Lời Hứa Thủy Chung

Chương 4: Chương 4: "Cuộc chiến" trong buổi học




“Sao hôm nay có mấy bóng thôi vậy?”

Kỳ Phong ngạc nhiên khi bước vào phòng và thấy trước mặt là bốn cô gái trong đó có Lệ Chi. Kỳ Phong đến bên chiếc bàn khoanh tay lại, lưng dựa nhẹ vào cạnh bàn, tư thế ấy giống như đang chờ câu trả lời.

Lệ Chi quay sang ba cô kia và cũng muốn biết sự tình. Cô thứ nhất đẩy cô thứ hai, cô thứ hai đẩy cô thứ ba, cô thứ ba không biết đẩy ai nên cứ... đứng im! Thấy thế Kỳ Phong bảo, giọng có vẻ khó chịu:

“Nếu ba cô không nói rõ về sự vắng mặt của những người kia thì hôm nay tôi không dạy gì cả!”

Nghe “thầy” tuyên bố như vậy mấy cô sợ cả ra. Cuối cùng một trong ba cô lấy can đảm cất tiếng nói the thé:

“Dạ... chuyện hơi thảm thầy ạ.”

Kỳ Phong và Lệ Chi nhíu mày, cô nọ tiếp:

“Đêm qua khi vừa rời khỏi Hội, tức công ty số 22, thì hai cô bị xe tông gãy chân phải vào nằm viện. Sáng nay đi thăm thì ba cô khác tuyên bố đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình nên rời Hội. Hai cô còn lại thì một cô bị cướp và bị trọng thương lại vào viện chung phòng với hai cô trước. Còn một cô thì nghĩ Hội bị ám nên... nghỉ luôn vì sợ. Cuối cùng là chỉ còn ba chúng em là trở lại thôi.” (T^T)

Lệ Chi lắc đầu vì những chuyện không may xảy ra. Còn Kỳ Phong thì không biết nói gì, chỉ rờ trán ngán ngẫm:

“Hơi, sao chuyện xui cứ đến cùng lúc thế.”

Một cô chợt đến bên cạnh Kỳ Phong, cười e thẹn:

“Thầy đừng lo, ba chúng em sẽ ở lại Hội cho đến... chết!” – Cô vuốt tóc bẽn lẽn – “Vì chúng em mến thầy. Ôi! Sao mà bảnh thế không biết nữa!”

Cô gái đánh nhẹ vào người Kỳ Phong rồi quay đi vẻ mắc cỡ ngại ngùng. Hai cô kia cũng thẹn thùng theo.

Kỳ Phong cười cười, không giấu nổi vẻ mặt bối rối:

“Cám ơn.”

Lệ Chi quay mặt đi nơi khác vì thấy quá buồn cười trước cảnh đó.

Hôm nay các cô gái của chúng ta sẽ học cách ăn uống, đi đứng sao cho phù hợp với một bữa tiệc của giới thượng lưu,

Kỳ Phong nhìn các cô:

“Trong những bữa tiệc người ta thường dùng theo phong cách phương Tây, có nghĩa là dùng dao và nĩa. Tay phải cầm dao tay trái cầm nĩa, khi cắt thức ăn phải nhẹ nhàng chứ không được mạnh bạo. Trường hợp nếu thức ăn quá cứng, khó cắt thì...”

“Thì sao, thầy chỉ chúng em cách cắt à?”

“Không!” – Kỳ Phong dứt khoát lạ lùng – “Chúng ta nên đổi thức ăn! Sự đổi chác này phải thật tế nhị.”

Bốn cô gái thở ra, chép miệng. Anh chàng tóc bạch kim lại tiếp:

“Thức ăn ở các bữa tiệc rất nhiều nên cần chú ý về lượng thức ăn chúng ta ăn. Không nên ăn quá nhiều chỉ trong một món, cần ăn nhiều món nhưng lượng ít thôi. Dù có thèm cũng không được ăn thêm, để bụng đói thì... mới giữ được eo! Khi lấy thức ăn cũng phải nhã nhặn từ tốn không được lấy gấp gáp, tham lam vì người ta sẽ nghĩ mình háu ăn. Trước khi lấy cần liếc sơ và nhẩm trong đầu những món mình sẽ chọn để lúc đến bên bàn ăn chúng ta lấy nhanh, nhẹ nhàng, tránh việc đứng quá lâu nhìn chằm chằm món ăn, người ta sẽ mất thiện cảm. À, lúc ăn tránh nói chuyện, khi ăn không được nhai ngồm ngoàm càng không được để thức ăn rớt từ miệng ra ngoài, các cô nhớ chưa?”

“Ôi, sao nhiều thứ thế làm sao chúng em nhớ hết!” – Một cô than thở.

Kỳ Phong luồng các ngón tay vào nhau:

“Đó là những phép lịch sự tối thiểu của một cô gái thượng lưu. Các cô tự mỗi người cứ cư xử đúng mực, phù hợp là được. Hiểu và thực hiện như vậy mới nhớ lâu chứ đừng học thuộc rồi làm theo sẽ rất khó nhớ!”

Các cô gái nghe vậy liền im lặng, không còn tiếng phàn nàn than thở nữa.

Họ bắt đầu thực hành bài học. Cô tóc dài ngồi cạnh Lệ Chi xem ra vất vả với việc dùng dao để cắt thức ăn. Miếng thịt cứ chạy ra khỏi địa mỗi khi cô khứa dao. Cuối cùng nhân lúc Kỳ Phong không chú ý thế là cô này bỏ dao xuống, dùng hai tay cầm miếng thịt lên đưa vào mồm! Đấy là cách ăn... hoang sơ!

Lệ Chi nhìn với vẻ khá kinh hoàng. Con bé chuyển hướng nhìn sang cô tóc tém bên trái, cô này cắt nát cả miếng thịt. Một sự dạn dĩ chăng? Không nguyên do là vì cô đang nhìn một cách căm thù cô bạn thân của mình cứ say sưa cười đùa với Kỳ Phong. Cô bạn giả vờ không biết cầm dao, nĩa nên kêu thầy chỉ cách hoài.

Bất chợt, cô bạn la oai oái:

“Ối đau!”

“Chuyện gì thế?” – Kỳ Phong ngạc nhiên.

“À không sao ạ. Chân em tự nhiên bị... rút!”

Cô bạn vừa nói vừa liếc qua cô tóc tém trong khi cô này “giả vờ” cắt thịt. Có vẻ như cô tóc tém ấy vừa giáng một cú trời giáng lên chân bạn.

Reng! Chuông điện thoại vang lên, Kỳ Phong quay lưng đi nói chuyện. Trong khi anh say sưa với chiếc điện thoại thì trên bàn ăn cô tóc tém cùng cô bạn thân đang đánh chiến nhau bằng việc... phóng nĩa!

Những chiếc nĩa cứ bay qua bay lại trước sự bàng hoàng của Lệ Chi. Nó liền vớ lấy cái đĩa ở gần đó để che mặt, đấy là cách tự bảo vệ mình. Á! Tiếng của cô tóc dài vang lên. Hai cô nọ cùng Lệ Chi nhìn qua thấy cô tóc dài mắt trợn ngược miệng đầy thức ăn, trên trán một chiếc nĩa cắm phập vào. Rầm! Cô lăn đùng ra bất tỉnh.

Kỳ Phong gác điện thoại, quay sang hỏi:

“Tiếng động gì thế?”

“Dạ thưa thầy...” – Cô tóc tém cười – “Có một bạn bị bội thực nên ngất xỉu.”

Còn cô bạn thân giả vờ cúi xuống rút chiếc nĩa trên trán cô tóc dài ra hòng phi tang chứng cứ! “Nhân chứng” Diệp Lệ Chi thì... im lặng! Đơn giản, nó không muốn chung số phận với cô đang nằm dưới đất.

Vài phút sau, bài thực hành “ác liệt” ấy cũng trôi qua.

Tiếp theo, Kỳ Phong chỉ cho các cô gái cách đi đứng sao cho thật quyến rũ. Anh chàng tóc bạch kim đi nhẹ nhàng từng bước, khi đã chọn được nơi đứng thích hợp thì dừng lại, quay qua mặt đối diện với bốn cô gái:

“Cách đi đứng cũng là một trong những yếu tố quan trọng đối với một cô gái thượng lưu à không chính xác là với tất cả các cô gái. Phải bước đi làm sao để người khác thấy chúng ta thật đặc biệt.”

Kỳ Phong dừng nói, đưa tay cầm lên một quyển sách dày được đặt trên bàn kế bên cạnh, đôi mắt màu xám lại nhìn các cô kia:

“Những buổi tiệc của giới thượng lưu, các cô gái luôn luôn mặt váy dạ hội, đó là những chiếc váy bó sát và rất dài, chưa kể còn phải mang cả giày cao gót nếu đi không khéo rất có thể các cô sẽ bị trặc chân. Thế nên đó là điều ta phải học để thích nghi. Đầu tiên các cô phải học cách giữ thăng bằng” – Anh chỉ tay về phía Lệ Chi – “Cô lên đây!”

“Tôi?” – Lệ Chi hỏi dường như muốn khẳng định người Kỳ Phong gọi có phải là mình.

“Phải! Cô đấy, Diệp Lệ Chi!”

Gọi đích danh như thế là đúng rồi. Lệ Chi bước từ từ lên phía trước, chưa biết thế nào thì Kỳ Phong đã đặt cuốn sách dày kia lên đầu nó, xong tiếp:

“Mỗi cô phải đặt trên đầu một cuốn sách dày giống như vậy, các cô đi làm sao để sách không rớt xuống. Tôi sẽ cho mọi người tập trong vòng một tiếng sau đó trình diễn tôi xem bằng cách đi một vòng căn phòng này. Nào các cô tự tập nhé!”

Kỳ Phong vừa dứt lời thì các cô gái đã xông xáo lên phía trước, lập tức vớ lấy những cuốn sách dày đặt lên đầu, có vẻ họ thích trò giữ thăng bằng này. Thấy các học trò có vẻ hứng thú, Kỳ Phong gật đầu hài lòng. Anh chàng đến bên cửa sổ và gọi cho ai đó. Chỉ chờ có thế cuộc chiến của những cô gái lại bắt đầu. Lần này cô tóc tém và cô bạn thân cùng phe chống lại cô tóc dài. Cô tóc dài “hận” chuyện khi nãy nên ra tay khá tàn độc: phóng dao lẫn nĩa cùng một lúc. Hai cô nọ đội sách trên đầu vừa bước đi nhẹ nhàng vừa tránh những đợt tấn công dữ dội của đối phương. Không những thế có nhiều khi cô tóc tém còn xoay người uyển chuyển ấy vậy mà sách không bị rướt xuống đất. Khỏi nói, Lệ Chi thán phục họ vô cùng. Nó luôn luôn ngưỡng mộ những người có tài năng. Con bé đi thế nào sách cũng rớt, lâu lâu khá lắm thì đi được vài bước.

Chợt, Rầm! Đùng! Tiếng động lớn vang lên. Kỳ Phong giật mình quay ra sau hỏi:

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Dạ ha ha ha! Không có gì đâu thầy!”

Ba cô cười lớn, đồng thời đứng che cánh cửa phòng vệ sinh bị sách làm sút đinh, ngã xập xệ dưới đất. Rất có thể đó là hậu quả của một cú ném phi thường!

Kỳ Phong cảm giác kỳ kỳ và hơi khó hiểu. Chỉ có Lệ Chi là “hiểu tất cả” vì chứng kiến nãy giờ mà.

Sau một tiếng, bốn cô gái lần lượt trình diễn cho thầy xem. Ba cô kia thì khỏi nói, đã gọi là tài năng thì vượt qua vòng khảo sát một cách êm thắm. Tuyệt hơn là vào phút cuối, cô tóc dài còn bay lên cao mà sách vẫn... không rớt! Kỳ Phong cất lời khen ngợi. Cô tóc dài đắc ý nhìn sang hai cô nọ đang tức tối.

Đến lượt Lệ Chi thì tệ lắm. Nó đi vài bước thì sách lại rớt xuống khiến Kỳ Phong không ngớt phàn nàn. Lệ Chi đi thật chậm cố gắng giữ cuốn sách dày đồng thời cầu mong cái thứ nặng nề ấy đừng rớt nữa. Bài tập này khiến con bé khá vất vả. Cuối cùng Lệ Chi cũng hoàn thành tốt. Nó thở phào nhẹ nhõm.

... Kỳ Phong đem ra một thùng giấy khá to, đặt xuống đất. Các cô liền ngó vào toàn giày cao gót.

“Các cô đã giữ thăng bằng khá tốt, tuy nhiên lúc đi lưng phải thẳng hơn nữa. Còn cô, Lệ Chi, cần rèn luyện thêm đấy. Nào bây giờ các cô phải đi trên những dôi giày gót cao, nếu chưa quen thì đầu tiên nên đi những đôi có độ cao vừa phải rồi lần lượt đến các đôi hơi cao và cuối cùng là cao nhất. Mỗi người nên men theo tường, bước đi chậm rãi giống như em bé tập đi vậy. Sau khi đã có thể đi được không bị vấp té thì tiếp đến kết hợp với bài giữ thăng bằng lúc nãy, vận dụng hai bài học để có thể bước đi uyển chuyển, khoan thai. Nếu làm tốt thì xem như các cô đã hoàn thành xong bài học hôm nay. Tôi sẽ cho ba tiếng tập luyện, trong thời gian đó tôi ra ngoài có chút việc, mọi người cố gắng tập, tôi sẽ cố về sớm.”

Bốn cô gái gật đầu. Xong, Kỳ Phong bước ra khỏi phòng.

Cố lắng tai nghe, khi đã không còn nghe bước chân của Kỳ Phong thì ba cô nọ nhào đến chiếc thùng giấy, lấy những đôi giày gót cao ra và... hăng hái ném về phía nhau! (^0^) Vâng, cuộc chiến lại bắt đầu. Không biết kỳ này hậu quả sẽ thế nào nữa.

Lệ Chi cúi người xuống hòng tránh những làn giày đang bay tới tấp. Con bé lấy được những đôi giày phù hợp liền nhanh chân đến nơi an toàn – nơi mà nó nghĩ là sẽ không có chiếc giày nào bay tới được. Mặc cho cuộc chiến bên ngoài cam go, cùng với tiếng la hét và những cú ngã nặng nề, Lệ Chi chỉ lo tập luyện, chỉ có ba tiếng thôi nên phải tranh thủ. Mang giày vào, vừa mới đứng lên thôi đã chới với. Lệ Chi phải men theo tường bước đi thật chậm ấy vậy mà chân vẫn cứ trặc lên trặc xuống. Ôi, sao bài học này khó thế! Con bé tự nhủ, đúng là để trở thành một con người khác thật không dễ. (T^T)

Rầm! Á! Những âm thanh “phức tạp” lại vang lên, Lệ Chi chẳng buồn để ý vì chẳng cần xem cũng biết được hậu quả.

Hai tiếng khổ luyện, Lệ Chi đã có thể đi trên đôi giày gót cao mà không cần men theo tường, dĩ nhiên vẫn chưa thể đi nhanh được. Tiếp theo đó, con bé đặt cuốn sách dày cuộm lên đầu, đến lúc vận dụng cả hai bài học rồi. Lệ Chi thu hết can đảm từ từ bước đi chậm rãi và lại ngã! Ê mông và đau chân quá nhưng vẫn phải đứng lên tiếp tục, phải cố gắng thôi!

Một tiếng sau...

Lệ Chi rời nơi luyện tập, Kỳ Phong vẫn chưa về, còn ba cô kia thì mình mẩy sứt mẻ khắp người mà vẫn tiếp tục cuộc chiến. Lệ Chi chán nản, cúi xuống tháo giày ra. Thế nhưng không biết vì sao lại không tháo được, dây giày hình như bị kẹt. Lệ Chi vẫn nhẫn nại nhưng nó “cứng đầu” không ra. Cuối cùng con bé bực bội quá liền đá mạnh bàn chân để giày văng ra ngoài. Quả nhiên giày văng ra thật nhưng là bay ra ngoài đường! (OMG).

Giày làm vỡ kính rớt xuống dưới. Ba cô kia giật mình vì tiếng vỡ lớn, còn Lệ Chi thì há hốc mồm và nghĩ đến gương mặt “khủng khiếp” của Kỳ Phong. Con bé hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.

Đôi chân trần chạy gấp gáp trên những bậc thang, rồi Lệ Chi khựng lại, đôi mắt mở to, nuốt nước bọt thấy cổ họng khô ran. Cô gái thấy gì vậy? Lâm Kỳ Phong xuất hiện trước mắt Lệ Chi, với gương mặt trông thật “kinh hoàng” vì trên đầu anh một cục ổi to tướng và có vẻ rất đau. Chưa hết, tay phải Kỳ Phong cầm chiếc giày lúc nãy bị rơi ra ngoài. Nó đã đứt dây. Đôi mắt anh chàng tóc bạch kim giật giật nhìn về phía “thủ phạm“.

“Tôi xin lỗi... tại tôi...” – Lệ Chi lắp bắp.

Không để cô gái nói hết câu thì Kỳ Phong đã hét sập cả công ty, chỉ ba từ thôi:

“DIỆP LỆ CHI!”

Khỏi phải nói chiều hôm đó con bé khó sống với Kỳ Phong.

Còn những người trong công ty thì cứ ngỡ là có động đất vì toàn bộ công ty rung chuyển.

***

Bốn cô gái đứng khép nép bởi Kỳ Phong vẫn còn đang giận. Im lặng một lúc lâu anh chàng lên tiếng:

“Các cô hay nhỉ? Tôi chỉ bỏ đi có một lúc thôi mà các cô đã nhốn nháo cả lên. Tôi bảo mang giày là để tập luyện chứ không phải để ném vào nhau” – Anh liền ngó sang Lệ Chi – “Còn một người chẳng biết làm gì mà đến nỗi đá bay giày, vỡ kính, đứt cả dây giày và rớt trúng đầu tôi. Các cô đang làm trò gì vậy? Hay là không muốn tôi dạy nữa?”

“Dạ không thưa thầy. Chúng em xin lỗi nhưng... chúng em cũng đã tập luyện xong. Nếu muốn bọn em sẽ đi cho thầy xem.” – Cô tóc dài phân trần.

Kỳ Phong không nói gì rồi vài giây sau bảo:

“Các cô tập xong rồi ư? Thôi được, thế thì tôi có một bài kiểm tra nhỏ vào tối hôm nay.”

Bốn cô gái nhìn nhau...

****

Màn đêm dần buông xuống, tại công ty số 22, bên trong không khí vô cùng rộn ràng náo nhiệt vì đang có một buổi tiệc. Chẳng là con của một vị nào đó tổ chức sinh nhật và đã chọn công ty này làm nơi diễn ra cuộc vui. Vấn đề này không có gì quan trọng để đem ra bàn nhưng trong buổi sinh nhật này lại có Diệp Lệ Chi và ba cô gái nọ, dĩ nhiên không thể thiếu Lâm Kỳ Phong vì chính anh là người đã đưa họ đến đây.

Kỳ Phong đưa mắt nhìn những cô gái:

“Tối nay tôi được mời đi dự tiệc sinh nhật tại công ty 22, vì các cô quá nhốn nháo trong lúc tập luyện nên tôi quyết định đưa cả bốn cô đến đó. Đây xem như là cuộc kiểm tra giữa khóa, đồng thời tôi muốn các cô đến đó để xem và học hỏi những cô gái thượng lưu, biết thế nào là cuộc sống của tầng lớp giàu có. Dĩ nhiên mỗi cô phải tự trang điểm, chọn trang phục phù hợp chỉ cần có thể khiến mình trở nên đẹp là được.”

“Sao? Phải mặc váy ư? Còn mang cả giày cao gót và bước đi nữa, eo ôi!” – Cô tóc tém kể lể rồi suýt xoa về những điều ấy.

“Chẳng phải các cô đã tập luyện rồi sao?” – Kỳ Phong hỏi trong khi mặt những người nọ bí xị.

“Vậy tiệc tổ chức mấy giờ?” – Lệ Chi cất giọng.

“Bảy giờ tối. Các cô phải đến đúng giờ đó, cô nào trốn thì mai đừng đến Hội nữa. Các cô liệu mà cư xử cho đàng hoàng!” – Giọng Kỳ Phong đầy hăm he.

Trong khi buổi tiệc vô cùng ồn ào và vui vẻ thì ở góc phòng bốn cô gái lại rất lo lắng. Cô tóc dài trong bộ váy màu tím, thở ra:

“Lần đầu tiên tôi đến những buổi tiệc sang trọng thế này đấy.”

Cô tóc tém gật đầu, tay phải kéo nhẹ chiếc váy xanh nhạt cùng đường ren mỏng:

“Ừ, ngại quá!”

“Có gì đâu phải lo lắng chúng ta chỉ cần cư xử cho đàng hoàng là được. Nên nhớ chúng ta bây giờ trông rất sang trọng chứ không quê mùa như lúc trước đâu mà sợ.” – Cô bạn thân có vẻ dạn dĩ lắm. Vừa nói cô vừa kéo rộng chiếc váy màu đen của mình, nó thật nổi bật cùng các hoa văn bằng kim tuyến.

Lệ Chi tiếp lời cổ vũ:

“Đúng đó! Vận dụng những gì Kỳ Phong đã chỉ dạy sẽ ổn thôi. Dù sớm hay muộn thì chúng ta cũng phải hòa nhập vào giới thượng lưu.”

Nghe vậy ba cô nọ gật gù đồng tình. Tuy nói thế nhưng Lệ Chi là người run nhất. Con bé nhìn lại mình. Tối nay nó mặc bộ váy xếp màu trắng sữa, váy xòe rộng dài qua đầu gối. Chiếc vải ruy băng to màu trắng nhạt kết thành cái nơ xinh xắn chúng luồn qua hông làm tôn lên vòng eo thon của cô gái. Đây là áo váy không dây vì thế đã không che đi sợi dây chuyền bạch kim trên cổ Lệ Chi. Con bé chẳng biết Kỳ Phong đi ăn cướp ở đâu nữa mà trước khi vào tiệc anh đã đưa cho mỗi cô một sợi. Đáng nghi thật!

Lệ Chi cứ hết kéo váy rồi lại vuốt tóc, những lọn tóc quăn gơn sóng bồng bềnh trên bờ vai. Nó nghĩ mình chỉ hợp với kiểu tóc này thôi.

Đang căng thẳng chợt cô tóc tém hứng chí bảo:

“Thôi cứ đứng ở đây cũng vô ích sao không hòa vào cuộc vui? Dù gì cũng đang đói, bỏ phí thức ăn như thế uổng lắm.”

“Ừ, chúng ta đi thôi!” – Hai cô nọ tán đồng.

“Ba cậu đi trước tớ vào phòng vệ sinh một lát rồi ra sau.” – Lệ Chi cười nói.

Sau khi thấy bóng ba người nọ hòa lẫn vào đám đông Lệ Chi liền vào phòng vệ sinh. Con bé phải đi chầm chậm từ từ không khéo sẽ ngã mất. Đôi giày kiểu màu trắng gót cao cả tấc khiến nó thấy bất an vô cùng. Phải khó khăn lắm Lệ Chi mới vào được phòng vệ sinh. Nó tranh thủ rửa tay, trang điểm lại một chút và chỉnh trang chiếc áo váy cho gọn gàng. Xong, Lệ Chi đứng hít thở thật sâu, đi dự tiệc mà giống như ra trận vậy. Chợt, con bé nhìn mình trong gương, thấy bản thân khác quá, cứ y như một người xa lạ. Lệ Chi cứ nhìn tới nhìn lui mãi tự dưng thấy vui vui vì mình đẹp ra phết. Rồi nó thấy cái kính cận đang đeo. Lần trước Kỳ Phong có bảo nên đeo kính áp tròng vì cái kính cận này sẽ che đi đôi mắt của nó. Nhớ thế nên Lệ Chi đưa tay lên tháo kính ra. Con bé sẽ không thấy đường đi nhưng như vậy sẽ đẹp hơn. Khi mọi thứ đã xong xuôi Lệ Chi “hùng dũng” bước ra.

Lệ Chi đi hiên ngang nhưng không giấu được sự vất vả, một phần đôi chân cứ thỉnh thoảng trặc xuống phần còn lại có lẽ do không thấy đường để đi. Thế mà nó lại can đảm lạ thường.

Bỗng có ai đang tiến lại gần, hình như người đó mặc áo màu đen thì phải. Tuy không nhìn rõ nhưng Lệ Chi biết đó là một người con trai. Lẽ nào mình xinh đến nỗi vừa bước ra đã có người để ý? Nghĩ vậy nên Lệ Chi thấy e thẹn, đầu hơi cúi như muốn giấu gương mặt đang ửng đỏ.

“Cô có đeo kính áp tròng không mà lại tháo kính ra?” – Giọng ai đó rất quen vang lên.

Lệ Chi liền ngẩng mặt lên xem. Mắt nó mở to, còn tim muốn rớt ra ngoài khi bắt gặp đôi mắt màu xám của Kỳ Phong. Anh chàng kề sát mặt ngay trước mắt Lệ Chi. Chưa bao giờ con bé nhìn anh ở cự ly gần như vậy. Tức thì, Lệ Chi liền đẩy anh ra:

“Anh làm gì vậy?”

“Này, cô đâu cần đẩy mạnh như thế. Tôi thấy cô không đeo kính mới đến hỏi, cô bị gì à?”

“Không!” – Lệ Chi nói nhanh, cảm giác quýnh quáng – “Tôi hỏi anh câu đó mới đúng. Tự dưng kề sát mặt tôi thế? Tôi không đeo kính nhưng vẫn thấy, anh khỏi lo.”

Kỳ Phong gật gù vẻ dửng dưng:

“Cô đã nói vậy rồi thì thôi. Tôi đi đây, hãy tận hưởng buổi tiệc của giới thượng lưu nhé!”

Nói rồi Kỳ Phong bỏ đi để lại Lệ Chi lầm bầm:

“Đáng ghét!”

Nhưng cô gái họ Diệp không hiểu sao tim mình khi nãy lại đập mạnh, bây giờ cũng vậy, có lẽ do căng thẳng.

Thôi không suy nghĩ nhiều nữa, Lệ Chi liền ngó sang những bàn thức ăn. Thế là con bé nhanh chân bước đến, cầm đĩa lên, tay kia giữ đôi đũa dài để gắp thức ăn. Nhiều món ngon quá, nó liếm liếm môi ra vẻ thèm lắm. Xoẹt! Lệ Chi bỗng thấy rùng mình, liền đưa mắt nhìn dáo dác và kia, Kỳ Phong đang chiếu ánh mắt về phía nó. Cái nhìn trông khủng khiếp như muốn bảo: “Nhớ mhững gì tôi dạy chứ, không được nhìn thức ăn quá lâu và đừng có làm những hành động man rợ!”

Lệ Chi quay mặt lại, nuốt nước bọt. Ghê quá! Phải cẩn thận kẻo anh chàng họ Lâm đó sẽ không tha cho mình. Nghĩ vậy Lệ Chi đàng hoàng trở lại, nhẹ nhàng lấy thức ăn nhưng vì không thấy rõ nên cứ lấy lộn chưa kể còn làm nữa. Chính điều này khiến những người ở gần đó chú ý, họ cười nhạt như khinh.

Lệ Chi lấy thức ăn xong xoay qua vô tình tay nó hất đổ ly rượu vào một người đứng gần đấy. Con bé hốt hoảng liền cúi người xuống, miệng xin lỗi rối rít:

“Xin lỗi! Tôi vô ý quá, thật sự xin lỗi!”

“Xin lỗi à? Cô có biết chiếc váy này tôi mua rất đắt không chưa chắc là cô đủ tiền đền!”

Nghe vậy Lệ Chi thấy lo lắng, không biết phải làm gì, liền bảo:

“Hay là cô đưa tôi chiếc áo váy này, tôi nhất định sẽ giặt sạch và trả lại.”

n

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.