Liệt Diễm

Chương 10: Chương 10




Ta đã quay lại, dù chỉ một chương nhưng siêu dài và có cảnh anh Điển tương tư dễ thương nhé!

~~~~~~~~~~~~

Chương thứ mười

Đồ Lan là một quốc gia tồn tại lâu đời hơn cả vương triều Đại Liệt. Bất quá, trước kia Đồ Lan chỉ tập hợp các bộ lạc làm theo ý mình, cho nên, cho tới nay đều không hình thành một đế quốc cường đại. Cục diện cứ duy trì như thế đến khi Đại Liệt kiến quốc xong.

Lúc ấy khi Đại Liệt kiến quốc xong, một ít cựu thần của tiền triều không muốn phò tá tân chủ, vì thế trốn sang Đồ Lan, sau được một vị thủ lĩnh đại bộ lạc Đồ Lan A Chân Đạt thu nhận và giúp đỡ. Theo đề nghị của những người này, A Chân Đạt noi theo Đại Liệt, chinh chiến tứ phương, rốt cục thống nhất cả Đồ Lan, khi Đại Liệt qua hai đời đời vua, tân đế lên ngôi là lúc tạo dựng nên vương triều Đồ Lan, trở thành đế quốc cường đại nơi bắc phương không ai xem nhẹ.

Bởi vì Đồ Lan tại nơi cực bắc lạnh khủng khiếp, mà thân dân lại là người du mục sống trên thảo nguyên đồng cỏ, cho nên Đồ Lan khi hình thành thì đóng tại Bắc Đô, phía đông có Nam Đô, tạo thành một vương triều có hai kinh đô là vì thế.

Đồ Lan, Nam Đô.

Tuy là mùa hạ, nhưng Nam Đô dù sao cũng là một Đô thành, bên trong cư dân cũng không ít, đồng thời cũng là điểm phòng thủ quân sự trọng yếu nhất.

A Cách Lý giống như không thể tin tưởng nhìn chủ nhân hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, lau đem nước mắt, nói : “Chủ tử, ngươi không có việc gì, thật tốt quá! Thật tốt quá! Không nghĩ tới chúng ta còn có thể sống quay về Nam Đô.”

“Đó là đương nhiên, cạo xương tiêu độc của Đại Liệt chúng ta, gặp độc gì mà không hiệu quả?” Tiểu Tuyết bĩu môi, cười nói.

Vốn nghĩ mình nhất định sẽ độc phát thân vong(*), cuối cùng lại vì một câu “Vì ta. Sống tiếp.” của người kia mà dấy lên dũng khí sinh tồn. Hay khi tiêu độc chính là nhờ người đó luôn nắm tay mình, mới làm cho mình cố nén đau đớn, tránh được tử thần gọi về. Chính là, bàn tay đó đã bị mình nắm thành màu trắng bệch.

(*)độc phát toi mạng

“A Cách Lý đại thúc, không phải nói ngươi gọi ta Tô Y sẽ tốt hơn sao? Ở bên ngoài cũng đừng tiếp tục gọi ta chủ tử!” Tô Y theo Liệt Viêm ra khỏi kiệu, đứng trước cửa thành đóng chặt nâng mắt nhìn thành lâu nguy nga.

“Ân nhân nha, ngài đưa chúng ta đến tận nơi này, chúng ta sẽ dùng rượu nho tốt nhất chiêu đãi ngươi, khách nhân tôn quý nhất!” A Cách Lý lớn tiếng cười nói.

Liệt Viêm mỉm cười: “Chiêu đãi không quá cần thiết, chỉ cần các ngươi bình an tới là tốt rồi.” Nói xong, đi đến bên người Tô Y: “Hiện tại, ngươi cũng nên nói cho ta biết thân phận thật chứ.” Hắn mặc dù đoán được thân phận của Tô Y nhất định cao quý, chính là thấy có người thế nhưng dùng độc dược trân quý – chướng tri chu chỉ sinh sống tại phương nam để đầu độc một thiếu niên phương bắc, tự nhiên càng tò mò với thân phận của Tô Y. Nếu không phải đại phu mình mang đến đều là kỳ hoàng cao thủ, mạng của người này sớm đã mịt mờ giữa mênh mông sa mạc.

“Chờ một chút ngươi tự nhiên sẽ biết.” Tô Y nhẹ nhàng đem thân thể tựa vào người Liệt Viêm, đối với Liệt Viêm lộ ra mỉm cười làm nũng. Những khi Tô Y bị dộc dược hành hạ đều dựa vào Liệt Viêm như vậy, mà Tô Y dù từng bị lừa gạt lâm vào đại nạn vẫn duy trì khờ dại, động tác này hai người đều tự nhiên cực kỳ, không chút cảm giác nào khác thường. Lại không biết mấy hành động ám muội ấy có thể khiến người ngoài suy diễn lung tung.

“Vậy được rồi, ngươi đã không nói ta đây sẽ không hỏi. Chẳng qua, không biết ngươi sau này trở về rồi thì chúng ta còn có cơ hội gặp lại sao?” Ở chung mấy ngày, Liệt Viêm đã sớm xóa đi ý nghĩ lợi dụng Tô Y, y thật sự sinh ra không ít hảo cảm với thiếu niên này. Tự nhiên, loại tình cảm này bất đồng với loại tình cảm dành cho Liệt Nguyên Điển, đây là một loại hữu tình. Tuổi trẻ cùng một chỗ đương nhiên sẽ dễ dàng sinh ra hữu tình, đặc biệt khi y đang cực kì cô độc.

“Ngươi yên tâm, tuyệt đối có!” Tô Y bây giờ cũng biết thân phận của Liệt Viêm, nhưng vẫn không thấy không thân, hiện giờ khẩu khí lại chắc chắn như thế, càng khiến Liệt Viêm đoán không nổi Tô Y lấy gì mà có thể khẳng định.

Lại thấy Tô Y nói với A Cách Lý : “Đại thúc, kêu mở cửa thành. Lấy ngọc bài!”

“Vâng! Người trên cổng thành nghe rõ, tiểu vương tử Đồ Lan – Tô Y Nạp điện hạ đến. Mở cửa thành!” Trong tay là một khối minh hoàng ngọc bài điêu khắc một con Hùng Ưng dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng vàng kim đặc trừng cho hoàng tộc.

“Tiểu vương tử?!”

Lần này, không riêng người trên cổng thành cảm thấy kinh dị, Liệt Viêm cũng là chết lặng tại chỗ. Sau một lúc lâu mới nói thầm trong lòng: “Ta như thế nào đã quên, Đồ Lan quốc có hoàng tử kêu Tô Y Nạp.”

Vị tướng lãnh đứng trên cổng thành vừa thấy ngọc bài lại càng hoảng sợ, lập tức sai người mở cửa thành ra, đi đến trước mặt Tô Y Nạp quỳ xuống đất cung kính nói: “Mạt tướng không biết điện hạ giá lâm, mong rằng điện hạ thứ tội.”

“Chuyện gì xảy ra, vì sao giữa ban ngày ban mặt đóng chặt cửa thành? Như vậy cư dân làm nào ra khỏi thành?” Nhìn thấy tướng lãnh này, Tô Y không khỏi hờn giận nhíu nhíu mày.

“Này. . .” Này tướng lĩnh mặt lộ vẻ khó khăn, giương mắt nhìn nhìn vẻ mặt mất hứng của Tô Y, nuốt nuốt nước miếng bắt đầu nói quanh nói co: “Mạt tướng cũng là nghe lệnh làm việc, nghe nói. . . Là vì hai nước giao chiến mà tăng cường phòng thủ.”

“Nghe lệnh làm việc. Vậy ngươi đứng lên đi.” Tô Y nghe hắn nói như vậy, cũng tiếp thu lời giải thích này. Đại Liệt cùng Đồ Lan giao chiến là chuyện người người đều biết, tăng cường phòng ngự cũng là chuyện bình thường.

“Điện hạ, mời lên ngựa. . .” Vị tướng lĩnh cười nịnh nọt tiếp nhận dây cương từ tay người hầu, đem một tuấn mã màu trắng đến bên cạnh Tô Y cười nói.

Tô Y quay đầu lại, đi đến bên người Liệt Viêm luôn luôn không nói gì, thầm nghĩ, người đó tức giận hay sao? Bất an lôi kéo tay Liệt Viêm, cười cười nói: “Ngươi cùng ta cưỡi chung ngựa đi.” Nói xong liền đi về phía con ngựa trắng kia.

“Chậm đã!” Liệt Viêm một phen giữ chặt Tô Y: “Đừng đi qua!!”

“Ngươi là ai?” Tô Y còn chưa hỏi Liệt Viêm sao làm vậy, chỉ thấy vị tướng lĩnh kia biến sắc, mạnh mẽ quát lên với Liệt Viêm.

“Ta là người như thế nào ngươi là tên nô tài lớn mật lấn chủ còn không có tư cách biết.” Liệt Viêm lạnh lùng nói, sau lại ôm eo Tô Y nhanh nhanh lùi lại, ra khỏi thành, trở về đội ngũ của chính bản thân.

“Ai lấn chủ? Điện hạ đừng nghe tên này nói hươu nói vượn.” Vị tướng lĩnh này quýnh lên, rống lên với Tô Y.

“Vậy ta hỏi ngươi, Đại Liệt cùng Đồ Lan khai chiến là lúc nào?”

“Đầu hạ năm trước.” Vấn đề này mỗi người đều có thể trả lời. Tất cả mọi người không biết Liệt Viêm vì cái gì đột nhiên hỏi vậy

“Đại Liệt cùng Đồ Lan giao chiến lần cuối khi nào?”

“Kia. . . Là tháng tư năm nay.”

“Hiện giờ là tháng sáu, đại chiến đã ngừng hơn hai tháng còn muốn tăng cường phòng ngự cái gì?”

Đến tận đây, Tô Y cũng đã hiểu được cái gì không đúng, Liệt Viêm từ Đại Liệt đến dĩ nhiên hiểu biếu thời cục vô cùng, lạnh lùng nói: “Ngươi là người của ai? Thấy bổn vương thật không ngờ dám hô to gọi nhỏ.”

Này tướng lĩnh ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, hưu hô to: “Có Đại Liệt gian tế giả mạo hoàng tử, đều bắt cho ta.” Vừa dứt lời trên cổng thành cao ngất chợt xuất hiện một loạt người bắn cung.

Tô Y trong lòng kinh hãi, động tác nhanh như vậy, hiển nhiên sớm có chuẩn bị. Xem ra sớm đã có người tính toán lúc này mưu hại mình.

“Chà –” Liệt Viêm đội ngũ cũng lập tức rút đao ra, song phương lập tức lâm vào cảnh giương cung bạt kiếm.

Chỉ thấy vị tướng lĩnh đi lên thành lâu, phất tay nói: “Bắn tên! ! !” Hắn nhìn cảnh này, biết rõ nếu không lưu tiểu vương tử lại được, mà để tiểu vương tử bỏ chạy về… Bắc Đô, chỉ cần tra ra là biết ngay ai là tướng lãnh phòng thủ Nam Đô, đến lúc đó không cẩn thận còn liên lụy đến chủ tử nhà mình. Vì thế nhất thời độc ác, nổi lên sát khí mà hạ lệnh giết sạch

“Chậm —– tướng quân —–” một vị phó tướng la to, thì thầm bên tai tướng lãnh: “Chủ tử nói, muốn người sống. Ngài mà giết hắn, chủ tử trách móc xuống dưới. . .”

Vị tướng nghe vậy thì cả kinh, có chút do dự, sau lại hạ quyết tâm mở trừng hai mắt, cả giận nói: “Nếu để tên đó đào thoát, có thể liên lụy dến chủ tử, đến lúc đó chúng ta cũng toi mạng.” Nói xong lại muốn kêu bắn tên.

Vị phó tướng kia vội bắt lấy tay hắn, lo lắng nói : “Chính là. . . Những người này hình như là người Đại Liệt, nếu tổn thương bọn hắn, chỉ sợ Đại Liệt khó có thể bỏ qua.”

Thừa dịp bọn hắn nói chuyện phân tâm, Liệt Viêm lôi kéo Tô Y Nạp nhảy lên ngựa: “Che chở điện hạ, lui!” Còn chưa chờ loạt tên tiếp theo hạ xuống, đoàn người nháy mắt chạy cái sạch.

“Mẹ nó, theo! ! !” Vị tướng lĩnh kia vừa thấy đám người Liệt Viêm chạy thoát, hung hăng trừng mắt với vị phó tướng, lớn tiếng hô lớn. Lập tức, một đội ngũ thành lập nhanh chóng đuổi theo

Dù sao, bọn người Liệt Viêm đã mấy ngày mấy đêm đi trên sa mạc, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt không thôi, mà đối thủ laijt hừa cơ dĩ dật đãi lao(*), đội ngũ mới chạy được ngoài trăm dặm, liếc mắt dã thấy đối phương theo sát phía sau.

(*)thừa lúc địch yếu ta mạnh mà tấn công

“Viêm ca ca, hướng tây! Nơi đó có một khe núi, có thể phòng thủ.” Tô Y Nạp từ nhỏ chơi đùa khắp chốn Nam Đô, với địa hình nơi đây cực kì hiểu biết.

Quả nhiên, mấy trăm bước tiếp liền thấy một khe núi, hiển nhiên là một chướng ngại tự nhiên, tuy nơi đây có thể phòng thủ, nhưng cũng đem mình đẩy vào tuyệt cảnh. Nhưng mà giờ phút này kẻ địch đã sát phía sau, tình huống đã không còn nhiều sự lụa chọn. Chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, mọi người cứ ôm ý nghĩ đó mà lui dần về phía khe núi, tử thủ tại lối vào.

Kẻ địch tấn công khe núi mấy lần đều không được, cả giận nói: “Vây! Cứ bao vậy bọn chúng tại nơi này, không sớm thì muộn cũng đói chết mà thôi!”

Trong khe núi, mấy người nghe lời này nhịn không được mằng thầm nhưng cũng chẳng thể làm gì khác .

“Viêm ca ca. . . Liên luỵ ngươi!” Tô Y Nạp uể oải nói với Liệt Viêm, trong lòng buồn bực cực kì.

Liệt Viêm cũng chỉ cười khổ, không nghĩ tới mình lại lâm vào đại họa thế này. Mà nhìn sang vẻ mặt áy náy của Tô Y Nạp, cảm thấy mềm nhũn, cầm tay hắn an ủi: “Không sao cả, chúng ta gặp nhau tất nhiên là thiên ý, mà gặp phải khó khăn này cũng chính là thiên ý. Sao điện hạ phải tự trách mình như vậy?”

Ánh trăng trên cao dịu dàng lan tỏa, màn đêm chậm rãi buông xuống, xung quang một mảnh hoang dã giờ dây cũng nhuộm chút dịu dàng trước trăng dìu dịu, mặt đất trải dài đến mênh mông. Đến tột cùng có thể chống đỡ tới khi nào? Có thể ngắm mặt trời mọc ngày hôm sau chăng? Câu hỏi này, như con rắn độc len lỏi trong nội tâm từng người, nỗi sợ hãi khi chờ đợi cái chết cũng như ánh trăng kia, dịu dàng nhưng lại xa xôi mà vô tình đến lạnh lẽo, choàng lên cả đoàn người, gió kia nổi lên, cũng khiến bầu không khí thêm phân căng thẳng!

Đột nhiên, từ phương xa vang lên thanh âm của đoàn ngựa thồ chạy băng băng, chân trời cuộn lên một mảng bụi mờ. Đội ngũ ngoài khe búi cũng loạn cả lên, tiếng la hét, tiếng vó ngựa, tiếng kêu cứu mạng,… rung trời đập vào khe núi. Liệt Viêm cùng Tô Y Nạp liếc nhau đầy kinh ngạc xen lẫn chút nghi ngờ, không biết biến đổi tiếp theo là tốt? Là xấu? Là phúc? Hay là họa?

“Lần trước ngươi nói Yểu Nhĩ Lãng truy giết ngươi là ai? Những người này cũng là thủ hạ của hắn?”

“Ta cũng không biết! Lần này ta giúp phụ vương tuần tra các bộ tộc, Yểu Nhĩ Lãng là thủ lĩnh bộ tộc lớn nhất tại phía nam, không nghĩ tới tên đó lại sẽ hại ta, may mắn là một lão tộc nhân, cũng là thị vệ của ta – A Cách Lý đại thúc đúng lúc đem ta cứu ra, mà lần này lại… làm phiền đến ngươi.”

Trên mặt Liệt Viêm hiện ra một nụ cười khổ nói: “Đừng nói như thế nữa, vốn ta đã cửu tử nhất sinh, có thể giúp ngươi đã là vận mệnh của ta.” Y thấy Tô Y Nạp vẫn không thả lỏng như cũ, nói sang chuyện khác: “Như thế xem ra, vị tướng quân thủ thành nếu không phải thủ hạ của Yểu Nhĩ Lãng thì cũng có quan hệ mật thiết với hắn, nếu ta đoán không sai, trong Đồ Lan quốc chắc chắn có kẻ giật dây hắn!”

“Vì sao?”

“Yểu Nhĩ Lãng ngang nhiên ám sát hoàng tử, đây là trọng tội diệt tộc, dù cho hắn có tinh binh cường tướng(*), nhưng sao có thể địch nổi đại quân chủ chốt của Đồ Lan? Trừ khi có kẻ giật dây, không sao hắn dám làm như vậy?”

(*)quân đội tinh nhuệ, tướng lãnh tài giỏi

“Vậy nếu Yểu Nhĩ Lãng cùng Đại Liệt. . .” Tô Y Nạp muốn nói “cấu kết”, nhưng nghĩ đến người trước mắt chính là thế tử Đại Liệt, lập tức ngậm miệng.

Liệt Viêm sao lại không thông minh, lập tức đoán được hắn muốn nói gì, không khỏi cười khổ nói: “Nếu Yểu Nhĩ Lãng cùng Đại Liệt có quan hệ, phụ vương ta sao lại đem ta đưa tới Đồ Lan làm con tin đây?” Cứ mỗi lần nhắc đến Liệt Nguyên Điển thì dung nhan tuyệt lệ đó lại hiện ra, chỉ thấy lòng mình lại u ám vài phần!

Tô Y Nạp tự biết lỡ lời, hối lỗi dựa vào người Liệt Viêm làm nũng, lẩm bẩm nói: “Vậy Yểu Nhĩ Lãng cùng ai cấu kết đây?” “Yểu Nhĩ Lãng dám làm như thế đơn giản là vì danh với lợi, mà người kia chắc cũng phải hứa hẹn gì đó mới khiến cho Yếu Nhĩ Lãng tình nguyện phục vụ. Mà trong triều, người nào được nhiều ích lợi nhất khi ngươi bỏ mạng chứ?”

“Ca ca ta?” Tô Y Nạp kinh ngạc vô cùng, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, không tự giác lùi sâu vào lòng Liệt Viêm.

“Bên trong chính là tiểu vương tử Tô Y Nạp cùng thế tử Đại Liệt Liệt Viêm?” Ngoài khe núi, một giọng nói trong trẻo lớn tiếng hỏi vọng vào.

“Chính là chúng ta!” Liệt Viêm cùng Tô Y Nạp ở trong khe núi đáp lại, đã thấy một người một ngựa lững thững trước đội ngũ hơn ngàn người, bên cạnh hắn cũng có một người khác, cũng ăn mặc như người Đồ Lan, chính là vị phó tướng đã khuyên nhủ không nên truy sát Liệt Viêm cùng Tô Y Nạp. Không nghĩ tới vị này lại cùng đi đến đây

Người cưỡi ở trên lưng ngựa lạnh lùng cười với Liệt Viêm : “Đại Liệt cựu thần Khương Địch Cố Trát Trát Hách Lý gặp qua thế tử, ta không nghĩ rằng có thể gặp thế tử tại Đồ Lan a!”

Trát Hách Lý? Liệt Viêm trong lòng lạnh lùng, lập tức nghĩ đến tộc trưởng Khương Địch tộc bị Giản Vinh ép rời khỏi Đại Liệt, cũng chính là “Cố Trát” trong miệng hắn, biết rõ vị Trát Hách Lý này cùng Đại Liệt có hận thù tha hương, mà giờ mình lại đại biểu Đại Liệt, rơi vào tay hắn chỉ sợ hắn hận không thể đem mình lột da róc xương mà thôi, nhưng mình cũng lâm vào đường cùng, chỉ có thể nhìn Tô Y Nạp mà cười an ủi, dứt khoát nói : “Trát Hách Lý Cố Trát, nghe danh đã lâu, Cố Trát muốn đầu Liệt Viêm, Liệt Viêm có thể dâng cả hai tay, nhưng bây giờ Cố Trát là bề tôi dưới trướng Đồ Lan, làm như vậy không sợ làm phiền đến tiểu vương tử Tô Y Nạp hay sao?”

“Thật thẳng thắn!” Trát Hách Lý vỗ tay cười ha hả: “Ta đương nhiên không muốn làm phiền điện hạ, nhưng thù Đại Liệt giết hơn ngàn người tộc ta cũng không thể không báo, chỉ cần thế tử ra khỏi khe núi, Trát Hách Lý tự nhiên sẽ cung kính hộ tống hoàng tử về Bắc Đô, nếu hoàng tử điện hạ vẫn cố chấp cùng Liệt Viêm thế tử đồng sinh cộng khổ, vậy cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình.” Nói xong cười hắc hắc tiếp: “Nếu điện hạ bất hạnh qua đời, cũng đã có vị tướng lãnh thủ thành kia chịu trách nhiệm, hắn không phải người tộc ta, ta nghĩ Đồ Lan quốc chủ cũng không giáng tội trên người ta, thế tử thấy ta nói đúng không?”

Không dự đoán được Trát Hách Lý lại đục nước béo cò như thế, Tô Y Nạp nhịn không được đứng lên, mở miệng muốn mắng người này đê tiện, lại bị Liệt Viêm một phen ngăn lại, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Đừng xúc động, ta quyết sẽ không cho ngươi xảy ra việc gì!” Nói xong, cao giọng nói với Trát Hách Lý: “Cố Trát nói được làm được?”

“Đương nhiên là được, chỉ cần thế tử nguyện ý bó tay chịu trói, ta Trát Hách Lý lập tức đem tiểu điện hạ an toàn hộ tống tới Bắc Đô.”

Liệt Viêm nghĩ thầm người này còn muốn ở Đồ Lan quốc kiếm địa vị, nếu làm Tô Y Nạp bị thương cũng không có gì lợi, nếu đưa Tô Y Nạp quay về Bắc Đô, địa vị chắc chắn càng thêm vững chắc, tất nhiên sẽ hại Tô Y Nạp, khi đã suy nghĩ cẩn thận Liệt Viêm đáp: “Được, ta sẽ tùy ngươi xử trí.”

Quay đầu lại ngắm kĩ Tô Y Nạp, trên mặt người này đã tràn đầy nước mắt, Liệt Viêm nhẹ nhàng thở dài, đưa tay lau đi nước mắt kia: “Quay về Bắc Đô rồi, chỉ còn một mình ngươi, ngàn vạn lần phải cẩn thận!” Nói xong, đẩy Tô Y Nạp ra, muốn tự mình nhảy ra khỏi khe núi

“Viêm ca ca! ! !”

Trong phút chốc, Tô Y Nạp mạnh mẽ xông về phía Liệt Viêm, ôm chặt y, môi nhằm về phía môi Liệt Viêm.

“Tô Y? ! ! ! Ô. . .” Kịch liệt hôn, khiến Liệt Viêm khiếp sợ không thôi!

“Viêm ca ca, ta. . .” Tô Duẫn cắn môi, nhìn chằm chằm Liệt Viêm, nhưng không biết nói cái gì cho phải. Sau một lúc lâu chỉ đành nói tiếp “Ta nhất định sẽ tới cứu ngươi.”

****

Đại Liệt, nhiếp chính vương phủ.

Trăng tàn tĩnh lặng, ánh trăng như sương, gió đêm cô quạnh, bóng hoa chập chờn nương theo gió, tay cầm một bầu rượu, nghiêng người dựa vào mặt ghế, mình người thưởng rượu, chỉ là, người thưởng rượu cùng hắn ngày trước, hiện đã đi xa…

“Phụ vương, rượu này là rượu ngon thượng đẳng Khương Địch quốc cống nạp, ngươi thử xem?” Môi kề môi, rượu theo đầu lưỡi tràn vào khoang miệng, triền miên: “Uống rượu như vậy, dù rượu không ngon cũng cũng thành rượu ngon.” Đã lần nào nhận ra, mình lại có hể cười vui vẻ đến vậy?

“Phụ vương, ngươi xem bộ kiếm pháp kia ta học được như thế nào? Sư phụ nói, chỉ cần ta có thể đâm một kiếm trên mỗi cánh hoa hơi, kiếm pháp liền luyện thành.”

“Phụ vương. . .”

“Phụ vương. . .”

Hoa rơi như tuyết, cuộn xung quanh kiếm khí lạnh lẽo, thời gian kia tựa như một hồi mộng tửu, cuối cùng chỉ còn mảnh trăng tàn làm bạn, trăng Đại Liệt đêm nay như nước, Đồ Lan thì sao? Ánh trăng ở đó liệu có mờ ảo như sương khói nơi đây?

Không bỏ xuống được! Quên không được! Ánh mắt ly biệt đó, như tuyết lạnh ngày đông, hận thù sao? Liệt Nguyên Điển đã không còn suy nghĩ vấn đề này, chỉ kiên trì chút kiêu ngạo nam nhân. Không hối hận! Nhưng mà..trái tim sao lại quặn thắt từng hồi thế này?

Quốc sự bận rộn, kỳ thật, chính là sợ hãi một mình lạnh lẽo. Nếu ngừng lại chút thôi chính là lòng lại rối loạn, là tương tư chăng hay chỉ là chút tâm ý khác? Liệt Nguyên Điển không khỏi cười khổ, đã ba mươi hai rồi mới biết cái gì là khắc cốt ghi tâm a!

“Vương gia. . .” Liệt Trung lấy ra một tờ giấy, chuyển mắt nhìn suốt hành lang dài trên mặt nước, thấy được Liệt Nguyên Điển đang dựa vào lan can chợp mắt trong “Yên Thủy Các”, hơi do dự, quyết định kêu một tiếng thử thăm dò.

“Chuyện gì?” Liệt Nguyên Điển chợt mở ra tròng mắt vì say rượu mà gợn từng cơn sóng, bỏ đi hàn khí khiếp người ngày thường, chính là dung mạo như gió xuân mê hoặc lòng người, Liệt Trung cảm thấy lòng mình nảy lên từng hồi khoảnh khắc ấy. “Vâng. . . Phong đại hiệp đưa thư tới.” Thở sâu, Liệt Trung thật vất vả mới bình ổn trái tim loạn nhịp trong ***g ngực, đưa thư cho Liệt Nguyên Điển.

“Bồ câu đưa thư? ? ! !” Liệt Nguyên Điển tinh thần rung lên, lập tức đã nắm tờ giấy, vừa đọc mà kinh ngạc vô cùng, bỗng chốc mặt đã xám như tro tàn: “Không có khả năng. . . Không có khả năng! ! ! !” Trong khoảnh khắc hắn chỉ thấy tứ chi vô lực, mềm nhũn ngồi xuống.

Mặc kệ gặp phải chuyện gì, vẻ mặt Liệt Nguyên Điển đều là bình thản không chút gợn sóng, Liệt Trung chưa bao giờ nhìn chủ tử thất hồn lạc phách như vậy, kinh ngạc xong chính là lúng túng đỡ lấy Liệt Nguyên Điển: “Chủ tử. . . Chủ tử. . .”

Viêm Nhi a Viêm Nhi, Liệt Nguyên Điển chưa từng hối hận như bây giờ. Tự tôn, kiêu ngạo, hận ý, tất cả đều bị tin tức y lâm vào hiểm cảnh mà tanh thành mây khói

Qua một lúc lâu, Liệt Nguyên Điển cũng khôi phục trạng thái bình thường, hắn nhìn Liệt Trung nói: “Lập tức dùng bồ câu đưa tin, gửi đặc phái viên ngầm tại Đồ Lan đi gặp Khương Địch Cố Trát, mặc kệ đối phương có điều kiện gì, đều phải cứu được Đại thế tử”

“Dạ!” Liệt Trung hưng phấn đáp lại, sớm biết chủ tử không bỏ người kia được, vậy sao không để Phong đại hiệp(*) đi theo hộ giá? Thế mà vẫn chuẩn bị bồ câu đưa thư liên lạc cùng Phong đại hiệp, nói đi nói lại chủ tử vẫn còn thích Đại thế tử, rõ ràng vẫn còn thích a.

(*)thực ra thì lúc là Hướng, lúc là Phong (xem lại mấy chương trước là có) nhưng cuối cùng chọn Phong đại hiệp

Giải thích một chút Agricola=A Cách Lý, Tô Y Nạp có một số chỗ trong raw ghi là Tô Duẫn Nạp, nhưng mình nghĩ là Y Nạp, vì chữ Y viết gần giống chữ Duẫn

Liệt diễm

← Liệt diễm chương 9 Liệt diễm chương 11 →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.