Lời Nói Dối Của Thần

Chương 8: Chương 8: Vị khách không ai ngờ tới




“... dáng vẻ thư thái và tự nhiên đến độ suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu nó chính là: Người này đang Quang Hợp?”

Những ngày sau đó đúng như nguyện ước của Gil, Fleur có thêm nhiều bạn mới, lầu cao tháp Bắc không lúc nào vắng vẻ, Claira gần như hôm nào cũng ghé qua. Louis và Luca thì bận hơn, đặc biệt là Luca, dù rất muốn tới chơi nhưng vườn hoa nó phải chăm sóc quá lớn đến độ nó không thể rời chân đi đâu. Trong một lúc ngồi nghỉ nó than thở với Claira.

- Giá mà đưa được mọi người xuống đây chơi.

Bên cạnh Claira ngẩn mặt quay qua.

- Ừ nhỉ, sao mà không được?

Và thế là ngay trong sáng đó Claira lập tức đi lên tháp Bắc tìm Fleur...

- Mai tụi mình cùng xuống vườn hoa chơi nha?

Ngồi bên cạnh Fleur, Gil âm thầm lắc đầu, chuyện này rất khó, không ít lần cậu muốn rủ Fleur ra ngoài nhưng chẳng lần nào nàng đồng ý cả. So với bên ngoài, nàng thích căn phòng và những cuốn sách của mình hơn. Đã chắc mẩm thế nên khi thấy Fleur điềm nhiên gật gật, Gil trợn tròn mắt.

- Em nói thật?

Gật.

- Mai đi chơi?

Gật.

- Mai có bão à?

Gil không nhịn được lẩm bẩm. Phía đối diện, Claira cười tươi như hoa.

- Một lời đã định. Mai tớ đã hẹn cả anh Deneger và anh trai của Luca rồi. Sáng mai, chín giờ nha!

Gật!

Và thế là dù mọi chuyện có khó tin thế nào thì sự thật cũng không thay đổi, sau hơn mười năm từ ngày trở về học viện Dark Deity tiểu thư Allen của chúng ta cũng nhấc chân ra khỏi cửa cho một chuyến đi chơi chân chính. Trời cuối hạ, nắng vàng rực rỡ, mai vẫn sẽ là một ngày thật đẹp trời.

Đúng như dự báo đã được đưa ra, buổi hẹn gặp mặt hôm ấy là một ngày nắng đẹp trời. Luca dậy từ khá sớm, lúc bình minh vừa rạng đông nó đã quét tước nhà mình hết một lượt. Xong xuôi con bé cầm theo bình tưới chạy ra vườn hoa tính tắm cho tất cả các bé hoa của nó, chúng đang vươn mình thức dậy say một giấc ngủ dài, từng cánh hoa kiều diễm e lệ hé mở, rung rinh thân cành đón ngày mới sang. Thật ra công việc tưới nước này Luca hoàn toàn có thể thực hiện bằng pháp thuật trong nháy mắt nhưng nó lại chẳng mấy khi làm thế chỉ trừ trường hợp quá bận rộn mà thôi, bằng không nó thích tự tay mình nghiêng bình tưới nước, ngắm nghía từng cây hoa nó yêu, trò chuyện tâm sự với từng em từng em một, thậm chí là chơi trò thách đố trí nhớ để đặt tên riêng cho mỗi em. Bóng con bé lăng xăng chạy giữa vườn, vui vẻ vung vẩy bình từ khóm hoa này sang khóm hoa kia, ríu rít trò chuyện, cả khu vườn tràn ngập tiếng cười nói của chỉ riêng một mình nó, một buổi sáng vẫn cứ đầy năng lượng như bao buổi sáng khác.

Diện tích của khu vườn chẳng hề nhỏ, cho đến khi Luca xách bình trở về đã là cả một lúc lâu sau, người nó ướt đẫm mồ hôi chẳng khác nào vừa tập thể dục, nó đem bình cất đi rồi chọn cho mình một bộ váy thêu ren xinh xắn và đáng yêu để thay cho trang phục làm vườn nó vẫn hay mặc, con bé chạy vô nhà tắm vừa tắm vừa khẽ ngâm nga, hôm nay có khách đến chơi nhà, tâm trạng nó đang rất là vui vẻ.

Chuẩn bị tươm tất cho mình nó lại ra ngắm nghía căn phòng đang ở, cũng chẳng có gì nhiều để thu dọn, dù sao nó cũng chỉ sống một mình, đồ đạc khá đơn giản, chiếc bình chứa hạt giống cây Ngọc Trà nó đã đặc biệt cất vô tủ kín, vì chuyện Gabriel nhờ nó là chuyện bí mật hẳn cậu ấy cũng không muốn cho mọi người biết sự tồn tại của hạt giống kia. Ngắm đi nghía lại nó vẫn thấy phòng của mình hình như hơi đơn sơ, không có vật trang trí đúng nghĩa cả, hôm nay lắm khách đến chơi, còn có cả những vị khách đặc biệt hơn hẳn thường ngày, để phòng đơn giản quá thế này có lẽ không đủ để tỏ rõ lòng nhiệt tình của nó, hẳn là nó cần một cái gì đó trang hoàng thêm, tỉ dụ... một chậu hoa chẳng hạn. Hoa cũng vốn không phải của nó nên nó sẽ không lấy luôn, chỉ mượn tạm một chậu, cho đến khi mọi người về nó sẽ mang trả lại hẳn không vấn đề gì ha. Nghĩ sao làm vậy con bé tung tăng đội mũ chạy ra vườn...

Ngờ đâu khi nó vừa chạy ra khỏi nhà liền thấy giữa vườn hoa yêu quý đã có một ai đấy đứng đó từ bao giờ. Luca ngơ ngác tiến lại gần, nắng chói chang xiên xiên làm đôi mắt nó cũng phải nheo lại... Ai thế này?

Đó là một chàng trai trẻ, hình dáng không mang nét đặc trưng của bất cứ giới tộc nào, nó đoán có lẽ cũng là phù thủy, nếu thế chắc chẳng hơn tuổi nó đâu. Một thiếu niên tầm mười lăm, dáng người không cao lắm, hơi gầy, vận trang phục lụa voan trắng cổ điển, đang ngửa đầu ngước mắt nhìn mây xanh, cả thân mình chói chang trong ánh nắng, mọi đường nét đều nhạt nhòa dần, dáng vẻ thư thái và tự nhiên đến độ suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu nó chính là: Người này đang quang hợp?

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân nó lại gần, thiếu niên thôi không ngẩng đầu mà quay sang mặt đối mặt với nó. Trong giây phút hai mắt chạm nhau, Luca thầm nghĩ, thôi, chết não rồi!

Sống trên đời gần hai mươi năm, Luca đã gặp không ít người, cũng biết rất nhiều người đẹp, nhưng dường như đây mới là làn thứ hai nó cảm thấy tim mình lệch nhịp trước hào quang sắc đẹp tỏa sáng trước mặt. Lần đầu tiên là khi nó gặp Fleur, dẫu gì nàng cũng là nữ thần tình yêu, vậy còn vị khách lạ lùng này... Ai đây?

Thiếu niên đẹp như tượng tạc xuất hiện giữa vườn hoa, mái tóc vàng bồng bềnh lãng du theo gió, làn da trắng muốt như ngọc thạch, đôi mắt sâu thẳm một màu trời bao la, thiếu niên đứng đó mơ hồ tựa như sương... Luca mê man nghĩ, thiếu niên này là ai? Đẹp đến vậy... Có lẽ nào giờ không chỉ nghe thấy tiếng hoa nói, nó còn nhìn thấy được cả hoa tinh nữa sao?

- Ra là ở đây!

Đăm đăm nhìn Luca hồi lâu bất chợt thiếu niên lên tiếng, âm thanh đột ngột kéo Luca thoát khỏi mộng tưởng, nó ngơ ngác rồi ngây ngô phun ra một chữ:

- A?

Nhưng thiếu niên cũng chẳng nói gì thêm, chỉ nhìn nó rồi mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà chói mắt. Luca vội rời tầm nhìn trước khi trí não nó lại đình công chết ngơ luôn đó. Nó cố gắng tập trung, người này vừa nói gì nhỉ? “Ra là ở đây!”? Ý là người ta đến tìm nó ư? Cũng không đúng lắm, nó có quen biết gì đâu? Hay là đến vườn hoa này có việc? Làm gì nhỉ? Một người lạ mặt cần tới vườn hoa... Nó thả tâm trí mình trôi xa để rồi cuối cùng rút ra được một kết luận bất ngờ:

- Anh đến mua hoa à?

- Mua hoa? – Người đó lặp lại lời nó nói, giọng anh ta nghe rất lạ tai, nó vẫn có thể hiểu nhưng âm điệu không quen thuộc lắm, không biết miêu tả chính xác thế nào, nhưng chắc chắn nó chưa từng gặp ai nói chuyện như vậy – Vậy cứ bán cho ta một cây hoa đi – Anh ta ngó quanh nhìn quất một lúc rồi chỉ vào mấy chậu hoa trắng phía xa xa – Cho ta vài cây hoa Bách Hợp – Thiếu niên tháo chiếc vòng ngọc trên tay mình xuống – Ta không có tiền, có thể đổi bằng thứ này không?

-... – Luca ngơ ngác đưa tay đón lấy chiếc vòng ngọc được đặt vào, chiếc vòng sờ mát lạnh nhìn qua đã biết rất có giá trị chắc chắn hơn giá mấy chậu hoa kia, nhưng vấn đề là – Tôi chỉ trồng hoa thôi, tôi không có bán hoa.

- Vậy sao cô lại hỏi ta có mua hoa không?

-...

Hai người đứng ngẩn mặt nhìn nhau, hình như thiếu niên cũng bị nó làm cho ngơ ngác theo, Luca bối rối gãi đầu. Suy nghĩ trong nó lại bắt đầu chui vào cái vòng luẩn quẩn, người này đến đây không biết để làm gì, nó lại đi hỏi người ta có muốn mua hoa không, giờ người ta muốn mua hoa rồi nó trả lời mình không phải là người. Hình như cư xử kiểu này không được ổn thỏa lắm, chỉ tại một phút suy nghĩ ngớ ngẩn mà giờ có muốn sửa cũng không được. Sao mày lại nghĩ đến bán hoa, số hoa này có phải của mày đâu, phải làm sao bây giờ?

- Hay anh đợi một lát. Lát nữa người ờ... bán hoa sẽ đến. – Cuối cùng Luca bảo. Đây là cách cuối cùng nó nghĩ ra, tuy nó biết gọi thế cũng không đúng lắm nhưng công tử út nhà Allen hẳn phải có thẩm quyền hơn nó về vấn đề này – Ờ... – Nó ngó quanh một lượt – Anh có vào nhà ngồi đợi không, ngoài này hơi nắng?

Thiếu niên nhìn nó giây lát, cũng không quá đắn đo mà gật đầu rồi theo chân nó đi vào nhà. Trong lòng Luca thoáng vui vẻ, có khi anh ta muốn mua hoa thật, nó nghĩ cũng không có sai...

Căn nhà gỗ tuy nhỏ nhưng vẫn tương đối đủ phòng, bước chân qua cửa đầu tiên là phòng khách, khá đơn sơ, chỉ có một bàn gỗ nhỏ, vài cái ghế tròn và hai cái tủ đựng đồ kề sát nhau. Mời thiếu niên ngồi, Luca đi lấy khay rồi xếp ra đó một đĩa bánh kèm theo một ấm trà, chơi với Gabriel lâu nó dần học được một số đạo tiếp khách bài bản, trà và bánh này đều là loại ngon nhất nó có, cũng là những thứ Gabriel mang tới tặng nó, hình như là của Gil chuẩn bị cho. Chất lượng có thể đảm bảo, Luca khá tự nhiên mang ra mời người thiếu niên đẹp như mộng kia. Anh ta cũng chẳng ngại ngần gì nhón lấy một cái bánh, cắn một miếng, bánh vừa chạm lưỡi, hàng chân mày của anh ta đã nhướn lên.

- Sao thế? – Để ý thấy, Luca hỏi – Không hợp khẩu vị anh à?

- Không phải. – Thiếu niên lắc đầu rồi mỉm cười. – Ngon lắm. – Đôi mắt xanh sâu thăm thẳm. - Ở đây chỉ có mình cô sống thôi sao?

Anh ta hỏi, Luca gật gật đầu, nó đáp.

- Tôi là người chăm sóc hoa ở đây.

- Đây là nhà cô sao?

- Không, tôi chỉ được giao cho khu vườn này một thời gian thôi...

- Ồ... – Uống một hớp trà, người thiếu niên mỉm cười – Hoa cô trồng đẹp lắm.

- Hì, cám ơn anh! – Luca vui vẻ cười, dù lời khen này nó đã nghe không ít lần nhưng lần nào cũng làm nó thích thú.

Hai người vừa uống trà vừa thưởng hoa yên lặng chẳng ai nói với ai điều gì, cũng chẳng ai buồn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy. Luca vừa ngắm hoa vừa âm thầm quan sát người thiếu niên lạ mặt, ngoại hình xinh đẹp, khí chất hơn người từng cái nhấc tay của anh ta cũng mang đầy vẻ thanh cao và tao nhã, nói một câu đơn giản hình dung, người so với hoa đã đẹp lại càng đẹp hơn. Chỉ có điều... có phải anh ta phô bày động tác nhấc tay hơi nhiều không, tại sao đĩa bánh của nó lại hết nhanh như thế, nó còn chưa động miếng nào, chẳng chốc đĩa đã thấy đáy, anh ta lập tức quay sang dùng cặp mắt sâu thẳm kia hướng ánh nhìn chờ mong nó soạn ra một đĩa bánh khác, có phải người này hơi tự nhiên quá không? Động tác ưu nhã nhường vậy mà tốc độ càn quét thức ăn thật kinh người! Gương mặt vẫn điềm tĩnh, mắt vẫn nhìn vườn hoa mà tay thì chẳng hề dừng lại, đĩa bánh cứ đầy rồi lại vơi, cho đến khi Luca xếp những miếng bánh cuối cùng lên khay bưng ra lòng tự hỏi hết đĩa này nữa thì phải làm sao, đúng lúc ấy lại có người tới...

- Sao mày lại dọn tít ra đây vậy, tính tự kỷ với mấy bông hoa luôn hả?

Chưa thấy người đã thấy tiếng, khỏi cần nhìn Luca cũng đoán được. Còn ai khác ngoài ông anh quý hóa nhà nó.

- Biệt tích nửa tháng giờ mới biết em gái ở đâu mà còn nói, anh còn có tí mặt mũi nào không hả?

- Còn, tao đang vác mặt đến chỗ mày chơi này, nhìn coi!

Người đứng ở thềm cửa bây giờ đúng là Centa Gyon, anh trai ruột của Luca. Về ông anh này, Luca chỉ có bốn từ miêu tả ngoại hình của ổng: “Tiểu Loli chân chính!” đầu to, người thấp, mặt thì như cái bánh bao nhân thịt, mắt to như hai quả nho, miệng lại nhỏ xíu, ngoại hình hoàn toàn trật lất với cái tính cộc cằn thô lỗ của ổng. Quần áo lôi thôi, tóc cắt cụt ngủn, theo đúng tiêu chí bề ngoài chỉ là thứ yếu, đôi khi nhìn anh trai mình Luca cũng phải thầm tiếc thay cho những gì ba mẹ nó ban cho ảnh, tất cả chỉ là lãng phí mà thôi!

Cent đã bước đến ngưỡng cửa, nó ngước lên ngó vào trong phòng nhưng thay vì chỉ thấy em gái mình nó còn nhìn thấy một người lạ hoắc. Dùng vài giây nhìn từ trên xuống dưới cái kẻ vẫn đang bình thản ăn bánh kia, Cent quay sang Luca hỏi:

- Anh chưa gặp bao giờ, bạn mới của em à?

Giọng điệu rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn khi nãy, làm bạn với Louis lâu như vậy cũng không phải vô nghĩa, ít nhất trước mặt những người khác Cent vẫn tỏ ra khá lịch sự, nó mềm mỏng hơn hẳn với cô em gái mình.

- Cũng không phải – Luca đáp – Cậu ấy đến đây mua hoa.

- Mua hoa? – Cent tròn mắt – Giờ ngoài trồng hoa mày còn biết bán hoa cơ à? – Vừa biết người lạ mặt này chẳng có quan hệ gì với em gái mình, Cent lập tức đổi giọng. Gọi em xưng anh diễn cảnh tình cảm chẳng hợp với tính cách của nó chút nào – Vậy mau bán cho người ta đi, còn đợi gì nữa. – Nó ngồi xuống ghế rồi phẩy tay xua em gái như xua gà.

- Anh dở hơi à, hoa này có phải của em đâu! Chờ công tử nhà Allen xuống anh ấy bán sao thì bán.

- Mày bảo Deneger á? – Mắt Cent giờ còn tròn hơn, – Đừng tự tiện tìm cho nó nghề nghiệp mới chứ! Xem cậu ta thích hoa nào mày cứ tặng luôn mấy chậu đi, tao thấy để chật cả vườn rồi kìa.

- Em đã bảo không phải của em mà. – Mấy hoa này lại toàn loại đắt nữa. – Chờ công tử Allen xuống anh ấy bán hay cho cũng được...

- Mày rõ rắc rối. – Cắn rôm rốp miếng bánh Cent cau mày. – Tao nói thật mày có cho đi cả nửa vườn Deneger nó cũng chẳng nhận ra đâu. Xoắn xuýt làm gì hại não lại bắt người ta phải đợi...

- Không sao đâu. – Bây giờ thiếu niên lạ mặt mới lên tiếng. Anh ta nhấp một ngụm trà. – Ta đợi được mà...

- Ồ... – Cent lần nữa ngó sang nhìn vào người thiếu niên chưa biết là ai này. – Cậu không ngại vậy ngồi đợi cũng được.

- Ta chẳng ngại gì đâu.

Tao nhã nhón lên một miếng bánh, người thiếu niên cười. Y bỏ trọng miếng bánh vào miệng, xoa hai đầu ngón tay hẩy những hạt đường vụn rơi xuống, nhai nhai rồi lại cầm tách trà lên, tất cả mọi động tác đều cảm giác rất từ tốn và uyển chuyển đến độ người ta có cảm giác chỉ cần nhìn y thôi là đủ. Đương nhiên đây là với những người bình thường, tựa như Luca chẳng hạn, còn với Centa anh trai nó, người anh mà theo lời Luca nói bị khuyết con mắt thẩm mỹ thì có đẹp vậy chứ đẹp nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bằng chứng là chẳng mất mấy giây Cent đã rời mắt đi, sức tập trung của nó lại hướng về nơi khác.

- Giọng cậu có vẻ lạ nhỉ? Cậu thuộc tộc phù thủy phải không? Cậu đến từ vùng nào vậy?

-... – Người thiếu niên mỉm cười, y cắn miếng bánh, nghiêng nghiêng cái đầu xinh đẹp của mình, có chút phân vân. – Ta cũng chẳng chắc lắm nữa. – Cuối cùng y đáp như vậy.

- Chà...

Một câu trả lời ngoài ý muốn, Cent nhún vai. Dù sao chuyện của một người lạ mặt nó cũng chẳng cần quan tâm, nhất là khi người ta chẳng muốn nói. Trông thiếu niên này có dáng dấp như một vị quý tộc, chẳng biết đâu chừng thân thế cậu ta lại khiến hai anh em nó kinh ngạc, vậy thì thôi, chẳng nên biết làm gì.

Nghĩ thế Cent quay xuống định tập trung vào đĩa bánh trên bàn, ai biết đâu được lần nữa ngó lại làm nó giật mình, đĩa bánh vốn đầy đã vơi hết một phần ba, và hình như trong một phần ba ấy nó mới ăn được hai cái, em gái nó không ăn vậy đương nhiên số bánh đó đang nằm trong bụng kẻ lạ mặt đối diện. Nó trợn mắt ngó, thiếu niên lạ mặt đang nhón lên một chiếc bánh khác, dáng vẻ ăn khá từ tốn nhưng tốc độ của y chẳng khách sáo chút nào, để ý ra mới thấy tần suất y lấy bánh, uống trà phải cao gấp mấy lần nó. Đôi mày Cent cau lại, bánh ngon như vậy bình thường nó muốn ăn một cái cũng phải đợi em gái nó đồng ý, không lý nào hôm nay dâng nguyên cả túi cho cái kẻ chẳng biết là ai kia?!? Làm gì có chuyện đó!!! Suy nghĩ không hiệu quả, hành động mới là thiết thực, cứ ngồi yên như thế bánh sẽ hết mất thôi, nó phải nhanh tay mới được.

Nhìn dáng vẻ như kẻ chết đói của ông anh trai cùng tốc độ càn quét đĩa bánh kinh người của thiếu niên lạ mặt, đứng ngoài xem hai người họ trừng mắt giành từng miếng bánh một, đĩa bánh đáng thương ngày một vơi dần, Luca chỉ còn biết câm lặng nhìn trời. “Lạy thánh Fly lòng lành, xin người nói cho con biết bây giờ con phải làm sao?” Hết đĩa bánh nhà chắc chỉ còn mấy cái nó tự tay làm tối qua chẳng lẽ cũng phải mang ra mời cả, ăn bánh Gil làm rồi ăn bánh nó làm thì khác nào đùa nhau. Nên làm thế nào bây giờ... Claira... Gabriel... Louis, bao giờ mọi người mới tới!

Cùng lúc ấy đoàn người bao gồm Gillian, Gabriel, Fleur, Louis, Claira, Deneger và một con mèo vằn tên là Zaza, thú cưng của Gabriel, mới vừa bước qua cây cầu bắc qua hồ nước nối từ rừng xanh bên này tới khoảng đất trống cho vườn hoa bên kia. Vườn hoa qua tay chăm sóc của Luca đang độ nở rộ, so với bất cứ bức ảnh chụp nào đều vượt xa. Khung cảnh đầy kiều diễm và tráng lệ, sau lưng là rừng xanh hùng vĩ soi bóng xuống hồ nước mênh mông phản chiếu lên sắc lục lóng lánh trong nắng hè, trước mặt là cả một vườn hoa rộng lớn, có lẽ phải tới trăm ngàn cây, cây đặt dưới đất cây treo trên giỏ, mỗi cây một chậu, mỗi cây một sắc một hương, chúng được sắp với nhau tụ thành từng quần thể nhỏ muôn màu muôn vẻ. Chút thanh khiết của của Bách hợp tinh khôi, chút rực rỡ của Hướng dương tỏa nắng, chút nồng nàn của hồng đỏ cổ điển, lại chút lãng mạn của sắc tím oải hương... Từng nhành hoa Tigon uốn lượn, những tán hoa anh đào bồng bềnh, lan chuông rung rinh theo gió, thu hải đường từng chùm dập dành... có quý phái sang trọng như Calla cũng có loại giản dị và thân thuộc như hoa bất tử, ngàn loài hoa ngàn cái tên không mấy ai nhớ hết, chúng đều đang khoe sắc nơi này trong nắng trời ấm áp, gió khẽ đu đưa dập dìu như thay chúng mời gọi, chúng tôi rất đẹp, hãy nhìn chúng tôi này.

Ngay cả Fleur cũng ngắm tới ngây ngẩn, bên cạnh nàng Gil không khỏi lẩm bẩm.

- Không bằng chuyển luôn tổng đàn Tây viện xuống đây cho rồi.

Chắc vì đã tới thăm nhiều lần nên Claira cũng bớt kinh ngạc hơn mọi người, nó hớn hở chạy vào nhà, giọng gọi vang.

- Luca, tới rồi, tới rồi này!

Ngạc nhiên thay là khi bước vào phòng nó mới thấy, trừ Luca và Centa đã ngồi đó còn có một ai đó nó chưa biết tên.

- Cậu có khách à?

Luca ậm ờ. Claira cũng chẳng lấy gì làm lạ, nó nhanh chân bước vào chọn một ghế rồi ngồi xuống.

- Cậu ấy là ai thế Luca?

- Ờ... là người tới... ờ...

Luca chỉ tay ra phía cửa, vẻ mặt thoáng chốc trở nên nghi ngờ. Claira cũng nhìn theo, bấy giờ nó mới nhận ra, theo sau nó có tận năm người, chưa kể một con mèo, ấy mà chỉ có mình Louis là bước vào ngồi cùng nó còn bốn người kia đang đứng như trời trồng ở cửa. Ánh mắt họ còn không nhìn nó mà đang nhất loạt tập trung về phía người thiếu niên lạ mặt kia.

- Mọi người biết nhau à?

Gật, gật gật!

Có cái gì đấy không bình thường thì phải.

- Vậy mau vào đây?

Vẫn đứng đó.

Rõ ràng là không ổn.

Claira liếc liếc mắt qua quyết định hỏi câu quan trọng nhất.

- Thế ai đây?

- Không phải cậu muốn gặp suốt sao?

Gabriel là người lấy lại tiếng nói trước nhất.

- Hở?

- Giờ thì chúng thần phải hỏi người đó. Thánh Fly, sao người lại ở đây!!!

- HẢ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.