Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 348: Chương 348: Chương 350




Tiêu Nhiên giơ ra một ngón tay trắng nõn thon dài, Hạ Lan Phiêu nhìn, không rõ dụng ý của Tiêu Nhiên, thì vị Than chủ kia đã cười nói: “Vị công tử này quả nhiên ra tay hào phóng. Nhưng mà, ta đã nói sẽ giảm giá cho vị cô nương này, không lấy 100 lượng hoàng kim, chỉ cần 90 lượng là đủ.”

Tiêu Nhiên mỉm cười.

“Chẳng lẽ. . . . . . Ý của công tử là 12 lượng hoàng kim?” Mồ hôi lạnh của vị Than chủ này chảy ròng ròng.

Tiêu Nhiên vẫn mỉm cười.

“Công tử, như vậy là không quá phúc hậu rồi! Đây chính là đồ cổ, là kim khí thượng hạn, không giống như những món đồ dỏm hàng giả! Công tử, lại thêm tiền đi, mười hai lượng hoàng kim ta nhất định không bán.”

“Mười tiền đồng.” Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười, nói lời kinh người.

. . . . . .

“Vị công tử này là muốn tìm ta để đùa giỡn sao!” Than chủ rốt cuộc nổi giận.

Hắn rất muốn lật bàn lên để bày tỏ phẫn nộ của mình, nhưng hắn lại không biết tại sao, khi nhìn vị công tử bạch y dùng khăn che không thấy rõ mặt mũi này lại cảm giác được một loại khí phách và kính trọng kì lạ, làm hắn không dám quá mức càn rỡ. Tiêu Nhiên không để ý đến Than chủ bất kính, không biến sắc vuốt Kim Linh trước mặt, áng chừng phân lượng của nó, nhàn nhạt nói: “Nếu đây là đồ giả, ta còn nguyện ý trả mười hai hoàng kim, dù sao đây cũng là do các ngươi đã tỉ mỉ bắt chước —— nhưng nếu là hàng thật, các ngươi phá mộ người, lấy đồ tuẫn táng (chôn cùng), làm ra chuyện thương tổn âm đức như vậy còn muốn được đền đáp? Nếu như ta muốn...ngươi có tin ta sẽ lập tức kêu quan phủ đến bắt ngươi hay không?”

“Ngươi. . . . . . Ngươi không cần đe dọa!”

“Ngươi nói đúng, ta thật sự muốn đe dọa, chỉ vì muốn dùng giá thấp lừa lấy Linh Đang của ngươi —— còn có một khả năng, thật ra ta chính là người trong quan phủ, lúc này cho ngươi một cơ hội. Ngươi có thể chọn bán Linh Đang với giá thấp cho ta, cũng có thể chọn cự tuyệt lời đề nghị của ta, sống một cuộc sống thường xuyên lo lắng sẽ có quan binh đến bắt ngươi —— quyền lựa chọn là của ngươi .”

“Ngươi...ngươi. . . . . .”

“Hạ Lan, đi thôi.” Tiêu Nhiên xoay người, lạnh nhạt nói: “Nên trở về phủ.”

Tiêu Nhiên nói xong, mặc kệ Hạ Lan Phiêu lưu luyến, lôi kéo tay của nàng đi ra phía trước. Hắn đi chậm chạp lại kiên định, mà Than chủ ở sau lưng hắn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Hỏng bét, rốt cuộc phải làm sao mới tốt? Kim Linh này căn bản không phải là vật bồi tang (chôn cùng) gì, chỉ là đồ ta tốn hai mươi đồng mua của một nông phụ, bản thân ta cũng không biết nó có giá trị bao nhiêu. Vốn muốn mượn chuyện này kiếm một số tiền lớn, lại không nghĩ rằng sẽ gặp được hai lão tổ tông sống này!

Hai người đến mua Kim Linh ăn mặc không tầm thường, cử chỉ cao quý, hẳn là người rất có thân phận. Nếu bọn họ thật sự là người trong quan phủ, tìm đại một cớ nhốt ta vào đại lao, cuối cùng việc buôn bán của ta vẫn là làm mà như không làm, một nhà già trẻ làm sao có thể nuôi sống. . . . . .

Thôi, ta đây”Vắt cổ chày ra nước” cũng để cho ngươi rút mất một nhúm lông. (ý nói dù là người keo kiệt bủn xỉn cũng phải chịu thiệt bán giá thấp)

“Chờ một chút! Vị công tử này, ngươi thắng! Mười tiền đồng liền bán cho ngươi!”

“A. . . . . .” Tiêu Nhiên mỉm cười xoay người sang chỗ khác.

. . . . . .

Có lẽ là ảo giác, nhưng Hạ Lan Phiêu rõ ràng nhìn thấy trên mặt Tiêu Nhiên lộ ra một chút cái gọi là “tà ác”.

Nhưng mà, nàng rất vui mừng.

Cực kỳ vui mừng

——— ———————— tuyến phân cách ——— —————— ———

“Tiêu Nhiên, chàng thật là tài tình, cư nhiên chỉ cần tốn ít tiền như vậy liền mua được Kim Linh này! Nếu như chàng buôn bán, nhất định sẽ là phú giáp giàu nhất thiên hạ!”

“Có lẽ vậy...! .”

“Không cần khiêm tốn, nhất định là vậy! Thật không nghĩ tới chàng lại có sở trường này! Chàng chính là thần tượng của ta!”

Về đến phủ, Hạ Lan Phiêu trải qua những tháng này bình thản, đối với Tiêu Nhiên vô cùng nhiệt tình. Nàng rất ân cần vì Tiêu Nhiên rót rượu, gắp thức ăn, ánh mắt nhìn hắn cũng lóe ánh sáng khác thường. Nàng không ăn cơm, nâng má thẳng tắp nhìn Tiêu Nhiên, trong mắt chứa tia lửa làm cho Tiêu Nhiên mắt mù có chút khó xử. Hắn buông chén đũa xuống, cười nói với Hạ Lan Phiêu: “Hạ Lan, rốt cuộc nàng muốn nói gì?”

“Ta chỉ cảm thấy chàng đoạt tiền của người khác quả thật rất độc ác, cùng chàng thành thân nhất định sẽ không cần lo trong nhà không có tiền. . . . . .”

“Ha ha. . . . . . Nàng vui là tốt rồi.” Tiêu Nhiên bình tĩnh nói.

Tiêu Nhiên trong phòng bình tĩnh uống rượu nước mơ, tự rót tự uống, động tác ưu nhã tự đắc. Hạ Lan Phiêu nhìn bộ dáng hắn cao quý ưu nhã, lại nhớ tới biểu hiện hôm nay trên chợ của hắn, đột nhiên cảm thấy mình rất có lỗi với Tiêu Nhiên.

Nàng ích kỷ, nàng thô tục, mua đồ thích cò kè mặc cả, còn xem quá trình ép giá là một niềm vui, nhưng Tiêu Nhiên cũng không phải là người như vậy. Hắn không phải không có tiền mua Kim Linh, chỉ vì nàng không cam lòng, liền hạ mình ép giá với Than chủ. Hắn tốn nhiều lời lẽ như vậy để giải quyết một chuyện rất đơn giản, chỉ vì để nàng cảm thấy thoải mái. . . . . .

Ta còn có thể nợ chàng một chút nữa không, Tiêu Nhiên?

“Tại sao chàng muốn đối xử tốt với ta như vậy?” Hạ Lan Phiêu rốt cuộc hỏi.

“Ta nói rồi ta thích nàng.”

“Nhưng chàng cũng không thích chợ, cũng không thích cùng người cò kè mặc cả, tại sao lại muốn miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không muốn?”

“Bởi vì nàng sẽ vui.”

“Tiêu Nhiên, không cần đối với ta tốt như vậy.” Hạ Lan Phiêu cúi thấp đầu, trong mắt nổi lên một tầng sương mù: “Ta nợ chàng nhiều quá, làm thế nào cũng không trả nổi.”

“Nàng chỉ cần an tâm làm thê tử của ta, những chuyện khác không cần để ý.”

“Được. Cám ơn chàng, Tiêu Nhiên.”

Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Nhiên, cắn chặt môi, tựa hồ đang hạ một quyết tâm quan trọng. Nàng đứng lên, đi tới bên cạnh Tiêu Nhiên, do dự hồi lâu, rốt cuộc khẽ hôn trên gương mặt hắn.

Nụ hôn của nàng êm ái mà ngắn ngủi, hôn xong liền nhanh chóng chạy đi, mà Tiêu Nhiên lại ngơ ngác ngồi ở trước bàn, hình như có chút giật mình. Không biết thời gian đã trải qua bao lâu, hắn sờ nhẹ gò má, cởi vải trắng che kín ánh mắt ra, lộ ra dung nhan phong hoa tuyệt đại. Hắn có chút mệt mỏi che trán của mình, bình tĩnh thở dài: “Hạ Lan. . . . . . Chỉ mong nàng sẽ không oán trách ta aii. . . . . . Aii. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.