Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 347: Chương 347: Chương 349




“Thật?” Tiêu Nhiên trong lòng căng thẳng. . .

“Ừ.”

“Nàng ở trong lòng ta giống như nữ thần, ta há có thể ghét bỏ nàng? Chỉ cần nàng không ghét bỏ người mù ta đây là tốt rồi.”

“Chúng ta đều không cần coi nhẹ mình.” Hạ Lan Phiêu trong lòng đau xót, lấy tay bưng kín miệng của Tiêu Nhiên: “Nếu chúng ta đều không chê đối phương, cứ như vậy qua một đời thôi.”

Để cho ta kích động, tùy hứng một lần thôi. . . . . .

Chỉ một lần này.

“Tiêu Nhiên, ta còn có thật nhiều chuyện phải hoàn thành, có thể sẽ rời đi vương phủ một chút. Chờ ta trở lại sau đó mới thành hôn với chàng được không?” (L: đổi xưng hô cái nhé)

“Nàng lại muốn trốn sao?”

“Không phải. . . . . . Chỉ là ta phải về Tề quốc một chuyến, ở nơi đó ta có rất nhiều vẫn chuyện vẫn chưa xử lí xong. Ở trước khi bằng hữu của ta không có xử lý xong phiền phức của nàng, ta muốn sống ở bên cạnh nàng. Nếu chàng có thể đợi ta... ta sẽ vô cùng cảm kích.”

“Ta đương nhiên sẽ chờ nàng.” Tiêu Nhiên dịu dàng nói: “Một năm, hai năm, thậm chí mười năm cũng có thể —— chỉ cần nàng có thể trở lại bên cạnh ta là tốt rồi.”

“Tiêu Nhiên. . . . . .” Hạ Lan Phiêu đỏ mắt.

“Nàng trước đừng cảm tạ ta, nàng có lập trường của nàng, ta cũng có điều kiện của ta ——sau khi thành thân với ta, ta mới có thể thả nàng rời đi.”

“Cái gì?”

“Nếu quyết định thành thân, sớm muộn gì nàng cũng là thê tử của ta, không bằng sau khi thành thân ở vương phủ mới đi làm chuyện nàng muốn làm, cũng làm cho ta có thể an tâm. Hạ Lan, được không?”

“Như vậy có thể quá gấp hay không? Mặc dù chàng bị Tiêu Mặc trục xuất biên quan, nhưng bị hắn biết tin tức chúng thành thân thì vẫn sẽ không quá tốt.”

“Nàng yên tâm, hắn sẽ không để ý loại chuyện như vậy.” Tiêu Nhiên lạnh nhạt nói.

Vậy sao. . . . . .

Đúng là ta quá tự cho là. . . . . .

Hạ Lan Phiêu nhìn gương mặt của Tiêu Nhiên, nhẹ nhàng thở dài, cũng xin lỗi cười nói: “Thật xin lỗi, là ta quá mức coi trọng thân phận của mình, lại quên mất hắn căn bản sẽ không lãng phí tinh lực ở trên người nhân vật nhỏ bé như ta.”

“Mười ngày sau chúng ta thành thân, được không?”

“Ta... ta. . . . . .”

“Không có chuẩn bị tốt mà nói, sau khi thành thân có thể từ từ thích ứng.” Tiêu Nhiên khẽ hôn cái trán của Hạ Lan Phiêu: “Hạ Lan, ta muốn nàng trở thành thê tử của ta. Rất muốn.”

“Được rồi, chỉ cần chàng vui là tốt rồi.” Hạ Lan Phiêu rốt cuộc nói.

Tin tức nàng và Tiêu Nhiên sắp thành thân nhanh chóng truyền khắp cả vương phủ, tất cả mọi người bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho buổi hôn lễ vô cùng cấp bách này. Mặc dù người trong vương phủ bề ngoài đều là hoà hợp êm thấm, nhưng người nhìn chằm chằm bụng của Hạ Lan Phiêu lại càng ngày càng nhiều. Bọn họ nhất định là hoài nghi bụng của nàng lớn bức hôn Vương Gia mới có thể cử hành hôn lễ vội vã như vậy, mà có chút lão mụ tử đã bắt đầu may quần áo mới cho đứa bé.

Đối với tất cả chuyện xảy ra trong vương phủ Hạ Lan Phiêu chỉ có thể làm bộ như không biết, Tiêu Nhiên lại càng tốt với nàng hơn. Hắn giao chìa khóa phòng kho trong vương phủ cho Hạ Lan Phiêu, mỗi ngày đều phái người đưa lên giá y, đồ trang sức kiểu mới nhất để cho nàng chọn lựa, mà hắn biết nàng thích náo nhiệt, mỗi ngày đều không chú ý thân thể, cùng với nàng đi dạo chợ.

Chợ phiên ở gần vương phủ cấp bậc tương đối cao, nhưng bọn hắn đều biết Tiêu Nhiên, bán hàng hóa cũng không chịu thu tiền, làm cho người ta thiếu rất nhiều niềm vui thú mua đồ. Hạ Lan Phiêu từng ở trong lúc vô ý lầm bầm qua chuyện này, lại không nghĩ rằng Tiêu Nhiên nhớ chuyện này ở trong lòng, mang nàng đi chợ xa hơn, lại tốt xấu lẫn lộn.

Chợ phiên ở ngoại ô An Thành không chỉ là bán loại vật phẩm như đồ trang sức, dưa và trái cây, mà còn bán xương cốt của chim ưng, ngọc thô chưa mài dũa hình kỳ kỳ quái quái, giá trị không đồng nhất, mà ở trong tiếng rao hang kia, tiếng cãi vả cũng là đinh tai nhức óc. Ở chỗ này, Tiêu Nhiên áo trắng như tuyết có vẻ cực kỳ nổi bật. Cho dù chỉ mặc bộ quần áo mộc mạc nhất, nhưng hắn đúng là cao khiết nhìn một lần xác định ra không thuộc về cái chợ lung tung này, phiêu dật như tiên.

Hạ Lan Phiêu rất ưa thích những đồ kỳ kỳ quái quái nơi này bán, lại chỉ lo lắng Tiêu Nhiên vì nhân nhượng nàng mà chịu uất ức. Nàng mỗi khi đi một bước đường liền lo lắng nhìn trường bào của hắn, chỉ sợ trên áo bào trắng noãn của hắn dính vào bụi đất, nhưng Tiêu Nhiên lại bước lớn tới trước, chính là mặc kệ không để ý.

“Tiêu Nhiên, ta có chút mệt mỏi, chúng ta vẫn là trở về phủ đi.”

“Nhưng không phải nàng muốn mua cái chuông vàng cho Tiểu Hôi chơi sao?”

“Nơi này quá loạn, không thích hợp với chàng.”

“Không sao.”

Mặc dù Tiêu Nhiên không ngại, nhưng Hạ Lan Phiêu nhìn Vương Gia cao nhã như vậy bị nàng dẫn tới chợ trả giá, thấy thế nào cũng cảm thấy không xứng đôi. Nàng khuyên không được Tiêu Nhiên, chỉ đành phải lôi kéo tay của hắn không được tự nhiên đi dạo, nhưng lại ở trước một gian hàng phát hiện một chuông vàng cổ xưa rất là đáng yêu. Nàng nắm chuông vàng trong tay, tưởng tượng bộ dáng Tiểu Hôi mang theo nó, càng nghĩ càng thích, không nhịn được hỏi chủ sạp: “Chuông này muốn bao nhiêu tiền?”

“100 lượng vàng.” Chủ sạp này bắt đầu công phu sư tử ngoạm.

“Nói bậy! Cho như nó là cổ đổng, cũng chỉ trị giá mười lượng hoàng kim thôi, làm sao sẽ đắt tiền như vậy? Ngươi liền mười lượng hoàng kim bán cho ta đi.”

“Cái này không thể được.” Chủ sạp lắc đầu, kiên quyết nói: “Đây là bảo bối hiếm thấy được trộm ra từ trong lăng mộ của Hoàng Hậu trước, giá trị tuyệt đối là cái giá này. Ngươi không nguyện ý mua thì thôi, đương nhiên sẽ có người khác muốn mua.”

“Cái này là vật bồi táng?” Hạ Lan Phiêu vẻ mặt biến đổi.

Hỏng bét! Thổi quá lợi hại, lại không nghĩ rằng cô nương gia đều là sợ vật bồi táng! Thật là xui xẻo!

Chủ sạp này quan sát vẻ mặt của Hạ Lan Phiêu, biết nàng có điều kiêng kỵ, trong lòng âm thầm kêu khổ, chỉ đành phải nhắm mắt, cố tỏ vẻ hào phóng nói: “Đúng vậy! Nhưng cô nương yên tâm, chúng ta trộm cũng có đạo, không có hủy huyệt người, chuông vàng này cũng được sửa sang đặc biệt. Nể tình ngươi thành tâm muốn mua, ta chỉ muốn 90 lượng hoàng kim, đây chính là ưu đãi khó gặp nha.”

“Vẫn còn quá đắt.”

Hạ Lan Phiêu thật tâm thích chuông này, nhưng một mặt kiêng kỵ nó là vật bồi táng, mặt khác cảm thấy giá tiền quá đắt, chỉ đành phải xoay người sang chỗ khác chuẩn bị trở về phủ. Không ngờ, Tiêu Nhiên yêu thương sờ sờ đầu của nàng, dịu dàng nói: “Nhưng thích chuông này?”

“……..”

“Vậy ta mua tặng cho nàng là được.”

“Ta không muốn! Nó quá đắt, có tiền cũng không thể đốt như vậy nha!”

“Chưa quá cửa đã bắt đầu tính toán tỉ mỉ rồi sao?” Tiêu Nhiên cười như không cười nói: “Nàng yên tâm là được. Chả sạp, ta mua cái này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.