Lễ Tình Nhân Tìm Kiếm Tình Yêu Đích Thực

Chương 8: Chương 8: Chương 3.2




Edit: Thanh Hưng

Tới khi hoàn thành xong tất cả mọi chuyện, đang muốn ngồi xuống lấy hơi, chuông điện thoại vang lên, cô sợ đánh thức Phạm Hành Thư đang ngủ say, trước khi tiếng chuông thứ hai vang lên nhanh chóng bắt máy: “A lô?”

“. . . . . .” Có lẽ là không chuẩn bị lại nghe được giọng nữ ngọt ngào mềm mại, bên kia sửng sốt mấy giây, không nói tiếp được.

“Anh tìm Phạm Hành Thư?”

“Ách, đúng. Cô ——”

“Trước mắt anh ấy đang ngã bệnh, không thích hợp bị quấy rầy, nếu như là có thể kéo dài, vậy miễn, cám ơn đã quan tâm; nếu như là chuyện rất quan trọng, xin để lại tên, cho dù tôi vẫn tương đối hi vọng tất cả chờ anh ấy khỏi bệnh lại nói.”

Đầu kia lại yên lặng ba giây, trầm thấp cười: “Không phải chuyện rất quan trọng, có thể kéo dài.”

“È hèm.” Vậy nên biết phải làm sao đi?

“Cám ơn cô ám hiệu, tôi hiểu rõ tôi nên thức thời cúp điện thoại, trước đó, có thể trả lời tôi mấy vấn đề hay không?”

“Mời nói.”

“Cô là —— Dương tiểu thư sao?”

“Gì? Làm sao anh biết?” Không thể nào? Anh sẽ nhắc tới cô với bạn bè? Vậy anh nói như thế nào? Một người phụ nữ rất có tâm cơ, oán trách mình bị đùa bỡn?

“Hành Thư là loại người rất ít nói, bởi vì quá yên tĩnh, không cẩn thận, rất dễ dàng bị lãng quên ở một góc, làm cho người ta quên sự hiện hữu của cậu ấy, nhưng mà, gần đây cậu ấy rõ ràng nói nhiều gấp đôi so với trước kia, mở miệng ngậm miệng luôn là không thể rời bỏ một cái tên khác. Dương tiểu thư, cô là người thông minh, nên biết tôi đang nói cái gì.”

“. . . . . .” Dương Hân Nông kinh ngạc, kêu rên: “Làm sao anh biết tôi là người thông minh? Thật ra thì tôi ngốc vô cùng.”

Anh ta trầm ấm cười một tiếng: “Cô đã bắt đúng tính cách của Hành Thư, không phải sao?”

Cô trong nháy mắt hiểu ý, người đàn ông này cũng không đơn giản.

Người thong minh không nói chuyện mờ ám, cô cũng rõ ràng: “Anh là?”

“Bùi Quý Vân.” Anh ta trầm mặc một hồi lâu. “Tôi nên may mắn vì cậu ấy quen cô sao?”

Nếu đều là người thông minh, cô cũng không phải giả bộ nghe không hiểu: “Anh cho rằng, tôi quan trọng như vậy?”

Bùi Quý Vân không đáp, hỏi ngược lại: “Cô biết, Hành Thư là con nuôi sao?”

“Vậy thì thế nào?” Không cha không mẹ, cô nhi đầy đường.

“Cha mẹ nhà họ Dương, sau khi nhận nuôi Hành Thư, mới lần lượt có thêm Hành Uy và Hành Vân, cậu ấy rất có ý thức trách nhiệm với mọi người. Mấy năm trước, cha mẹ cậu ấy di dân, giao phó cho cậu ấy, muốn cậu ấy chăm sóc em trai em gái thật tốt. Năm trước, Hành Uy muốn cùng bạn bè hợp tác đầu tư kinh doanh, là cậu ấy chi tiền bạc; tháng trước nữa, Hành Vân mang thai, cuối cùng cũng quyết định kết hôn, cậu ấy bỏ rất nhiều tiền, mua cho cô ấy phòng ở hơn ba mươi bình làm quà tặng kết hôn, hoàn thành tâm nguyện có một gia đình nhỏ ấm áp của cô ấy, cậu ấy suy nghĩ thay tất cả mọi người, tuy nhiên lại chưa từng vì mình tính toán cái gì, có lẽ, cậu ấy muốn trả lại công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Dương nhiều năm như vậy; cũng có lẽ, trong lòng cậu ấy, vẫn luôn không có người nhà chân chính thuộc về mình, dù sao một người ăn cơm cả nhà no bụng, không cần thiết vì mình an bài cái gì đi!”

Cho nên, anh ăn, mặc, dùng luôn là qua loa cho xong chuyện, cũng không nói, một chiếc xe rởm cũng là có thể đi sẽ đi, cũng không vì mình mà tính toán.

Mũi cay xè, cô vô ý thức ấm ức thay cho anh: “Vậy người nhà anh ấy đâu? Ngay cả bạn bè như anh cũng nhìn ra được, những người kia để cho anh ấy toàn tâm toàn ý đối xử tử tế, suy nghĩ cho người nhà đâu? Bọn họ tùy ý để anh ấy bạc đãi mình như thế?”

“Mỗi người bọn họ đều có cuộc sống mà mình phải trải qua, chúng ta không thể quá nghiêm khắc với người khác.”

“Đúng a! Cho nên cũng chỉ có Phạm Hành Thư quá hiền lành tới mức ngu ngốc này, mới có thể khắp nơi thay người khác suy nghĩ, anh ấy cũng chưa có cuộc sống, không có mơ ước muốn thực hiện sao?” Cô căm giận cắn răng, cũng không hiểu được mình tức cái gì, chính là rất đau lòng, rất luyến tiếc. . . . . .

Giống như nghe được câu chuyện thú vị gì, anh ta cười khẽ: “Vậy còn cô? Cô có thể trở thành cuộc đời của cậu ấy, giấc mộng của cậu ấy sao? Có người để quý trọng, bảo vệ, cậu ấy mới vì mình mà tính toán.”

Vòng một vòng lớn như vậy, thì ra là đây mới là điều anh ta muốn nói.

“Cô cũng rất rõ ràng, tính tình Hành Thư thật sự kỳ cục, bất kể người khác tổn thương cậu ấy như thế nào, cậu ấy cũng sẽ cười cười không coi là quan trọng, xoay người lập tức ném ra sau đầu, tôi thật sự không biết được đây coi như là ưu điểm thanhhuung hay là khuyết điểm, nếu như có cô ở đây bên cạnh cậu ấy, tôi nghĩ tôi có thể yên tâm, cô đủ thông minh, sẽ không để cho cậu ấy ăn quá nhiều buồn bực thua thiệt. Cho nên tôi mới nghĩ đang lúc —— cô đối với Hành Thư là nghiêm túc sao? Nếu như cô chẳng qua lqd là cảm thấy thú vị chơi thật khá, xin lập tức rời khỏi cậu ấy; nếu như là nghiêm túc, vậy thì hãy nghiêm túc tới cùng, người đàn ông này, đáng giá.”

“Vấn đề của anh, tôi rất khó trả lời, nhưng mà tôi có thể nói cho anh biết, tôi sẽ không cố ý tổn thương anh ấy.”

“Có thể thấy được, cô tương đối bảo vệ cậu ấy, nếu không, cô bây giờ sẽ không đợi tại nơi đó, càng sẽ không ấm ức đau lòng thay cho cậu ấy. Bệnh của cậu ấy, không việc gì chứ?”

“Hạ sốt, đúng hạn uống thuốc, đại khái chỉ cần ba, năm ngày, lại có thể sinh long hoạt hổ rồi.”

“Vậy thì tốt.” Anh ta thở ra .

“Bùi Quý Vân.”

“Cái gì?”

“Rất hân hạnh được biết anh. So với người nhà không có chút ý thức trách nhiệm kia, ít nhất anh là thật lòng đối xử với Phạm Hành Thư.”

Anh ta trầm thấp cười một tiếng: “Tôi cũng có đồng cảm.” Suy nghĩ một chút, anh ta lên tiếng lần nữa: “Còn có một chuyện, cô biết nghề nghiệp của cậu ấy sao?”

“Cố vấn đầu tư chuyên nghiệp? Ngày đó anh ấy uống say có đề cập tới, cũng không chết đói đi, tôi biết.”

“Không chết đói? Cô quá khinh thường anh ta. Nếu như cô biết năng lực đầu tư quản lý tài sản của cậu ấy tốt bao nhiêu, nhất định sẽ sợ tới mức cắn trúng đầu lưỡi. Đừng thấy thường ngày cậu ấy bộ dạng thiếu đầu óc, thật ra thì cậu ấy có bằng kế toán cao cấp chuyên nghiệp, rất có nhận thức với chữ số, thiên về phân tích thị trường cùng với ánh mắt đầu tư tinh chuẩn, nếu như mà tôi nói, cô bây giờ cho cậu ấy 100 đồng, một năm sau cậu ấy có bản lãnh cho cô một trăm vạn, cô tin hay không?”

“. . . . . .” Đầu lưỡi vòng nửa ngày, mới miễn cưỡng phát ra âm thanh: “Anh, không hù dọa chết tôi chứ?”

“Nếu không cô cho rằng cậu ấy có bản lĩnh gì mua nhà cho em gái, xuất tiền giúp em trai gây dựng sự nghiệp? Tất cả tài sản trên danh nghĩa của tôi cũng là cậu ấy toàn quyền quản lý! Từ trên người cậu ấy, tôi thấy được cái gì gọi là người tài vẻ ngoài đần độn.”

“Vậy sao anh ta không có việc gì lại giả nghèo!” Cô có loại cảm giác bị chơi xỏ.

“Hoặc là tôi nên nói như vậy. Anh ta không thể không có bản lĩnh, chỉ là không muốn kiếm quá nhiều mà thôi, bởi vì không cần đến.”

“Không cách nào tưởng tượng, cõi đời này còn có người không màng danh lợi như vậy tồn tại.” Nếu không, cũng sẽ không có quá nhiều ví dụ vì danh lợi mà đánh mất tính người rồi, chỉ vì dục vọng của loài người là một cái động không đáy, đây vẫn là lần đầu cô nghe được có người sẽ ngại tiền quá nhiều.

“Đang vì cậu ấy tiếc hận?”

“Không cần thử dò xét tôi, tôi hiểu rõ tôi nên làm thế nào rồi. Anh yên tâm, bất kể tôi làm thế nào, anh ấy sẽ chỉ tốt hơn, không tệ hơn.”

“Có câu này của cô, là đủ rồi.”

Đạt được nhận thức chung, hai người đều tự mình cúp điện thoại, cô trở về phòng nhìn xem, thấy Phạm Hành Thư vẫn an ổn ngủ như cũ, mới yên tâm vào phòng bếp xử lý bữa trưa.

Chăm sóc Phạm Hành Thư cả ngày, cho đến xử lý tốt bữa ăn tối, cũng cho anh uống thuốc, cô thay anh đắp kín mền, một mặt giao phó: “Tôi chuẩn bị thức ăn ở trên bàn ăn, đã dùng ni-lon bọc thức ăn bọc chặt rồi, nếu anh đói bụng, bỏ vào lò vi sóng (microwave oven) hâm lại là có thể ăn, tôi cũng điều chỉnh đồng hồ báo thức rồi, tối nay anh còn phải uống thuốc, nhớ không?”

“Nhớ.” Anh khéo léo gật đầu.

“Còn nữa..., tôi giúp anh lần nữa sửa sang phân chia lại quần áo, áo ở tầng một, quần tầng thứ hai, quần lót và vớ ở tầng thứ ba, tương đối thường mặc thì treo ở phía trên, sau này có thể dễ dàng tìm thấy quần áo muốn mặc. Còn nữa..., trong tủ lạnh có sủi cảo, sau này lười xuống bếp có thể nấu lên ăn; bữa ăn sáng cũng mua bánh trứng bột da, anh chỉ cần đánh trứng lên, thêm chút hành lá cắt nhỏ cùng gia vị gì đó là được, rất dễ dàng.”

“Được.” Như cũ khéo léo gật đầu.

“Rất tốt. Kia, một mình anh, có vấn đề sao?”

Anh lắc đầu.

Dương Hân Nông hài lòng đứng dậy, Phạm Hành Thư cũng hốt hoảng ngồi dậy theo: “Cô —— muốn đi sao?”

“Tôi phải đi làm a!”

“Oh.” Anh cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Dương Hân Nông thật sự đối với biểu tình bị vứt bỏ của anh kia không có cách nào, suy nghĩ một chút, đi tới đầu giường, cầm điện thoại lên gọi một dãy số: “Này, lão tổng, hôm nay tôi không qua rồi. . . . . . Một chút chuyện riêng. . . . . . Ông quản tôi nhiều như vậy, nuôi đàn ông còn nuôi đến để cho ông nói sao. . . . . . Dù sao cứ như vậy!”

Cô quả quyết gọn gàng cúp điện thoại, Phạm Hành Thư thủy chung nhìn chòng chọc cô.

“Ngủ một chút đi.” Cô ra lệnh, anh tuân lệnh làm theo. Dương Hân Nông nằm xuống bên cạnh anh, chiếm một nửa giường ngủ của anh, kéo tới một nửa chăn bông, chia cho anh một chiếc gối đầu.

“Cô —— không đi sao?” Anh không yên lòng xác thực nhận thức.

“Nói nhảm.” Nếu không cô là nằm xong nhìn a!

Phạm Hành Thư yên tâm cười một tiếng, ôm gối đầu đứng dậy.

“Anh làm gì?”

“Nơi này cho cô ngủ, tôi đi ——”

“Anh nằm xuống cho tôi.” Không đợi anh nói xong, cô trực tiếp ra lệnh.

“Oh.” Không dám có ý kiến, ba giây đồng hồ, lập tức nằm ngang ở trên giường.

Cô..., anh luôn luôn là không có dị nghị phục tùng.

Không biết qua bao lâu, Phạm Hành Thư tỉnh thanhhung_ lại lần nữa, phát hiện trong ngực nhiều hơn một thân thể mềm nhũn, mềm mại, thơm ngào ngạt, anh khẽ thẹn đỏ mặt.

Cô mới vừa không phải còn hoàn hảo nằm ở bên kia sao? Anh vẫn rất cẩn thận không đụng chạm vào cô, sàm sỡ cô, anh thề, anh thật không có động, ngay cả lật người cũng không dám, nhưng là —— cô là lúc nào thì ngủ thẳng tới nơi này đây? Tay nhỏ bé còn quấn lên hông của anh!

Nhìn cô ngủ đến quen thuộc như vậy, anh lại không dám tùy tiện mà lộn xộn, cẩn thận liếc xuống gương mặt chôn ở ngực của anh, dù sao cô đang ngủ, anh lấy dũng khí, lặng lẽ, rất nhẹ rất nhẹ chạm tới má phấn, cảm giác dịu dàng non nớt, anh tham lam lưu luyến trong chốc lát, xúc cảm bóng loáng tỉ mỉ, để cho đầu ngón tay anh không bỏ được rời đi.

Nói thật ra, cô thật sự rất xinh đẹp, người lại thông minh, xử lý mọi chuyện quả quyết chính xác, không giống anh, luôn làm quan hệ lqd với mọi người rối loạn hết lên, khó trách có nhiều người tranh giành cô như vậy. Anh biết có rất nhiều, rất nhiều người thích cô, nếu so sánh ra, anh thật sự không có điều kiện gì để cho cô để mắt.

Bàn về vẻ ngoài, anh không đặc biệt xuất sắc; bàn về gia thế, anh rất bình thường; bàn về thu nhập, tiền anh kiếm được cùng những ông chủ lớn, cậu ấm kia, càng thêm hoàn toàn không thể so sánh, nhưng là thật kỳ quái, tại sao cô sẽ đặc biệt tốt với anh đây? Giúp anh sửa sang lại phòng, chăm sóc anh lúc ngã bệnh, bỏ qua xe nổi tiếng, bồi anh dãi gió dầm mưa ngồi một chiếc xe cổ rởm. . . . . . Cô thật sự rất uất ức, trong khi rõ ràng cô có thể có lựa chọn tốt hơn, đãi ngộ tốt hơn.

Ngực có loại cảm giác buồn buồn đau đớn, đây là cho tới bây giờ cũng không có trải qua, anh khẽ vuốt quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cô, lqd một đêm trước cô tan việc cũng không nghỉ ngơi, chăm sóc anh đến bây giờ, nhất định mệt muốn chết rồi.

Đồng hồ báo thức vang lên một tiếng, anh tự tay nhấn tắt, xác định không có đánh thức cô mới thở phào nhẹ nhõm, tự mình đứng dậy uống thuốc, sau đó trở về ngồi xổm ở bên giường, ngây ngốc đần độn nhìn gương mặt xinh đẹp say ngủ của cô cả đêm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.