Lão Sư, Đừng Chạy

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Chương 9

“Ruốt cuộc các người, có chịu đi học hay không?” Ta có chút tức giận trừng mắt nhìn bọn họ. Con ngươi đen lấy của hắn hiện lên một đạo quang, hắn nhuếch môi tà, miễn cưỡng nói: “Theo tôi đi!”

“Cái gì?” Ta nhất thời không hiểu được.

“Theo chúng tôi một đêm, tôi sẽ làm cho bọn họ một tiết học cũng không nghỉ.” Hắn mỉm cười tà mị, nhìn lướt qua mặt vài người khác.

Bọn họ đều ha ha cười rộ lên, người đứng gần ta nhất, vươn ngón tay thật dài, ngoéo cái cằm của ta một cái, mắt to phiếm thủy quang hàm chứa ý cười nói: “Cô ơi, làm sao bây giờ? Người muốn cứu chúng tôi thì phải hi sinh!” Rõ ràng là thanh niên mới lớn, lại có một bộ dáng mị nhân, quyến rũ hơn cả nữ sinh, ta nhìn mà trong lòng run sợ.

“Hàn Dạ, ngươi?” Ta trừng mắt to, cơ hồ không thể tin được lỗ tai mình, thật muốn tát hắn một cái, đây là lời nói của một người học sinh nên nói sao?

“Chỉ cần một đêm... Cô, thật vĩ đại có phải không?” Phong cười quyến rũ.

“Các người...” Ta đỏ mặt, lập tức cảm thấy thật vô lực, tuy bọn họ nhỏ hơn ta hai tuổi, nhưng lại cao hơn ta một cái đầu, ta bỗng nhiên mất đi khí thế. “Không thể nói lý, tùy tiện các người.” Không còn lời nào để nói, ta xoay người muốn rời đi.

“Sợ sao, cô giáo?” Hắn ôm cổ ta từ phía sau, cúi đầu ghé miệng vào bên tai ta nói: “Bằng không... Người sẽ hối hận”

“Ngươi mới sẽ hối hận đấy, buông!” Cố nén lửa giận, ta giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, nhưng cánh tay hắn rất có lực, chỉ cần một cái cánh tay, là có thể làm cho ta không thể giãy, “Buông, bằng không tôi sẽ giận đấy” Ta uy hiếp nói.

Hiển nhiên uy hiếp của ta một chút cũng không hiệu quả, bọn họ hì hì cười đều nhích lại gần, nói: “A, thật chờ mong, bảo bối, tức giận cho chúng tôi nhìn xem...”

Bỗng cánh tay trên cổ tự động buông lỏng ra, hắn xoay người, không hề nhìn ta. Ta lập tức có cảm giác như được sự buông tha của bầy sói...

Ba người khác vây quanh ta, “Môi thực đáng yêu, rất muốn ăn...” Phong sờ môi của ta nói, ta há mồm muốn cắn tay hắn, lại bị hắn nhanh nhẹn tránh được.

“Tóc cũng rất thơm, mùi hương trên người cũng tốt, nhịn không được muốn...”Diễm cúi đầu gần đến ngực ta, cố ý dùng mặt chạm vào tóc dài của ta.

“Các người lưu manh này, ta là giáo viên của các người đấy” Ta dùng sức đẩy bọn họ ra, mang theo tiếng khóc nức nở hô: “Ta sẽ không tới tìm các người nữa... Tùy tiện các người muốn làm gì thì làm đi.”

Tại sân vận động trống trãi, chiều tàn chiếu lên cỏ tạo những cái bóng thật dài, bàn tay đen như một cái bóng của ác ma gắt gao đuổi theo ta, ta liều mạng chạy, liều mạng chạy, sợ đến mức nước mắt nhịn không được đều rơi xuống...

Ma quỷ liền ma quỷ, dù cho ngươi đối với chúng tốt như thế nào, cuối cùng đều là kết quả giống nhau. Phá hoại này, ta chịu đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.