Linh Vực

Chương 47: Chương 47: Đứng ra




Trong đại viện Lăng gia là đại đa số tộc nhân Lăng gia và cường giả Tinh Vân Các.

Song lúc này, ai cũng vì lời nói kia mà kinh ngạc, bất giác quay người hướng về phía phát ra thanh âm, tìm người lên tiếng – một thân ảnh thon gầy đập vào mắt mọi người.

“Tần Liệt!”

“Là Tần Liệt thật!”

“Hắn, hắn rốt cục mở miệng nói chuyện rồi!”

Tộc nhân Lăng gia kinh hãi buột miệng kêu lên, ai cũng như đây là lần đầu tiên mới biết Tần Liệt.

Năm năm nay, hắn luôn bị người ta bỏ quên, thậm chí còn khinh thường chán ghét, vậy mà bây giờ khi Lăng gia gặp đại nạn, hắn lại đột nhiên đứng ra, lần đầu mở miệng lại dùng lời lẽ ác độc cay nghiệt nhất công kích Đỗ Kiều Lan!

Dưới bao ánh mắt ngạc nhiên lẫn kinh hãi ấy, Tần Liệt chủ động bước ra, đi tới, đứng ngay trước mặt Đỗ Kiều Lan.

Vẻ mờ mịt đờ đẫn trong mắt hắn đã biến mất, thay bằng sự trong vắt sáng ngời, khuôn mặt vốn đã tuấn tú, giờ lại càng thêm sáng sủa thanh dật, khiến cho mọi người đều thấy sáng mắt.

“Tiện phụ, ngươi bảo ai là người ngu? Hai thằng tiện chủng của ngươi hả?” Tần Liệt cười nhạt, liếc qua Đỗ Hằng, Đỗ Phi: “Hẳn vậy rồi, người ta thường bảo tiện nhân khi sinh con thường đều bị đầu óc tối dạ…”

Lời hắn vừa thốt ra, ai nấy đều xôn xao, nhìn ba mẹ con Đỗ gia kỳ cục.

“Hay, hay lắm, miệng lưỡi thật cay nghiệt… đây thực là Tần Liệt sao? trời ạ, hắn điên rồi à?”

“Nói ra như thế, hắn thực là can đảm!”

“Thằng này, Đỗ Hải Thiên còn ở đây mà… thật là điên rồi!”

Bao ánh mắt lấp lóe, bao lời xì xào bàn tán, ai cũng cảm thấy hôm nay Tần Liệt mở miệng nói chuyện thực là lạ lẫm, mà lời nói lại càng khiến bọn họ ngạc nhiên.

“Con mẹ nó chứ, ta làm thịt ngươi, đồ tiểu tạp chủng!”

Đỗ Hằng đỏ bừng mắt, nổi giận bừng bừng như chó điên lao tới.

Năm ngón tay uốn cong kỳ dị, như một con chim tước đang giương cánh bay, một quầng sáng vàng nhạt lóe ra, ngay khi hắn tiếp cận Tần Liệt, đột nhiên quát lên một tiếng, linh lực bùng ra, một con chim sẻ nhỏ màu vàng hiện ra, bắn vào ngực Tần Liệt.

“Tần Liệt, coi chừng! Kim Linh điểu phàm là linh khí ngũ phẩm, đồng cấp bậc với lục giác thuẫn của Lưu Duyên!” Lăng Ngữ Thi thất kinh, không chút nghĩ ngợi hét to.

Linh khí Kim Linh điểu này là do Đỗ Hải Thiên mua cho Đỗ Hằng, có hình chiếc bao tay, bình thường giấu trong tay áo, khi chiến đấu rất khó bị phát hiện, có thể bất thần tập trung linh lực, bùng ra bất ngờ đánh úp đối phương.

Đỗ Hằng ra tay là dùng ngay Kim Linh điểu khiến Lăng Ngữ Thi vô cùng lo lắng, nàng biết rõ chỗ đáng sợ của linh khí này, nên lo Tần Liệt bị thiệt.

Đỗ Hải Thiên mặt lạnh băng, cũng bị Tần Liệt chọc giận, nhưng tự kềm chế thân phận không thể tự mình động thủ, nên thấy Đỗ Hằng ra tay rất là vừa ý, hận một chiêu này không thể giết ngay Tần Liệt.

Chuyện lạ là, Diệp Dương Thu cũng không mở miệng ngăn cản, chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn, vẻ như tiếp tục muốn xem.

Theo quan điểm của hắn, nếu như Tần Liệt đúng thật như lời Lăng Ngữ Thi, có thể ở Thiên Lang sơn ngăn cơn sóng dữ, thì đối phó với một kích kia của Đỗ Hằng chẳng chút khó khăn gì.

Còn nếu Lăng Ngữ Thi nói dối, vậy nghĩa là chuyện ở Thiên Lang sơn cũng là dối trá, thì tất cả tộc nhân Lăng gia đều là kẻ phản bội, nếu như vậy, Tần Liệt dù có bị đánh chết thật, cũng là đáng đời!

“Xuy xuy xùy!

Trước bao nhiêu con mắt, Tần Liệt nâng tay trái, bức tượng trong tay đột nhiên hiện lên nhiều dòng điện dày đặc đan xen, tạo thành một mạng lưới lôi điện.

Chim tước vàng của Đỗ Hằng lao đầu vào lưới lôi điện, chỉ nghe thấy ‘ba ba ba’ tiếng điện công kích, con chim tước lập tức hóa thành hư vô.

Không cho Đỗ Hằng kịp phản ứng, Tần Liệt vung tay, nắm tay phải quấn đầy tia chớp xanh cuồng bạo đấm thẳng vào ngực Đỗ Hằng.

Đỗ Hằng vẫn còn kinh ngạc, vội ngưng tụ linh lực, nhưng chỉ kịp tụ một ít kim vân, vội vàng đón đỡ nắm đấm của Tần Liệt.

“Ầm ầm!”

Tiếng lôi đình bạo tạc từ nắm tay hai người truyền tới, khiến màng nhĩ ai nấy đều chấn động ông ông.

Kim vân trên tay Đỗ Hằng bị tia chớp một kích phá tan, bắn văng tung tóe, còn tia chớp xanh hung mãnh tràn qua quấn quanh cánh tay Đỗ Hằng, rồi như những con rắn điện lan tràn khắp người hắn!

Thân hình Đỗ Hằng như bị một chiếc xe ngựa nặng đâm phải, bắn văng về sau.

“Lạch cạch!”

Đỗ Hằng không khống chế nổi, bị bắn lùi về chỗ cáng của Đỗ Phi, ngã mông lên cáng, đụng ngay vào vết thương của Đỗ Phi khiến tên này kêu rên thảm thiết.

“Đây, đây thực là Tần Liệt sao? Ta hoa mắt đúng không?”

“Ta, ta nhớ ta cũng từng mắng hắn là thằng đần, hi vọng… hắn không có nghe thấy!”

“Ôi, đây mới thực sự là Tần Liệt sao?”

“…”

Tộc nhân Lăng gia xôn xao, nhìn Tần Liệt như nhìn quái vật.

Diệp Dương Thu sững sờ, hiển nhiên cũng bị Tần Liệt làm cho kinh động, suy nghĩ lại lời kể của Lăng Ngữ Thi, cảm thấy cũng có mấy phần có khả năng là sự thật.

Tần Liệt vẫn không thu tay, như hung thú nổi giận tiếp tục đuổi theo Đỗ Hằng, bộ dáng muốn thừa dịp Đỗ Hằng chưa thể ngưng tụ kịp linh lực, giết hắn tại chỗ.

Khí thế dã man dữ dằn điên cuồng này làm ai nấy chấn kinh, mặt mày đều biến sắc.

Tần Liệt có dáng vóc thanh tú, dáng người thon gầy, nhìn nhu nhược như là con gái.

Nhưng không ngờ, một khi bạo phát, lại như mãnh thú hồng hoang, sự điên cuồng bạo ngược vô cùng tương phản với hình ảnh gầy yếu trước đó, làm ai cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối!

Mọi người bắt đầu hoài nghi, cái Tần Liệt yên tĩnh trước kia với Tần Liệt bạo động hiện thời, hình như là hai người khác nhau.

“Súc sinh! Ngươi muốn chết!”

Thấy Tần Liệt xông tới Đỗ Hằng, Đỗ Kiều Lan kêu rú, tử quang vụt sáng, định ra tay hạ sát thủ.

Lăng Thừa Nghiệp thấy vậy, cũng quát to, phóng về phía Đỗ Kiều Lan.

Đỗ Hải Thiên âm trầm cũng muốn xông ra.

Người Lăng gia và tộc nhân cũng kêu om sòm, làm tràng diện trong sân gần như không còn khống chế được.

“Dừng lại hết cho ta!”

Tiếng Diệp Dương Thu lạnh băng vang lên, thân hình quỷ mị bỗng nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Tần Liệt, bàn tay duỗi ra đè chặt lên vai hắn, sắc mặt âm hàn nhìn chằm chằm Đỗ Hải Thiên.

Bị hắn đè chặt, Tần Liệt cảm giác như bị núi áp, bước chân như tưới chì, không nhúc nhích nổi, chỉ có thể bỏ việc đuổi giết Đỗ Hằng.

Hắn nhìn Đỗ Hằng, thấy cạnh Đỗ Hằng xuất hiện một gã trung niên lưng còng, mặc trường bào đen của luyện khí sư, chằm chằm nhìn hắn.

Lúc ẩn mình trong đám người, hắn đã thấy đám người Đỗ Kiều Lan có thêm một luyện khí sư, lúc ấy hắn đã khẳng định đây chính là kẻ phá hư kỳ trận đường đá ở Dược sơn, nên ác cảm với Đỗ gia càng thêm tăng vọt.

Lúc sau, thấy Đỗ Kiều Lan, Đỗ Hải Thiên miệng mồm ác độc, bức bách Lăng gia, hắn không kềm được giận dữ, rốt cục kềm nén không được, gậy ông đập lưng ông, dùng ngôn từ ác nghiệt đồng dạng nói với người Đỗ gia.

Hắn không ngờ Đỗ Hằng lại lao ra, vừa ra tay đã muốn hạ sát thủ, nên sự cuồng nộ lại càng bùng phát.

“Ai còn dám xằng bậy, đừng trách hình đường trị tội!” Diệp Dương Thu lạnh lùng.

Vừa nghe thấy hai chữ “hình đường”, cục diện sắp không khống chế được như kỳ tích lập tức hồi phục lại.

Chẳng những bọn Lăng Thừa Nghiệp dừng lại, mà cả Đỗ Hải Thiên da mặt cũng run lên, thầm ra hiệu ước thúc người dưới trướng, không cho bọn chúng ra tay.

“Tranh chấp Lăng gia với Đỗ gia, ta không quản, cũng không có hứng thú!” Diệp Dương Thu lạnh lùng nhìn mọi người: “Lần này ta tới, là để điều tra Lăng gia có cấu kết với Toái Băng Phủ, phản bội Tinh Vân Các hay không.”

Lúc hắn nói chuyện, võ giả hình đường ai nấy mặt mũi âm hàn nhìn những kẻ đã vọng động đầy cảnh cáo, ý bảo bọn họ yên tĩnh một chút.

Mọi người lại trở về chỗ cũ, Lăng gia và Đỗ gia cũng bị tách xa nhau ra.

Chỉ còn một mình Tần Liệt và Diệp Dương Thu còn đứng lại giữa sân.

Tần Liệt bị Diệp Dương Thu chế trụ bả vai, không cựa quậy được, hắn cau mày: “Được rồi, không động thủ thì không động thủ, buông ra.”

Đỗ Hằng cũng đã đứng dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, đôi mắt đầy oán độc, như độc xà trừng trừng nhìn Tần Liệt.

Diệp Dương Thu nhìn Tần Liệt một hồi lâu, rồi mới nới lỏng tay, nói với hắn: “Bách Mạch đan với Ích Hải đan có tiêu chí của Toái Băng Phủ là của ngươi, hay là của Lăng gia chủ?”

“Của ta.” Tần Liệt đáp dứt khoát.

“Ở đâu ngươi có?”

“Trong Cực Hàn sơn mạch, trong một sơn cốc, giết mấy người Toái Băng Phủ, thu lấy chiến lợi phẩm.” Tần Liệt đáp gọn gàng.

“Lấy gì chứng minh?” Diệp Dương Thu híp mắt.

Tần Liệt nhíu mày, nghĩ ngợi một lát, rồi chợt nhớ ra, rút từ trong ngực một cái ngọc bài có hình tinh vân, đưa Diệp Dương Thu, hỏi dò: “Cái này có chứng minh được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.