Linh Vực

Chương 82: Chương 82: Khổ chiến




Giữa bảy cột đá cao, đất đá gồ ghề khó đi, hình thành một cái sơn cốc nhỏ.

Chung quanh, quái thạch mọc san sát như rừng, trên đất vương vãi lông, phân và nước tiểu thú vật, chứng tỏ khu vực này thường xuyên có linh thú ra vào.

Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang chiếu xuống, trong bóng râm của mấy cái cột đá có ba con linh thú đang nghỉ ngơi.

Một con Ngân diễm tri chu, một con Kim tấn viên và một con Độc lân hạt, đều là linh thú nhị giai, thực lực tương đương võ giả Khai Nguyên cảnh.

Ba con linh thú đều cao tới mấy mét. Trong đó, Độc lân hạt toàn thân xanh lá óng ánh, quanh thân tràn ngập mùi vị của chất độc, Ngân diễm tri chu nằm như đang ngủ, Kim tấn viên toàn thân lông vàng, mắt vàng dữ tợn.

Con đường đá hẹp chỉ vừa đủ cho hai người đi qua, Nghiêm Thanh Tùng cẩn thận ló đầu ra nhìn.

Vừa nhìn vừa nhỏ giọng giải thích cho Na Nặc đứng sau lưng: “Ngân diễm tri chu, Kim tấn viên và Độc lân hạt đều có mặt, chúng đều là loại không thích ánh mặt trời, đang nằm nghỉ trong bóng râm, ngươi sang đây xem.” Hắn hơi nghiêng người, để Na Nặc thò ra.

Na Nặc quét mắt một vòng, cười hì hì: “Đúng rồi, tin tức chính xác lắm. Ba con linh thú này chúng ta dư sức xử lý.”

“Phân chia ra sao thì phải xem ai xuất lực nhiều hơn.” Nghiêm Tử Khiên ở phía sau nhắc.

Na Nặc khẽ gật, rút Vô tướng thước, bước hẳn ra ngoài, tiến về phía con Ngân diễm tri chu: “Con nhện kia giao cho một mình ta là được, các ngươi và các tỉ muội đối phó hai con còn lại, cứ thế mà phân chia.”

Nghiêm Tử Khiên và Phùng Khải còn đang kinh ngạc, Na Nặc đã vung Vô tướng thước, thước ảnh hiện ra đầy trời, khí thế áp đảo tràn khắp sơn cốc nhỏ.

Ba con linh thú ý thức được nguy hiểm, lập tức đứng dậy, gầm lên.

Na Nặc cười khanh khách, rơi xuống ngay trước mặt con Ngân diễm tri chu.

“Vù vù vù!”

Con tri chu phun ra những cuộn khói bạc.

Những cuộn khói kia băng lạnh dị thường, khiến không khí xung quanh vang lên âm thanh bị đông kết.

“Tri chu đần, tưởng thế là đả thương được ta à?”

Na Nặc bĩu môi, vẩy mạnh Vô tướng thước, thước ảnh đầy trời trở nên dày đặc, đổ ào ào như mưa xuống người con tri chu, khiến con nhện rít lên chói tai.

“Không hổ là linh khí huyền cấp, quả là lợi hại.” Nghiêm Thanh Tùng lẩm bẩm đầy hâm mộ.

“Phùng Khải, ngươi với bọn Thanh Tùng đối phó con Độc lân hạt, ta với Thủy nguyệt tông tấn công con Kim tấn viên!” Nghiêm Tử Khiên quát, rồi cùng đám thiếu nữ Thủy nguyệt tông phóng tới chỗ con Kim tấn viên.

Phùng Khải và Nghiêm Tử Khiên đều có tu vi Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, đối phó linh thú nhị giai không chút thua thiệt, hơn nữa còn có một đám võ giả Luyện thể kỳ hỗ trợ, muốn giết con linh thú kia cũng không phải là khó khăn.

Mọi người đã ở thạch lâm một thời gian, kinh nghiệm đối phó linh thú cũng đã khá là phong phú, nên khi ra tay, sẽ để cho người có cảnh giới cao nhất làm chủ chiến. Người chủ chiến này sẽ hấp dẫn hỏa lực chính của linh thú, những người cảnh giới thấp hơn phân ra xung quanh, dùng mọi thứ linh khí công quyết tập kích.

Linh thú thụ địch nhiều mặt, đỡ được bên này sẽ bị hở bên kia, nên cơ thể sẽ bị thương, khí lực bị tiêu hao dần, rồi cứ thế mà bị mài dần tới chết.

Lần này cũng không khác biệt.

Không bao lâu, cả ba con linh thú đều ngã xuống đất.

“Ngân diễm tri chu là do một mình ta giết chết, cho nên là của chúng ta. Kim tấn viên ngươi có ra tay, nên chúng ta chỉ lấy da và thú hạch của nó, còn lại là của ngươi; Độc lân hạt là của các ngươi hết, thế nào?”

Na Nặc tủm tỉm hỏi.

Trong ba con linh thú, Ngân diễm tri chu có giá trị lớn nhất, Kim tấn viên thứ nhì, Độc lân hạt ít nhất.

Na Nặc lấy Ngân diễm tri chu, thú hạch và da Kim tấn viên có thể nói là đã chiếm hết tiện nghi. Na Nặc cười nhu mì, bộ dáng như làm nũng: “Toái Băng Phủ các người giàu có, chắc không so đo với đám nữ nhân chúng ta chứ?”

Bọn Nghiêm Tử Khiên da mặt run rẩy, bất đắc dĩ gật đầu, đồng ý với cách phân chia này.

“Vậy làm thế nhé!” Na Nặc vung tay, “Nam nhân các người xẻ chúng nó ra đi, cái gì của chúng ta giao cho chúng ta là được rồi.”

Na Nặc quay đầu cười đắc ý với đám tỷ muội, bọn thiếu nữ kia cũng đang cười khoái chí không ngừng.

“Biết rõ tìm ngươi là sẽ bị chiếm mất tiện nghi, ha ha, ngay từ đầu ta đã chuẩn bị tinh thần rồi.” Nghiêm Thanh Tùng lau vết máu linh thú trên người, tiêu sái nói: “Tí nữa phân linh tài xong, chúng ta cùng uống chút rượu ăn mừng nhé? Các vị tiểu muội không từ chối chứ?”

Hắn nói xong, bọn Nghiêm Tử Khiên Phùng Khải và võ giả Phùng gia đều nhìn đám Thủy nguyệt tông, dáng chờ mong.

- đây mới là mục đích thực sự của bọn chúng.

“Không vấn đề gì, nhìn các người thuận mắt như vậy, bọn tỷ muội chúng ta không từ chối đâu.” Na Nặc nhận lời ngay.

Bọn Toái Băng Phủ mắt sáng hẳn lên, thần sắc phấn chấn.

“Các huynh đệ, làm nhanh tay đi, tí nữa mọi người cùng nhau uống rượu, cùng các tỷ muội nói chuyện tâm sự.” Nghiêm Thanh Tùng vui vẻ nói.

Võ giả Toái Băng Phủ ai nấy hào hứng làm việc hăng say, quên luôn việc mình bị thiệt thòi.

Không ai để ý thấy trên đỉnh đầu họ lơ lửng một đám mây đen.

Dưới ánh mặt trời chói chang, lẽ ra không thể xuất hiện một đám mây đen như vậy, thế nên đám mây này trông cực kỳ quỷ dị.

Mọi người cũng không nhìn thấy một làn sương mù nâu xám từ thi thể ba con linh thú trồi lên, lặng lẽ chui vào trong đám mây đen kia.

Một lúc sau, đám mây từ cỡ cái cối xay rõ ràng đã lớn hơn một chút.

Nhưng võ giả Toái Băng Phủ trong lòng chỉ đang mong làm cho nhanh để cùng thiếu nữ Thủy nguyệt tông kết bạn, nên không ai lưu tâm tới dị thường trên bầu trời.

Một lát sau, trên thi thể ba con linh thú không còn sương mù trồi lên, đám mây cũng không lớn thêm nữa…

Ngay lúc ấy, Cao Vũ một đường truy tung theo đám mây đen, rốt cuộc đuổi tới.

Hắn vừa xuất hiện, đám Thủy nguyệt tông và Toái Băng Phủ phát giác ra ngay, đều quay sang nhìn hắn.

“Cao Vũ, thật là hay.” Nghiêm Thanh Tùng nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh tanh: “Lúc ở Thiên lang sơn, ngươi không phải nói muốn giết ta sao? bắt ta đợi lâu quá, chờ ngươi ra tay mà mãi không thấy, thực làm ta thất vọng.”

“Cao Vũ Cao gia.” Phùng Khải sầm mặt, “Đệ đệ ta ở Thiên lang sơn mất một cánh tay, ngươi cũng không thoát liên quan!”

“Nghiêm Thanh Tùng!” Cao Vũ mặt đầy hung ác nghiến răng, đôi mắt hắn lóe ra hào quang quỷ dị, khiến hắn trông như một đầu độc xà, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng nguy hiểm, vô cùng không thoải mái.

Nhưng mục đích của hắn bây giờ không phải là Nghiêm Thanh Tùng, mà là đám mây đen trên bầu trời kia.

Đám mây thấy Cao Vũ tới, tựa hồ bị kinh động, lặng lẽ trôi đi.

“Hôm nay không rảnh chơi với ngươi, lần sau gặp lại, ta sẽ giết ngươi!” thấy đám mây bay đi, Cao Vũ quýnh lên, vội vàng định chạy theo.

“Ha ha, ngươi nghĩ ta còn cho ngươi có cơ hội lần sau sao?” Nghiêm Thanh Tùng cười mỉa, “Nghe nói ngươi đã đột phá Luyện thể cửu trọng thiên, cảnh giới giờ bằng ta rồi, ta tuy nhát gan nhưng chưa bao giờ cho phép người ta vô lễ với mình, không chờ ngươi có khả năng uy hiếp ta đâu.”

Nghiêm Thanh Tùng đột nhiên xuất thủ, tấn công Cao Vũ, “Nên để phòng ngừa ngươi trở thành hậu hoạn, hôm nay ta giết ngươi trước.”

Nghiêm Thanh Tùng ở Toái Băng Phủ nổi tiếng tâm cơ âm tàn, vô cùng cẩn thận, không bao giờ để cho địch nhân cơ hội.

Vì Cao Vũ từng nói muốn giết hắn, nên hắn đã thầm lưu tâm Cao Vũ, hắn biết Cao Vũ đã gia nhập Tinh Vân Các, đột phá được Luyện thể cửu trọng thiên, nên có cảm giác áp lực, luôn muốn giết Cao Vũ, hôm nay Cao Vũ lại tự đưa mình tới cửa, hắn làm sao có thể để Cao Vũ rời đi?

Nên Nghiêm Thanh Tùng lập tức chớp thời cơ, ra tay xuất thủ trước.

“Ngươi muốn chết!” Cao Vũ nóng vội đám mây đen kia chạy mất, thấy Nghiêm Thanh Tùng cản đường, nên nổi lên sát ý, lập tức xuất thủ đánh luôn.

“Móa nó, thực đánh nhau rồi! Cao Vũ bệnh tâm thần thật, không thấy người ta nhiều người như vậy hay sao!”

Bọn Đồ Trạch Trác Thiến vội vàng chạy tới, thấy Cao Vũ đã động thủ với Nghiêm Thanh Tùng, tiểu mập Khang Trí dậm chân mắng to, hai con ngươi phóng hỏa trừng mắt nhìn Cao Vũ.

“Ta còn thắc mắc không hiểu sao các ngươi lúc trước tránh né, thì ra là muốn kiếm tiện nghi, Đồ Trạch, tính toán giỏi lắm!” Nghiêm Tử Khiên lạnh lùng: “Ngươi tưởng bọn ta giết linh thú rồi sẽ tiêu hao hết linh lực, để cho các ngươi chiếm tiện nghi hả?”

Nói rồi, hắn xách Băng ly kiếm vọt tới, quát to: “Bọn chúng tới để kiếm tiện nghi đấy!”

Bọn Phùng Khải và võ giả Toái Băng Phủ đều không cho là bọn Đồ Trạch là vì bảo vệ Cao Vũ mà tới, mà tưởng Cao Vũ và bọn họ muốn giở trò, chờ bọn chúng giết xong linh thú mới xuất hiện, muốn thừa dịp bọn chúng tiêu hao sức lực, cướp đoạt chiến lợi phẩm.

Nên chiến hỏa lập tức bùng cháy, hai bên hỗn chiến kịch liệt.

Do gần đây đã giao phong mấy lần, nên quen biết cả, người nào cũng xác định đối thủ cụ thể, thẳng tiến tìm đúng mục tiêu.

Nghiêm Tử Khiên đấu với Đồ Trạch, Phùng Khải đánh Trác Thiến, vốn Khang Trí đấu Nghiêm Thanh Tùng nên giờ đổi sang người khác, những người còn lại cũng đều có đối thủ, đánh nhau hỗn loạn.

“Na Nặc tỉ, cái này…”

Đám thiếu nữ Thủy nguyệt tông không phản ứng kịp, thấy sơn cốc loạn đả hỗn chiến, ngơ ngác đứng xem.

“Liên quan gì tới chúng ta?” Na Nặc cũng sửng sốt, rồi cười: “Chúng ta xem trò vui là được rồi.”

Đám thiếu nữ nghe thế thì thở ra nhẹ nhõm, ríu rít cười nói, chỉ vào hai phe đang hỗn chiến mà bàn tán với nhau.

“Ai, đao của Đồ Trạch mấy lần trước đã bị Băng ly kiếm chém mẻ mấy chỗ rồi, bây giờ làm sao mà đánh?”

“Nhìn thế này Đồ Trạch lại phải chịu thiệt thòi, Nghiêm Tử Khiên có ưu thế linh khí rõ rệt quá.”

“Linh khí của Phùng Khải và Trác Thiến tương đương nhau, nhưng Phùng Khải tuổi lớn hơn một chút, lại đột phá Khai Nguyên cảnh trước. Trác Thiến mới đột phá Khai Nguyên cảnh, còn chưa quen thuộc với phương thức chiến đấu của cảnh giới này, nên không có chút ưu thế nào. Ừm, đoán chừng lại giống như trước, bị Phùng Khải áp chế thôi, biết sao được, hai bên vẫn có chênh lệch mà.”

“Ồ, quả nhiên Đồ Trạch với Trác Thiến bị thương rồi!”

“A! cái tên Cao Vũ kia thực mạnh mẽ nha. Nghiêm Thanh Tùng lợi hại vậy… mà không chiếm được chút ưu thế nào!”

“Cao Vũ? Ta có nghe tên hắn, nghe nói… hơi biến thái, từng hành hạ tới chết một cô gái đó.”

“Là loại người đó sao? Thật buồn nôn!”

“Ưm, nhìn bộ dáng của hắn quả nhiên không phải là người tốt, tí nữa nếu Nghiêm Thanh Tùng thua thiệt, ta sẽ giúp hắn một tay! Mấy tên biến thái nên chết đi mới tốt!”

“…”

Đám thiếu nữ Thủy nguyệt tông vừa xem vừa thảo luận vô cùng sôi nổi.

Đồ Trạch và Trác Thiến mấy lần trước giao chiến vốn đã không phải là đối thủ của Nghiêm Tử Khiên và Phùng Khải, lần này cũng tương tự, bị thiệt thòi.

Thanh đao đỏ thẫm trong tay Đồ Trạch đã bị mẻ nhiều chỗ, hoàn toàn bị Băng ly kiếm áp chế.

Ngực Đồ Trạch lại bị thêm ba vết thương, máu chảy ra bị hàn khí thấm vào kết đông lại lấp lánh, chỉ có Đồ Trạch mới hiểu rõ, hàn khí thâm nhập vào ngực khiến toàn thân hắn rất nhức mỏi, cử động dần chậm đi.

“Nếu linh khí của ta luyện thành, làm sao ta thua được? Chẳng lẽ ông trời cố ý muốn áp ta, không muốn cho ta bằng Nghiêm Tử Khiên?”

Đồ Trạch sắc mặt dữ tợn, mắt đỏ bừng, trong nội tâm rất không cam lòng.

“Tên phản đồ khốn kiếp nhà ngươi, nếu không phải Lô đại sư lại luyện hư linh khí của ta, ta sẽ đánh cho mặt ngươi đầy vết roi nát bấy!” Trác Thiến nghiến răng mắng.

Cánh tay phải của Trác Thiến bị xẻ thêm hai vết thương mới, miệng vết thương trông mà giật mình, có thể nhìn thấy cả xương cốt.

“Hưu hưu!”

Ngay lúc này, tiếng linh thú lướt gió từ xa truyền tới, rồi hai con Huyền minh thú đột ngột xuất hiện.

“Tới rồi.” Lương Trung nhíu mày, nhìn thoáng qua một cái: “Lại nội đấu, còn rất kịch liệt nha.”

“Đồ đại ca! Thiến tỷ!”

Huyền minh thú dừng lại, Tần Liệt cũng nhìn thấy rõ tràng cảnh, mắt hắn thoáng đỏ hồng, như hung thú bị chọc giận, trở nên cuồng bạo.

Khuôn mặt thanh tú biến đổi, trở nên vô cùng điên cuồng bạo ngược, cơ thể chấn động lắc lư.

Hắn nhào tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.