Lão Bà Ba Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 35: Chương 35: Tên nhóc không hiểu rõ tình cảm.




Thật ra, vấn đề này đối với Văn Đình Tâm mà nói, là 1 vấn đề không nhỏ. Loại khó khăn này giống như việc chọn lựa khi cha mình và chồng mình rơi vào nước, phải cứu người nào trước...

Ở kiếp trước, cô đối với Nam Thế Dương là hận... mà khi cô không hận, thay vào đó là cảm giác áy náy.

Thích, hay là yêu, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới.

Trong đầu của cô đang suy nghĩ, mình làm việc xấu cũng đã mười năm, làm sao có thể lại mặt dầy khẩn cầu hắn thích mình nữa chứ.

Cho nên đối mặt với người thanh niên trẻ tuổi này, cô không phủ nhận, nhưng lại cố gắng đối tốt với hắn giống như đối với con trai mình…

Không dám có ý nghĩ linh tinh, lấy toàn tâm toàn ý cưng chiều hắn, cẩn thận từng ly từng tý che chở cho hắn. . .

"Tên nhóc thối, tôi không thể đối tốt với anh sao?" Đưa tay nhẹ vuốt đầu của hắn, vốn định tùy tiện dùng câu này để tránh đi câu hỏi của hắn, nhưng không ngờ, Nam Thế Dương lại hết sức nghiêm túc.

Nhìn cô không chớp mắt, trong lòng Nam Thế Dương căng thẳng đến mức tim cũng đập loạn, nhưng vẫn ngoan cố tiếp tục, "Tôi so với cô cũng không nhỏ hơn, cô cũng chẳng thiếu tôi cái gì cả, cô không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy. Nào là vé số, nào là nhà cửa, còn định giúp tôi chuẩn bị phòng học, cô cứ như vậy, làm cho tôi cảm thấy rất khó hiểu…"

"Khó hiểu sao?"

Gật đầu, trong lòng Nam Thế Dương hạ quyết tâm, nhất định phải hỏi bằng được vấn đề này, "Tôi cảm thấy cô biết tôi từ trước, cũng hiểu rõ gia đình của tôi, nhưng tôi lại không điều tra ra được. Cô đối với tôi quá tốt, giống như là có mưu đồ gì vậy, có đôi khi tôi nhắc nhở bản thân mình không nên tiếp nhân, thế nhưng, tôi…"

Muốn nói rằng 'không nhịn được mà vẫn chấp nhận', nhưng lời nói ngọt như vậy cứ ngăn ở cổ họng không thoát ra được, làm hắn nghẹn đến đỏ cả khôn mặt…

"Anh làm sao?"

Văn Đình Tâm mở to đôi mắt, nghiêng nghiêng đầu nhìn, làm cho hắn càng trở nên căng thẳng

Nhìn thấy ánh mắt của cô, làm cho Nam Thế Dương luống cuống đến cực điểm, 'ực' một tiếng, nhuốt ngụm nước bọt, bước chân cũng vô ý lùi lại phía sau.

Trong suốt thời gian qua Nam Thế Dương không phải là người nhát gan, nhưng không biết tại sao đứng trước mặt cô, hắn lại nhiều lần sơ sót như vậy, thậm chí nói năng cũng trở nên lung tung…

"Tôi muốn nói, tôi biết rằng cô đối xử với tôi rất tốt, tôi đối với cô cũng không chán ghét. Nhưng tôi rất muốn biết, cô vì sao lại đối tốt với tôi như vậy?"

"Là vì coi tôi giống như con trai, hay là, vì, yêu thích tôi?"

Cho dù là 'con trai' hay là 'thích' Nam Thế Dương cũng hoàn toàn không muốn đặt ở trên người mình. Nhưng ngày hôm nay, hán lại hỏi cô tới hai lần.

Có một số việc, cho dù hắn có ngốc đi chăng nữa, cũng không thể quên được.

Hắn cho rằng, hắn nhất định phải biết rõ ý nghĩ của cô, nếu không, hắn không có cách nào đối diện với cô một cách bình thường được.

Luôn luôn hồi hộp, luôn luôn đỏ mặt khi đứng trước cô, hắn thật không thể chịu được bản thân mình như vậy…

Nghe hắn hỏi xong, Văn Đình Tâm cũng sững sờ rất lâu.

Cẩn thận quan sát khuôn mặt Nam Thế Dương, cô bỗng nhiên hiểu được vì sao hắn lại hỏi như vậy.

Hắn đang lo lắng, có lẽ là, hắn không an tâm khi thấy việc cô làm quá đường đột, mạo hiểm.

Cho nên, cô cần phải, nói cho hắn lý do vì sao mà cô lại hành động như vậy...

Nếu như nhất định phải lựa chọn giữa việc coi hắn là con trai hay là yêu thích, cô cảm thấy rằng, tốt nhất mình nên chọn đại một lý do cho qua chuyện này…

"Tôi vì sao lại không thể đối tốt với anh" vỗ bả vai của hắn, Văn Đình Tâm cười cười nói, "Anh rất cao, rất trắng, lại dễ thương tôi thấy rất thích, hơn nữa anh còn là người tôi tin tưởng nhất, đương nhiên tôi phải đối tốt với anh rồi, không đúng sao?"

Cô nhanh chóng hỏi lại câu này, lời nói nhẹ nhàng giống như đang đùa giỡn.

Cho dù là như vậy, Nam Thế Dương vẫn nghe được.

Cô là thích hắn . . . Bởi vì thích hắn, cho nên mới đối xử tốt với hắn. . .

Trời ạ, không thể tin lại có một nữ sinh thích hắn. . .

"Nhưng, nhưng, cô cũng không gặp may rồi" Đây là lần đầu đối diện với việc được một cô gái tỏ tình, Nam Thế Dương cảm thấy vô cùng hoài nghi, "Cô không biết, trước khi gặp cô, tôi vô cùng chán ghét phụ nữ. Đối với cô tôi không chán ghét, nhưng cũng không có yêu thích đâu, không có".

Rõ ràng hắn từ chối người khác, nhưng hắn lại có vẻ kích động hơn nhiều.

Bàn tay liên tục nắm quần áo, không phải siết chặt, nhưng cũng không phải buông ra, rối loạn giống như trong đáy lòng của hắn bây giờ...

Đối với Văn Đình Tâm, hắn luôn để ý đến cô, cho nên sau khi nói lời cự tuyệt, hắn lại cẩn thận nhìn ánh mắt của cô.

"Không sao cả, tôi cũng không mong đợi rằng anh sẽ thích tôi", đưa tay nắm lấy ống tay áo của hắn, Văn Đình Tâm nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác, "Đi thôi chúng ta đi mua bàn học. Nhanh đi mua đồ về, còn dọn dẹp nhà cửa nữa".

"Được", đuổi kịp bước chân cô, Nam Thế Dương cúi đầu nhìn cô đang nắm ống tay áo của hắn, đôi mày nhíu lại, trong ngực nổi lên trăm loại cảm xúc hỗn độn khác nhau.

"Văn Đình Tâm, cô không cần phải đối tốt với tôi như vậy đâu".

"Biết rồi, tên nhóc thối". Sau ba chữ đó, Văn Đình Tâm lập tức cho qua chủ đề này.

Mặc dù cô tùy tiện tìm một cái lý do, thế nhưng nghe được lời cự tuyệt từ trong miệng hắn nói ra cảm giác vẫn thấy không thoải mái.

Dù sao hắn cũng từng yêu cô đến tận xương tận tủy, vậy mà bây giờ lại nói không hề yêu thích...

Nếu nói không cảm thấy gì, thì cũng chỉ là giả thôi.

Thế nhưng, như vậy cũng tốt, cô sẽ tự ổn định được tình cảm của mình.

Kiếp trước hắn vô cùng yêu cô, chiều chuộng cô, cho dù cô có yêu hắn hay không hắn vẫn sẽ yêu cô...

Bây giờ, cô cũng sẽ cưng chiều hắn như vậy, bất kể hắn có yêu cô hay không...

"Văn Đình Tâm, để tôi dẫn cô đi thay thuốc ở trên chân".

Ánh mắt nhìn xuống chân trái của cô, Nam Thế Dương không nhịn được quan tâm, "Đợi một chút, hay là cô về đi, muốn mua gì tôi sẽ mua cho cô, chân của cô không thể đi tiếp đâu, nếu như bị thương nặng hơn thì phải làm sao?".

Nam Thế Dương thực sự không thích cô sao?

Điều đó, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không biết được.

Thiếu niên mười tám tuổi đôi khi không hiểu rõ tình cảm của mình, hắn chỉ nghi ngờ cô thích hăn, nhưng lại không nghĩ tới việc bản thân sẽ thích cô.

Bởi vì hắn vốn rất ghét phụ nữ.

Hắn không chán ghét một cô gái đã đã là chuyện tốt rồi, chứ mong tình cảm được như nam nữ chính trong Hoàn Châu cách cách là chuyện không có khả năng.

------

Mua sắm đến quá trưa, đồ cũng đầy đủ được bảy tám phần rồi, bọn họ gọi một chiếc xe gác chở về. Sau khi về tới nhà, Nam Thế Dương không để cho cô đi lui đi tới nữa, ngồi trên giường nhìn Nam Thế Dương bận rộn sắp xếp chuẩn bị mọi việc, trong lòng cô vô cùng ấm áp.

Mở tivi ra, cô liền mở kênh Hoàn Châu cách cách ngồi xem.

Đây là một bộ phim đang hot trên tivi thời bấy giờ, bất kể gia đình nào có tivi đều cũng sẽ xem bộ phim này.

Sắp xếp qua loa đồ đạc một chút, hắn cầm đồ ăn vặt và thuốc trị thương đến ngồi cạnh bên cô.

Cầm đồ ăn lên, thái độ của hắn rất đau khổ, ""Buổi tối nay cũng chỉ có thể ăn tạm cái này, đợi nagỳ mai dọn dẹp sửa chữa được nhà bếp, sẽ đi mua đồ nấu ăn".

"Ừ". Gật đầu, lấy ra bánh mì và sữa định đưa cho hắn, nhưng nghĩ đến việc lát nữa hắn quay về nhà có thể ăn đồ ăn ngon hơn, cô lại cho vào trong miệng của mình.

"Giơ chân trái của cô lên", hắn mở gói thuốc trị thương ra, cầm chân của cô, Nam Thế Dương nhanh chóng bắt đầu sát trùng, thay thuốc.

Âm thanh của bộ phim trên tivi rất lớn, hình ảnh ở bên trong đúng lúc chiếu đến đoạn Yến Tử ngã từ trên sườn núi xuống, sau đó Ngũ a ca tỏ tình.

Nghe được lời nói ngọt ngào đó, làm cho toàn bộ khuôn mặt của vị thiếu niên trẻ tuổi đỏ đến tận mang tai.

Nhìn lên một lần nữa, lại nhìn thấy hình ảnh Ngũ a ca mạnh mẽ hôn Tiểu Yến Tử, Nam Thế Dương liền quay mặt đi chỗ khác, cảm giác cả người cũng nóng lên.

"Ha ha, anh làm sao vậy?" cắn cắn ống hút, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của hắn, Văn Đình Tâm cảm thấy buồn cười.

"Anh nhìn họ hôn môi, cảm thấy xấu hổ sao?"

"Đâu có chứ", cúi đầu xuống, Nam Thế Dương nhanh chóng thay thuốc trên chân của cô, muốn dời đi sự chú ý của cô.

Thế nhưng, khuôn mặt đỏ hồng đến tận mang tai của hắn lại không thể dối gạt người khác được...

"Tên nhóc, tại sao anh lại dễ thương như vậy nhỉ?" Giơ tay vuốt đầu của hắn, Văn Đình Tâm cười, "Ha ha, anh lại xấu hổ nữa rồi".

"Đã nói là không có mà".

"Anh không biết khuôn mặt của anh đang đỏ thế nào sao? Tôi kiếm cái gương cho anh soi nhé!".

"Không cần, cô ngồi đó đi". Đứng dậy giữ chặt bả vai của cô, Nam Thế Dương thực sự là xấu hổ đến mức khuôn mặt không ngừng đỏ lên.

Lúc này, khi hắn quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy được, trên tivi, bởi vì Tiểu Yến Tử bị thương ở chân, cho nên Ngũ a ca ôm cô ấy lên.

Lập tức Nam Thế Dương cảm thấy trái tim cũng tăng nhịp đập đến mức dồn dập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.