Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 13: Chương 13: Thấy chết không sờn




Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh dậy, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Nàng mở mắt, cảm thấy cả người nhức buốt đến đáng sợ, trên người cũng có vệt màu đỏ kỳ lạ. Cái giường lớn mà nàng đang nằm, thấy sao cũng giống như… long sàn của Tiêu Mặc…

“Hả!”

Hạ Lan Phiêu hét to một tiếng, đứng bật dậy, nhưng lại bi ai phát hiện ra quần áo mình đã được xếp gọn ở bên giường, đang nhìn nàng giễu cợt. Nàng ôm ấp hi vọng gặp may, từ từ cúi đầu, nhưng kỳ tích cũng không xảy ra —— cả người nàng , trần như nhộng.

Nàng lên giường với hoàng đế, nàng lên giường với hoàng đế, nàng đã lên giường với hoàng đế rồi… Tốt quá, cuối cùng nàng cũng hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đến là phải duy trì sức cám dỗ, cố gắng mang thai. Nhưng mà, tại sao nàng lại cảm thấy khổ sở đến vậy? Là bởi vì phải lên giường quan hệ với nam nhân mà mình không yêu sao?

Hạ Lan Phiêu lẳng lặng bò xuống giường, mặc quần áo vào, nhưng tay lại run rẩy không có cách nào thắt nút cho tử tế. Nước mắt, cuối cùng rơi từng giọt từng giọt vào trong bể tắm, nóng hổi, mặn chát.

Hóa ra nàng vẫn không thể nào chấp nhận được… Mặc dù đối tượng là một nam nhân đẹp đẽ, tôn quý nhất thế gian, nhưng nàng không hề yêu hắn, cho nên cảm giác của nàng chỉ là sự khổ sở và nhục nhã. Nếu như không thể mang thai, nàng sẽ chết, Tử Vi sẽ chết; nếu như mang thai rồi, vậy thì đứa con chắc chắn sẽ không có cha… Quá khó để lựa chọn. Nhưng nàng, nhất định phải chọn, nhất định phải tiếp tục sống… Rồi điều gì sẽ chờ đợi nàng, nàng còn phải làm bao nhiêu chuyện trái ý muốn của mình đây…

Cảm giác toàn thân vô lực lại ập đến lần nữa. Cơ thể Hạ Lan Phiêu chầm chậm trượt vào trong nước, tóc dài lay động theo làn nước, lần đầu tiên phát hiện ra cảm giác hít thở không thông lại tuyệt vời đến vậy. Trong nước, sẽ không ai có thể nhìn thấy nước mắt của nàng, nàng cũng có được cảm giác ấm áp và an toàn đặc biệt.

Tôi mệt, tôi thật sự rất mệt mỏi. Tôi đã từng đấu tranh chống lại số phận, nhưng tôi thật sự không có cách nào đối mặt với chính tôi… Vì mạng sống, việc gì cũng có thể làm, thứ gì cũng có thể hy sinh sao? Tôi thế này, thật nhơ nhuốc…

Ý thức càng ngày càng mơ hồ. Cảm giác ngạt thở đau đớn và sung sướng như thế, mà nàng thì không còn sức lực gì cả. Đúng vào lúc gần như nàng đã chết chìm trong nước, một đôi tay bất thình lình bế nàng ra khỏi bể tắm, ném mạnh nàng lên mặt đất. Hạ Lan Phiêu há to miệng hít lấy không khí ly biệt đã lâu, giữa những sợi tóc ướt đẫm nhìn thấy bóng hình khiến nàng sợ hãi mà căm ghét. Hạ Lan Phiêu hừ lạnh một tiếng, chợt không muốn quan tâm đến cái gì, cũng không thấy sợ gì hết.

“Ngươi muốn chết?” Giọng nói của Tiêu Mặc không nghe ra chút cảm xúc nào: “Tại sao? Bởi vì tối hôm qua thị tẩm?”

Hạ Lan Phiêu không trả lời.

“Hoàng hậu thật đúng là một nữ nhân kỳ quái. Mặc như vậy đến quyến rũ Trẫm là ngươi, hạ dược lên thức ăn cũng là ngươi, bây giờ muốn tự sát cũng là ngươi. Nếu hoàng hậu thật sự muốn chết, tốt nhất là đi về chỗ của ngươi mà chết, đừng làm ô uế căn phòng này.”

Hạ Lan Phiêu vẫn không trả lời. Tiêu Mặc nhìn nử tử trên mặt đất toàn thân trần truồng, ánh mắt vô hồn, cuối cùng cũng nổi giận. Hắn bế Hạ Lan Phiêu lên giường, hai tay siết chặt vai nàng, lạnh lùng hỏi: “Trẫm khiến ngươi có cảm giác chán ghét và dơ bẩn đến thế sao?”

“Không. Ta… Chán ghét chính ta.”

Hạ Lan Phiêu rũ mắt xuống, cắn chặt môi, cố gắng không nhìn vào Tiêu Mặc, cũng không suy nghĩ đến bất cứ điều gì. Hàm răng sắc nhọn của nàng đâm xuyên qua da tay Tiêu Mặc, trong miệng nồng nặc mùi máu tươi. Tiêu Mặc không nói một lời để mặc nàng cắn, để mặc nàng phát tiết, rồi đột nhiên đặt Hạ Lan Phiêu ở dưới thân. Tay hắn sờ lên bộ ngực sữa của nàng, một đầu gối tách chân nàng ra, hôn nàng, rồi hôn xuống cổ, hôn xương quai xanh của nàng, cuối cùng dừng lại ở ngực. Hắn thuần thục mút vào nụ hoa trước ngực Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy người mình bắt đầu run rẩy. Nàng muốn đẩy Tiêu Mặc ra, nhưng cổ tay đã bị bắt được trong phút chốc. Tiêu Mặc nắm chặt tay nàng, nói một cách trêu tức: “Cuối cùng cũng sống lại rồi? Trẫm cứ tưởng ngươi không còn thiết gì nữa.”

“Thả, ta, ra!” Hạ Lan Phiêu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nếu không muốn bị cuốn vào rắc rối, nếu muốn rời đi, thì đừng có chọc tức Trẫm!”

Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu với vẻ hung tàn, nụ hôn càng thêm điên cuồng. Hạ Lan Phiêu cảm giác miệng và môi mình đều sưng lên, giữa kẽ răng chảy ra máu tươi nhàn nhạt. Máu tươi, dường như càng kích thích Tiêu Mặc, cuối cùng hắn muốn tiến công. Khi Hạ Lan Phiêu lần đầu tiên chứng kiến phần thân thể thô to chỉ nam nhân mới có kia, nàng không tự chủ được mà mở to hai mắt, sau đó ngay lập tức nhắm chặt mắt lại.

“Nhìn Trẫm.” Tiêu Mặc đe dọa.

Đừng! Nàng không muốn nhìn đàn ông khỏa thân! Thật đáng sợ!

“Hoàng hậu rất khác với sự chủ động nhiệt tình hôm qua. Không chịu nhìn Trẫm, bởi vì trong lòng đang nghĩ đến gã đàn ông khác? Ví như các nam sủng của cô?”

Hạ Lan Phiêu im lặng.

“Trả lời Trẫm.”

“Bất kỳ người đàn ông nào trên thế gian cũng tốt hơn ngươi gấp ngàn lần vạn lần, ta thà lên giường với họ, cũng khống muốn nhìn ngươi.” Hạ Lan Phiêu nói lời độc ác.

“Tại sao?” Giọng điệu bình tĩnh.

“Bởi vì, ngươi không biết yêu.” Hạ Lan Phiêu từ từ mở mắt, chạm tay lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mặc: “Có rất nhiều chuyện trước đây ta đã quên rồi… Nhưng mà, ta không thể quên mỗi lần gặp mặt, ngươi đều làm ta bị thương. Ngươi có thể đẩy ta ngã xuống đất mà mặt không đổi sắc, có thể bẻ gãy tay ta, có thể không ngần ngại hạ độc ta… Đối với ngươi, đối với cha của ta, ta vốn chỉ là một công cụ. Nhưng mà, các người đã quên, ta cũng là Người. Ta biết đau đớn, biết khổ sở, ta muốn có người yêu ta thương ta! Ta muốn rời bỏ!”

“Rời bỏ Trẫm?” Tiêu Mặc cười lạnh: “Vì tên nam sủng dám cả gan ám sát Trẫm đó? Đúng không”

“Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Muốn cưỡng bức ta thì cũng nhanh lên, ở trần thế này, lạnh lắm.”

Dù sao chuyện gì cần xảy ra cũng đã xảy ra tối qua, nàng cũng chẳng phải dạng liệt nữ gì, nhắm mắt cắn răng là qua! Không biết hoàng đế có thể duy trì được bao lâu, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng…

Hạ Lan Phiêu nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ anh dũng hy sinh. Tiêu Mặc nhìn nàng, mặt tối sầm, nắm chặt tay, rồi cuối cùng, cười. Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài của Hạ Lan Phiêu, khẽ nói bên tai cô: “Hạ Lan Phiêu, ngươi sẽ phải trả giá cho sự kiêu căng của mình. Trẫm quyết định rồi, Trẫm muốn ngươi mang thai con Trẫm.”

Mang thai? Tiêu Mặc hắn muốn nàng mang thai? Các người coi nàng là heo nái sao?

Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc căm hận, mạnh mẽ lấy chăn che đậy cơ thể mình. Cơ thể mềm nhũn, ý thức có tan rã cũng không đáng sợ, đáng sợ là trái tim nàng… Khi trái tim chết, lúc đó nàng mới thật sự chết đi.

Tiêu Mặc lại đánh nàng. Hắn điên cuồng xé rách quần áo nàng, điên cuồng hôn, còn Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng nổi giận với gã nam nhân tự cho mình là đúng này rồi. Nàng dùng sức cắn hắn, đá hắn, muốn đòi lại hết thảy áp bức và lăng nhục hắn gây ra. Một luồng sức mạnh dường như trỗi dậy trong khoảnh khắc này, Hạ Lan Phiêu không mềm yếu nữa, không mê man nữa. Cuối cùng, nàng đã ngộ ra, trong thế giới này nàng chỉ là một con kiến nhỏ bé yếu đuối, bất kì ai cũng có thể đẩy nàng vào chỗ chết. Tuy nhiên, chúng đã quên rằng, dẫu là con kiến, cũng biết đấu tranh.

Tử Vy, xin lỗi, ta không thể tiếp tục bảo vệ cô rồi. Bởi vì, ta sẽ không hèn nhát nữa, ta sẽ sống vì chính mình. Dù có bị đánh, có thể sẽ chết, ta cũng sẽ không cúi đầu trước bất kì ai nữa.

Chúng đều muốn lấy thứ gì đó từ nàng, đây chính là chỗ dựa cho nàng. Trước kia, Hạ Lan Phiêu nàng sợ chết, cho nên nàng trốn tránh; bây giờ, nàng không sợ chết, cho nên nàng sẽ nắm bắt mọi thứ có ích cho bản thân. Mục đích sống sót là để sống, nếu biến cuộc sống thành quãng đời nhịn nhục, vậy còn nghĩa lý gì?

Nàng —— Hạ Lan Phiêu sẽ không luồn cúi nữa, sẽ không mơ hồ nữa! Nàng của kiếp trước đã chết rồi, nếu số phận cho nàng cơ hội được sống, vậy thì, xin hãy để nàng được sống đúng với ý nguyện của mình. Những kẻ đã làm hại nàng, nàng sẽ không để chúng có cơ hội làm hại nàng lần nữa! Dù phải chết, nàng cũng sẽ không để bị lợi dụng, nghe theo sắp đặt của kẻ khác! Nàng không tin, một người hiện đại như nàng lại không thắng được đám người cổ đại này! Phì!

Hạ Lan Phiêu nghĩ đến đây, hô hấp dần dần ổn định, trấn định tự nhiên mỉm cười với Tiêu Mặc. Tiêu Mặc thấy nàng đột nhiên tỉnh táo hẳn, cũng hơi ngẩn ra. Còn Hạ Lan Phiêu thì ôm lấy cổ Tiêu Mặc, quyến rũ nói: “Được thôi, nếu Hoàng thượng đã muốn thiếp mang thai, vậy thì mang. Dù sao phụ thân muốn thiếp mang, ngài cũng muốn thiếp mang, thiếp có mang rồi chắc chắn mọi người đều sẽ rất vui mừng.”

Hừ, dọa cho ngươi chết! Dã tâm của Hạ Lan Thụy ai ai cũng biết, ông ta muốn dụ dỗ ngươi vào giờ phút quan trọng này, ép ta mang thai là vì mưu đồ gì chắc ngươi phải hiểu rõ! Có bản lĩnh thì ngươi tiếp tục đi!

“Đã vậy thì thuận theo ý hoàng hậu đi.” Tiêu Mặc hôn nhẹ lên môi cô: “Chỉ có điều, hoàng hậu chớ nên ân hận.”

Tiêu Mặc vừa nói xong, bất ngờ vươn tay xuống khu vực ấm nóng trơn mịn dưới thân Hạ Lan Phiêu, trong mắt cũng dần dần ánh lên lửa dục hiếm thấy. Hạ Lan Phiêu run rẩy toàn thân, cực lực muốn thoát khỏi thứ cảm giác khiến người ta thẹn thùng lại khó thở này, nhưng tiềm thức lại mong mỏi tiến triển thêm thật nhiều, thật nhiều. Nàng hít sâu một hơi, oai phong lẫm liệt nói: “Muốn làm thì làm nhanh lên, đừng lãng phí thời gian. Tốt nhất là mau chóng có thai, cho lão gia ngài đỡ phải lãng phí tinh lực quý báu.”

“Hoan ái cùng Trẫm chỉ là vì đứa con?” Tiêu Mặc lẳng lặng hỏi.

“Đúng vậy. Chẳng lẽ là vì thân thể và khí phách tráng kiện mê người của lão Hoàng thượng ngài sao? Anh bạn hãy mau lên, làm xong sớm ngủ sớm, đừng làm trễ thời gian của mọi người.”

Hạ Lan Phiêu mồm miệng vẫn không tha ai, nhưng hai mắt đã vô thức nhắm lại.

“Nói bậy!”

Nước mắt tất nhiên là mặn! Lẽ nào lão gia ngài có hương vị của món sườn xào chua ngọt? Hạ Lan Phiêu không để ý đến Tiêu Mặc, vẫn nhắm mắt.

“Tại sao, ngươi không cười với Trẫm?” Câu nói thứ hai của cẩu hoàng đế.

Hừ, sao ta lại không cười với ngài? Vì sợ ngài đánh ta, có lần nào ta không cười rút gân như hoa nở? Làm người đừng nên quá vô sỉ!

“Trẫm sẽ không chạm vào cô.” Câu thứ ba của cẩu hoàng đế.

Hả?

Hạ Lan Phiêu bỗng cảm thấy có một đám quần áo bay lên trên thân thể trần truồng của mình, khi nàng mở mắt ra Tiêu Mặc đã ăn mặc chỉnh tề. Tiêu Mặc nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt nàng, bình tĩnh nói: “Trẫm biết ngươi không muốn. Cho nên, Trẫm sẽ không ép buộc ngươi. Hoàng hậu, cuộc chiến giữa Trẫm và Hạ Lan Thụy đã bắt đầu, hy vọng ngươi có thể chọn được bến đỗ thích hợp với mình. Chờ sau khi chuyện này kết thúc, chỉ cần ngươi giao Thủy Lưu Ly ra, Trẫm sẽ để ngươi rời đi.”

“Thủy… Lưu Ly?”

“Phải. Nó vốn là di vật của tiên hoàng, cũng là thứ đáng ra thuộc về Trẫm. Đưa nó cho Trẫm, Trẫm sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn. Ngươi có thể cân nhắc.”

“Được.” Hạ Lan Phiêu dứt khoát trả lời.

Không cần biết Thủy Lưu Ly là vật gì, đồng ý trước rồi giải quyết sau! Nếu đã biết cái đồ chơi kia tên là gì, chắc sẽ dễ tìm hơn. Nói không chừng còn có thể làm giả…

“Thông minh lắm.” Tiêu Mặc cười xoa xoa tóc Hạ Lan Phiêu: “Hoàng hậu đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Trẫm rất hài lòng.”

“Hoàng thượng vui vẻ là tốt rồi.”

“Cái này, là thuốc giải độc tính trong người của ngươi và Tử Vi. Đồ chơi của Trẫm, chỉ có thể bị Trẫm nắm trong tay, chỉ có thể do Trẫm hủy diệt, những kẻ khác, không ai được phép. Còn nữa, sau này ở trong hoàng cung đừng làm những việc gây phiền hà đến Trẫm. Chỗ này, không được để kẻ khác chạm vào.”

Tiêu Mặc đặt một cái lọ ở bên giường, nhẹ tay sờ lên bờ môi Hạ Lan Phiêu, con ngươi trở nên băng lạnh và ngập tràn sát ý. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác quan sát sự biến ảo khôn lường của Tiêu Mặc, nói một cách khó khăn: “Ngươi… Ngươi sao biết ta… Trúng độc…”

“Bởi vì hoàng hậu là của Trẫm, cả hoàng cung, cả thiên hạ cũng là của Trẫm. Chuyện tối hôm qua, bỏ qua. Nếu còn có lần sau, Trẫm tuyệt đối sẽ không nương tay.”

Tiêu Mặc nói xong, liền hôn phớt lên môi Hạ Lan Phiêu, sau đó đứng dậy rời đi. Hạ Lan Phiêu ngẩn ngơ nhìn lọ thuốc trên giường, tay run rẩy lật ngược cái lọ đổ ra hai viên thuốc, ngẫm nghĩ một chút, vẫn nuốt xuống. Sự ấm áp lạ thường bao bọc cô trong nháy mắt, cô " sọat " cái nhảy khỏi giường, tràn trề phấn khích đi tìm Tử Vi: “Tử Vi, ta không phải sợ gì nữa cả! Mau tới uống thuốc!”

Ngoại truyện 1: Suy nghĩ của Tiêu Mặc

Nữ nhân kỳ lạ. Rõ ràng dung mạo rất giống nhau, vết bớt giống nhau, thậm chí mùi vị cũng giống nhau, nhưng cảm giác lại khác biệt hoàn toàn. Nếu không phải đã chứng kiến nàng ta lớn lên từ nhỏ, thì quả thật ta sẽ nghi ngờ đây chỉ là một con rối dưới lớp mặt nạ da người. Thế nhưng, trên mặt nàng ta không có dấu vết dịch dung —— trên người cũng không có. Có điều, suy cho cùng, nàng ta bây giờ vẫn khác hoàn toàn so với trước đây.

Nàng ta trước đây luôn nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, ỷ vào thân phận của bản thân gây ra một vài chuyện đáng ghét, chọc giận phụ thân của nàng ta, cũng chọc giận ta. Về phương diện này, ta cùng với Hạ Lan Thụy rất ăn ý đối xử với nàng ta bằng thái độ dung túng. Có lẽ vì không thèm quan tâm, cũng có lẽ vì thương xót.

Nhưng cuối cùng nàng ta lại càng ngày càng quá đáng. Ta có thể không quan tâm đến cuộc sống cá nhân của nàng ta, nhưng ta không cho phép bất cứ kẻ nào giẫm đạp lên niềm kiêu hãnh của ta. Nếu như nàng ta chỉ bí mật nuôi một hai nam sủng, ta sẽ không để tâm, nhưng nếu để cho kẻ khác biết, ta nhất định phải làm chút chuyện để bảo vệ tôn nghiêm của ta. Vì vậy, khi Thục phi lần thứ hai báo cho ta nàng ta lại lén lút gặp gỡ nam sủng, khi nàng ta bất ngờ giả vờ không nhận ra ta, ta quyết định phải dạy dỗ nàng ta một chút.

Ta lẳng lặng nhìn từng vệt máu do roi quất trên tấm lưng nuột nà như ngọc, lẳng lặng nắm tay nàng ta, ép nàng ta giao ra Thủy Lưu Ly, vậy mà nàng ta có gan dám chống lại ta, thậm chí dám giết ta. Đây mới là bản tính thật sự của ngươi sao, Hạ Lan Phiêu? Rốt cuộc vì cái gì khiến ngươi có can đảm làm như vậy?

Ta, lần đầu tiên thấy có hứng thú với nàng ta. Ta cho nàng ta ăn chí độc trên thế gian “Túy hà y”, nếu như không có giải dược của ta, nàng ta chắc chắn sẽ chết rất thảm thương. Thế này, là đã có thể khống chế được ngươi rồi sao, Hạ Lan Phiêu?

Ta nghĩ, nàng ta chắc hẳn phải hận ta. Thế nhưng sao nàng ta lại cứu ta? Nhìn dáng vẻ Hạ Lan Phiêu tỉ mỉ băng bó cho ta, tim ta mềm yếu, đột nhiên rất muốn ôm chặt nàng ta vào lòng, không để cho bất kì ai cướp nàng ta đi. Thứ cảm xúc này, thật không tốt chút nào. May là, chỉ trong thoáng qua—— ngắn ngủi thoáng qua.

Ta biết nàng ta ở trong cung gặp nhiều khó khăn, nhưng ta không nói gì, cũng không làm gì hết. Nếu như không thể tự mình giải quyết mấy vấn đề này, nàng ta không xứng làm hoàng hậu, lại càng không đáng để sống. Hoàng cung cho tới bây giờ luôn là nơi cá lớn nuốt cá bé. Nếu như nàng ta không thể bảo vệ chính mình thì ta cũng sẽ không bảo vệ cho một kẻ vô dụng như thế.

Nhưng ta vẫn không ngờ, trong bữa dạ tiệc, khi tay sát thủ kia đâm ta, Hạ Lan Phiêu lại bất ngờ đẩy ta ra, giúp ta tránh khỏi một kích trí mạng.

Hạ Lan Phiêu không hề biết rằng, cái đẩy đó của nàng ta, làm hỏng rất nhiều kế hoạch của ta, nhưng ta không hề tức giận. Ta chỉ nhìn Hạ Lan Phiêu khó hiểu, không hiểu sao nàng ta lại cứu người mà bản thân căm hăm hận như thế. Phải chăng, từ đầu chí cuối nàng ta chỉ là một kẻ đần độn.

Thằng nhãi Hạc Minh này thật đáng ghét. Nhìn dáng vẻ nàng ta ra sức bảo vệ cho hắn, ta đột nhiên thấy hơi tức giận. Thứ cảm xúc này đã không còn từ sau khi mẫu phi rời bỏ ta. Có thể do sự dịu dàng của nàng ta, cũng có thể do sự căng thẳng của nàng ta, tất cả chúng, đều không phải vì ta. Cuộc sống của tất cả mọi người đều xoay quanh ta, vì sao đến Hạ Lan Phiêu thì lại coi thường ta? Mặc dù mỗi lần nàng ta nhìn thấy ta đều có dáng vẻ nịnh bợ, nhưng trong thâm tâm vẫn lộ ra vẻ kiêu ngạo. Điều gì khiến ngươi khinh thường ta như vậy, hoàng hậu của ta?

Ta thật không ngờ, Hạ Lan Phiêu lại có thể khôn ngoan đề nghị liên minh với ta. Vậy cũng tốt, ngươi sẽ sống lâu hơn một chút, Hạ Lan Phiêu. Sau khi ta diệt trừ nhà Hạ Lan, có lẽ ta sẽ xem xét đến chuyện ngươi đã làm rất nhiều việc cho ta mà cho ngươi được chết toàn thây. Đó là việc lớn nhất mà ta có thể làm cho ngươi.

Thế nên, ta dung túng nàng ta. Ta cho phép Hạc Minh trú nhờ, giả vờ đóng kịch đề nghị ở lại Phương Minh cung, nhìn nàng ta cau mày, dáng vẻ khổ sở, ta cảm thấy rất thú vị. Ngày đó, là ngày đầu tiên ta qua đêm ở Phượng Minh cung. Ta không ngờ, Hạ Lan Phiêu lại sợ ta như thế, mà vẫn có thể ngủ. Lúc nàng ta ngủ, thân mình cuộn chặt lại, khẽ run, tựa như một con mèo con. Ta không cầm lòng nổi mà ôm vào lòng, bởi vì, ta không muốn để Hạ Lan Phiêu trốn đi.

Nhưng nàng ta tự nhiên lại lên cơn sốt. Lẽ nào ta khiến cho ngươi sợ hãi đến thế sao? Chạm vào thân thể đang nóng hừng hực của Hạ Lan Phiêu để đo nhiệt độ, nhìn khuôn mặt nàng ta đỏ lên, ta bỏ đi. Hạc Minh mỉm cười nghiêng người tựa vào cửa, hỏi ta có phải đau lòng rồi không, ta không nói gì. Bọn ta đều hiểu, ta sẽ không đau lòng vì một nữ nhân nào cả.

Tình trạng hôn mê của Hạ Lan Phiêu xảy ra vô cùng lạ kỳ, cho nên ta gọi Trần thái y đến bắt mạch cho nàng ta. Trần thái y nói nàng ta trúng thánh thủy độc, giải dược chỉ Hạ Lan Thụy mới có. Nếu như không có giải dược, hàng tháng nàng ta sẽ phát độc, đau đớn đến chết. Hóa ra, không chỉ có ta hạ độc ngươi, Hạ Lan Phiêu. So với độc tính của thánh thủy độc, “Túy hà y” của ta chỉ khiến người ta ra đi trong cơn mê ngủ , ta đã quá dịu dàng.

Ta ra tay với Hạ Lan Thụy, lẳng lặng chờ phản ứng của hắn. Ta không ngờ đến, lần này hắn lại quyết định phế ta, lập ấu tử. Ngươi vẫn còn tin tưởng rằng con gái ngươi sẽ mang thai con của ta sao, Hạ Lan Thụy? Ai…

Dù chưa từng chạm vào Hạ Lan Phiêu, dù vĩnh viễn không để nàng ta có mang đứa con của ta, nhưng ta vẫn không nhịn được chơi trò đùa này cùng nàng ta. Hạ Lan phiêu mặc quần áo hở hang, vẻ mặt đỏ bừng quyến rũ ta một cách ngượng nghịu, trông thật đáng yêu. Ta dọa nạt một chút, nàng ta liền nuốt luôn miếng bánh đậu xanh đã bị hạ dược kia, vẻ mặt hận không thể nôn nó ra. Hạ Lan Phiêu mơ màng thiếp đi trong lòng ta, ta đặt nàng ta lên giường, hôn nàng ta đắm đuối, khi hôn lên bờ môi đã từng bị Hạc Minh hôn mới phát hiện quả nhiên vô cùng mê người. Có lẽ, cứ thế mà chiếm giữ một nữ nhân, cũng không tệ.

Trước khi ta quyết định chiếm lấy nàng ta, ta bất chợt hỏi Hạ Lan Phiêu ta một vấn đề. Ta hỏi nàng ta muốn gì, đáp án không ngờ lại là rời đi. Đúng thế không… Vậy thì, ta sẽ để cho nàng ta rời đi mà không vướng bận gì.

Dường như Hạ Lan Phiêu hiểu nhầm tối qua đã xảy ra chuyện, muốn tự sát. Thấy nàng ta như thế, ta nổi giận. Lẽ nào ta đáng ghét đến vậy? Ta cưỡng hôn Hạ Lan Phiêu, cuối cùng nàng ta cũng lấy lại sức sống. Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt như mèo hoang của Hạ Lan Phiêu, ta mới thấy nàng ta như vậy mới là đáng yêu nhất. Ta ném cho nàng ta thuốc giảm đau tạm thời, lừa Hạ Lan Phiêu đấy chính là giải dược độc thánh thủy, nàng ta gần như tin. Vậy thì chắc nàng ta sẽ bán mạng cho ta mà không chút do dự, chắc sẽ… không còn sợ hãi nữa.

Hạ Lan Phiêu, ngươi ngụy trang khá lắm. Nhưng mà ngươi đã quên mất, Hạ Lan Phiêu thật sự không bao giờ ăn đồ ngọt. Mặc dù không biết ngươi rốt cuộc là ai, nhưng miễn là ngươi có ích với ta, ta có thể không truy cứu vấn đề này. Dù sao, ngươi thế nào cũng phải chết… Thế thì trước lúc chết, hãy làm thêm vài việc cho ta đi.

Có khoảnh khắc, ta thật sự luyến tiếc ngươi. Cũng may, chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi. Ngắn thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.