Lời Hứa Cả Đời

Chương 17: Chương 17




♣Chương 17♣

Editor : Lệ Cung Chủ

Mộ Sắt lạnh lùng cười: “Ta không biết ngươi làm sao tìm được y. Một khi đã như vậy, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, ngươi cứ ở trong này nhìn y chết đi, sau đó ta sẽ đến hỏi lại ngươi.”

Hắn tháo ‘Linh tê nhất chỉ’ đồng thời cũng gỡ bọc đồ tùy thân của Trữ Nhược xuống, sau đó giương tay chưởng vào ngực Trữ Nhược, Trữ Nhược phun ra một ngụm máu tươi, dính vào vạt áo trước của Mộ Sắt, tựa như những đóa sen đỏ nở trước ngực.

Trữ Nhược nhịn đau, xếp bằng ngồi xuống đống rơm khô, cố gắng điều tức chữa thương. Qua một ngày, khí huyết rối loạn cuối cùng được điều hoà, máu phun ra trong ***g ngực đã đông lại, người cũng xụi lơ hơn phân nửa. Trữ Nhược chậm rãi nhìn về phía Mộ Cẩm, ngón tay vươn đến “Hoa tam nguyệt” đang đậu trước ngực y, hai con “Hoa tam nguyệt” ngửi được mùi hương quen thuộc, lập tức tụ tập đến, cắm cái vòi thật dài vào ngón tay Trữ Nhược bắt đầu hút máu.

Trữ Nhược vươn tay vuốt gương mặt Mộ Cẩm, từ thái dương kéo dài khi đến cằm. Hắn nhắm mắt lại, một lần nữa nắm lấy mạch tay Mộ Cẩm, cố gắng ngừng thở tập trung tinh thần phân tích rõ mạch tượng yếu ớt của Mộ Cẩm.

Mộ Sắt bước đi thong thả trong phòng vài vòng, cuối cùng vẫn vọt vào phòng của Âu Dương Huyền Ca.

Âu Dương Huyền Ca đang ngồi xếp bằng ở trên giường uống rượu, nhìn thấy Mộ Sắt xô cửa vào, hắn nôn nao, hỏi: “Ngực ngươi sao vậy?”

Mộ Sắt nói: “Đây là máu của Trữ Nhược.”

Âu Dương Huyền Ca nhíu mày: “Ngươi động thủ với hắn? Hắn sao rồi?”

Mộ Sắt mắt lạnh nhìn Âu Dương Huyền Ca: “Ngươi đau lòng?” Mộ Sắt đem “Linh tê nhất chỉ” cùng túi của Trữ Nhược quẳng đến trên bàn, “Ta cho hắn một chưởng, nhưng chỉ sử dụng vừa lực, không có nguy hiểm đến tánh mạng.”

“Ngươi vì sao phải đả thương hắn?”

Mộ Sắt không trả lời.

Vì sao phải đả thương hắn? Có lẽ là do không quen nhìn cách hắn lạnh lùng trừng mắt với mình? Có lẽ là do không vui khi thấy ánh mắt hắn nhìn Mộ Cẩm vừa thương vừa yêu, còn nhìn mình thì vừa kinh vừa sợ?

Chính mình cho tới bây giờ đều đối với Trữ Nhược ôn nhu, chưa từng nói một câu nặng lời, chớ đừng nói chi là ra tay đả thương hắn.

Âu Dương Huyền Ca hỏi: “Ngươi hối hận vì đả thương hắn?”

Mộ Sắt hừ một tiếng: “Này có gì phải hối hận?” Hắn vỗ vỗ chiếc túi trên bàn, “Ta còn lấy cả thuốc trị thương của hắn đến đây, ngươi nếu còn muốn gặp hắn một lần thì đưa hắn đi đi.”

Mộ Sắt xoay người, quyết tuyệt rời đi, Âu Dương Huyền Ca cười khổ một tiếng, đeo “Linh tê nhất chỉ” vào, nhặt lên túi của Trữ Nhược rồi đi ra ngoài.

Ngoài phòng mưa phùn bắt đầu rơi, làm cho khí trời trở nên càng thêm rét mươý. Lá vàng khô rụng đầy trên mặt đất, bước chân giẫm lên lầy lội tan hoang.

Trữ Nhược bắt mạch cho Mộ Cẩm đã qua thời gian hai nén hương, khoảnh khắc buông ngón tay ra, hắn cảm thấy được chính mình ngay cả sức mở mắt cũng không còn. Hắn thoáng động đậy thân thể đã tê rần, chỉ cảm thấy thần trí ngẩn ngơ, sức cùng lực kiệt, hắn thở dài, cố gắng đè nén cảm xúc đang quay cuồng trong ***g ngực.

Ngoài cửa vang lên tiếng lộp cộp, một người chợt tiến vào nhà tù, từ trên cao nhìn xuống Trữ Nhược, Trữ Nhược miễn cưỡng mở mắt, thấy rõ gương mặt người tới, lại thấy ‘Linh tê nhất chỉ’ trên ngón tay hắn lòe lòe tỏa sáng, cảm thấy lập tức hiểu rõ, mỉm cười: “Âu Dương, ngươi đội mưa đến đây có việc gì thế?”

Âu Dương Huyền Ca trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng: “Trữ Nhược, ta không mặt mũi lại đến gặp ngươi. Ta cũng gạt ngươi.”

Trữ Nhược cười: “Ngươi không có gạt ta, nhiều nhất chỉ là giấu ta.” Hắn thở hổn hển, “Nghĩ kĩ lại, ngươi chưa bao giờ ở trước mặt ta gọi qua đại danh Mộ giáo chủ, nhiều nhất cũng chỉ gọi ‘Mộ thiếu gia’, vậy không phải là gạt.” Hắn cười khổ một tiếng, “Sau đó ngươi cũng nhắc nhở ta phải ‘Suy nghĩ kĩ rồi hẳn đi’, là ta không nghe ngươi khuyên nên mới trở thành tù nhân.”

Lời tuy như thế, trong lòng vẫn đau khổ, chỉ là cố gắng khiến mình tin rằng Âu Dương không có lừa gạt mình, dường như vậy thì sẽ tốt hơn, ít nhất cũng không cho rằng người đã từng thổ lộ tình cảm với mình cũng phụ mình. Giống như tâm bị rách một lỗ hổng, máu tươi đầm đìa, từng chút mở rộng.

Nói nhiều lời như vậy, cộng thêm việc bị thương khiến tâm thần lao lực, Trữ Nhược đầu hoa mắt choáng, cổ họng ngọt tanh ớn lạnh, mở miệng phun ra một vũng tụ huyết. Huyết phun tung toé trên mặt đất ẩm trước mặt, hắn lấy ống tay áo lau miệng, trên áo trắng một vệt đỏ sậm chói mắt, khuôn mặt tái nhợt nhiễm thượng vẻ diễm lệ quỷ dị.

Âu Dương Huyền Ca quỳ rạp xuống đất, tiến lên đỡ lấy thân thể hắn lảo đảo sắp ngã, tay chân luống cuống thò vào trong túi Trữ Nhược, vội không ngừng hỏi: “Là viên nào? Loại màu nào?”

Trữ Nhược cười nói, khóe miệng còn vương bọt máu: “Màu xanh biếc.”

Khoảnh nhắc viên thuốc lục nhạt được cho vào miệng, hương vị mát lạnh đắng chát kỳ quái lan tràn giữa môi và răng.

Nhớ tới mười năm trước, người nọ nhíu mi nói “Cái quái gì vậy, toàn mùi bùn!” Lại có vệt nước vừa xanh vừa đen từ cái miệng nho nhỏ của y chảy xuống dưới, trên mặt đủ loại sắc thái.

Trữ Nhược vừa định cười thì một trận ho sặc kéo tới, Âu Dương Huyền Ca đề chưởng vận khí, đặt tay trên huyệt đạo phía sau lưng Trữ Nhược, thực khí ấm áp chậm rãi tiến vào lục phủ ngũ tạng, sau nửa canh giờ, Trữ Nhược thở dài, cười nói: “Âu Dương, lại phải đa tạ ngươi.”

Âu Dương Huyền Ca chỉ có thể cười khổ: “Khi ta nghe ngươi nói những lời này cứ như hung hăng tát cho ta một cái vừa xót vừa đau.”

Trữ Nhược nói: “Ta bây giờ nghĩ lại. Mộ Cẩm Mộ Sắt cho dù là huynh đệ sinh đôi lớn lên giống nhau, người khác không nhận ra, ngươi cùng hai người bọn họ từ nhỏ đã thân thiết nên chắc chắn nhận ra. Ngươi nếu gạt ta, tất có đạo lý của ngươi, tình cảm ngươi đối với ta cũng tuyệt đối kém hơn tình nghĩa hai mươi năm với Mộ Sắt. Nếu ngươi vì một người mới quen biết có mấy ngày mà bán đứng bằng hữu, ta đây cũng khinh thường ngươi.”

Âu Dương Huyền Ca giữ chặt tay hắn, khổ sở nói: “Trữ Nhược…”

Trữ Nhược cười nhạt, thần sắc mệt mỏi: “Nếu ta không tìm được nơi này, ngươi có phải sẽ gạt ta cả đời hay không?”

Âu Dương Huyền Ca gật đầu nói: “Đúng vậy.” Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn Mộ Cẩm cúi mặt, ” Bạn tốt của ta chỉ có một mình Mộ Sắt, tuy rằng chúng ta ba người cùng nhau lớn lên, nhưng ta và Mộ Cẩm cũng không có giao tình sâu đậm.” Hắn thở dài nói, “Trữ Nhược Trữ Nhược, ta thà rằng ngươi vĩnh viễn cho rằng Mộ Sắt là Mộ Cẩm, nén giận hắn, mong nhớ hắn, vì hắn thống khổ thương tâm, quên không được hắn cũng tốt. Ít nhất ta có thể lẳng lặng ở bên cạnh ngươi, dẫn ngươi đi ngắm sông băng biển hoa, hy vọng có được một ngày nào đó, ngươi có thể quay đầu liếc nhìn ta một cái, sau đó cười với ta nói rằng ‘Kỳ thật ngươi rất tốt’ .” Hắn ngừng lại hỏi Trữ Nhược: “Trữ Nhược, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có nguyện ý đi cùng ta?”

Trữ Nhược giương mắt, ánh mắt ôn nhuận, hắn vỗ về hai gò má gầy yếu không chút sức sống của Mộ Cẩm, không nghĩ ngợi nói: “Y ở trong này, ta tuyệt đối không đi.”

Âu Dương Huyền Ca nghiêm nghị đứng dậy, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra khỏi nhà tù, ngay cả bóng dáng cũng không luyến tiếc lưu lại, tựa như gió biến mất trong địa lao.

Chỉ có đống cây cỏ khô trên mặt đất còn lưu lại độ ấm có thể chứng minh hắn từng đã từng tới.

Trữ Nhược buồn bả cười.

Thế nhân giai nói “Có ích gì” không thuốc nào chửa được, năm đó Ngô đại hiệp lên núi Kỳ Lân, nói rằng tiền giáo chủ Mộ Phi của Quang Hoa giáo võ công cái thế, bên cạnh khối người tinh thông dược lý, nhưng cũng thua dưới độc này, còn không ngừng khóc sụt sịt.

Ngày đó Mộ Phi trúng nửa bộ “Có ích gì”, thế cho nên võ công mất hết, bất đắc dĩ vung kiếm tự vẫn, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều hiểu quan hệ bất thường giữa Mộ Phi và Hoắc Nhiên, thế nhưng không một người nào dám nói cho Hoắc Nhiên biết chân tướng, chỉ đành che giấu nguyên nhân vì “Có ích gì”, nói lấp liếm rằng Mộ Phi bởi vì trúng quyền của bọn địch thủ, rơi vào đường cùng chỉ có thể tự tuyệt. Nhưng kể từ sau lúc đó, tất cả mọi người đối với Hoắc thần y vừa kính vừa sợ, cảm thán hắn có một đôi tay phiên vân phúc vũ, vừa có thể khởi tử hồi sinh, vừa có thể lấy đi tánh mạng người khác.

Mấy năm trôi qua, những người lên núi Kỳ Lân cầu chữa trị nếu không quen biết Hoắc thần y thì ngay cả nước cũng không dám uống nhiều hơn một ngụm, trong lời nói có chút kính sợ, sợ chọc giận vị nhân sĩ ẩn cư này, kết cục sẽ không thể xuống được núi.

“Mộ hương” điều chế ‘Có ích gì’ chỉ có một gốc cây, bởi vậy trên đời chỉ có một bộ “Có ích gì”, Mộ Phi uống nửa bộ, còn lại nửa bộ, không nghĩ tới lại cho con trai Mộ Phi uống.

Trữ Nhược nghĩ đến câu nói của sư phụ trước khi lâm chung—— “Tình có ích gì? Yêu có ích gì? Nhớ có ích gì? Quên có ích gì? Sinh có ích gì? Tử có ích gì? Trữ Nhược Trữ Nhược, có một ngày ngươi phát hiện có người trúng loại thiên hạ chí độc khó giải này, nếu ngươi cảm thấy xứng đáng, hãy dùng máu của mình đổi cho người đó, thay người đó giải độc này.”

Mười năm tâm huyết, chung hữu dụng đồ. (cuối cùng cũng có tác dụng)

Từng có tình yêu sáng tựa xuân hoa, từng có đêm dài chờ mong mòn mỏi, từng có điền mật nhĩ tấn tư ma (vành tai và tóc mai chạm vào nhau thân mật), từng có khờ dại chờ đợi mai sau này được bên nhau, cũng không uổng người đã bước vào cuộc sống của ta.

Trữ Nhược nâng ngón út, rạch trên cổ tay một đường máu vừa sâu vừa lớn, máu tươi phun ra ồ ạt, hắn nhẹ nhàng ngăn lại, đồng thời cũng rạch trên cổ tay Mộ Cẩm một đường máu, bắt đầu dùng nội lực trao đổi máu toàn thân của hai người. Cửa nhà tù bỗng nhiên bị đá văng, Trữ Nhược bị một sức mạnh lớn xả tới đẩy ngã ở bên tường, lưng đập vào vách tường, xương cốt giống như vỡ nát.

Là Mộ Sắt, hắn là người đầu tiên đối với Trữ Nhược hạ thủ nặng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.