Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 350: Chương 350: Chương 352




Trong nháy mắt máu cả người tựa như đong lại, tay Hạ Lan Phiêu đẩy cửa cũng dừng lại. Đầu ngón tay của nàng đụng vào khung cửa gỗ lim tinh sảo, chỉ cảm thấy cọc gỗ trong đêm truyền từng cơn rét lạnh đến thẳng lòng nàng. Nàng ngừng thở, đứng lẳng lặng, không biết qua bao lâu rốt cuộc cũng nghe được trong phòng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Ngọc Cầm, không được càn rỡ.”

“Chiêu này của công tử thật là hay, đến bây giờ Hạ Lan cô nương cũng không phát hiện thân phận thật của công tử đấy.” Ngọc Cầm nhẹ nhàng nói.

Cái giọng nói quen thuộc đó không trả lời nữa.

“Công tử vì không để bị phát hiện, làm cho trên dưới vương phủ nói năng thận trọng, còn mua chuộc cả bá tánh bên cạnh vương phủ, cũng coi như là đối với Hạ Lan cô nương tình thâm ý trọng. Nhưng mà, công tử làm vậy không khổ sở sao? Ngài rõ ràng là người cao quý nhất trên đời này, tại sao lại muốn giả mạo thân phận của người khác?”

. . . . . .

“Như vậy nàng mới không trốn.” Cái giọng nói kia bình tĩnh trả lời.

Ha ha, ha ha. . . . . .

Hoá ra là như vậy . . . . . .

Vì ta mà tính kế đến vậy, ta thật sự là quá vinh hạnh.

Tiêu Mặc. . . . . .

Hạ Lan Phiêu đứng ngơ ngác ở ngoài cửa, tai đã không nghe được bất cứ chuyện gì, trước mắt cũng một mảnh mờ mịt. Trong đầu của nàng bắt đầu nhớ lại từng ly từng tý lúc nàng và “ Tiêu Nhiên “ gặp lại lần nữa, chỉ cảm thấy mình chính là đứa ngốc nhất thiên hạ.

Là Tiêu Nhiên thật sao?

Lần đầu tiên gặp hắn là lúc hắn dùng phải trắng che mắt, mà phản ứng đầu tiên của ta là mắt của hắn làm sao, thế nhưng lại quên mất chuyện quan trọng nhất —— xác nhận thân phận. . . Dáng người, vẻ ngoài của Tiêu Mặc và Tiêu Nhiên vốn là rất giống nhau, hơn nữa hắn dùng vải trắng che lại hơn nửa gương mặt, ta không nhận ra hắn cũng là về tình có thể tha thứ được.

Nhưng mà, cho dù dáng người tương tự còn giọng nói, hành động cử chỉ cũng sẽ có điểm bất đồng! Sao ta lại ngu như vậy, ngu đến mức Tiêu Mặc ở bên cạnh ta hơn một tháng mà ta cũng không biết?

Ta thật sự là đứa ngu ngốc nhất trên đời!

Ngọc Cầm biết thân phận của hắn, người làm trong vương phủ biết thân phận của hắn, nói không chừng tất cả mọi người ở trong An Thành này đều biết thân phận của hắn! Nhưng mà, bọn họ giống như đang cười nhạo, nhìn ta dụng tâm chăm sóc Tiêu Nhiên “ mù “ như vậy, còn cẩn thận khắp nơi, không để cho hắn khổ sở tự ti! Trong lòng Tiêu Mặc nhất định cười nhạo ta đi!

Hôn lễ. . . . . . Đời này cũng sẽ không có hôn lễ gì!

Tiêu Mặc, ta hận ngươi.

Ta vĩnh viễn hận ngươi.

Hạ Lan Phiêu đứng ở ngoài cửa ngây ngô rất lâu, rốt cuộc quay đầu bước đi. Nàng đi thật nhanh đến phòng, qua quýt thu dọn mấy bộ y phục, cằm lấy Tiểu Hôi đi ra khỏi vương phủ. Tiểu Hôi nôn nóng bất an vội vỗ cánh, mà mặt Hạ Lan Phiêu như không vẻ gì nói với thị về: “Ta có chuyện muốn xuất phủ, các ngươi tránh ra cho ta.”

“Cô nương, chuyện này. . . . . .”

“Chẳng lẽ Vương Gia ra lệnh cấm túc ta? Hay là các ngươi muốn ngăn cản ta?”

“Tiểu nhân không dám.”

“Vậy thì cút ngay.”

Hạ Lan Phiêu đẩy thị vệ có ý chặn mình lại, đi về phía bóng đêm mênh mông ngoài vương phủ. Bọn thị vệ nhìn nhau một cái, rốt cuộc quyết định một người đi báo cáo, số còn lại ra cửa bảo vệ Hạ Lan Phiêu. Dĩ nhiên Hạ Lan Phiêu biết phía sau mình có rất nhiều tai mắt làm người ta ghét đi theo, nhưng cái gì nàng cũng không quản, cái gì cũng không chú ý.

Nàng chỉ là muốn rời đi thôi.

“Hạ Lan cô nương, nơi này rất có thể bị băng lỡ, không thể đi!”

“Hạ Lan cô nương!”

“Càn rỡ! Các ngươi dám đụng vào ta ?”

Trước mặt Hạ Lan Phiêu có một con sông kết băng thật dày, mà nàng cũng phải đi qua con đường phía trước. Không phải nàng không biết dưới sông băng có giấu nhiều nguy hiểm, nhưng đây là con đường duy nhất để nàng ra khỏi thành, nàng không có lựa chọn nào khác. Tiểu Hôi trong ngực lo lắng ở trong lòng nàng giãy dụa, mà Hạ Lan Phiêu cắn răng một cái liền đi đến bên sông.

Lòng bàn chân bị băng cứng làm lạnh lẽo thấu xương, cơ hồ muốn đông cứng thân thể nàng. Ở trong gió tuyết, nàng từng bước một gian nan đi về phía trước, mà sau lưng nàng, thị vệ thận trọng đi theo nàng, bảo vệ nàng. Băng rất trơn, nàng không để ý sẽ bị trượt chân, ngã đến cả người tím bầm. Nhưng mà, nàng không cần bọn thị vệ đỡ, vẫn một mình gian nan đứng lên, tiếp tục đi về phía trước .

Ai cũng không nên tới giúp ta, bởi vì ta không thể tin ai, ai cũng không thể dựa vào.

Ta thật sự là một tên đại ngốc. . . . . .

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.

Hạ Lan Phiêu nghe được tiếng vang lạ, quay đầu lại, chỉ thấy một đội người áo đen cởi hắc mã, trong tay cầm cây đuốc, chỉnh tề đứng ở bên bờ sông. Bọn họ trật tự xuống ngựa, cũng chỉ có một nam tử mặc áo trắng đi về phía bờ sông. Hắn kiên định mà cố chấp tiến tới gần Hạ Lan Phiêu, vải trắng trên mặt đã sớm bỏ đi, gương mặt đó cũng chính là gương mặt Hạ Lan Phiêu quen thuộc nhất.

Tiêu Mặc. . . . . .

Ngươi còn mặt mũi tới đây sao?

Hạ Lan Phiêu nhìn bóng dáng hắn đi trong tuyết, đột nhiên trong lòng không nói rõ là tư vị gì. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, nhớ tới việc hắn lừa gạt mình, rốt cuộc cũng nghiêng đầu lại đi về phía trước. Tất cả thị vệ cũng không tiếp tục đi theo sau lưng Hạ Lan Phiêu nữa, giữa trời đất mênh mông chỉ có hai người bọn họ cố chấp đi tới.

Đón gió tuyết, Hạ Lan Phiêu chậm chạp đi, mà chẳng biết tại sao Tiêu Mặc cũng đi hết sức chậm, cho nên giữa nàng và hắn luôn có một khoảng cách. Hạ Lan Phiêu không dám quay đầu nhìn lại, chỉ là dùng hết sức liều mạng đi, đột nhiên cảm thấy trượt chân, cả người không tránh khỏi mà rơi xuống dưới.

“Cẩn thận!”

Một thị vệ thấy Hạ Lan Phiêu rơi xuống, vội vàng đưa tay bắt lấy, nhưng vẫn chậm một bước. Tay Hạ Lan Phiêu gian nan bắt lấy một tảng băng bên cạnh, cố gắng không để cho mình rơi xuống, mà nàng đã uống được vài miệng nước đá. Người thị vệ kia nhanh nhẹn nhào lộn trên mặt băng, vội vàng bắt được đầu ngón tay của nàng, nhưng áo bông trên người nàng gặp phải nước lại trở thành uy hiếp trí mạng nhất, kéo nàng rơi xuống đáy sông sâu thẳm.

“Cô nương, không được buông tay! Ta có thể kéo người lên!”

Ta cũng không muốn buông tay, nhưng mà ta thật sự không còn hơi sức nữa rồi. . . . . .

Mặc dù có người đang không ngừng kéo nàng lên, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy hơi sức trên tay càng ngày càng nhỏ, ngón tay càng ngày càng trợt, rốt cuộc không khống chế được mà rơi xuống dưới. Nước đá từ từ che mất miệng của nàng, mũi của nàng, giữa lông mày nàng, rốt cuộc cũng bao phủ đỉnh đầu của nàng. Chỉ cần nàng rơi xuống mạch ngầm mãnh liệt giữa sông, liền không còn cơ hội sống sót.

Nhưng mà, lại có người cùng nàng nhảy xuống sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.