Long Chi Đế Tu

Chương 3: Chương 3: Bái Sư




“Hóng” một tiếng thú hống lớn làm Lăng Thiên Hữu giật mình tỉnh lại, toàn thân đau nhức, kinh mạch có cảm giác như muốn nức toát ra, hắn cắn đầu lưỡi một cái để đầu óc thanh tĩnh lại, nhìn kĩ xung quanh.

Đây là một hang động khá rộng lớn, bên trong động phủ có một cái giường ngọc lớn cùng một bộ bàn ghế, phía xa có một trung niên nhân đang ngồi đả tọa, bên cạnh là một con sói khổng lồ, dài 2 trượng cao 1 trượng trông như một ngọn núi nhỏ, trên đầu của nó mọc ra một cái gai xương hình bán huyệt, trông uy mãnh vô cùng. Lăng Thiên Hữu nhận ra nó, đây là Nguyệt Lang thú, tốc độ của nó thuộc vào nhóm đầu trong các loại dị thú, đặc biệt là trong đêm tối, tốc độ lại được nâng lên hai thành.

Nam tử trung niên vẫn nhắm mắt đã tọa, lưng hướng Lăng Thiên Hữu nhàn nhạt hỏi:

“Tỉnh rồi?”

“Vâng, đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối, tại hạ Lăng Thiên Hữu ngày sau sẽ báo đáp”.

“Ngày sau? Ngươi bây giờ muốn đi?”

“Vâng vãn bối có chuyện quan trọng, kính mong tiền bối thứ lỗi”.

Nam tử cười ha hả nhưng giọng nói lại âm trầm:

“Ngươi thương thế như vậy còn muốn đi, huống hồ ta vừa cứu ngươi một mạng, ngươi đã muốn quay đầu bỏ đi, lão phu cũng không phải người lương thiện, ta cứu ngươi là có một việc muốn ngươi đi làm”.

Lăng Thiên Hữu thở phào, đối phương thẳng thắn như vậy chắc chắn việc kia cũng không quá khó khăn, hắn chỉ sợ đối phương chơi trò đeo mặt nạ với hắn mà thôi.

“Tiền bối xin cứ nói, nếu làm được tiểu tử sẽ không chối từ”.

“Haha…khuôn mặt không tệ….ừ ngươi chắn chắc sẽ làm được, ta chỉ muốn ngươi nhận ta làm sư phụ, theo ta học bãn lĩnh mà thôi”.

Trung niên nhân đi một vòng đánh giá Lăng Thiên Hữu, sau đó lại nhìn chằm chằm vào giữa hán Lăng Thiên Hữu, mỉm cười gật đầu. Nguyên lai y phục của Lăng Thiên Hữu đã bị rách nát, tiểu khố cũng không còn nguyên vẹn, tiểu huynh đệ cũng đã không còn mảnh vải che thân, đang nằm lộ thiên bên dưới.

Lăng Thiên Hữu lo sợ thầm nghĩ ‘không xong rồi, tên này như thế nào nhìn ta như vậy, không lẽ là có sở thích biến thái nam nhân cùng xxx với nam nhân, ta kháo, còn muốn thu ta làm đồ đệ để từ từ làm nữa, không được, ta không thể đồng ý’. hai tay Lăng Thiên Hữu vội che lại tiểu huynh đệ của mình, miễn cưỡng mỉm cười đáp:

“Tiền bối, không được, ngươi trông ta như vậy nhưng thật ra ta đang mắc bệnh truyền nhiễm, không thể nào cùng ngươi ấy ấy như vậy được”.

Nam tử trung niên lúc đầu còn không hiểu, nhưng nhìn hành động, lời nói cùng với biểu cảm trên mặt của Lăng Thiên Hữu thì mặt không khỏi đỏ lên, chân hướng Lăng Thiên Hữu đá tới, chỉ là chân sắp chạm vào Lăng Thiên Hữu lại thu lại, bực tức quát lớn:

“Hỗn đãn, ngươi nghĩ ta là loại người nào, ta không phải loại người biến thái đó, lão tử thích nữ nhân, còn phải là mỹ nữ mới lọt được vào mắt lão tử, tên tiểu tử ngươi chuyện như vậy cũng giám nghĩ, không lẽ ngươi thích nam nhân”.

“Không không, ta sẽ làm sao lại thích nam nhân, ta đã có thê tử rồi, thê tử của ta còn rất xinh đẹp nữa”.

Lăng Thiên Hữu thở phào cũng may là không phải như hắn nghĩ, chỉ là nhắc tới thê tử hắn lại nhớ đến ttp, không biết giờ nàng đã sao rồi, kẻ địch bắt nàng đi chứ không ra tay hạ sát, bây giờ có thể nàng vẫn còn chưa gặp nguy hiểm.

Lão nhân thấy Lăng Thiên Hữu không nói tiếp liền lên tiếng hỏi:

“Thế nào tiểu tử, ngươi căn cơ khá tốt, chỉ bằng luyện thể cảnh đại viên mãn đã có thể chịu được một kích của Hư Hải cảnh, không tồi.”

“Tiền bối quá khen chỉ là thuê tử ta đã bị bọn chúng bắt đi, ta phải nhanh chóng tìm nàng”.

“Haha…tiểu tử bằng vào tu vi luyện thể cảnh của ngươi chỉ là đi tìm chết mà thôi”.

Lăng Thiên Hữu đau xót trả lời:

“Ta biết, nhưng có chết ta cũng muốn chết cùng thê tử của mình, ta không muốn nàng một mình lẻ loi dưới hoàng tuyền”.

“Hứ ngu ngốc… biết rõ là sẽ chết mà vẫn muốn đăm đầu vào…không bằng ngươi đi theo lão phu nữa năm, sau nũa năm, ta đảm bảo bọn người kia muốn đối phó ngươi sẽ không dễ dàng như vậy nữa, thậm chí nếu ngươi muốn cứu thê tử của mình cũng không phải không thể”.

“Tiền bối, người nói thật sao?”

“Đương nhiên”

“Đồ nhi bái kiến sư phụ, xin sư phụ nhận của đồ nhi ba lạy”.

Lăng Thiên Hữu vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái vang lên âm thanh “cạch cạch cạch”.

Nam tử cười haha đỡ Lăng Thiên Hữu ngồi dậy, đưa cho hắn một viên đan dược trị thương, dặn dò Lăng Thiên Hữu nghĩ nghơi sau đó rời khỏi hang động.

Ba ngày sau thương thế cuả Lăng Thiên Hữu cũng đã khỏi được tám phần, tuy nhiên trong ba ngày này hắn không gặp Nam tử trung niên kia đâu cả, đến sáng ngày thứ tư nam tử quay lại động phủ đưa cho Lăng Thiên Hữu một viên đan dược màu tím, to bằng ngón tay cái, Lăng Thiên Hữu cả kinh, hắn nhận ra đây chính là Nhân Linh đan, đan dược cấp ba cao cấp, đan này chỉ có thất phẩm tông môn trở lên mới có, sư phụ mất tích mấy ngày nay chính là đi đoạt đan dược này cho mình.

Thất phẩm tông môn có lão quái Hư Hải cảnh đại viên mãn tọa trấn, muốn đạt được đan dược từ tông môn của họ thì tu vi ít nhất cũng phải đạt đến Hư Hải cảnh đại viên mãn, Lăng Thiên Hữu càng tò mò không biết vị sư phụ hắn mới nhận có tu vi gì a.

Nhận được đan dược Lăng Thiên Hữu lập tức điều tức sau đó ăn vào đan dược, một cổ dược lực tràn vào thân thể chạy dọc theo kinh mạch toàn thân Lăng Thiên Hữu, dược lực hòa vào trong kinh mạch, kinh mạch được tẩm bổ ngày càng vững chắc, sau đó là một cảm giác mát lạnh khác ập đến, trong kinh mạch Lăng Thiên Hữu như có một dòng nước mát chảy xuôi, dòng nước ban đầu này rất nhỏ, được tạo thành bởi linh khí có trong đan dược. Sau khi dòng nước đi hết một vòng chu thiên, trong đầu Lăng Thiên Hữu nổ vang, một cảm giác khác thường lan khắp toàn thân, lỗ chân lông khắp cơ thể mở ra, linh khí từ xung quanh nhanh chóng tụ lại, theo lỗ chân lông tràn vào kinh mạch, hòa cùng một thể với linh khí trong cơ thể, vận chuyển khắp toàn thân, Lăng Thiên Hữu đột phá Nhân Linh cảnh thành công.

Sau nữa ngày củng cố tu vi Lăng Thiên Hữu cũng đã đạt đến Nhân Linh cảnh sơ kì. Hắn mở mắt ra cảm nhận được linh khí trong thiên địa giống như những sợi vải mãnh phiêu phù trong không trung, chỉ cần hắn điều tức lại có thể vận chuyển linh khí trong cơ thể cộng hưởng với linh khí trong thiên địa tiến vào cơ thể nâng cao tu vi.

Sau khi đột phá sư phụ của Lăng Thiên Hữu đã nói rõ sự tình với hắn, sự phụ y tên Hồng Thiên Nhân, tu vi Kết Đan cảnh hậu kì, là một tán tu, có biệt hiệu là Phong Nguyệt vương, bị thù gia truy sát nên mới trốn sâu bên trong Thiên Thú lâm, ông nhận Lăng Thiên Hữu làm đồ đệ là muốn Lăng Thiên Hữu trong vòng 5 năm tìm giúp ông máu của dị thú có huyết mạch thượng cổ, nguyên lai công pháp Hồng Thiên Nhân tu luyện lúc trước là bộ công pháp không hoàn chỉnh, nói là công pháp không hoàn chỉnh cũng không đúng, công pháp tu luyện thì vẫn đầy đủ chỉ là thiếu mất phần yêu cầu để tu luyện công pháp, công pháp có tên là Đế Lôi Huyết Thú, yêu cầu người tu luyện phải tẩy luyện cơ thể bằng máu của thượng cổ dị thú để mượn sự mạnh mẽ của huyết thú thượng cổ trung hòa lực lượng bá đạo của lôi lực, Hồng Thiên Nhân do tu luyện Đế Lôi Huyết Thú mà không trải qua sự tẩy luyện của huyết thú thượng cổ, nên bây giờ chịu sự phản phệ của lôi lực, cơ thể ngày càng suy yếu, tuyệt đối trụ không quá 5 năm.

Tu luyện giả sau khi vào Hư Hải cảnh sẽ mở ra linh hải để chứa linh khí, linh khí ở đây sẽ dồi dào hơn trong kinh mạch rất nhiều, khi đạt đến Hư Hải cảnh đại viên mãn người tu luyện muốn vượt qua bước cuối phải tự thân cảm ngộ ngũ hành chi lực, bao gồm:kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, hóa hải thành đan, kết thành một trong ngũ hành đan, bước vào kết đan cảnh.

Thấy Lăng Thiên Hữu đột phá Nhân Linh cảnh thành công Hồng Thiên Nhân cũng không có vui mừng gì, y chỉ nhàn nhạt nói:

“Thiên Hữu ta do công pháp phản phệ thời gian còn lại không nhiều, chỉ có thể trong đợi vào ngươi…có lẽ ta gặp được ngươi cũng là sắp đặt của tạo hóa”.

Không đợi Lăng Thiên Hữu nói gì, y đã hướng Lăng Thiên Hữu quăng một miếng ngọc bội, ngọc bội có hình một con rồng đang uốn lượn giữa mây xanh, hai con mắt hữu thần, nhìn vô cùng sinh động, đặc biệt là hạt long châu màu trắng ở giữa miệng con rồng, bên trong hạt châu có chứa một giọt máu lấp lánh phát sáng, nhìn đã biết không phải vật tầm thường. Mắt nhìn Lăng Thiên Hữu nói tiếp:

“Trả lại cho ngươi, vật này không tầm thường ngươi hãy cất giữ cẩn thận”.

Nói xong y lại lấy trong giới chỉ ra hai cái ngọc giảng, đưa đến trước người Lăng Thiên Hữu, Lăng Thiên Hữu sửng sờ:

“Sư phụ đây là?”

“Là Đế Lôi Huyết Thú cùng với bộ thân pháp có tên là Dạ Hành, công pháp và thân pháp này vốn là một bộ, chỉ có người luyện Đế Lôi Huyết Thú mới có thể học được Dạ Hành….ngươi yên tâm ta đã xem qua cơ thể ngươi, điều kiện để luyện Đế Lôi Huyết Thú đều có”.

Hồng Thiên Nhân không khỏi hiếu kì nhìn Lăng Thiên Hữu, lúc trước khi cứu Lăng Thiên Hữu hắn đã cảm nhận được trên người Lăng Thiên Hữu có một tia áp chế giống như áp chế từ sâu trong huyết mạch, chỉ là cảm giác không mạnh lắm, lúc đầu Hồng Thiên Nhân cứ nghĩ Lăng Thiên Hữu là dị thú thượng cổ ăn phải hóa hình thảo nên có bộ dạng nhân loại, nhưng nhìn kĩ lại thì không phải, mặc dù Lăng Thiên Hữu có một tia huyết mạch thượng cổ nhưng rất nhỏ yếu, chắc là đã từng được tẩy luyện qua máu huyết của dị thú thượng cổ nên mới có được 1 tia uy áp mơ hồ như vậy.

Hồng Thiên Nhân cũng không biết từ trước tới giờ Lăng Thiên Hữu chưa bao giờ được tẩy luyện qua máu của dị thú thượng cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.