Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 325: Chương 325: Chương 327




Tiêu Mặc nói xong, tự nhiên cười, mà Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người run lên, ngay cả hô hấp cũng dồn dập. . . . . .

Nàng không thể tin nhìn tròng mắt sâu không lường được của Tiêu Mặc, trong lòng kịch liệt đấu tranh, mà Tiêu Mặc lại đang không tiếng động hấp dẫn nàng: “Thủy Lưu Ly là món đồ thú vị nhất trong Tam Bảo, nó không chỉ là một trong Tam Bảo, còn là một chìa khóa mở ra bảo tàng quan trọng. Người có Thủy Lưu Ly liền có thể có được thiên hạ, là vì có được bảo khố đó. Ta vốn tưởng rằng đây chỉ là lời nói vô căn cứ, lại không nghĩ rằng trong Thủy Lưu Ly thật sự có bản đồ tiến vào mật thất.”

“Bản đồ?” Hạ Lan Phiêu kinh ngạc hỏi.

“Ừ. Nếu như ở ban đêm, dưới ánh trăng lấy máu nhỏ vào, có thể thấy từng một điểm nhỏ bên trong Thủy Lưu Ly. Những chấm tròn này phân bố không theo quy luật, hẳn là chữ viết nào đó, đáng tiếc ta cũng không nhận ra. Phu nhân học rộng tài cao, nói cũng không chừng có lẽ phu nhân sẽ biết.”

“Ta. . . . . . Có thể thử nhìn xem. Nhưng ta cũng không thể xác định ta có thể hay không thể biết chữ viết trong đó.”

“Vậy đa tạ.”

Tiêu Mặc nói xong, từ trong lòng móc ra một khối Ngọc Thạch màu xanh biếc, mà ánh mắt của Hạ Lan Phiêu cũng lập tức bị vầng sáng nhàn nhạt mà khối Ngọc Thạch này phát ra ở dưới ánh nến hấp dẫn.

Chỉ một khối Ngọc Thạch hiếm thấy, lại có nhiều người muốn có được như vậy, cũng có vô số người vì thế trả giá bằng máu. Giống như Khuyển Nhung nhất tộc, giống như ta. . . . . .

Khối Ngọc Thạch kia đặt ở trong tay cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, còn lạnh đến tim một người. Xuyên thấu qua ánh đèn, lật tới lật lui nhìn Thủy Lưu Ly này, nhưng vẫn là không có phát hiện bất kỳ điểm khác lạ nào. . . . . . . Tiêu Mặc cười nhạt, dùng chủy thủ (dao găm) cắt một đường ở lòng bàn tay, mặc cho máu tươi theo đầu ngón tay chảy về phía Thủy Lưu Ly, máu tươi đỏ thắm, nhìn thấy mà ghê.

“Ngươi. . . . . .”

“Không có việc gì. Ở dưới ánh trăng nhìn Thủy Lưu Ly.”

Ai, người này vẫn không coi thân thể của mình là quan trọng giống như trước đây. . . . . .

Hạ Lan Phiêu nhìn bàn tay bị thương của Tiêu Mặc, im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn thuận theo đặt Thủy Lưu Ly ở dưới ánh trăng quan sát. Đúng lúc này, kỳ tích xảy ra.

Hình như Thủy Lưu Ly đã hút qua máu tươi mang theo sinh mạng, nàng có thể nhìn thấy máu tươi ở trong Thủy Lưu Ly chầm chậm lưu động, cuối cùng ở dưới ánh trăng phát ra rất nhiều chấm tròn màu máu không theo quy luật, so với ngôi sao trên trời còn chói mắt hơn, sáng khiến cả phòng đều có ánh sáng đỏ, sáng đau nhói ánh mắt của nàng.

Đúng như Tiêu Mặc từng nói, những chấm tròn này xuất hiện rất là kỳ quái, ngay ngắn nhưng lại không có quy luật, không biết là có ý gì. Trong trí nhớ của nàng, không có chữ viết của nước nào là dùng chấm tròn làm ký hiệu, trừ. . . . . . Chữ nổi và điện báo?

Chẳng lẽ những điểm nhỏ chó má này là chữ nổi hoặc là điện báo hay sao? Nhưng ta cũng không biết! Kiếp trước lúc ta học đại học đi học Anh văn, cũng không học qua chữ nổi! Thật là tính toán sai lầm!

Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, buồn bực nhăn mày lại, trả Thủy Lưu Ly lại trong tay Tiêu Mặc. Tiêu Mặc thấy nàng có chút ủ rũ, biết nàng cũng không nhận ra chữ viết phía trên này, cũng không có thất vọng, chỉ nói là: “Đây là đồ thê tử của ta để lại cho ta.”

Là đồ thê tử ngươi bị ngươi bức trước khi nhảy núi để lại cho ngươi. . . . . .

“Nàng không quan tâm quyền thế, nhưng không biết tại sao đối với Tam Bảo rất là cố chấp, cho nên những năm qua ta vẫn luôn tìm kiếm vị trí của Tam Bảo, cũng coi là. . . . . . Thật không nghĩ đến tất cả đều chỉ là một giấc mộng mà thôi.”

Có lẽ là ảo giác, Hạ Lan Phiêu cảm thấy giọng nói của Tiêu Mặc chứa mệt mỏi khó nói ra được. Nàng lẳng lặng nhìn nam tử từng mang cho nàng yêu say đắm lớn lao lại cũng từng tổn thương nàng thật sâu này, trong lòng tràn đầy một loại cảm giác nói không ra lời.

Nàng cúi đầu, theo bản năng lấy tay vẽ vòng tròn ở trên bàn, cảm thấy có chút quen thuộc (L: là nối các chấm tròn rồi thấy giống chữ quen thuộc đó). Nàng vẽ vẽ, giống như bị sét đánh trúng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc, giọng nói đều run nhè nhẹ: “Đưa Thủy Lưu Ly cho ta.”

“Được.”

Mặc dù kinh ngạc, nhưng Tiêu Mặc vẫn là giao Thủy Lưu Ly cho Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu giơ về phía ánh trăng, lấy ra một tờ giấy tỉ mỉ chép lại từng chấm tròn trên Thủy Lưu Ly, còn Tiêu Mặc lại ở một bên lẳng lặng nhìn nàng. Hắn cũng từng chép lại vị trí phân bố của những chấm tròn này, thậm chí chia nó làm mấy bộ phận đưa cho các lão giả già nhất trong quốc gia nhìn, nhưng cũng không có bất kỳ đáp án. Mà nàng. . . . . . Rốt cuộc đang làm gì?

Tiêu Mặc kinh ngạc nhìn Hạ Lan Phiêu đặt những thứ kia gần nhau, ở trên những chấm tròn nối thành những đường thẳng tắp lớn nhỏ không đều, sau đó làm liền một mạch, nối bọn nó thành từng đường thẳng tắp lớn nhỏ không đều. Những đường thẳng tắp này hợp thành hình vẽ kỳ quái, xem ra có chút giống chữ viết. . . . . .

Kỳ dị, chưa bao giờ nhìn thấy chữ viết như vậy.

“Đây là cái gì?” Tiêu Mặc hỏi.

. . . . . .

“Đây là một loại chữ viết ở quê hương của ta.” Hạ Lan Phiêu hít sâu một hơi, sâu kín nói: “Nếu như công tử muốn đi tìm kiến bảo bối mà nói, đi đến Lâm Lang sơn của quốc gia công tử là được.”

“Lâm Lang sơn?”

“Phải chữ viết trên Thủy Lưu Ly biểu hiển rất đơn giản, chính là ba chữ Lâm Lang sơn. Nghe nói Lâm Lang sơn là địa phương chỉ có Vương tộc Chu quốc mới có thể đi, ngược lại thật sự là tương xứng với công tử, thậm chí giống như là được an bài tốt từ trước. . . . . . Công tử trả Ngọc Minh Trai lại cho ta, cái này coi như ta đưa đáp lễ cho công tử thôi. Ta mong ước công tử như ý, chờ sớm ngày tìm được bảo tàng.”

Ta một mực trốn tránh số mạng, trốn tránh trách nhiệm, không ngờ người cởi ra bí mật này vẫn là ta. . . . . . Ha ha. . . . . .

Thật ra thì, tất cả tất cả đều chỉ là một thứ đơn giản đến gần như ngây thơ mà thôi.

Chấm tròn trong Thủy Lưu Ly nhìn như không có quy luật, nhưng chỉ cần đặt gần nhau, nối thành các đường thẳng mà nói, liền hợp thành các nét trong chữ hán của Trung Quốc. Khi các nét này được phác họa ra thì chỉ cần không phải mù chữ đều có thể nhận được chữ viết trong đó —— thật là trò chơi rất đơn giản, đúng không?

Nhưng trò chơi này để có thể tiến hành thuận lợi cần phải thỏa mãn ba điều kiện.

Thứ nhất, chính là phải phát hiện bí mật trong Thủy Lưu Ly, cái này do Tiêu Mặc hoàn thành; thứ hai, là phải hiểu được trò chơi dùng chấm tròn tới viết chữ tại đã từng rất lưu hành trong đám trẻ ở Trung Quốc; thứ ba, phải biết chữ Trung Quốc.

Hai điều kiện sau trừ Liên Cơ đã chết đi ra, có thể hiểu chỉ có Hạ Lan Phiêu thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.