Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 358: Chương 358: Chương 360




Mặc dù cảnh cáo Trần thái y không được nói ra chân tướng mọi chuyện, nhưng hắn biết Hạ Lan Phiêu là có biện pháp khiến Trần thái y mở miệng. Tình huống của hắn, hắn khinh thường, cũng không thể tiết lộ rõ ràng với Hạ Lan Phiêu, cái hắn muốn là nàng tâm tồn nghi vấn, tự mình tra được.

Chỉ có như vậy, lấy được đáp án mới có thể được nàng tin tưởng, cũng mới có thể làm cho nàng rung động nhất, đau lòng nhất, yếu ớt nhất, dễ dàng nhất dao động quyết tâm vốn là cực kỳ kiên định của nàng.

Chỉ có như vậy mới có thể làm cho nàng bỏ xuống “Thù hận”, bỏ xuống tất cả trở lại bên cạnh hắn.

Kết cục bây giờ hắn vô cùng hài lòng.

Hắn vốn cũng không phải là người lương thiện gì, chỉ biết mình muốn thì phải lấy được, chưa bao giờ có ý tưởng nhàm chán “Chỉ cần nàng sống tốt ta liền yên tâm” như vậy.

Bởi vì hắn có tự tin nàng sống ở bên cạnh hắn mới là tốt nhất.

Mặc dù giả dạng Tiêu Nhiên lần nữa có được trái tim của nàng, có lừa gạt, nhưng hắn trúng cổ độc mù là thật, sinh mạng có thể chỉ có một năm là thật, trên vách đá không buông tay là thật, trong băng cứu nàng lên. . . . . . Tất cả tất cả đều là thật.

Hắn vì nàng trúng cổ độc, vì nàng chịu được đau đớn người thường không thể nhịn, vì nàng gần như bỏ mạng. . . . . .

Mà hắn bỏ ra phải có hồi báo.

Hắn không làm thì thôi, một khi đã làm thì nhất định muốn nàng đau lòng, muốn nàng đau lòng, muốn nàng không tiếc bất cứ giá nào quay đầu lại.

Hắn đoán chắc nàng tâm sẽ mềm, cùng với. . . . . . Nàng thương hắn.

Khắp khuôn mặt là hờ hững, ngoài miệng nói ra lời cự tuyệt, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt lo lắng của nàng, nhưng trong tâm của hắn cũng rất là vui vẻ. . . Hắn biết nàng không bỏ được, cũng không rời được hắn.

Khi nàng ôm chặt lấy mình, khi môi ngọt ngào của nàng rốt cuộc êm ái rơi vào hai gò má của hắn thì lý trí đang có của hắn cũng rốt cuộc hỏng mất. Hắn không hề nhớ tất cả mưu đồ trăm phương ngàn kế của mình nữa, chỉ là thật chặt ôm lấy thân thể mềm mại đó, cũng không buông tay. Hắn biết rõ nàng bàng hoàng và mâu thuẫn, nếu nàng không quyết định được, như vậy quyết định này để cho hắn tới làm đi.

Không cần trốn nữa, Hạ Lan Phiêu.

Ta không có ép buộc nàng, là nàng tự nguyện ở lại bên cạnh ta. Nếu như vậy, nàng nhất định không thể rời đi nữa.

Giống như nàng nói, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, chúng ta nắm tay làm bạn.

Nếu có người ngăn cản, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

(Tác giả nói: Tiêu Mặc chưa bao giờ là người thiện lương gì, các bạn học ảo tưởng hắn “Tình thánh” nhất định thất vọng á. Cạc cạc.

Nhưng mà, hắn vì nữ chủ làm những thứ kia là thật lòng phát ra. Như vậy là đủ rồi.)

Cả đêm triền miên.

Hạ Lan Phiêu đã không nhớ rõ mình là thế nào theo Tiêu Mặc tiến vào phòng ngủ, chỉ biết là tiến vào phòng, cửa liền bị hung hăng đóng lại, mình cũng bị Tiêu Mặc hung hăng đặt ở trên tường. Tiêu Mặc cúi đầu, hôn giống như như mưa rơi tấn công thân thể của nàng, quần áo của nàng cũng bị Tiêu Mặc cởi ra toàn bộ.

Lạnh quá. . . . . . Có thể đến trên giường lại tiến hành được hay không?

Hạ Lan Phiêu bị hắn hôn đầu óc choáng váng, trong đầu vẫn đang suy nghĩ mình và Tiêu Mặc đều là bệnh nặng mới khỏi, ở giữa mùa đông tiến hành một chút vận động không phải nên ở trên giường có chăn ấm áp mà nói nhất định sẽ cảm mạo chuyện nhàm chán như vậy.

Tiêu Mặc có lẽ thật tinh thông Đọc Tâm Thuật, ở lúc một cái áo cuối cùng của nàng rớt xuống đất, cuối cùng ôm nàng đến trên giường, cầm lên chăn đắp ở trên thân thể lõa lồ của nàng, cũng đè lên thân thể nóng như cây đuốc. Hạ Lan Phiêu có chút giật mình nhìn động tác thông thạo hắn cởi quần áo, đắp chăn chờ, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Tiêu Mặc, chàng thật không nhìn thấy sao?”

“Tại sao hỏi như vậy?” Tiêu Mặc khàn khàn giọng nói, có chút không vui hỏi.

“Ta nhìn động tác lưu loát rất thông thạo vị trí nút áo của ta của chàng không có chút nào giống không nhìn thấy. . . . . .”

“Đó là bản năng của nam nhân.” Tiêu Mặc nghiêm trang nói.

“Chuyên tâm một chút, Hạ Lan.”

“Có thể đợi một đoạn thời gian nữa hay không? Chàng yên tâm ta tuyệt đối không phải là muốn trốn tránh chỉ là không quen ha ha. . . . . .”

“Hạ Lan, ta đã chờ năm năm.” Nụ hôn của Tiêu Mặc dịu dàng rơi vào trên môi của nàng: “Không cần để cho ta chờ, được không?”

“Ừ.”

Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng gật đầu, trợn tròn mắt, tham luyến nhìn Tiêu Mặc, hình như thế nào cũng xem không đủ. Mỗi một tấc da thịt trên thân thể của nàng đều đang thiêu đốt, mà tay của nàng êm ái vuốt ve gò má trước mặt Tiêu Mặc, vuốt ve mày đẹp, mắt đen nhánh, lỗ mũi cao thẳng của hắn, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng của hắn. Nơi ngón tay của nàng đi qua, làm cho Tiêu Mặc đau đớn giống như đao cắt, hiện tại hành động của hắn cũng giống như nhảy múa ở trên lưỡi dao.

Đau, lại vui sướng, xinh đẹp làm lay động lòng người, làm người ta hít thở không thông.

Tiêu Mặc khẽ nhíu mày, ngón tay chậm rãi lướt qua mỗi một tấc da thịt của Hạ Lan Phiêu, vùi đầu ở cổ của nàng, sau đó kềm chế tâm tình của mình, dịu dàng tiến vào. Theo dị vật xâm lấn, thân thể của Hạ Lan Phiêu không tự chủ co rút nhanh, cắn chặt môi, tận lực không để cho mình sợ hãi kêu lên. Tiêu Mặc che lại môi của nàng, đầu lưỡi ở trong miệng nàng không ngừng trêu chọc, có quy luật luật động, mà Hạ Lan Phiêu vòng tay chắc cổ của Tiêu Mặc, dùng hết hơi sức để cho thân thể của bọn họ dán sát vào nhau.

Gần một chút, gần thêm chút nữa. . . . . .

Cứ như vậy không xa rời nhau đi. . . . . .

“Tiêu Mặc, ta yêu chàng. Còn nữa, thật xin lỗi.”

Khi hai người rốt cuộc mệt mỏi ôm chặt nhau ngủ chung một chỗ, Hạ Lan Phiêu khẽ hôn ở trên môi của Tiêu Mặc, rốt cuộc nói ra lời nói ẩn núp đã lâu trong lòng. Sắc mặt của Tiêu Mặc chưa thay đổi, chỉ là cười nhàn nhạt mà nói: “A. . . . . . Chưa từng có cái gì thật xin lỗi.”

“Không, là ta quá mức tùy hứng. Ta còn là một người bốc đồng, làm việc cũng không suy tính hậu quả, chàng vì ta hy sinh như vậy mà ta lại có thể cái gì cũng không biết. . . . . . Chàng yên tâm, bệnh của chàng Mộ Dung nhất định sẽ chữa khỏi cho chàng, chúng ta thật vất vả mới đoàn tụ, trời cao nhất định không đành lòng nhìn chúng ta chia lìa.”

“Chàng tin tưởng thần Phật?” Khóe môi của Tiêu Mặc không tự giác hiện ra châm chọc.

“Vốn là không tin, nhưng bây giờ tin.”

“Tại sao?”

“Bởi vì là thần để cho ta gặp được chàng. . . . . . Rất ngốc, có đúng hay không?” Hạ Lan Phiêu cười ha ha: “Tiêu Mặc, Tiêu Mặc. . . . . . Thật là năm năm không gặp. . . . . . Mà ta cảm giác chúng ta chia cách chính là ngày hôm qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.