị dày vò, Tiếu Yên Nhiên và Thôi Linh Nhi lập tức xong tới, mặc dù đã bị thương nhưng Tiếu Yên Nhiên và Thôi Linh Nhi không thể nào là đối thủ của Bạch long.

Chỉ chốc lát cả hai người đều rơi vào thế hạ phong, Long vĩ quét ngang đập cho Tiếu Yên Nhiên bất tỉnh tại chỗ, long vuốt hướng đỉnh đầu của Thôi Linh Nhi đập xuống, khi gần tới thì lại đổi thành trảo bắt lấy cổ Thôi Linh Nhi.

Bạch long nhìn Lăng Thiên Hữu trên mặt đất cười dữ tợn:

“Tiểu tử ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết....hahaha”.

Nói xong hắn cho Thôi Linh Nhi ăn một viên đan dược, kéo nàng đến trước mặt Lăng Thiên Hữu.

Cơ thể Thôi Linh Nhi lập tức mất hết sức lực, thân nhiệt không ngừng lên cao, cái lưỡi của Bạch lướt qua khuôn mặt Thôi Linh Nhi làm nó ửng đỏ, Thôi Linh Nhi “Ư..” một tiếng thích thú, hai mắt nhắm nghiền, sau đó nàng chợt thanh tỉnh, nàng không thể tin được âm thanh vừa rồi phát ra từ miệng nàng, khuôn mặt ủy khuất hai hàng nước mắt lăn dài.

Lăng Thiên Hữu nằm đó nhưng không thể cử động, nhìn biểu hiện của Thôi Linh Nhi hắn chắc vừa rồi Bạch long đã cho Thôi Linh Nhi ăn dâm dược.

“Tiểu cô nương không cần e ngại, chỉ cần ăn phải Xuân hương đan của ta cho dù là trinh nữ cùng sẽ biến thành dâm phụ ngay thôi, nếu muốn thỏa mãn thì cứ van cầu ta, tuy ta không thể cùng ngươi giao phối nhưng vẫn có thể làm ngươi thỏa mãn haha”.Nói xong chiếc lưỡi rồng của hắn đã chạm đến bờ môi mộng nước của Thôi Linh Nhi, dễ dàng tách ra hàm răng trắng nõn của Thôi Linh Nhi để tiến vào, mặc dù không muốn như vậy nhưng ý chí của Thôi Linh Nhi không thể điều khiển được bản năng đang bị đan dược thúc đẩy của nàng. Chiếc lưỡi của nàng như rắn nước vụng về đáp trả lại chiếc lưỡi to lớn của Bạch long, một cảm giác thư sướng tràn ngập toàn thân Thôi Linh Nhi làm cho nàng không muốn thả ra chiếc lưỡi điêu luyện của Bạch long.

“Ư...đừng chạm vào đó..a...thỏa...i....mái...qu...á.”.

Chiếc đuôi của Bạch long không biết lúc nào đã thu nhỏ lại như thân rắn nhẹ nhàng luồng qua chiếc quần dài bằng vải bóng của Thôi Linh Nhi tiến vào bên trong, cách tiết khố không ngừng ma sát âm đạo trinh nguyên của Thôi Linh Nhi.

Lăng Thiên Hữu đều thu hết vào tầm mắt, cảm giác đau nhứt toàn thân của hắn lúc này không thể nào so sánh với nổi đau trong lòng hắn, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương, hết lòng bảo vệ lại rơi vào vòng tay độc ác của kẻ khác, lần trước là do hắn bắt tài, không kiếm được tiền lần này lại do hắn vô dụng không có năng lực để bảo vệ nữ nhân của mình.

Lúc này những móng vuốt của Bạch long không ngừng dày vò cặp núi đôi hùng vĩ của Thôi Linh Nhi, những chiếc vuốt rồng cách lớp áo ma sát làm cho Thôi Linh Nhi đau rát nhưng cũng mang lại cảm giác sung sướng vô cùng, cảm giác này lần đầu tiên Thôi Linh Nhi mới cảm nhận được.

Dâm thủy bên dưới nội khố không ngừng tiết ra ướt cả mảng lớn, nội khố đã bị chiếc đuôi của Bạch Long vén gọn, lộ ra bên dưới là một thảm cỏ xanh tốt, ngập nước, hai mép âm đạo hồng hào không ngừng co giật khi chiếc đuôi của Bạch Long quét qua. Cơn sướng khoái khiến cho Thôi Linh Nhi không thể ngăn cản được tiếng rên rỉ của mình:

“A..ư...Ư....sướng sướng quá...đừng dừng lại...tiếp đi”.

“Sướng sao? Chỉ cần ngươi cầu xin, ta còn có thể cho ngươi sướng hơn nữa”.

Vừa nói chiếc đuôi của của Bạch Long lập tức to hơn một vòng, tiến một chút vào âm đạo Thôi Linh Nhi, cảm giác hơi nhói đau làm Thôi Linh Nhi hơi nhăn mặt, lúc này kích thước chiếc đuôi của Bạch long còn to hơn dương vật Lăng Thiên Hữu một vòng, một trinh nữ như Thôi Linh Nhi làm sao có thể chịu được.

Nhưng cảm giác trống rỗng khi chiếc đuôi rút ra lại làm cho Thôi Linh Nhi có chút mất mát, dục vọng đang thôi thúc nàng để nó tiến vào, lấp đầy âm đạo chặt hẹp trống rỗng của nàng, giúp nàng thỏa mãn cơ khát tình do đan dược gây ra. Cuối cùng Thôi Linh Nhi cũng thốt lên tiếng van xin:

“A...to quá...tiến vào thật tốt...van xin ngươi...” nghe đến đây Lăng Thiên Hữu cảm thấy tan nát trong lòng, không ngờ nữ nhân đơn thuần như Thôi Linh Nhi lại đê tiện và dâm đảng như vậy, mặc dù là do đan dược nhưng trước mặt hắn nàng lại mở lời cầu xin một kẻ khác khi nhục nàng để thỏa mãn con quỷ dâm dục trong lòng, hắn không thể chấp nhận được, nhưng những lời tiếp theo càng làm Lăng Thiên Hữu muốn nổi điên hơn “Van xin ngươi làm gì ta cũng được, chỉ cần ngươi tha cho huynh ấy dù là muốn mạng của ta cũng được”.

“Ầm Ầm...”. đại não của Lăng Thiên Hữu như bị nổ vang, từng âm thanh như vang rõ bên tay hắn, cảm giác quen thuộc, cảm giác được yêu thương quan tâm, cảm giác để có người hướng về từ lâu lắm rồi hắn đã không cảm nhận được, chính câu nói “Ngươi muốn làm gì ta cũng được chỉ cần ngươi cứu hắn” của mẹ hắn đã kéo hắn ra khỏi hố đen của xã hội, để hắn quay về với xã hội thiện lương, chính câu nói đó đã biến hắn từ một đứa con bất hiếu trở thành một nhân tài của xã hội nhưng cũng chính câu nói đó đã cướp đi người mẹ xinh đẹp mà hắn đã vô tình làm bà tổn thương.

Hôm nay ở một thế giới khác, hắn như nghe lại được câu nói đó từ một người khác, nhưng tình cảm dành cho hắn vẫn không thay đổi, hắn không muốn mất đi người đó một lần nữa, hắn muốn mạnh mẽ hơn để bảo vệ người hắn yêu thương và người yêu thương hắn.

“Ta muốn mạnh hơn!”

“Ngươi cần sức mạnh, ta sẽ cho ngươi sức mạnh nhưng sức mạnh có cái giá của nó? Ngươi hiểu chứ?”.

“Ta hiểu, bất cứ giá nào ta cũng trả hãy cho ta sức mạnh!”.

“Được hãy nhận lấy sức mạnh tối thượng của Long Vương! ”.

Đang kinh ngạc trước lời van xin của Thôi Linh Nhi thì Bạch Long cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó cơ thể bị nhắc bổng lên không trung, nhìn nhân loại trước mắt, không, không phải nhân loại mà là Bán Long trước mắt Bạch long toàn thân lạnh lẽo, cả cơ thể không còn do mình điều khiển nữa.

Trước mặt Bạch long giờ chính là Lăng Thiên Hữu trong trạng thái Vương Long hóa thân, toàn thân được phủ lân giác màu vàng óng ánh, khuôn mặt lộ ra hai con mắt màu đỏ tươi tràn đầy vẻ hung lệ, trên đầu là cặp sừng nai mới nhú hai bên không đồng đều, nhìn toàn thân Lăng Thiên Hữu giống như một con dị thú hung tợn từ thời thượng cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.