Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 5020: Chương 5020: Thế giới bên ngoài.




- Cách mà không cách, không cách mà cách. Dưới năng lượng thiên địa mênh mông, thời gian bắt đầu có trật tự, không gian tìm được vị trí thuộc về nó, vũ trụ ổn định, thời không có định. Trong thiên địa rốt cuộc ba ngàn thế giới, vũ trụ cũng thành hình. Trong dòng sông thời gian dài mênh mông, trong ba ngàn Đại thế giới bắt đầu dần dần thai nghén ra sinh mạng, thai nghén ra vạn tộc, những tính mạng này có không ít người là người đại trí tuệ, đại nặng, lợi dụng năng lượng thiên địa tu luyện, cuối cùng đạt được cơ duyên trong ba ngàn Đại thiên thế giới, khống chế ba ngàn Đại thiên thế giới. Ta, Thần Linh Thánh Vương, Đông Hoàng Thái Huyền, còn có chủ nhân của các thế giới hỗn độn hiện tại đều là một trong số những người đó.

Lão Ảnh, Hư Thiên Thánh Cô, Hậu Khánh Lâm, Nhược Linh Thánh Nữ và những người khác gật đầu, chuyệ này bọn họ đã từng nghe nói qua.

Đế Phách Thiên ngừng một lát, sau đó tiếp tục nói:

- Thế nhưng trong dòng sông dài mênh mông ta và Đông Hoàng Thái Huyền đều phát hiện ra, coi như là chúng ta, muốn ở Hư Vô cảnh tiến thêm một bước mà nói cũng không có cách nào, cái thiên địa này đối với chúng ta mà nói chính là một ngục tù, khiến cho chúng ta không có cách nào giãy dụa ra khỏi, chúng ta sinh ở trong phiến thiên địa này, từ nhỏ đã bị áp chế. Đông Hoàng Thái Huyền chấp chưởng thiên đạo, áo chế hàng vạn ức sinh linh trong thiên địa, càng không có cách nào phản kháng. Trong dòng sông thời gian dài mênh mông, chúng ta vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi phiến thiên địa này.

- Sư phụ, vì sao phải thoát ly khỏi phiến thiên địa này?

Ma Phủ Đạo Tổ Bà Thiên La có chút nghi hoặc lên tiếng.

Đế Phách Thiên nhìn Bà Thiên La, ánh mắt có chút chấn động, ngừng một lát rồi nói:

- Bởi vì ta và Đông Hoàng Thái Huyền đều nhất trí cho rằng, phiến thiên địa này cũng không phải là duy nhất, ngoài trời có trời, người giỏi còn có người giỏi hơn. Trong vũ trụ mênh mông không có khả năng chỉ có một phiến thiên địa này.

- Sư phụ, chẳng lẽ mọi người đã sớm muốn nghịch thiên?

Ánh mắt Đạm Niệm khẽ đổi, lập tức kinh ngạc nhìn về phía sư phụ Bát Hoang Thánh Tôn Đế Phách Thiên.

Đế Phách Thiên khẽ phất tay một cái, nói:

- Chúng ta muốn ngịch thiên, thế nhưng lại sinh ở trong phiến thiên địa này, linh hồn có lạc ấn, ấn ký của phiến thiên địa này, chung quy không có cách nào làm được. Coi như là tất cả các sinh linh trong ba ngàn đại thế giới đều không làm được. Tất cả đều bị chủ nhân thế giới hỗn độn khống chế, loại lạc ấn này từ khi sinh ra đã tồn tại trong linh hồn, không có cách nào loại bỏ. Trường hạo kiếp lúc trước kỳ thực Thần Linh Thánh Vương cũng chỉ bị ảnh hưởng mà thôi. Tất cả đều do ta và Đông Hoàng Thái Huyền sắp xếp. Đông Hoàng Thái Huyền và ta muốn nghịch thiên mà đi, đột phá thiên đạo này. Nhưng mà về sau lại phát hiện ra thiên đạo không thể trái, cho nên cuối cùng bất đắc dĩ chúng ta đành phải quyết định phong ấn Thần Linh Nghiễm Hồng.

Đế Phách Thiên nói xong, không ít người chung quanh lập tức kinh ngạc, đến lúc này tất cả bọn họ mới biết được, tất cả mọi thứ lúc trước đều là do Đế Phách Thiên và Đông Hoàng Thái Huyền sắp xếp, mà Thần Linh Thánh Vương kia chỉ bị ảnh hưởng tới mà thôi. Hạo kiếp chính thức là từ tay hai người Đế Phách Thiên và Đông Hoàng Thái Huyền.

- Vậy thì Cửu sư đệ thì sao? Vì sao đệ ấy lại có thể làm được? Vì sao lại có thể nghịch thiên rời đi?

Sau khi kinh ngạc, Hoàng Phủ MInh Long có chút khó hiểu nói.

- Bởi vì Cửu sư đệ con không phải là người trong phiến thiên địa này.

Đế Phách Thiên hít sâu một hơi, sau đó nhìn mọi người nói:

- Ta và Đông Hoàng Thái Huyền không có cách nào thoát khỏi phiến thiên địa này giam cầm, cho nên mới nghĩ tới một biện pháp, mượn lực lượng chấp chưởng thiên đạo của Đông Hoàng Thái Huyền, triệu hoán người bên ngoài tới đây. Nếu như thành công thì chứng minh phỏng đoán của chúng ta không sai, bên ngoài còn có phiến thiên địa khác.

- Cho nên thành công?

Tử Vi Thần nữ kinh ngạc, biến sắc nói, triệu hoán người ở bên ngoài, muốn làm được chuyện này cần khủng bố tới ra sao. Sư phụ và Đông Hoàng Thái Huyền không ngờ lúc trước đã nghĩ tới một bước này.

- Không, thất bại.

Đế Phách Thiên lắc đầu cười khổ, nói:

- Lúc trước cũng không có thành công, ta cùng Đông Hoàng Thái Huyền đều cho rằng thất bại, bởi vì ta và Đông Hoàng Thái Huyền muốn nghịch thiên mà đi, triệu hoán người bên ngoài bị tiêu hao quá nhiều, đặc biệt là Đông Hoàng Thái Huyền, đã ảnh hưởng tới căn cơ, nỏ mạnh hết đà, bằng không mà nói, ta và Đông Hoàng Thái Huyền liên thủ lúc trước đã có thể tru sát Thần Linh Thánh Vương, nhưng cuối cùng không thể không phong ấn Thần Linh Thánh Vương lại. Vì hóa giải trận hạo kiếp này, ta cùng Đông Hoàng Thái Huyền sắp xếp, an bài lần cuối cùng, đề phòng vô số năm sau Thần Linh Thánh Vương xuất thế. Nhưng mãi đến khi ta đi ra mới cảm ứng được Cửu sư đệ các con cũng không phải là người trong phiến thiên địa này. Ta nghĩ hẳn là ta và Đông Hoàng Thái Huyền lần trước muốn nghịch thiên cũng chưa hoàn toàn thất bại, chúng ta tính toán sai lần, thế cho nên sau khi nghịch thiên vô số năm sau mới thành công.

- Sư tổ, người nói là phụ thân con là người tới từ thế giới khác?

Đám người Lục Kinh Vân, Lục Du Thược, Lục Doanh ... kinh ngạc không thôi.

- Có thể nói là như vậy.

Bát Hoang Thánh Tôn Đế Phách Thiên gật gật đầu, sau đó nói:

- Trong tối tăm tự có sắp xếp, sức người khó có thể bằng được.

...

Vô số ngôi sao lơ lửng trên vòm trời, không ngừng xoay tròn, đây là một mảnh không gian bao la vô cùng vô tận.

Lục Thiếu Du đứng ở trong không gian này, chân đạp ngôi sao mà đứng, giống như hỗn mà không phải là hỗn, giống như độn mà không phải là độn.

- Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi sao?

Ở chỗ sâu trong ngân hàn, một đạo âm thanh giống như xuyên qua vô số vũ trụ, thời không rót vào trong tai Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du lập tức nhìn về phía trước, sương mù hỗn độn trong mắt bắt đầu khởi động, miệng nói:

- Ngươi chính là Thiên đạo?

- Ha ha...

Trong vũ trụ thời không, tiếng cười ha ha giống như chuông lớn truyền ra, vô số ngôi sao ngập trời chấn động:

- Thiên đạo, ở thế giới của các ngươi quả thực có thể nói là như vậy, chính là nơi ta mở ra đương nhiên ta chính là Thiên đạo. Bất quá ta cũng nói sai một chút, ngươi cũng không phải là sinh linh trong thế giới ta mở, nếu như ta nhớ không sai, ngươi là sinh linh ở trong thế giới của tên Bàn Cổ kia mở ra. Cũng bị hai tiểu gia hỏa Đông Hoàng Thái Huyền và Đế Phách Thiên kéo tới. Hai gia hỏa này quả thực không kém, thế nhưng vẫn kém một bước cuối cùng, không ngờ tiểu gia hỏa nhà ngươi không tệ, lại đi tới một bước cuối cùng.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Lục Thiếu Du nghe vậy trong lòng bỗng nhiên xiết chặt, nơi của tên Bàn Cổ? Đó không phải là nơi trước đó mình ở sao? Người này không ngờ lại biết rõ ràng như vậy, vốn còn tưởng rằng trong tối tăm đều có thiên địa sắp xếp, không ngờ lại đều có nhân và có quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.