Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 329: Chương 329: Chương 320: Trung thành




Editor: Nguyễn Yên Thương

Đóa Đóa nhắm mắt lại không ăn không uống, hoàn toàn mất đi ý chí sống tiếp, mẹ Tiểu Trí nhìn thấy vừa đau lòng vừa gấp gáp.

Heo trung thành.

Hơn nữa còn là heo hiểu tính người.

Bà hy vọng Đóa Đóa an tâm đi theo bà dường nào, ở bên người bà, thấy cô như vậy. . . . . . Đây cũng là một loại hy vọng xa vời! Cô độc đứng dậy rời đi, đi tới trước bàn cơm, nhìn Thiên Tầm một chút, nhìn Đoan Mộc một chút.

“Dì, sao vậy ạ?” Đoan Mộc quan tâm hỏi.

“Đoan Mộc, Đóa Đóa không ăn không uống, giống như muốn tuyệt thực!” Mẹ Tiểu Trí đau lòng nói.

“Hả?” Đoan Mộc tò mò nhìn về phía ban công, heo kỳ quái, lại còn biết tuyệt thực.

“Chú đẹp trai, hôm nay tụi cháu nhìn thấy chủ nhân trước kia của Đóa Đóa rồi, Đóa Đóa muốn đi với ông ấy, nhưng mà, người đàn ông đó không cần Đóa Đóa nữa, cho nên Đóa Đóa đau lòng, từ sau khi trở lại tới giờ, Đóa Đóa vẫn nằm ở chỗ này không hề nhúc nhích, cũng không mở mắt, rất đau lòng!” Thiên Tầm giải thích.

Đoan Mộc nghe được càng thấy kỳ quái, bỏ chén đũa xuống, đi tới trước mặt Đóa Đóa, ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát Đóa Đóa. Nó cùng không chút giống bình thường, rất khác thường.

“Đóa Đóa, thật ra thì, chủ nhân trước kia của cô không nhớ cô là thiệt thòi của anh ta. Bây giờ cô có Tiểu Trí mẹ yêu cô, thương cô, cái này chẳng lẽ còn là chưa đủ? Cô có biết dì ấy rất đau lòng cho cô hay không!” Đoan Mộc kiên nhẫn nói.

Anh là vì mẹ Tiểu Trí mới có thể nói như vậy, để cho anh nói chuyện với một con heo, quả thực là kiếp này anh đã làm nhất chuyện cẩu huyết nhất (máu chó), nhưng mà vì mẹ Tiểu Trí, anh vẫn nên kiên nhẫn khai thông cho Đóa Đóa.

“Đóa Đóa, nếu như cô nghe hiểu được lời tôi nói, liền đứng lên ăn thức ăn mẹ Tiểu Trí vào trong bụng. Dì ấy về sau sẽ là của chủ nhân mới của cô, chẳng lẽ cô nhẫn tâm đẻ người yêu thương cô vì cô mà đau lòng khổ sở sao?

Chủ nhân trước kia của cô không quý trọng cô. . . . . . Anh ta cũng không xứng có được cô... sao cô không ngoan ngoãn đi theo mẹ Tiểu Trí, tôi tin tưởng mẹ Tiểu Trí sẽ chăm sóc rất tốt cho cô.” Lời nói Đoan Mộc giống như là một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm vào trong lòng Đóa Đóa, không phải là anh trai không xứng có được cô, là cô không xứng có một anh trai tốt như vậy! Từ nhỏ đến lớn chỉ có anh trai là thương cô nhất, chỉ có anh trai chiều cô nhất, chỉ có anh trai là thật lòng chân ý yêu cô.

Đoan Mộc nói rất đúng, hiện tại cô lại có thêm một người yêu thương nàng, chính là mẹ Tiểu Trí, cô ở trong nhà này biết được cái gì là dược mẹ yêu thương, cái gì là tình thương của mẹ, từ nhỏ đến lớn cô đều không biết cảm giác được mẹ yêu thương là thế nào, cho đến gặp phải mẹ Tiểu Trí, cô hiểu được cảm giác đó.

Mẹ Tiểu Trí vẫn chưa từng ghét bỏ cô, cũng không đối đãi cô như động vật, chăm sóc cô tựa như chăm sóc Tiểu Trí, thương yêu cô cũng giống như thương yêu Tiểu Trí, ở trong mắt mẹ Tiểu Trí cô chính là đứa bé của bà, cô cảm thấy như vậy.

Cô cũng hiểu cô không ăn không uống sẽ làm mẹ Tiểu Trí đau lòng, nhưng. . . . . . Cô thật cái gì cũng không muốn ăn, là. . . . . . Ăn không vô!

Bỗng nhiên cô có cảm giác sống không có gì hay!

Chết. . . . . . Đối với cô mà nói có lẽ là giải thoát tốt nhất.

Cô thật xin lỗi mẹ Tiểu Trí, thật xin lỗi tình yêu thương của bà!

Có lẽ. . . . . . ở trong lòng có mấy lời muốn nói, bởi vì cô đã mất đi quyền nói chuyện! Có lẽ. . . . . . Có chút muốn học cách che dấu vết thương, bởi vì cô đã bị thương là thương tích khắp người! Có lẽ. . . . . . Có chút đau nên muốn được chịu đựng, bởi vì cô đã đau đến muốn hít thở không thông mà chết!

Trong lòng yên lặng khó chịu, vẫn là làm người tốt nhất, có thể nói chuyện, có thể ca hát, có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng mà làm heo thì không thể rồi. . . . . .

Nếu. . . . . . Không thể nói, vậy hãy để cho nó vĩnh viễn chôn ở đáy lòng, nếu như biết rõ sẽ tổn thương người hiện tại thương yêu cô, như vậy. . . . . . Cô nguyện ý vì người tôn kính này lựa chọn trầm mặc.

Trong lòng cô mẹ Tiểu Trí chính là mẹ cô, cô tôn kính mẹ.

Người bất trung là kẻ đáng thương, lúc làm người cô đã bất trung, cô thật xin lỗi rất nhiều người trước kia!

Hiện tại. . . . . . Cô là heo, cô không phải cố ý bất trung, cô là sợ tịch mịch, sợ mình vĩnh viễn sống ở trong thế giới heo, lại có một người bước vào tư tưởng.

Cô thừa nhận, lúc này cô rất giòn yếu, muốn rất nhiều rất nhiều yêu mến có thể đối mặt tất cả.

Trước kia lúc làm người, vì Lãnh Dạ, vì Lang Vương, cô trả giá rất cao, thí dụ như buông tha lý tưởng của mình, buông tha cơ hội. Vì Lãnh Dạ, cô giở thủ đoạn, làm hãm hại, đổi lấy lại là bị nguyền rủa, nguyền rủa vĩnh viễn làm heo!

Tất cả đều là báo ứng.

Là cô gieo gió gặt bão.

Là do cô đáng đời.

Vậy mà, hiện tại người yêu thương cô, còn có thể coi cô như một con người, một người quan trọng đối đãi, những cảm tình này cô cảm thấy, mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, ở trong lòng mẹ Tiểu Trí và Tiểu Trí cô biết bọn họ coi cô như người thân để yêu thương.

Có lẽ cô không nên ích kỷ như vậy, có lẽ cô nên suy tính cảm thụ hiện tại của người yêu thương cô.

Trước kia khiến anh trai đau lòng, quan tâm. Về sau cô không thể để cho Tiểu Trí và mẹ Tiểu Trí đau lòng.

Cô sẽ luôn luôn khắc sâu anh trai vào trong trí nhớ, cho dù quên mất giọng nói của anh, quên mất nụ cười của anh, quên mất mặt của anh, nhưng mà cảm giác mỗi khi nhớ tới anh trai, đều là vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Không có nước mắt khô khan, cũng không có tiếc nuối, người rời đi căn bản không biết gì về một cuộc cáo biệt. Mang theo nụ cười cách xa, là một loại ly biệt hạnh phúc nhất.

Tất cả đau lòng cũng yên lặng ở lại trong lòng. . . . . .

Cật lực mở hai mắt ra, thấy ánh mắt mong đợi của Đoan Mộc, cô rất áy náy.

Đoan Mộc ngẩn ra!

Đóa Đóa là vẫn heo kỳ quái, nó là động vật, lại có thể biết ánh mắt hổ thẹn của cn người. Heo hiểu tính người.

Khó trách mẹ Tiểu Trí lại yêu thương như vậy, chắc hẳn trong lòng bà Đóa Đóa nhất định rất quan trọng, giống như là con của mình vậy.

“Nếu áy náy, hãy ăn hết thức ăn mà mẹ Tiểu Trí đã làm.” Đoan Mộc nói thật nhỏ.

Đóa Đóa đứng dậy, quay đầu lại nhìn mẹ Tiểu Trí một chút. Chỉ thấy mẹ Tiểu Trí phờ phạc rã rượi ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trong tay bưng chén, nhưng không có ý tứ muốn ăn, ánh mắt ngơ ngác nhìn cơm trong chén, hình như giống như cô, cũng là khó có thể nuốt xuống!

Xin lỗi rồi đi đến, đi tới bên cạnh mẹ Tiểu Trí, Đóa Đóa cọ xát mặt ở trên đùi mẹ Tiểu Trí, hình như là đang an ủi mẹ Tiểu Trí, hình như là đang thừa nhận sai lầm, xin bà tha thứ .

Nước mắt mẹ Tiểu Trí lạch cạch rơi xuống một giọt, che miệng lại yên lặng khóc thút thít.

“Đóa Đóa ngoan, đi ăn cơm đi, dì không sao. . . . . .”

Đóa Đóa biết hiện tại điều duy nhất khiến mẹ Tiểu Trí vui mừng chính là cô ngoan ngoãn đi ăn cơm, vì vậy, xoay người, đi tới trước mặt chén nhỏ, ăn từng miếng từng miếng, cho đến khi cô ăn sạch sẽ hết thức ăn trong chén, mới thấy mẹ Tiểu Trí lộ ra nụ cười thỏa mãn, cô mới an tâm.

Sau khi ăn xong, Đoan Mộc quay về công ty, mẹ Tiểu Trí và Thiên Tầm đi lên lầu chơi.

Đóa Đóa quyết định vĩnh viễn ở lại bên cạnh mẹ Tiểu Trí, cô còn muốn đi gặp anh trai một lần cuối, về sau sẽ không bao giờ gặp nhau!

Cẩn thận đẩy cửa ra, đi ra ngoài.

Khi cô đi tới nhà trọ của anh trai, cô rất giật mình, anh trai rất đau lòng ngồi ở chỗ đó, trong tay bưng ly rượu, từng miếng từng miếng mãnh liệt uống rượu.

Anh trai làm sao vậy?

Rất đau lòng? lqd

Là bởi vì không tìm được cô sao?

Nhìn dáng vẻ đau lòng của anh trai, cô không tự chủ được đến gần Long Chu.

Long Chu không nghĩ ra, tại sao điện thoại di động của Thiên Tầm vẫn không gọi được? Tại sao trên tờ giấy kia lại có chữ ‘ tháng ’?

Tại sao Bạch Tuyết nói sẽ không tìm được em gái anh?

Tại sao cô lại muốn thừa nhận là cô làm tổn thương em gái?

Liên tiếp bị quay cuồng!

Làm cho lòng anh càng lúc càng dễ vỡ!

Đóa Đóa đau lòng cho anh trai, quên mất lúc này mình là heo, ở trong mắt cô anh trai không hề thay đổi, vẫn là anh trai thương yêu cô, cho nên nhìn thấy anh trai đau lòng, cô đi tới trước mặt anh.

Long Chu chợt phát hiện một con heo đứng ở trước mặt anh, bởi vì uống rất nhiều rượu, đầu đã hơi say say. Dùng sức nện đầu một cái, có phải uống say hay không? Thế nào trước mắt sẽ có một con heo?

Nơi này không phải nông thôn, chăn heo?

Trừ phi là người phụ nữ ban ngày hôm nay, đẩy một con heo đi uống trà.

Chợt, anh liền đứng lên , dùng sức vẫy vẫy đầu, để cho mình tỉnh táo một chút.

Giơ chân lên đá về phía heo, nhìn thử một chút có phải là thật hay không?

Có phải là bởi vì uống say mà sinh ra ảo giác hay không?

Anh thử một lần, kết quả chân của anh thật đụng tới con heo này.

“Heo? Thật là heo ——” Long Chu lẩm bẩm một câu.

Nước mắt Đóa Đóa rơi ra ngoài, đúng vậy nha, bây giờ cô đã không phải là em gái của anh trai, là một con heo có bốn chân.

Ai ngờ!

“Cút ——” Long Chu chợt gầm lên giận dữ, không biết sao khi anh nhìn thấy heo liền muốn căm tức.

Đóa Đóa bị anh trai đá một cước té xuống đất, cô nằm trên mặt đất, đau lòng nhìn anh trai.

Anh trai ghét cô!

“Heo, cút ——” ong Chuuống say mắng to.

Đóa Đóa không hề rời đi, cô suy nghĩ muốn bồi anh traimột lát, bởi vì cô đã quyết định quyết tâm đi theo mẹ Tiểu Trí, sợ rằng về sau muốn gặp anh trai sẽ rất khó khăn.

Nghĩ đến về sau có thể không thấy anh trai được, cô càng không muốn rời đi.

“Heo thúi, mày còn chưa cút, tao làm thịt mày ——” Long Chu nói xong, cầm dao gọt trái cây một bên lên, uy hiếp nói.

Cả người Đóa Đóa run rẩy, anh trai muốn giết cô!

Không tiếng động khóc thút thít. . . . . .

Đứng dậy, bước nhanh chạy ra ngoài. Cô không sợ chết, nhưng cô không thể để anh trai có cơ hội giết cô, vẫn nên là đi thôi!

Ở trong mắt anh trai, lúc này cô chỉ là một con heo đáng ghét.

Long Chu thấy heo chạy rồi, anh cũng tựa đầu vào trên sô pha ngủ say sưa. . . . . .

***

Một mảnh trắng xóa.

Khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa.

Long Chu đi trong sương mù trắng, anh nghe thấy có người đang gọi anh, hơn nữa cái giọng nói kia là giọng nói anh mong nhớ nhất.

“Anh trai, anh trai, anh trai. . . . . .” Giọng nói ngọt ngào truyền đến từng tiếng, Long Chu tìm nơi giọng nói truyền tới.

Cũng không có bóng dáng em gái, Long nhi ở nơi nào?

“Long nhi, Long nhi? Anh trai tới rồi đây, em đang ở đâu?” Long Chu nhìn chung quanh, khắp nơi đều là sương trắng, căn bản là không thấy rõ.

“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Em rất nhớ anh. . . . . . Anh. . . . . . Em là Long nhi. . . . . . Nanh không nhìn thấy em sao?” Long Chu chỉ nghe được giọng nói, không nhìn thấy người.

Em gái ở nơi nào?

Tại sao giọng nói lại rõ ràng như vậy, nhưng lại không nhìn thấy người!

“Anh trai, em ở dưới chân anh, anh nhìn em, anh nhìn em, ở ở tại nơi này. . . . . .”

Long Chu tìm âm thanh cúi đầu, kinh hoảng lùi về sau mấy bước. Đáng chết ——

Lại là heo, anh tìm là Long nhi, con heo thúi đáng chết này quấy rối cái gì chứ.

Tức giận một cước đá heo đi, heo kêu thảm thiết, không thấy heo, nằm dưới đất là Long nhi, Long nhi khổ sở ôm bụng.

“Anh! Em là. . . . . . em gái. . . . . . Long nhi!” Tiểu Long Nữ ôm bụng, cật lực nói.

Long Chu dùng sức dụi mắt, có phải nhìn lầm rồi hay không, anh một cước đá con heo đi, con heo đó lại biến thành Long nhi.

Điều này sao có thể?

Heo làm sao lại là em gái?

Nhất định là nghĩ em gái muốn điên rồi, nhìn thấy heo thành Long nhi rồi.

“Anh trai! Thật là đau. . . . . .”

“Em em. . . . . .” Thuyền rồng nhìn em gái nằm dưới đất, nghe giọng nói của em gái, đây chính là Long nhi, nhưng tại sao mới vừa rồi lại là heo?

Không thể tưởng tượng nổi.

“Anh, em thật sự là Long nhi!” Tiểu Long Nữ khóc nói, lỗ mũi Long Chu đau xót, chạy tới, ôm cổ em gái, ai ngờ, kéo lại là một con heo.

Đột nhiên phát hiện ôm trong ngực là đầu heo, anh kinh hãi ngã ra mặt đất.

Nó không phải em gái, nó là Trư Yêu.

“Anh?” Heo kêu một tiếng anh về phía Long Chu.

“A ——” Long Chu kêu to một tiếng, tỉnh.

Thì ra là đây là một giấc mơ, anh nằm mơ cũng nằm mơ thấy con kia heo, hơn nữa đó là một con heo biết nói, còn là heo biến thành em gái.

Bỗng nhiên có cảm giác có cái gì không đúng, chẳng lẽ là bởi vì gần đây áp lực quá lớn, thần kinh suy nhược, làm sao sẽ có giắc mở kỳ quái như vậy, làm sao em gái có thể là heo! Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào có.

Đi toilet rửa mặt, để cho mình tỉnh táo hơn chút, anh còn là không tin lời Bạch Tuyết nói, nhất định em gái không phải là do cô làm hại, Bạch Tuyết thiện lương như vậy cô ấy làm sao sẽ hại người!

Cô nhất định là muốn giữ lại Lãnh Dạ, nếu không thật sự là không nghĩ ra tại sao Bạch Tuyết lại thừa nhận là cô hại em gái!

Căn cứ vào suy luận, Cung Hàn là nghi ngờ lớn nhất, hơn nữa còn có nhân chứng chứng minh ngày đó Cung Hàn và em gái ngồi chung một chiếc leeqquuydoon xe rời đi, chỉ là, anh vẫn không tìm được Cung Hàn ——

Bất quá anh vẫn sẽ không từ bỏ, nếu không tìm được Cung Hàn, vậy trước tiên xuống tay từ Lãnh Dạ. Lái xe rời khỏi nhà trọ, trên đường anh nhận được điện thoại thư ký gọi tới, nói đã tra được ba của cô bé tên Thiên Tầm là ai?

Thư ký nói Lãnh Dạ là ba đứa bé.

Quá khiếp sợ rồi.

Cũng quá ngoài ý muốn.

Lãnh Dạ lại có đứa bé?

Những năm này lời đồn đãi anh ta vẫn chưa có bạn gái, không có phụ nữ, làm thế nào lại có đứa bé? Hơn nữa đứa bé lại lớn như thế, rất rõ ràng đứa bé này không phải là của Bạch Tuyết, bởi vì Bạch Tuyết đi theo Lãnh Dạ không bao lâu, làm sao có thể sinh ra đứa bé!

Nghĩ đến Bạch Tuyết, cô biết Lãnh Dạ đã đứa bé lớn như vậy chưa?

Nếu như cô biết Lãnh Dạ có đứa bé lớn như vậy, Bạch Tuyết có còn đi theo anh ta hay không?

Anh không xác định, Lãnh Dạ là người đàn ông ưu tú, phụ nữ đều điên cuồng mê luyến, làm sao cam lòng rời khỏi!

Mặc dù Bạch Tuyết mang đến cho anh một cảm giác rất đặc biệt, nhưng mà cũng không dám bảo đảm sẽ theo ý anh!

Thiên Tầm là con của Lãnh Dạ, tin tức này quá ngoài ý muốn.

Cũng rất có giá trị.

***

Khách sạn.

Bạch Tuyết nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Lãnh Dạ và bọn nhỏ ngồi ở một bên, bọn nhỏ cho là mẹ đang lo lắng cho ông ngoại, mà Lãnh Dạ biết Bạch Tuyết bởi vì người đàn ông kia mà khó chịu!

“Dạ, anh trở về đi, đi đón Thiên Tầm về nhà, đứa con cho người khác trông cũng không tiện lắm.” Bạch Tuyết có chút bận tâm Thiên Tầm.

Bạch Tuyết nói ra như vậy, Lang Vương cực kỳ khó chịu, cô là không muốn để cho anh nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cô sao?

Hay là cô thích người đàn ông kia, ghét nhìn thấy anh?

“Không bằng em trở về đón Thiên Tầm đi, anh sẽ ở lại.” Lang Vương thản nhiên nói, thật ra thì, trong lòng đã không thể nhịn được nữa, cắn răng ép lửa giận trong lòng xuống.

“Hay là em ở lại, đoán chừng, tối hôm nay là có thể tìm được cô ta, chúng ta đã sắp đến gần mục tiêu.” Bạch Tuyết ngồi dậy, nhìn Lang Vương nói.

“Cũng tốt, anh trở về đón Thiên Tầm, có chuyện gì thì liên lạc với anh, anh sẽ chạy tới. Ức Ức, Niệm Niệm, các con nhất định phải bảo vệ tốt cho mẹ.” Lang Vương dặn dò.

Mặc dù Lang Vương tức giận Bạch Tuyết, nói cô gạt anh rằng đi gặp mặt người đàn ông kia. Nhưng mà anh vẫn còn rất lo lắng cho Bạch Tuyết.

Cho nên anh yên tâm rời đi, chủ yếu là Đại Vương Phi đã không còn mạnh như trước, thân thể của cô ta đã không còn, chỉ còn lại Tam Hồn Thất Phách, hơn nữa hồn và khí phách cũng phụ thuộc vào trên một người phụ nữ, nhưng mà cô ta chỉ có thể phụ thuộc vào ban ngày, ban đêm chỉ có thể nhập vào thân động vật.

Bởi vì nếu như phụ thuộc một thời gian dài vào trên người phụ nữ leequyydoon; kia, người phụ nữ kia sẽ chết đi rất nhanh, cho nên cô ta chỉ có thể dùng thân thể người phụ nữ kia vào ban ngày, buổi tối không thể làm gì khác hơn là phụ thuộc vào thân động vật.

Cũng vì vậy pháp lực của cô ta yếu đi rất nhiều, nhất là ban đêm, Lang Vương có thể yên tâm rời đi, bây giờ chỉ cần Ức Ức và Niệm Niệm là có thể giải quyết Đại Vương Phi.

Lang Vương rời đi, trực tiếp đi đến nhà mẹ Tiểu Trí, bởi vì Thiên Tầm ở nơi này chờ anh.

Bóng đêm phủ xuống.

Sao đầy trời lại như vội, bọn họ đều nín thở, mà xem ra chỉ cảm thấy bầu trời náo nhiệt. Một ánh trăng sáng tượng như cô gái mới lớn, nhưng thấy người đã không thẹn thùng co lại, ánh sáng và hình dáng cũng khắc lộ mát mẻ, dần dần tôn lên cảnh đêm. Vườn thú trong sân cỏ Tiểu Trùng tỏa mảnh vụn vặt trong đếm tối. Không biết con ếch bầy nơi nào đồng tâm hiệp lực khóc khan, giống tiếng gầm của lửa sôi sục phát ra. Mấy sao huỳnh hỏa có cuộc sống an nhàn trôi qua, không giống phi hành, như là lơ lửng ở trong không khí, ánh trăng không tới nơi đen tối, một chút huỳnh hỏa chợt sáng, giống đêm hè có một đôi mắt nhỏ thâm thúy xanh lục. Là nửa đêm, không cần phải ồn ào như vậy, liền nhắm con mắt nho nhỏ rồi ngủ yên.

Hôm nay trăng sáng rất khác với ngày thường, mới vừa xuất hiện liền có vẻ cực kỳ sáng ngời, phủ thêm một tầng Ngân Sa cho cả vùng đất, để mọi người tăng thêm vui vẻ! Trăng sáng giống như một chiếc bánh, làm cho người ta thèm ăn muốn lập tức đi cắn một hớp! Ánh trăng trong sáng chiếu lên trên mặt sông, cho sóng gợn lăn tăn trên mặt sông, thêm vào ánh sáng rực rỡ. Ánh trăng đọng ở trong bầu trời đêm, chiếu sáng màu xanh bầu trời đêm.

Bạch Tuyết , Ức Ức và Niệm Niệm đi tới chuồng rắn cuối cùng, tất cả các nơi đều đã được lục soát, không có tìm được Đại Vương Phi, nhưng mà lục soát thì thấy yêu khí vẫn như cũ giống như là cô ta đang ở trong sở thú này.

Đến gần chuồng rắn, cây kim chỉ yêu khí nhanh chóng xoay tròn.

“Mẹ, mẹ trốn ở chỗ này đi, cẩn thận một chút, theo sát.” Ức Ức nhắc nhở.

“Con trai, ba con nói đêm trăng tròn pháp lực của cô ta yếu hơn, con nhìn bầu trời một chút, ngay cả ông trời cũng đang giúp chúng ta.” Bạch Tuyết chỉ chỉ trước mặt nói.

“Mẹ, đây là chuyện tốt. Trời giúp chúng ta.”

Mới vừa bước vào chuông rắn, liền nghe được âm thanh của rắn.

“Ti, ti. . . . . .”

Tóc gáy Bạch Tuyết không khỏi đều dựng lên. Chỉ thấy một một con rắn lớn đang quấn quanh cửa chuồng.

Ngẩng đầu lên, nhìn về phía người xâm lăng.

Lúc này, đột nhiên từ nơi không xa, trong bụi cỏ phát ra âm thanh “Sa sa sa“. Thì ra là một con rắn khác, một con rắn đáng sợ. Trên người nó tràn đầy cây hoa văn màu xanh lá, đầu hướng lên mang, trong miệng có hai cây sợi râu còn động, mắt nhìn cô. Hiển nhiên, nó đã phát hiện ba người Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết sợ ngây người, chỉ thấy con rắn kia đang nâng cao cổ, ngẩng đầu đang chuẩn bị tấn công hướng tới bọn họ! Nó khạc đầu lưỡi thật dài, cổ rất thẳng tắp, lắc lư qua lại, giống như đang tìm có chiến đấu lợi hơn.

Hoảng sợ hết sức.

Hét lên một tiếng!

Chợt có một tiếng gầm điên cuồng, lơ lửng ở trên nóc chuồng mà con rắn lớn đang quấn ở cửa, một con lớn chừng mấy thước, đầy mùi hôi thối ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét một tiếng như đang thị uy, đầu nó và cái đuôi khổng lồ vẫy vùng như một thùng nước lớn, vọt thẳng phía trước vừa dầy vừa nặng nện vào vách tường, rồi sau cái đuôi lớn chợt vung, đánh Bạch Tuyết bay ra một bên.

Ức Ức và Niệm Niệm co chân một cái chạy tới bên cạnh mẹ, đứng ở trước người Bạch Tuyết bảo vệ cô.

Cậu vạn lần không ngờ hồn phách Đại Vương Phi sẽ phụ thuộc vào trên người con trăn lớn, hơn nữa con trăn lớn lại bò ở phía trên.

Thì ra là con rắn lớn ở của cũng như là con rắn trong bụi cây đều là đang phân tán lực chú ý của bọn họ.

Nguy hiểm chân chính lại ở phía trên.

Chuyện này chỉ có thể nói rõ một chuyện, Đại Vương Phi là sợ đánh không lại bọn họ, mới có thể làm như vậy. Nếu như cô ta có Pháp Lực Vô Biên như cũ, hoàn toàn không cần thiết có những thứ nho nhỏ này.

Nhìn con rắn lớn hung ác ở cửa một chút, đoán chừng là bị Đại Vương Phi khống chế, nếu không làm sao lại hung ác như vậy.

Ức Ức cảm thấy một hồi sát khí mãnh liệt đánh tới, con trăn lớn rơi xuống đất, phía trước là con rắn nhỏ đánh tiên phong.

Mới vừa rồi vốn là nhìn con rắn lớn ở cửa, hôm nay con trăn lớn này vừa xuất hiện, vậy là con răn lớn đó cũng trở thành con rắn nhỏ rồi. Chỉ nghe một hồi giống như tiếng bò già rống gào thét, cái tiếng gào thét đó chui vào trong tai Bạch Tuyết và Ức Ức, Niệm Niệm.

“A! ——” Sau đó Bạch Tuyết là dùng hai tay chặn lỗ tai lại. Theo sau đó là một hồi sơn băng địa liệt (tuyết lở), Bạch Tuyết không có đứng vững, lại ngồi trên mặt đất.

Ức Ức vận công, chỉ thấy một khí thể hình cầu bao vây bọn họ lại, Bạch Tuyết để xuống đôi tay, bởi vì âm thanh hình như bị ngăn cách khỏi bên ngoài, trong lỗ tai không có khó chịu như vậy nữa.

“Anh, đó là cái gì vậy?” Niệm Niệm tò mò nhìn con trăn lớn giương nanh múa vuốt bên ngoài khí thể, trực tiếp cắt đứt chặn ngang âm thanh đó, kỳ quái, từ bên trong giống như vươn ra cái gì đó. Nó thật dài, màu đen xám, có đá cẩm thạch hoa văn!

Ngất, là một rắn lớn.

Chỉ thấy con trăn lớn mới vừa rồi đánh Bạch Tuyết hướng về phía sau lại xuất hiện con trăn đá cẩm thạch hoa văn, con trăn đá cẩm thạch hoa văn liền bị Đại Vương Phi nhập vào thân thao túng rồi.

Ức Ức quay đầu lại nói với Bạch Tuyết: “Mẹ, mẹ ở trong khí thể này, đừng đi ra ngoài, con đi ra ngoài đại chiến với yêu nữ.”

“Nhóc con, nếu như không muốn ông ngoại mày chết, chúng tao sẽ tới giết mày, dù sao tao đã chết qua một lần, không có gì đáng sợ. Nếu như ông ngoại mày chết rồi, thì vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại. Ha ha. . . . . .”Bị Đại Vương Phi khống chế con trăn lớn chợt quát.

Bạch Tuyết rất kỳ quái nhìn con trăn lớn nói chuyện, cô ta thật hèn hạ, phản bội Lang Tộc, còn tới nhân gian gieo họa cho con người, làm thế nào cô cho phép.

Bạch Tuyết chợt dưới cơn nóng giận, quát: “Mẫu Đan Chi Giới—— phá ——” Bạch Tuyết từ bên trong khí thể đi ra, hơn nữa còn là đi thẳng hướng con trăn lớn, Ức Ức và Niệm Niệm nóng nảy chạy lê trước ngăn cản mẹ, lo lequy;don lắng con trăn lớn một hớp nuốt mẹ vào trong bụng!

Con trăn lớn lớn như vậy ăn một người căn bản không thành vấn đề, nhưng mà Ức Ức và Niệm Niệm cũng không ngăn cản được mẹ.

Cả người mẹ tản ra ngọn lửa, không có ai có thể đến gần, ngoài một mét ra cũng bị bắn đi ra ngoài ——

Thời gian nháy con mắt, Bạch Tuyết đã đến trước mặt con trăn lớn, hiển nhiên con trăn lớn có chút giật mình. Đại Vương Phi ở con trăn lớn cũng cực kỳ giật mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.