Lão Sư, Đừng Chạy

Chương 4: Chương 4: Chương 3




Chương 10

Lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn trần nhà giống như cung điện dành cho búp bê.

“Tắm rửa một cái đi!”Phong đi tới ôm lấy ta, ta tránh hắn, tát một cái thật mạnh trên mặt hắn”không cần chạm vào tôi”

“Làm sao vậy, bảo bối tức giận?” Phong lười biếng từ trong phòng vệ sinh đi ra, hạ thân chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng.

“Cô là người của chúng tôi, không cần cần giận dỗi”, ta nắm chặt tay muốn đánh hắn nhưng hắn một phen giữ chặt tay ta đặt trên đỉnh đầu, nói:“ “Đánh chết chúng ta, tình huống cũng sẽ không có thay đổi. Nhan, ngươi nên thông minh một chút!”

“Đi tắm rửa!” Phong hai mắt thâm trầm ôm lấy thân thể vô lực của ta vào trong nhà tắm, hắn đem ta đặt vào trong bồn tắm chứa đầy nước ấm sau đó hắn cũng tiến vào. Nước ở trong bồn tắm làm thân thể của ta ấm áp nhưng vẫn không thể làm cho tâm của ta ấm được.

Vì sao, vì sao, vì sao ta luôn như thế? Bị vứt bỏ, bị vũ nhục, bị đùa bỡn...Thống khổ nhắm mắt lại, mặc hắn ở ta trên người nhẹ nhàng xoa nắn , giống như đối đãi với tiểu sủng vật.

“Nhan, thích ngươi!” Ta nhắm mắt lại dựa vào ngực Phong, nghe được hắn cúi đầu ở ta bên tai nói. Lông mi hơi hơi giật giật, không có phản ứng. Hắn không có đụng đến ta, chỉ giúp ta lau thân thể, mặc xong quần áo.

Lúc ta rời khỏi biệt thự của bọn họ thì trời đã tối, Phong lái xe đưa ta về, ta không có cự tuyệt vì ta lười cùng bọn hắn nói chuyện.

“Nhan, kỳ thật...” Hắn lôi kéo tay của ta, đôi mắt hồ ly mở thật to , vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta. A, Phong cũng có thời điểm như vậy sao? Như thế không như bình thường.

Ta như trước trầm mặc không nói quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Hắn nhìn ta hơi nhíu mày, thở dài một hơi.

Xuống xe ta kéo thân thể mệt mỏi đi vào trường học lúc này đã tối đen, ngay cả những sợ hãi trước đây cũng đều quên. Đẩy ra cánh cửa ký túc xá, ngã vào trên giường nặng nề ngủ.

Sau khi nghỉ hai ngày, đi bệnh viện thăm tỷ tỷ, nàng như trước im lặng nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt vẫn như trước xinh đẹp, thần sắc bình yên, giống như một bức tượng mĩ nhân đang ngủ, cảm giác như vĩnh viễn sẽ không già.

Nhịn không được rơi lệ, ta không có lựa chọn, ta phải kiếm tiền đến cung cấp cho nàng ở bệnh viện,chỉ cần nàng còn có hơi thở, cho dù nằm mãi mãi như vậy, ta cũng thỏa mãn! Chỉ sợ chính là có một ngày trái tim của nàng bỗng nhiên ngừng đập, tuy rằng đây là khả năng tùy lúc phát sinh , nhưng là ta vẫn tin tưởng, nàng sẽ không bỏ ta mà rời đi, rời đi đứa em gái duy nhất của nàng!

“Khụ khụ, cô giáo Nhan, nghe nói tỷ tỷ của cô hiện tại nằm ở bệnh viện nhận trị liệu, trường học lo lắng đến tình huống của cô nên quyết định giúp cô trả tiền viện phí cho tỷ tỷ. Ha ha!” Lúc cô đến liền bị gọi đến văn phòng hiệu trưởng . Điều kiện là ký hợp đồng năm năm , chẳng lẽ ta thực nổi tiếng sao? Hay là trình độ giáo dục của ta rất cao siêu?

“Cám ơn hiệu trưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức làm việc.” Chuyện này với ta mà nói, không thể nghi ngờ là quá tốt. Đừng nói năm năm hợp đồng, mười năm ta cũng nguyện ý ký. Nhưng là hy vọng không cần cùng hai người kia có quan hệ . Kỳ thật ngẫm lại cũng không có khả năng, nhà bọn họ lại có tiền có quyền, dù sao cũng là nghe theo cha mẹ .

“Ngươi đi đâu vậy ?” Mở ra cửa ký túc xá, liền nhìn thấy Dạ lạnh lùng ngồi ở trên sô pha.

“Ta có cần hướng ngươi giải thích sao?” Ném túi sách, cởi áo khoác ngoài ,ta đi đến phòng bếp rót một chén nước uống xong.

“Ngươi...” Khuôn mặt anh tuấn của Dạ có chút hổn hển.

“A nha, bảo bối. Ngươi không biết ta cùng Dạ thực lo lắng cho ngươi sao?” Phong đi từ trong phòng ngủ của ta ra, cầm trong tay quyển sách của ta .

“Trả lại cho ta!” Ta nhào người tới định lấy lại nhưng hắn linh hoạt quay người lại, ta không lấy được, lại bị hắn áp đảo ở cạnh cửa.

“Đây là ký túc xá của giáo viên , mời ngươi tự trọng một chút!” Ta lạnh lùng quay mặt qua một bên , né tránh hơi thở nóng rực của hắn.

“Tỷ tỷ ngươi với ngươi rất giống nhau a, sinh đôi sao? Ai, đáng tiếc lại là người thực vật, tùy lúc có thể ngừng thở nha!” Hắn thở dài, ánh mắt lộ ra một tia tà ác.

“Ngươi, các ngươi muốn thế nào? Không được làm gì tỷ tỷ của ta!” Ta phẫn nộ nói, tự nhiên lấy tính mạng tỷ tỷ uy hiếp ta.

“Được rồi, Phong. Buông ra nàng đi!” Dạ cau mày nhìn chúng ta.

“A, lại đau lòng ...” Phong bất đắc dĩ buông ta ra, đi đến sô pha ngồi xuống.

“Giữa trưa chúng ta ở nhà ăn của trường học chờ ngươi!” Dạ thản nhiên bỏ xuống một câu, hướng Phong nói: “Đi thôi, Phong. Đi học!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.