Lệ Ngọc

Chương 5: Chương 5




“Hoàng Thượng, ngươi đã thật lâu chưa có đi xem qua Kì phi....”

“Ta biết, Ngưng Mặc, gần đây Tiêu Kì khỏe không?”

“Nghe nô tỳ nói, lúc trước Kì phi ăn rất ít, ngủ cũng luôn không an ổn. Bất quá sau đó có biểu ca ở chung, gần đây giống như tốt lên không ít......”

“Lạc Ánh Lâm mỗi ngày đều đến sao?” Tuy nói Ánh Lâm là Hàn Nhiên kêu đi bồi Tiêu Kì, Tiêu Kì vui vẻ, Hàn Nhiên tự nhiên cũng vui vẻ, nhưng Hàn Nhiên nghĩ đến Tiêu Kì bởi vì Ánh Lâm mà vui vẻ không ít, trong đầu vẫn thực buồn bực.

“Nếu không có chuyện gì quan trọng, cơ hồ mỗi ngày đều đến.”

“Thiệt là...... Đi, chúng ta hiện tại phải đến chỗ Tiêu Kì.”

Khi Hàn Nhiên và Ngưng Mặc đi vào nơi ở của Tiêu Kì, vừa lúc thấy Tiêu Kì và Ánh Lâm ngồi trước bàn vẽ tranh, hai người vừa vẽ tranh, vừa cười nói.

Tươi cười của Tiêu Kì là tươi cười đẹp nhất Hàn Nhiên thấy qua trong đời này, một nụ cười mị hoặc chúng sinh, bất luận kẻ nào thấy nét tươi cười của hắn cũng sẽ khó có thể quên, hiện giờ nhìn thấy Tiêu Kì cười với Ánh Lâm vui vẻ như vậy, trong lòng muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.

Vì thế, Hàn Nhiên lập tức đi đến bên cạnh bọn họ “Tiêu Kì......”

Tiêu Kì ngẩng đầu nhìn một cái, nguyên lai là Hàn Nhiên hơn mười ngày chưa thấy, hiện giờ rốt cục nhìn thấy, có loại kích động nói không nên lồi “Hàn Nhiên, ngươi rốt cục đã trở lại a, sự tình đều xong rồi sao?”

“Uh, không sai biệt lắm, Tiêu Kì, ngươi thật gầy quá a.” Hàn Nhiên cũng không để ý Ánh Lâm ở không đang nhìn hai người bọn họ, đi lên trước ôm lấy Tiêu Kì, ”Ôm vào, đều chỉ có xương cốt, không có ăn cơm ngon sao?”

“Có ăn, nhưng ăn uống không tốt lắm.”

Ánh Lâm bên cạnh nhìn thấy Hàn Nhiên cùng Tiêu Kì, từ lời nói và hành vi của Hàn Nhiên xem ra, hẳn là hắn cũng rất thương yêu Tiêu Kì, thế này, Ánh Lâm mới dần dần yên tâm.

“Nếu hoàng thượng tới, vậy thảo dân cáo lui trước.”

“Hảo, ngươi đi xuống đi.”

Chờ Ánh Lâm đi, Hàn Nhiên nhìn Tiêu Kì, hỏi ”Tiêu Kì a, mấy ngày này ta không có tới, ngươi có nhớ ta hay không?”

“Đương nhiên có a, Hàn Nhiên, ngươi bề bộn nhiều việc sao?” Tiêu Kì cười hì hì nói.

“Uh..... Gần đây nhiều việc, cho nên không thể thường xuyên đến, ngươi không để ý chứ?” Hàn Nhiên nghĩ trước tính sau vẫn quyết định trước không cần nói với Tiêu Kì chuyện của Nhiễm Dạ.

“Sao có thể, Hàn Nhiên là hoàng đế, phải lấy quốc sự làm trọng, không biết có cái gì... ta có thể giúp được hay không?”

“Không có việc gì, việc này tự mình có thể xử lý, qua trận thì tốt rồi, ngươi không cần lo lắng cho ta.”

“Uh, Hàn Nhiên, ngươi phải hảo hảo chiếu cố chính mình.”

“Ta sẽ. Ngươi cũng vậy.”

Đã nhiều ngày, Tiêu Kì ở trong cung không thú vị, nghĩ đến thái hậu thương hắn như vậy, mà chính mình cũng thật lâu không có đi vấn an thái hậu, liền tùy tiện kêu một nô tỳ, hỏi một chút cung điện thái hậu ở nơi nào, liền một mình chạy mất.

Hoàng cung thật sự không phải lớn bình thường, Tiêu Kì dựa theo sự chỉ dẫn của nô tỳ, cứ đi tới đi tới cũng không biết đây là nơi nào, mơ mơ màng màng tiếp tục đi tiếp vài vòng, loáng thoáng chứng kiến phía trước có hai bóng người, Tiêu Kì tưởng Hàn Nhiên và Ngưng Mặc, vui vẻ muốn đi ra phía trước, nhưng vừa định tiến lên, lại phát hiện trong hai người, trong đó một người là Hàn Nhiên không sai, nhưng người kia không phải Ngưng Mặc!

Tiêu kì lập tức trốn sau núi giả, tính toán xem cẩn thận, nhưng mà chứng kiến một màn cũng làm hắn tan nát cõi lòng.

Trong lòng Hàn Nhiên ôm một người xa lạ, mà hai tay người kia vòng quanh thắt lưng Hàn Nhiên, hai người vừa nói vừa cười, trong mắt người bình thường, hai người bọn họ hiển nhiên là một đôi hạnh phúc, mà ở trong mắt Tiêu Kì giờ phút này lại thập phần chói mắt.

Nước mắt đã không chịu thua kém từ hốc mắt rơi xuống, Tiêu Kì thế mới biết nguyên lai chính mình đã thích Hàn Nhiên như vậy, thấy hắn cùng những người khác ở chung một chỗ, liền thương tâm giống như mũi khoan đâm vào tim.

Không nmuốn tiếp tục xem, Tiêu Kì xoay người thoát đi nơi thương tâm này, hắn không muốn dừng lại, hắn cũng không muốn trở lại tẩm cung, hắn thậm chí không muốn ở trong cung điện này.

Tiêu Kì đời này hận nhất đúng là người khác lừa gạt hắn, nhưng mà Hàn Nhiên lại thật sự lừa gạt hắn, thương tổn hắn, nghĩ đến mấy ngày trước đây Hàn Nhiên nói phải xử lý công biệc trong triều. Trên thực tế, mỗi ngày cùng người kia ở chung một chỗ, trong lòng thật sự rất khổ sở.

Tiêu Kì chạy mệt, dừng lại nhìn xem, phát hiện tất cả chung quanh đều xa lạ. Tiêu Kì biết mình lạc đường, nhưng lúc này hắn không muốn tìm bất kỳ ai trợ giúp. Hắn thầm nghĩ một mình ở yên một chỗ, tự làm mình bình tĩnh.

Lúc gần tối, Hàn Nhiên đi vào tẩm cung Tiêu Kì, ở cửa kêu hai tiếng Tiêu Kì, nhưng bên trong nhưng không ai đáp lại hắn, càng thêm không ai đi ra nghênh đón hắn.

“Người tới.”

Một nữ tỳ vội vàng tiến vào, thấy Hàn Nhiên “Hoàng Thượng, ngài có cái gì phân phó?”

“Tiêu Kì đâu? Hắn đi đâu?”

“Hồi Hoàng Thượng, một mình Kì chủ tử đến chỗ thái hậu, bây giờ còn chưa trở về.”

“Đi chỗ thái hậu sao? Không có khả năng a, ta vừa mới trở về từ chỗ thái hậu. Hắn đi khi nào?”

“Bữa trưa đã đi. Còn không cho chúng nô tỳ đi theo.”

“Cái gì? Mau đi ra tìm tiêu kì, tìm không thấy không cần về đây!”

“Dạ dạ.” Nô tỳ nghe mệnh lệnh của Hàn Nhiên xong liền vội vàng đi xuống. Có một loại dự cảm không tốt nổi lên trong lòng Hàn Nhiên, buổi chiều hôm nay hắn mang theo Nhiễm Dạ cùng đến chỗ thái hậu, nhưng cũng không biết Tiêu Kì cũng đi. Hoàng cung lớn như vậy, Tiêu Kì có thể lạc đường hay không? Mang theo lo lắng, sợ hãi, Hàn Nhiên cũng vội vàng lao ra cung điện đi tìm Tiêu Kì.

Trời dần dần tối sầm xuống, Tiêu Kì như trước không muốn trở về, một mình lẳng lặng ngồi trên một tảng đá, nước mắt đã muốn dính ướt cả gương mặt hắn, lại vẫn có nước mắt đang lưu lại. Tiêu Kì đột nhiên nghe thấy chung quanh có người gọi to tên hắn, hắn không có xuất hiện, ngược lại trốn đến nơi càng bí mật hơn.

“Kì phi, người ở nơi nào?”

“Kì phi, người có ở gần gây không?”

“Kì phi, người mau ra đây a?”

Một thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên ”Tiêu Kì, ngươi ở nơi nào? Ngươi mau ra đây đi!”

Nghe được thanh âm của Hàn Nhiên, Tiêu Kì càng thêm sợ hãi, hắn không muốn gặp lại Hàn Nhiên, lại càng không muốn để Hàn Nhiên tìm được hắn. Dần dần, tiếng quát ở bên tai Tiêu Kì nhỏ đi, người cũng bất tri bất giác té trên mặt đất, ngất đi......

Hàn Nhiên ở bên giường Tiêu Kì thủ mấy ngày mấy đêm, lại như cũ không thấy Tiêu Kì có dấu hiệu tỉnh lại gì, trong lúc này, thái hậu đến thăm tiêu kì, trừ bỏ đau lòng vẫn là đau lòng, một đứa nhỏ tốt như vậy sao có thể trở thành thế này?!

Ai cũng không biết Tiêu Kì vì cái gì lại té xỉu ở bên tảng đá, chỉ nhớ rõ ngay lúc đó trời u tối, chỉ chốc lát sau liền nổi lên mưa to, đợi đến lúc bọn họ tìm được Tiêu Kì thời, nhiệt độ cơ thể hắn không phải nóng bình thường, thái y tìm thật lâu mới miễn cưỡng khống chế được Tiêu Kì, không cho hắn tiếp tục phát sốt.

Ánh Lâm thu được tin tức của người hầu truyền đến, ngựa không dừng vó chạy như bay về phía hoàng cung, khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Kì, tâm cơ hồ đều nát ra..... Điều duy nhất hắn có thể làm là giống như Hàn Nhiên, bồi ở bên người Tiêu Kì, cùng đợi Tiêu Kì tỉnh lại.

Trải qua chờ đợi thật lâu, rốt cục Tiêu Kì ở một đêm khuya phát ra tiếng kêu nhỏ ”Ánh... Ánh... Lâm... Ca...”

Ánh Lâm nghe thấy Tiêu Kì đang hô hắn, lập tức chạy đến bên giường Tiêu Kì, phát hiện Tiêu Kì nửa mở ra ánh mắt, cảm giác cao hứng không cần nói cũng biết.

Tiêu Kì tỉnh lại, Hàn Nhiên tự nhiên là thập phần vui vẻ, nhưng khi hắn nghe thấy tiếng thứ nhất khi Tiêu Kì hô lúc tỉnh lại là Ánh Lâm, cước bộ bước về phía trước nhất thời dừng lại.

Hàn Nhiên cảm thấy được bất an, vì cái gì? Vì cái gì Tiêu Kì hô chính là Ánh Lâm mà không phải mình? Chẳng lẽ mình ở trong lòng Tiêu Kì là không có địa vị như vậy? Hay là người chân chính trong lòng Tiêu Kì thích là Lạc Ánh Lâm, mà không phải mình? Hàn Nhiên cảm thấy thực mê mang, hắn rất muốn biết trong lòng Tiêu Kì mình rốt cuộc tồn tại như thế nào?

Nhưng mà lúc này Hàn Nhiên nhìn thấy Tiêu Kì cùng Ánh Lâm, lại làm sao cũng không mở miệng được. Hắn lo lắng Tiêu Kì, nhưng không muốn thấy Tiêu Kì cùng Ánh Lâm ở chung, cho nên hắn chịu đựng đau lòng, lựa chọn rời phòng, để chính mình hảo hảo bình tĩnh suy nghĩ một chút.

“Hoàng Thượng, Kì phi tỉnh, ngài cũng không đi xem sao?”

“Ngưng Mặc, ta cảm thấy được ta rất không hiểu hắn, hắn thích cái gì, chán ghét cái gì, trong lòng nghĩ như thế nào, trẫm căn bản cái gì cũng không biết......”

“Hoàng Thượng, vấn đề này lúc trước ngài cũng nói qua.”

“Trẫm biết...... Ngươi có biết Tiêu Jì tỉnh lại, người thứ nhất hô to chính là Lạc Ánh Lâm, Lạc Ánh Lâm hay không...... Một người hô tên người khác trong lúc bất lực nhất, nhất định là người quan trọng nhất trong lòng hắn. Tuy nói từ nhỏ Tiêu Kì đã cùng sinh hoạt với Lạc Ánh Lâm, nhưng trải qua nhiều thời gi­an ở chung như vậy, trẫm đối hắn thật là tốt, chẳng lẽ hắn đều nhìn không thấy sao?” Ngữ khí Hàn Nhiên thật không tốt, nhất là lúc nhắc tên Ánh Lâm.

Ngưng Mặc nghe thấy Hàn Nhiên xưng mình là trẫm, trong lòng nhất thời hiểu được, xem ra Hàn Nhiên lần này thật sự tức giận. Bình thường Hàn Nhiên, trừ bỏ vào triều, lúc khác đều là người thực hiền hòa, đối người thân cận, Hàn Nhiên bình thường cũng sẽ không nói ”Trẫm”, hắn cảm thấy được như vậy cảm giác rất xa lạ, nhưng mà chỉ có lúc cực kỳ tức giận, mới có thể nói. Hiện giờ xem ra Lạc Ánh Lâm này tuyệt đối là chọc tới Hàn Nhiên.

“Hoàng Thượng, Kì phi cũng là ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê hô lên, người từ làm gì vì việc này mà tức giận lớn như vậy! Sẽ hại đến long thể.”

“Ngưng Mặc......”

“Hoàng Thượng, người không cần nghĩ nhiều nữa, mấy ngày nay ngươi cũng không chợp mắt, ngài vẫn nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, lại đi xem Kì phi, có lẽ chờ người gặp mặt Kì phi, người liền cảm thấy được là nguời suy nghĩ nhiều quá, trong lòng Kì phi hẳn là đối Hoàng Thượng có tình.”

Ngưng Mặc cho tới bây giờ chưa từng chứng kiến Hàn Nhiên bất lực như vậy, trước kia cho dù có khó khăn lớn hơn, Hàn Nhiên cũng sẽ đối với chính mình tràn ngập tin tưởng, dũng cảm kiên cường đi qua, nhưng lần này, Hàn Nhiên trước mắt giống như là một đứa nhỏ bị thương tổn thật lớn, làm đau lòng người......

Ánh Lâm một lòng nghĩ đến Tiêu Kì, sau khi làm Tiêu Kì yên lòng ngủ, mới phát hiện Hàn Nhiên vừa rồi còn ở đã không thấy. Mấy ngày nay, Hàn Nhiên đối Tiêu Kì quan tâm, bảo vệ, đều là Ánh Lâm tận mắt nhìn thấy, hắn có thể cảm giác được Hàn Nhiên dùng tình sâu với Tiêu Kì, nhưng vì cái gì hắn lựa chọn rời đi... khi Tiêu Kì tỉnh lại?

Ở trong thời gian ngắn ngủi lúc Tiêu Kì tỉnh lại, Ánh Lâm cũng không dám hỏi Tiêu Kì vì sao lại té xỉu ở nơi đó, hắn cảm thấy được trong lòng Tiêu Kì cố ý cất dấu cái gì, không muốn nói ra.

“Kì Kì.... Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, có sự tình gì ngay cả ta cũng không muốn nói ra, ta rốt cuộc nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt....”

Hôm sau, Hàn Nhiên nghe lời nói của Ngưng Mặc xong, muốn đi xem Tiêu Kì, nhưng khi hắn đến cửa, bên trong truyền ra tiếng cười của Tiêu Kì và Ánh Lâm, xem ra hai người hẳn là rất vui vẻ.... Hàn Nhiên muốb quay đầu bước đi, lại bị Ngưng Mặc ngăn cấm.

“Hoàng Thượng, nếu đến đây, liền vào xem đi, ngài không phải đã nói Kì phi vui vẻ, người cũng sẽ vui vẻ, hiện giờ sức khoẻ Kì phi chuyển biến tốt đẹp, ngài càng nên quan tâm hắn mới đúng, Ánh Lâm kia cũng chỉ là biểu ca của Kì phi mà thôi, mà Hoàng Thượng cùng Kì phi là vợ chồng, quan hệ không giống, cảm tình cũng không giống nhau, Hoàng Thượng.”

“Uh, Ngưng Mặc, ngươi nói rất đúng, mặc kệ thế nào, ta đều nên đi xem hắn mới đúng.”

“Tiêu Kì.”

Tiêu Kì nghe được Hàn Nhiên đang kêu mình, mặt vốn mang vui sướng nhất thời trầm xuống dưới, sau khi nhìn thoáng qua Hàn Nhiên, cũng không nhìn lại thêm lần nào nữa. Không khí trong phòng lập tức biến lạnh không ít.

Ánh Lâm nhìn thấy hàn nhiên đến đây, đã muốnđứng dậy lui ra ngoài, để cho Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên hảo hảo nói chuyện. Nhưng Tiêu Kì thấy ánh lâm muốn đi, vội vàng kéo ống tay áo Ánh Lâm không cho hắn rời đi.

“Ánh Lâm ca, ngươi không cần đi. Trừ bỏ ca, ta không muốn gặp người khác......”

“Kì Kì, Hoàng Thượng không phải người khác, ta đi ra ngoài, các ngươi hảo hảo tâm sự......” Vì thế, Ánh Lâm bỏ tay Tiêu Kì ra, cùng Ngưng Mặc đi xuống.

“Trầm Tiêu Kì, ngươi thật không muốn gặp lại trẫm như vậy?” Hàn Nhiên hiển nhiên là bị lời nói vừa rồi của Tiêu Kì chọc giận.

“Đúng vậy.” Tiêu Kì căn bản không nhìn Hàn Nhiên, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Ngươi......”

Hai người đều trầm mặc......

“Trẫm rốt cuộc kém Lạc Ánh Lâm chỗ nào? Trẫm quan tâm ngươi tuyệt đối không kém Lạc Ánh Lâm. Ngươi cứ toàn tâm toàn ý thích hắn như vậy, có phải hay không? Nếu đúng vậy, lúc trước ngươi tại sao còn đáp ứng thái hậu tiến cung, ngươi có thể cùng hắn cao chạy xa bay, chẳng lẽ ngươi tiến cung chính là vì đùa giỡn trẫm sao? Ngươi cảm thấy được đùa như vậy tốt lắm sao? Trầm Tiêu Kì, ngươi trả lời ta!”

Hàn Nhiên đi đến bên cạnh Tiêu Kì, nắm lấy bả vai Tiêu Kì, Tiêu Kì tuy rằng bị nắm vô cùng đau, nhưng hắn như trước một chữ cũng không nói, nước mắt đã giữ lại trong bất tri bất giác.

“Trầm Tiêu Kì, ngươi trả lời ta, nếu ngươi cho tới bây giờ chưa từng thích ta, ta lập tức để cho ngươi đi, ngươi trả lời ta......”

“Ta, không, yêu, thích, ngươi.”

“Hảo, đây là ngươi nói, mời ngươi nhớ kỹ, Trầm Tiêu Kì.” Hàn Nhiên hung hăng đẩy Tiêu Kì một phen, tức giận đến không quay đầu lại xoay người bước đi.

Tiêu Kì bị Hàn Nhiên đẩy, ngã vào góc giường, ngọc bội vẫn cất chứa trong lòng rớt đi ra. Khiến cho Tiêu Kì khiếp sợ là, khối ngọc kia lại loé ánh sáng đỏ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.