Lễ Tình Nhân Tìm Kiếm Tình Yêu Đích Thực

Chương 4: Chương 4: Chương 2.1




Ngay từ lúc ý thức bắt đầu hồi phục, giác quan của cơ thể đã trở nên tỉnh táo, anh biết chắc chắn là bây giờ bản thân mình dưới chăn không có một mảnh vải.

Không cần động não nhiều, toàn bộ trí nhớ về tối hôm qua đã hiện ra trong đầu anh.

Anh nhớ rằng tối hôm qua anh nói rất nhiều, mặc dù ý thức rất rõ ràng, nhưng miệng vẫn cứ không kiềm chế được nói liên tục, lại không nhớ nổi rốt cuộc mình đã nói những gì.

Tuy nhiên, anh vẫn nhớ anh đã về nhà như thế nào, nhớ ai đã làm bạn bên cạnh anh cả đêm, nhớ những gì anh đã làm, nhớ cả dáng người xinh đẹp mềm mại như nước của cô ——

Tất cả mọi thứ, anh đều nhớ rất rõ, nếu như thực sự muốn nói có gì khác so với bình thường thì chính là rượu đã cắn nuốt toàn bộ lý trí đạo đức của anh.

Đến bây giờ, đầu ngón tay giống như vẫn còn lưu lại cảm giác tinh tế của từ làn da của cô, cùng với hương vị ngọt ngào khi hôn cô. Anh gần như đã hôn mỗi một tấc da thịt của cô, cùng cô dây dưa cuồng nhiệt, xâm chiếm vào chỗ sâu nhất, bên tai là âm thanh cô rên rỉ thở dốc ——

Còn có một chuỗi ký ức, đủ làm cho anh xấu hổ đến mức muốn mất đi hình tượng. . . . . .

Trời ạ! Anh che mặt lại, buồn phiền muốn đập đầu vào tường.

Bình thường loại việc này có đánh chết anh thì anh cũng không làm được!

Làm sao bây giờ? Anh làm chuyện quá đáng như vậy, làm thế nào để trả lại công bằng cho người ta đây?

Anh gãi gãi đầu, chán nản đứng dậy mặc quần áo, tự nhốt mình trong toilet, tự trách, tự kiểm điểm mình.

“Thật xin lỗi, tối hôm qua tôi đã quá kích động, tôi không cố ý đâu, bởi vì tôi say rượu nên . . . . . .” Chậc, lời nhận sai này quá quái lạ, giống như đang tìm một cái cớ để trốn tránh trách nhiệm vậy. Hơn nữa, làm cũng đã làm rồi, bây giờ mới xin lỗi hình như cũng không có tác dụng gì, nói không chừng cô ấy còn tức giận cho anh một cái tát. Trong ấn tượng của anh, phim nhiều tập đều diễn như vậy.

Nếu không được thì nghĩ ra một biện pháp sửa lỗi thực tế hơn được không?

Quan niệm đạo đức đã mọc rễ sâu trong anh ba mươi năm cho anh biết rằng trinh tiết của người phụ nữ rất quan trọng , nếu làm việc sai trái thì phải dũng cảm chịu trách nhiệm, mà ở trong cái đầu cứng nhắc của anh, chỉ nghĩ được một cách duy nhất là kết hôn với cô ấy.

Đúng vậy, chính là như vậy!

Sau khi quyết định biện pháp xong rồi, anh liền an tâm. Lúc này anh mới ngửi được một mùi hương phảng phất bay vào mũi mình, mà lại đang đúng lúc bụng kêu ùng ục.

Lạ thật! Từ sau khi Hành Vân kết hôn, trong nhà cũng không còn ngửi thấy mùi hương làm cho người ta cảm động như vậy nữa.

Anh hoài nghi, lần theo mùi hương đó mà tìm kiếm, lại phát hiện ra con chó trong mắt không có trời đất kia của anh đang đường đường chính chính tự nhiên mà chiếm một chỗ trên bàn ăn, gặm dĩa trứng ốp la——

“Ê!” Anh quát một tiếng: “Gâu Gâu, mày ngậm miệng lại!” Đồng thời, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến cứu bữa sáng.

“Gâu Gâu. . . . . .” Cẩu Nhi giả bộ đáng thương nhỏ giọng sủa hai tiếng.

“Đây không phải là đồ ăn của mày!” Nó đã làm như vậy nhiều lần rồi, Phạm Hành Thư người mà đã cống nạp đồ ăn cho nó vô số lần cũng học được cách không bị dáng vẻ đáng thương của nó lừa nữa. Hoặc có thể nói đùa là anh đã thất bại đến mức phải tranh giành đồ ăn với chó, như vậy anh càng đáng thương, càng đáng được thông cảm đúng không?

Không kịp cứu trứng ốp la nữa, may mà còn có sandwich.

Bên trong có thịt muối, dưa leo, ngô và chà bông, ngoài ra còn có vài miếng bánh mì nữa. Anh nhận ra đây là những đồ ăn còn thừa lại trong tủ lạnh.

Hai tay của anh cẩn thận bưng cái dĩa lên, cảm động tới mức muốn rơi lệ. Trừ người nhà ra, cô là người phụ nữ đầu tiên giúp anh chuẩn bị bữa sáng.

Đi quanh nhà một vòng cũng không tìm thấy người, anh thất vọng ngồi ở phòng khách.

Cô không nói tiếng nào đã đi rồi, có phải đang giận anh đối xử với cô không đứng hay không?

Anh nhớ rằng đêm hôm qua cô vốn định về, nhưng mà anh lại không muốn để cô đi, có khi nào cô nghĩ rằng ngay từ đầu anh đã có ý xấu hay không?

Trong lòng trống rỗng, mất mát, ánh mắt anh bỗng dừng lại trên mặt bàn sạch bóng.

Cô không những làm bữa sáng cho anh ăn, còn giúp anh dọn dẹp phòng khách, từ trước đến nay không có ai đối xử tốt với anh như vậy!

Trong ngực trào lên một cảm xúc không biết tên, nhìn miếng sandwich còn hơi nóng trong tay, anh cười ngốc nghếch.

Những ngọn đèn đường dần sáng lên, mà cuộc sống về đêm —— vừa mới bắt đầu.

Dương Hân Nông tiếp xong vài người khách quen, ra ngồi trên sofa, Tiểu Nghê ngồi đối diện liền nói với cô: “Chị Dương, có khách lạ tìm chị kìa!”

“Ở ngoài cửa sao?” Đang muốn đi ra, lại thoáng nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Nghê như có như không đang cười, cô liền dừng lại để hỏi rõ ràng: “Là ai vậy? Vẻ mặt của em rất kì lạ!”

“Thì là——anh ta á! Người mà tối hôm qua khách và chủ nhau vô cùng vui vẻ thắm thiết á!”

Anh ta nào? Dương Hân Nông sửng sốt một hồi mới hiểu.

Không thể nào? Phạm Hành Thư? Anh ấy tới đây làm gì?

“Không thể nào, là em suy nghĩ nhiều quá thôi!” Theo bản năng, cô thề thốt không thừa nhận.

“Phải vậy không? Vậy vì sao anh ta quan tâm đến chị như vậy?”

Hỏi rất hay, cô cũng rất muốn biết đó!

“Không nói với em nữa, chị ra xem anh ấy muốn gì.”

Ra khỏi những ánh sáng nhiều màu rực rỡ chói mắt, cô thấy Phạm Hành Thư đang nép vào dưới một ngòn đèn đường, đứng lặng thinh.

Dương Hân Nông bước tới, vỗ nhẹ vai anh: “Sao anh không vào?”

Phạm Hành Thư quay đầu lại, ánh mắt trước tiên nhìn vào quần áo của cô, nhíu mày lại, cởi áo khoác ra rồi phủ lên đôi vai đang lộ ra ngoài của cô: “Cô không lạnh sao?”

Mùa hè đã qua rồi, thời tiết đang lập thu, gió đêm thổi qua vẫn có cảm giác hơi lạnh, khi chuyển mùa như thế này rất dễ bị cảm lạnh, nên phải mặc nhiều quần áo một chút.

Cô buồn cười nhíu mày: “Làm ‘tiểu thư’ trong quán rượu, nếu đem bọc mình lại như bánh chưng thì ánh mắt của đàn ông các người còn nhìn được gì nữa? “

Phạm Hành Thư hơi há mồm, nhưng lại không biết nói gì, chỉ nhăn mặt nhìn cô.

“Muốn nói gì? Nói đi!” Dù sao cũng đã nghe nhiều lần rồi, loại đàn ông chính trực nghiêm nghị giống như anh, sẽ nói những gì, cô không cần đoán cũng biết. Mấy năm nay, nhìn các loại vẻ mặt khinh thường đã sớm trở thành thói quen, cho dù anh coi cô là một người phụ nữ lỗ mãng tùy tiện, cô cũng không đau ốm gì, cho dù là —— đêm hôm trước anh còn dịu dàng ôm cô như vậy.

“Không có gì đâu.” Anh nuốt xuống lời nói đang bị nghẹn lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chừng nào cô tan làm vậy ? Tôi chờ cô.”

Tính anh hiền hậu, chỉ đặt toàn bộ luân lý đạo đức ở trong lòng, không đem ra dạy cô.

“Nếu như đã đến đây rồi, sao không vào ngồi một chút?” Cô chuyên nghiệp tươi cười, coi anh như khách mà tiếp, phải vào vai kiểu người gì, điểm này, cô quá chuyên nghiệp rồi!

Anh vẫn chăm chú nhìn cô không chớp mắt: “Không cần đâu, tôi không thích những chỗ như thế này.”

Lúm đồng tiền như hoa chợt cứng lại, nhưng chỉ một giây sau đó lại khôi phục nét cười ngọt ngào: “Cũng đúng, người đàng hoàng thì không nên tới những nơi trăng hoa thế này, nếu như khiến cho anh hư hỏng thì thật có lỗi!” Dù sao thì cô cũng chính là một người phụ nữ ở “những chỗ như thế này”, không phải sao?

“Tôi không có ý đó. . . . . .” Cô vẫn đang cười, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy mình đang phạm lỗi.

“Dương ——” anh dừng một chút: “Hân Nông?”

“Ngay cả tên của tôi cũng biết rồi, nói, anh có mục đích gì?” Bàn tay trắng nõn giơ lên đặt trên vai anh, ngón tay dài nhẹ nhàng vẽ trên mặt anh.

Cô dựa sát một chút, mùi thơm của phụ nữ đã lưu lại trên gối, trên giường anh chưa tán đi lại quanh quẩn bên mũi anh lần nữa. Tim của anh lại đập không theo quy luật, da mặt mỏng manh không có khá hơn lại nóng lên như cũ.

“Cái đó. . . . . Chúng ta. . . . . Bởi vì. . . . . Ngày hôm qua. . .. . . Cái đó. . . . . . Cho nên. . . . . .”

“Cái gì?” Nhìn dáng vẻ anh đỏ mặt, cà lăm không nói ra lời, cô không nhịn được lại muốn đùa anh. Cô tươi cười xinh đẹp, kiều mỵ, ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve trên ngực anh: “Như thế này sao? Hay là như thế này——” nghiêng đến bên tai anh, nhẹ nhàng thổi một hơi.

“Cô——” Bên tai anh đỏ lên, hoảng hốt lùi lại.

“Lùi xa hơn chút nữa anh sẽ đụng vào cột điện đó!”

“Hả?” Theo bản năng quay lại nhìn—— Cốp! Thế là đều!

Lần trước là đụng phía sau đầu, lần này là cái trán.

Trong lòng Dương Hân Nông đã cười đến thắt ruột lại, nhưng ngoài mặt vẫn như cười như không quan sát anh: “Nhìn anh căng thẳng như vậy, đừng nói là—— vô cùng thương nhớ tôi nha?”

“Tôi. . . . . . Việc đó. . . . . . Không phải. . . . . . Nhưng mà. . . . . .” Toàn là nói năng lộn xộn.

“Không phải sao? Vậy vì sao anh phải chờ tôi tan làm?”

“Không phải. . . . . . Tôi muốn nói là. . . . . .”

“Không nỡ rời xa tôi cứ việc nói thẳng thôi, tôi cũng không cười anh đâu.” Bàn tay nhỏ bé lại tiếp tục làm càn, Phạm Hành Thư bị chọc đến nỗi vô cùng xấu hổ, chán nản trừng mắt nhìn cô.

“Hân Nông!”

Cô đoán là nếu như lại đùa anh nữa thì anh sẽ tức đến nỗi máu dồn lên não mất.

Cô kịp thời thu tay lại, nhàn nhạt cười: “Anh về đi, anh không thích hợp ở chỗ này, loại người phụ nữ như tôi, anh cũng không nên dây vào.”

Xoay người lại, cổ tay bị anh nắm lấy: “Tôi có lời muốn nói với cô——”

Cô lắc đầu, không muốn nghe, nhẹ nhàng tránh khỏi anh, trở lại thế giới của chính cô, không quay đầu lại.

Sau khi đi vào rồi mới phát hiện trên vai vẫn còn choàng áo khoác của anh, định đi trả lại cho anh, nhưng nghĩ lại, hay là thôi đi. Chắc là anh đã đi về rồi!

Dù sao thì từ nay về sau cũng không có khả năng gặp lại nữa, coi như lưu lại một kỷ niệm vậy.

Ít nhất, trên thế gian có đủ ấm lạnh này, cô cũng đã từng gặp được một người đàn ông rất đặc biệt, dành cho cô sự dịu dàng đến tột cùng. Chỉ tiếc là có gặp anh không đúng lúc.

Đối phó từng người khách một, tránh không khỏi việc bị ép uống rượu, thật khó khăn cô mới hết giờ làm. Thay quần áo xong, cô ra khỏi quán rượu.

Hôm nay uống quá nhiều rượu, bước chân không vững lắm, đầu hơi nặng.

Cô hít sâu một hơi, gió đêm thổi qua, đầu óc cũng tỉnh táo một chút.

Cô vô thức kéo chiếc áo khoác còn lưu lại một chút hơi thở của anh lên đắp.

“Mỗi ngày cô đều về nhà trễ như vậy sao?” Âm thanh đột nhiên vang lên làm cô giật mình.

“Sao anh còn ở chỗ này nữa?”

Phạm Hành Thư lạ lùng liếc nhìn cô: “Chờ cô đó, lúc nãy tôi nói rồi mà!”

“Không có việc gì lại chạy tới chỗ này chờ tôi để gió thổi suốt mấy tiếng đồng hổ hả?” Đồ ngốc này!

Anh cười ấm áp: “Tôi cũng không nghĩ sẽ trễ như vậy, nhưng không sao, bây giờ tôi biết rồi, sau này sắp tới giờ này tôi sẽ đến đây, sẽ không phải đợi mấy tiếng đồng hồ nữa.”

Đó không phải là vấn đề chính đâu?

Anh nói rất tự nhiên, nhưng trong lòng Dương Hân Nông lại dâng lên một cảm xúc không hiểu nỗi, rất muốn trách anh, nhưng lại rất xúc động——

“Không phải anh không uống rượu, cũng không chơi đùa phụ nữ sao? Vậy còn chờ tôi làm gì?” Đã nói rõ đến như vậy mà còn không hết hy vọng, rốt cuộc là anh có đầu óc hay không?

Cô tức giận liếc xéo anh một cái, tự mình bước về phía trước, đi được vài bước thì có hơi xiêu vẹo, anh liền chạy nhanh đến đưa tay đỡ cô.

Cô đặt một tay lên ngực, đẩy anh ra, chạy tới một bên, nôn một tay đặt tại ngực, phản thủ đẩy ra anh, vọt tới một bên, dạ dày trống rỗng nhưng lại nôn không ngừng, cảm giác rất khó chịu.

“Có khá hơn chút nào không?” Phạm Hành Thư đưa khăn tay ra, cô cũng không khách khí với anh nữa, thuận tay đón lấy.

“Cô rất thường như vậy sao?”

“Vô nghĩa, đi làm ở quán rượu không uống rượu, chẳng lẽ lại cùng khách hàng tán gẫu chuyện quốc gia đại sự à?” Đụng phải đôi mắt tràn đầy lo lắng của anh, cô chỉ cười khẽ.”Yên tâm đi, không chết được đâu, anh về đi.”

Anh cố chấp lắc đầu: “Tôi đưa cô về. Mỗi ngày cô đều về nhà trễ như vậy, lại thường xuyên uống rượu, một người phụ nữ ban đêm đi bộ rất nguy hiểm.”

“Đưa tôi về à? Anh lấy cái gì đưa?” Theo hiểu biết ban đầu của cô, với thu nhập của anh, không phải là loại người có nhiều tiền để tiêu xài.

Quả nhiên, anh chỉ vào một chiếc xe “lịch sử” sắp hỏng, sau nhiều năm “chinh chiến”, bên ngoài thấy rõ những dấu vết loang lổ, rổ xe thủng một lỗ lớn, đệm thì vẫn còn, chẳng qua là có thể nhìn thấy sợi bông bên trong mà thôi. . . . . .

Cô ho nhẹ một tiếng, nhịn xuống không để cho mình cười ra tiếng: “Tôi nói nè Phạm tiên sinh, anh có biết có bao nhiêu ông chủ lớn, thiếu gia giàu có mở sẵn cửa những chiếc xe nổi tiếng chờ tôi đi làm người đẹp trên xe hay không ? Anh như vậy mà cũng dám nói muốn đưa tôi về nhà hả?”

“Nhưng mà —— cô không đi, không phải sao?” Anh nghiêng đầu nhìn cô.”Cô thật sự muốn làm người đẹp trên xe sao?”

Chỉ nói hai ba câu, nhưng cô lại không biết trả lời ra sao.

Vẻ mặt thay đổi, cô khó chịu giục: “Không phải muốn đưa tôi về sao? Tôi sẽ cho anh cơ hội này, hi vọng kỹ thuật lái xe của anh tốt, nếu không thì đừng mong lần sau tôi còn ngồi trên chiếc xe hỏng này.”

Anh vội vàng gật đầu: “Cô yên tâm, tôi sẽ thật cẩn thận.”

“Ừ.” Tốt nhất là như vậy, cô không ý kiến gì ngồi lên xe.

Phạm Hành Thư không nhìn đến cô, anh lái xe thật cẩn thận, từ lúc khởi động đến lúc đạp chân ga, chỉ chạy tốc độ bốn mươi cây số trên đường, tuyệt đối sẽ không vượt qua con số bốn mươi mốt, mới chuyển sang đèn vàng liền ngoan ngoãn dừng xe lại, tuyệt đối sẽ không tăng tốc vượt qua, cho dù vào ban đêm không có ai, cũng ngoan ngoãn chờ đèn đổi màu. . . . . . Quả thực là tuân thủ quy tắc giao thông đến mức có thể lĩnh giải người dân gương mẫu trong thành phố.

Dọc theo đường đi, anh thận cẩn thận giữ vững tốc độ xe, người đàn ông có mục đích rõ ràng một chút sẽ cố ý thắng xe gấp, cảm nhận “Ba đào hùng dũng” *, nhưng loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra trên...con người vô cùng thành thật này. Nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của anh, cô tươi cười, chủ động đưa nhuyễn ngọc ôn hương lên, đồng thời cảm giác được thân người anh nhẹ nhàng run lên, ngón tay càng đùa dai nhẹ nhàng vẽ trên tấm lưng đang cứng ngắc của anh.

*Là ngực í ! Đọc mãi mới hiểu. Không biết edit ba đào hùng dũng thành cái gì luôn !!!

Xe đột nhiên dừng lại, cô âm thầm cười trộm, được một tấc liền tiến một thước dao động ở phía trước, đè lên chỗ tim anh đang đập rối loạn trong ngực——

“Hân Nông!”

Anh nhanh chóng thắng xe lại, làm cô thiếu chút nữa đã ngã ngửa.

“Tôi đang lái xe!” Anh bối rối trừng mắt nhìn cô.

“Lái đi, tôi đâu có kêu anh dừng lại đâu!” Cô tức giận trừng lại.

“Nhưng mà cô —— cô đừng quấy phá, như vậy tôi. . . . . .”

“Tôi rất chán mà!” Cô trả lời vô cùng lưu manh, nhìn vẻ mặt anh chán nản không nói ra lời, thật sự là chuyện thú vị nhất trong đời mà!

“Nếu không thì anh hôn tôi một cái đi, tôi liền ngoan ngoãn, không làm phiền anh nữa.” Cô nhíu mày, mắt đẹp như tơ.

Mặt Phạm Hành Thư nhanh chóng đỏ lên, nhìn trừng trừng cô khoảng 3 phút, cuối cùng chịu thua xoay người lại, buồn bã vùi đầu tiếp tục lái xe.

Biết ngay là anh không dám mà!

Dương Hân Nông hơi nhếch môi, sợ ý cười lộ ra nơi khóe miệng.

Trời, người này thật thà đến mức đáng yêu, chắc cô không thể tìm thấy người đàn ông nào ngây thơ hơn anh đâu!

Không được rồi! Cười nữa ruột sẽ thắt lại mất!

Đưa cô về nhà xong, cô còn trắng trợn chọc ghẹo anh một lúc nữa——

“Có muốn ở lại qua đêm hay không? Giường của tôi chào đón anh ——“. Giọng cô êm dịu như chim oanh, dáng người xinh đẹp, mềm mại muốn đang muốn dựa vào anh——

Thân mình anh liền lùi lại một khoảng, người đàn ông ngây thơ bị dọa sợ đến nỗi lập tức lên xe, tăng tốc mà chạy, chỉ để lại một làn khói đen.

Một giây, hai giây, ba giây sau——

Dương Hân Nông khẽ nhếch miệng, ngẩn mặt ra, kinh ngạc nhìn theo hướng anh rời đi, rồi sau đó, rốt cuộc không nhịn được, ngồi xổm xuống, cười đau bụng.

Ha ha, ha ha ha ——

Đây là người ở thế kỉ nào vậy? Được người đẹp nhiệt tình chào đón, vậy mà lại có dáng vẻ như người đang bị ngân hàng đòi nợ, sợ mất mật mà chạy trốn!

Vài ngày liên tục, khi đi ra khỏi cửa quán rượu đều không ngoài ý muốn thấy được bóng dáng một người đang kiên nhẫn, yên lặng đứng chờ.

Không nghĩ tới, đã bị cô trêu chọc đến thế, anh còn dám tới!

Nói ra cũng thật kì lạ, rõ ràng mỗi lần gặp cô anh đều bị cô đùa cợt làm anh vô cùng xấu hổ, vậy mà mỗi đêm còn tự động đến cửa để cô trêu đùa.

Trái tim người này chắc là rất khỏe mạnh, không sợ chết nha!

Việc trêu cợt anh, nhìn vẻ mặt anh đỏ hồng, ngượng ngùng đến nỗi không nói ra lời, đã sắp trở thành niềm vui mỗi ngày của cô rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.