Lão Thấp Của Tôi

Chương 12: Chương 12: Bài tập đặc biệt (1)




《 Bài tập năm ấy lớp chúng ta cùng theo đuổi 》

Nội dung bài tập đơn giản là —— mỗi môn một quyển sách bài tập, mỗi quyển ba tờ, mỗi từ đơn tiếng Anh trong sách mới từng từ viết 5 lần (cách đọc và ý nghĩa tiếng Hán), tác phẩm văn học cổ đại cùng với chú giải cuối mỗi bài tập hợp trong một quyển vở, thơ cổ học thuộc thuần thục diễn cảm 3 bài, xem cảm tưởng sau mỗi bài, thực hành hoạt động xã hội các thể loại v...v. QAQ

Số 1: lớp trưởng —— Nhiên.

Nhiên là lớp trưởng lớp 11, trừ cảm giác tồn tại quá thấp ra thì chính là đại biểu điển hình trong lớp.

Cậu thuộc thành phần thiểu số trong lớp: là một học sinh chăm chỉ, thành tích học tập xuất sắc nhất khối 11, cũng không khất nợ bài tập, đi học còn chăm chỉ nghe giảng, lao động tích cực chịu khó...

Đúng vậy, chưa từng khất nợ bài tập.

Đây chủ yếu là bởi vì... Nhiên được “các ẻm” giúp.

Nhân tiện, so sánh, ví dụ như sau!

Lý Long Vọng: “Nhiên, đem bài tập nghỉ hè cho tôi mượn một chút thôi. Ngày mai lão thấp muốn cả lớp cùng nộp lên, đến bây giờ chúng ta ai cũng chưa giao đâu. Cậu cũng biết thằng nhóc Nguyên Âm rất bướng, viết ra khẳng định miễn cưỡng không muốn cho chúng ta mượn chép. Cho nên...”

Nhiên thản nhiên gật đầu: “Đã biết.”

Lý Long Vọng mong ngóng nhìn lớp trưởng đại nhân: “Bài tập đâu?”

Nhiên nói: “Còn chưa viết.”

Lý Long Vọng: “......”

Có điều, Nhiên lại nói: “Mười phút sau, tới lấy.”

Lý Long Vọng: “......”

Lượng bài tập khổng lồ như vậy, 10” làm sao có thể xong hết? Lớp trưởng cậu kỳ thật đang đùa giỡn cùng mình ha? Lý Long Vọng sờ sờ hai sợi râu ở khóe miệng, quyết định không rời đi, cắm chốt tại chỗ này chờ lấy bài tập.

Phải biết rằng, theo tính cách của Nhiên, tuyệt đối sẽ không nói lời không giữ lời.

1” đồng hồ trôi qua... Nhiên một sợi lông cũng chưa động.

2” đồng hồ trôi qua... Nhiên vẫn còn duy trì động cũng không động.

3” đồng hồ trôi qua... Lý Long Vọng ngồi không yên.

Phút thứ tư, Nhiên bỗng nhúc nhích bờ vai hoạt động nâng cánh tay của mình, Lý Long Vọng chờ đã muốn khóc.

5” phút đồng hồ, Nhiên thật sự động.

Anh đây đã bất động thì thôi, vừa động sẽ làm ra hành động lớn cho chúng bây biết!

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, từ phía sau Nhiên nháy mắt toát ra trăm ngàn nhánh cây xanh nhạt tỏa hương, cơ hồ mỗi một mũi nhọn chạc cây đều mang một thứ gì đó, có rất nhiều bút chữ A màu đen, còn có nhánh quấn quanh lấy bút chì, thước đo góc vân vân... Thậm chí, còn có nhánh đang cầm tiểu thuyết kinh điển nổi tiếng thế giới, Lý Long Vọng mắt tinh phát hiện, đây chẳng phải là bộ sách lớp mình được bố trí phát biểu cảm tưởng sao?

《 Anna Karenina 》!

Sáu phút sau, toàn bộ nhánh cây đồng loạt triển khai, phân công chuẩn xác.

Nhóm nhánh cây nửa bên trái phụ trách các môn khoa học tự nhiên, nửa bên phải phụ trách từ đơn tiếng Anh, ở giữa phụ trách ngữ văn cùng một ít phát biểu cảm tưởng sau khi xem sách thượng vàng hạ cám linh tinh, mà nhìn lại Nhiên, người ta đang nhàn nhã dưới sự hầu hạ của các nhánh cây, an an ổn ổn tựa lưng vào sô pha xem tác phẩm nổi tiếng thế giới!

Lý Long Vọng cả kinh nhãn cầu thiếu chút nữa rơi ra, sau đó thực sự nhảy nhót rơi ra rồi, lại bị cậu cưỡng chế nhét trở lại.

Vẽ rồng điểm mắt chẳng hạn, chính cậu có thể làm được.

Bảy phút...

Tám phút...

Chín phút đồng hồ... trôi qua...

Đợi tới phút thứ 10 hết, toàn bộ xúc tu nhánh cây bắt đầu ngay ngắn trật tự sửa sang lại sách bài tập cùng vở, quy củ, không hề hỗn loạn.

“Tốt lắm, cầm đi chép đi.”Thanh âm của Nhiên, vẫn bình bình đạm đạm như thường ngày vậy.

Lý Long Vọng run run rẩy rẩy tiếp nhận lượng bài tập như ngàn lượng vàng ròng, ngón tay không cẩn thận xẹt qua một nhánh cây, cậu như bị điện giật, mạnh rụt trở về.

“Cảm, cảm ơn lớp trưởng...” Sau khi lấy được bài tập, Long Vương xoay người bỏ chạy.

Lớp trưởng, ngài trâu bò nhất!

Số 2: Uỷ viên tổ chức Lý Hạo

Thành tích học tập của Lý Hạo bình thường, trình độ ở trong lớp chỉ có thể sắp xếp đến vùng trung du và miền núi, nhưng bởi vì người thành thật, tính tình lại tốt, cho nên nhân duyên cũng không tệ, ngay cả Khúc Thương Mang cũng vô cùng thích học trò thật thà phúc hậu này.

Nếu ngay cả học trò như Lý Hạo cũng không nộp bài tập, lão thấp có phải sẽ thương tâm nhiều lắm?

Lý Hạo gãi gãi bộ mặt đã khôi phục đống lông xù, không thèm để ý thời gian đi ăn cơm tối đã qua, tiếp tục mải miết khổ đọc, cuối cùng vật lộn với một đề toán học!

“Ẩn X rốt cuộc là tìm ra như thế nào...”

Lúc này, đột nhiên từ ngoài động truyền tới một tiếng gào rú, ngay sau đó một chú sói con lông xù ngậm cuộn giấy liền chạy vào, khẩn cấp lắc lắc cái đuôi to cọ cọ bên chân Lý Hạo: “Đại vương! Tiểu nhân, tiểu nhân cuối cùng cũng làm ra đề này rồi!”

“Bài tập Số 2” cũng vui vẻ, có điều cũng không để vui mừng lộ rõ trên nét mặt, chỉ lãnh lãnh đạm đạm phân phó nói: “Nếu bài này đã làm xong, vậy làm nốt cái kia đi.”

“Dạ!” Sói con thiếu chút nữa khóc rống.

Nó thà rằng ngủ một đêm cùng lão hổ, cũng không muốn làm cái gì mà cảm tưởng văn chương á!

Một lát sau, lại có sói con bên ngoài chạy đến báo cáo: “Hạo ca, sách bài tập số học của đại ca... em đều viết kín giấy!”

“Ngữ văn em cũng viết hết vở!”

“Còn có em, em đem cảm tưởng văn học viết xong rồi, xin Đại vương hãy xem qua!”

“Tốt lắm tốt lắm.” Lý Hạo khoát tay chặn lại, nhận thành quả bọn thủ hạ đưa đến: “Nếu đã viết kín hết, vậy cũng làm xong tương đối rồi, thành tích ở trong trường học của ta cũng sẽ xoay chuyển, toàn bộ viết đúng rồi lão thấp sẽ không nghĩ ta đi sao chép đâu! Đều lui xuống đi, đêm nay vừa lúc trăng tròn, chúng ta giết vài con dê, chúc mừng chúc mừng!”

Chúc mừng cái gì?

Một ngày trước khi giao bài tập, bạn học Lang Vương rốt cục làm xong bài tập dưới sự trợ giúp của tiểu lang toàn tộc.

“Vạn tuế!”

“Đại vương vạn tuế!”

“Vạn tuế!”

Số 3: Ủy viên văn nghệ Thi Lương Sâm, ngụy giới tính: nữ

Bởi vì nếu trong lớp không có mống nào là gái dễ dàng khiến cho nhân viên nhà trường hoài nghi, cho nên Thi Lương Sâm bị bắt mặc váy, đội tóc giả, cosplay một loli siêu dễ thương, nhưng kỳ thật nội tâm của cậu, vô cùng men lì.

Cậu là ủy viên văn nghệ, do năm đó rút thăm sinh ra.

Ngày rút thăm đó lão thấp đi vắng, cậu hiếm khi không có mặc nữ trang, mà là mặc một bộ quần áo thể thao đặc biệt thoải mái.

Hôm nay, cậu cũng không mặc nữ trang, mà là bộ quần áo thể thao kia, nhìn qua dáng vẻ đường đường, ngay cả động tác tùy ý vuốt tóc như vậy, đều được cậu thể hiện thật tao nhã.

Tóm lại một chữ —— đẹp!

Vài cô bé tuổi thanh xuân bị mê hoặc thiếu chút nữa chảy nước miếng, các cô chỉ tiêu chút tiền ở trên mạng thuê một vài gia sư dạy mình mà thôi, không nghĩ tới vừa thấy mặt, anh gia sư không ngờ thật dễ nhìn, là cực phẩm!

Nhìn dáng người này, nụ cười này, tư thế này, khuôn mặt tuấn tú này... Oa...Cục cưng ơi~

“Ha ha, trên mặt của tôi có đáp án sao?” Thi Lương Sâm ngoài cười nhưng trong không cười.

“Á... Không có.” Hiu hiu, vì sao anh í ngay cả động tác nhíu mày đều đẹp trai như vậy? Nội tâm cô gái điên cuồng gào thét không có thiên lý a không có thiên lý, lau nước miếng mất hết thể diện, bắt đầu khổ bức mải miết làm bài tập anh gia sư anh tuấn bức người bố trí.

Thi Lương Sâm thỏa mãn gật gật đầu... bài tập nghỉ hè ấy à... Cậu thật tâm muốn tự làm, nhưng gần đây sẽ tới lúc phải bế quan, không có thời gian làm, liền đem Ngữ văn cùng tiếng Anh miễn cưỡng làm xong rồi, toán học có thật nhiều bài chưa sờ vào đâu.

Làm sao bây giờ? Copy người khác rất không phù hợp khí chất cao quý tao nhã hoàn mỹ của mình.

Vì thế, lên mạng báo danh việc làm gia sư dạy kèm tại nhà, khi dạy học đem bài tập của mình bố trí cho nhóm “Đệ tử” làm như thật.

Một giờ sau, Thi Lương Sâm phi thường hài lòng thu về bài tập hè được các thiếu nữ siêng năng cày cấy diệt sạch bách.

Tuy rằng tự bêu xấu, nhưng không cần lo lắng, bày một pháp thuật nhỏ chữ viết liền thay đổi.

Chỉ là... làm thế nào in ra giấy nhiều như vậy bây giờ?

Sắc mặt Thi Lương Sâm trầm xuống, các thiếu nữ theo bản năng bưng kín miệng mũi.

Hỡi các bạn nhỏ nông cạn, thứ các bạn mê muội, chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.