Lĩnh Nam Ký

Chương 19: Chương 19: Trận Khí Thôn (1)




Không đợi cho tên lính lặp lại đến lần thứ hai, Bát Nạn tướng quân và nàng Quốc đã mau chóng kéo theo hơn năm mươi tên Khí thôn nghĩa binh vọt về phía trước. Minh và Sáng cũng mau chóng phất tay, dừng việc đang luyện binh mà lao nhanh theo. Xuyên qua mấy đợt cây rừng, cả hai liền thấy ngay một khung cảnh đồ sộ.

Khoảng một ngàn năm trăm Hán quân trái phải đang kết thành lũ lũ quân trận, cờ xí đỏ rực ngợp trời, đao thương san sát, sát khí lan tỏa không ngớt. Bọn họ kết trận phong tỏa lối đi độc nhất lên một ngọn đồi con, hai hàng đầu trường thương chĩa vào trên đồi không xa một cái thôn nhỏ. Thôn xóm chừng chỉ có mười mấy ngôi nhà tranh, bao quanh một cái trang viên, ở giữa có một ngôi đền rất không hợp lẽ thường được dựng lên. Nếu như tỉ mĩ nhìn kỹ, sẽ thấy giống như lấy ngôi đền làm trung tâm, trang viên tựa như một tòa thành nhỏ bao quanh bảo vệ nó, còn những ngôi nhà kia lại được xây dựng theo một phương pháp bí ẩn, tạo nên một ngôi quân trận bao quanh ngôi thành. Xung quanh thôn, địa hình lầy lội, rừng cây chen lối um tùm, lại có nhiều đoạn mương rãnh đào ngang đào dọc, tưởng như để thuận tiện dân thôn tưới tiêu, lại mạnh mẽ ép kỵ binh quân Hán không thể tiến vào, chỉ đành xuống ngựa dàn trận chung với đám thuẫn binh. Cả cái thôn tựa như một doanh trại được quy hoạch tỉ mỉ, toát lên hừng hực huyền cơ, khiến cho Hán binh tuy nhiều lại cũng không dám có (Phát hiện vật phẩm) hành động gì quá liều lĩnh.

Trước trận Hán quân đứng lấy ba tên tướng lãnh cùng một tên thư lại trẻ tuổi. Trong ba tên tướng có một tên tiểu giáo úy gương mặt tuấn tú, thân hình hùng vĩ, hắn ung dung chắp tay hô vọng vào trong thôn, giọng hào sảng như chuông đồng rằng.

“Âu trưởng thôn, tiểu tướng từ xa mà đến, thật lòng thành tâm đối đãi, là vì đem đến cho chư vị một cái đại cơ duyên, sao ngài lại không cho thôn dân bỏ vũ khí xuống mà cùng ta nói chút chuyện vui?”

“Đặng tướng quân, mong ngài hãy mau mau quay người lui binh về đi thôi. Binh lính của ngài dàn trận thị uy, phong tỏa bao vây thôn xóm của chúng ta thế kia, thật sự là đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của mọi người. Lão già ta mong ngài hãy nghĩ đến chút tình cảm năm xưa, mà buôn tha cho chúng ta.” Trong trang viện có tiếng âm thanh truyền ra đáp lời, giọng nói tuy nghe rất già nua, vẫn rất hữu lực, khỏe mạnh mười phần.

Đặng Hồng chau mày, lắc đầu không vui đáp “Cớ sao Âu trưởng thôn lại nói lời ấy. Bọn chúng ta đến đây, vốn là theo Bệ Hạ phân phó. Bệ Hạ yêu mến thôn dân các ngài tài nghệ xuất chúng, thật lòng lo sợ các ngài ở nơi man di hoang sơ sẽ gặp nhiều điều sợ hãi khó khăn, nên mới sai sử tiểu tướng không nên ngại đường xa mà đến cầu. Chỉ mong mọi người có thể dời bước đến đô thành Lạc Dương, thuận tiện cho Bệ Hạ thương yêu, sớm hôm dễ bề hầu hạ.”

Hắn nói giọng vô cùng thành khẩn, lại nhẹ nhàng đầy chân thành. Thế nhưng đáp lại là một giọng trẻ tuổi nóng nãy.

“Các ngươi đừng có lẻo mép nhiều lời. Biết bao nhiêu đời qua các ngươi bắt bớ người tài trong dân ta đến đất Bắc tha hương, bán thân bán nghệ vì các ngươi làm việc, ngươi cho là chúng ta sẽ ngu si không biết? Hừ, nếu không phải ông nội ta lúc trước nhân từ, cứu ngươi khỏi hoạn nạn thì cũng sẽ không có cái họa của ngày hôm nay. Bọn các ngươi, cút ngay đi!”

“Tiểu tử hỗn trướng ngươi vừa nói gì?” Nghe như thế, sau lưng Đặng Hồng, một trong hai tên kiêu tướng đi ra hét lớn.

“Các ngươi trốn trong cái mai rùa này mà tưởng mình có thể an toàn sao? Các ngươi nên biết, được Đại Hán ta ưu ái đó là phúc phần của các ngươi, còn không mau mau cút chân chó ra đây mà quy hàng?” Giọng nói hắn đầy thô bỉ, làm cho không chỉ Đặng Hồng, mà ngay cả Mã Phòng cùng tên thư lại sau lưng đều lắc đầu không thôi.

Nhìn thấy trên thôn im lặng không có ai hồi đáp nữa, Lưu An giận giữ gầm lên, đoạn hắn định vung tay lệnh bản bộ binh mã lao vào công thôn, thì Đặng Hồng kéo lại vai hắn, lắc đầu mà nói.

“Diệu Bình huynh, chậm đã, ta biết thôn này không hề tầm thường, trong thôn có nhiều huyền cơ, nếu chúng ta vội vã tiến công sẽ gây nên tổn thất không đáng, huynh hãy cứ bình tĩnh đợi xem sao.”

Lưu An nghe vậy hừ mạnh một cái, rất không tình nguyện quay lại chỗ cũ, cắm thanh đại đao vào đất, rồi ngồi phạch xuống đất, giọng thô lỗ nói. “Tốt, chúng ta vây thôn, để lão tử xem thử bọn hắn có thể trốn trong đó được mấy ngày!” Mã Phòng thấy hắn khó chịu thì đành cười khổ, vốn là bạn chí thân từ nhỏ, hắn cũng không lạ gì tính khí nóng nảy của Lưu An, bước lên vài bước, hắn vừa định ngồi xuống an ủi Lưu An thì chợt khựng người lại, Hán quân quân trận cũng ngay lập tức khẩn trương cẩn thận hẳn lên. Chỉ thấy bên tay phải không xa, bỗng đâu mấy trăm tên binh lính trang bị y giáp, vũ khí kì dị, lập thành từng đội từng đội trận hình xa lạ không hiểu, gây ra tiếng lá cây xột xoạt, theo trong cánh rừng mà lao ra. Bọn họ đề khiên, nâng những cành cây đầy lá về phía Hán quân, tư thế vô cùng quỷ dị, khiến bốn tên đứng đầu nhíu mày đề phòng.

Đặng Hồng cũng khẩn trương nắm thương quan sát đạo quân không biết từ đâu tới này, khi hắn thấy được một gương mặt trong quân thì âm thầm cắn răng, tay cầm thương xiết chặt, nhưng tâm khảm lại có chút thở phào. Trái lại, Lưu An cùng Mã Phòng khi thấy Bát Nạn tướng quân thì kinh sợ hoảng hốt không thôi. Mã Phòng còn tốt chút, hắn vẫn giữ được chút hình tượng, Lưu An thì đang ngồi bỗng bật ngay dậy, tay xách thanh đại đao nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đỏ hoe vừa giận vừa hận lại vừa kiêng kỵ mấy phần, vết thương trên vai vốn đã lành, lại ẩn ẩn đau lại. Bọn chúng không hiểu sao Vũ Thị Thục lại ở đây. Liếc thấy điều đó, Đặng Hồng nhẹ dời bước chân đến gần họ mà thì thầm nho nhỏ.

Bên này, sau khi bày trận xong, Minh cùng Sáng cùng đi đến bên Trinh Thục và Gia Hưng hai vị công chúa. Hắn khó hiểu liếc nhìn về phía Khí thôn nãy giờ cứ giữ trạng thái im lặng, quay qua hỏi Thục Nương rằng.

“Vì sao trong thôn im ắng vậy? Sẽ không có gì xảy ra?” Đáp lại, nàng lắc đầu xác nhận

“Không sao, tuy nhiên trong thôn binh sĩ vốn không nhiều, hiện thời cũng chỉ có chưa đến trăm người, quả thật họ sẽ chỉ có thể án binh bất động mà thôi.” Xong nàng tiếp tục giữ bình tĩnh mà nhìn trận doanh của quân Hán, như đang phân tích điều gì rất kỹ lưỡng. Nàng Quốc thì nhẹ giọng giải thích thêm

“Trong thôn có chứa nhiều cơ quan nỗ bẫy, lại được bố trí thiên la địa võng, rất nguy hiểm, cho nên Hán binh mới không dám mạo hiểm xông vào. Xong chúng ta cũng không thể lại để chúng vây thôn như thế, lâu ngày ta sợ bọn chúng sẽ kéo thêm viện binh đến thì nguy!” Minh cũng ừ nhẹ, chau mày nghĩ đối sách.

Sau khi nghe Đặng Hồng giải thích xong, Lưu An cùng Mã Phòng mới biết thì ra Thục nương cùng thôn này có quan hệ không tệ. Bốn năm trước Đặng Hồng đi qua nơi đây, từng bị thương nặng, may mắn được trưởng thôn cứu giúp, lại gặp được Thục Nương. Hắn khi đó tuổi trẻ khí thịnh, gặp nàng võ công không tệ nên hào hứng khiêu chiến, kết quả lại là thua không dậy nổi. Sau đó, Đặng Hồng biết được Khí thôn có bí mật truyền thừa nhiều loại kỳ môn dị pháp, hắn nhiều lần định cướp đi mà không thành, lại bị nàng phát hiện đả thương, chỉ còn cách quay về Lạc Dương, báo lại tin tức, nên mới có ngày hôm nay.

Đặng Hồng cùng Mã Phong, Lưu An bàn bạc xong, lại vô tình cố ý liếc tên thư lại trẻ tuổi sau lưng, đoạn bước ra dõng dạc chào.

“Thục nương, nàng vẫn khỏe chứ?”

Vũ Thị Thục im lặng nhìn hắn một lát, rồi lạnh lùng chắp tay đáp. “Thục nương tiếng kêu này ta thật không dám nhận, Đặng tướng quân, ta Lĩnh Nam quân Bát Nạn đại tướng quân hữu lễ.”

Thấy nàng dù sao cũng đã chắp tay đáp lễ, Đặng Hồng nhẹ thở ra một hơi, hắn quay sang đối mắt với Lưu An, khẽ gật đầu ra hiệu. Lưu An hiểu ý hắn, xách đao bước ra quát lớn.

“Vũ Thị Thục, phản tặc cũng dám xưng đại tướng quân? Thật nực cười, các ngươi thì ra từ lâu câu kết thôn này, âm mưu phản lấy Đại Hán thiên uy!” Đoạn hắn chỉ vào thôn mà quát. “Các ngươi cứ co đầu trong cái mai rùa đó, trống mắt lên mà xem chúng ta tinh binh tiêu diệt các ngươi ô hợp viện quân, sau đó ta quân sẽ đạp bằng các ngươi trang viện, trói gô các ngươi về mà xin tội với Thiên Tử!” Dứt lời, bên Hán quân hò reo không dứt. Thục nương hời hợt nhìn hắn, nàng đoán đã ra vì sao Đặng Hồng phải chào hỏi nàng.

Tên Lưu An sau khi diễu võ dương oai xong thì chỉ đao vào Lĩnh Nam Quân mà cười to. “Lũ chuột nhắt, có ai dám tiến lên lãnh giáo ta Đại Hán thiên tướng trong tay đại đao?” Lời hắn thách thức làm bên Hán quân sĩ khí lại tràng tràng dân cao. Quân sĩ hò reo, cười chọc không ngừng.

Đổi lại, Lĩnh Nam quân một mảng im lìm, mỗi người im lặng đề vũ khí, giữ vững tư thế hiên ngang đón chờ. Thục nương ngạc nhiên liếc nhìn bọn họ ánh mắt đã sáng rực chiến ý, hài lòng gật đầu. Theo nàng, đây mới thực là những gì tinh binh nên thể hiện ra, gặp địch mạnh, bình tĩnh như núi, lại không hề nao núng. Nàng Quốc khẽ nhìn Thục nương, ý muốn mình ra trận, nhưng bị nàng giữ lại, liếc mắt khinh thường nhìn Lưu An đang khiêu khích, nàng bình thản nhận xét.

“Hán quân giáo úy Lưu An, con trai Phù Nhạc Hương Hầu Lưu Long, kiêu căng ngạo mạn, tham công liều lĩnh, lại chỉ có vài phần bổn sự của cha hắn. Gia Hưng a, không cần em ra chiến với hắn làm gì.” Đoạn nàng quyét qua hàng loạt ánh mắt sáng ngời của đám chiến binh sau lưng, khi nhìn thấy gương mặt ủ rủ mày chau của tên Hoẵng, nàng khẽ cười nói. “Tiểu sư điệt, ngươi xem xem, ta thật muốn biết ngươi học được bao nhiêu phần bản lãnh của lão sư huynh ta!” Hoẵng nghe vậy giật mình, hắn vội hít sâu một hơi, ngước nhìn đánh giá Lưu An. Thấy hắn vẫn đang đứng yên, Thục nương cũng không khó chịu mà im lặng nhìn hắn, chỉ lát sau, Hoẵng gật đầu bước ra nói “Tướng quân, Hoẵng xin ứng chiến!“. Bát Nạn tướng quân nhìn nhiều hắn vài lần, tên tiểu sư điệt này của nàng xem ra cũng không phải hạng người hời hợt, thấy nàng gật đầu im lặng đồng ý, Hoẵng đeo thanh ngọc cung trên lưng, sách hai cây rìu ngắn bước ra, giọng dõng dạc.

“Hán tướng chớ có ngông cuồng, có Lĩnh Nam quân, Bách phu trưởng ra thử chiêu với ngươi!” Đoạn hắn cất bước chạy ngắn, thân hơi khom về phía trước, hai cây rìu đan xéo hai bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.