Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 326: Chương 326: Chương 317: Phát hiện đầu mối




Editor: Nguyễn Yên Thương

Long Chu rất tò mò quan sát mẹ Tiểu Trí muốn nói lại thôi.

Người phụ nữ này rất kỳ quái, vẻ mặt hình như có chút hốt hoảng, không biết làm sao.

“Dì khỏe chứ, xin hỏi xưng hô như thế nào?” Long Chu lễ phép hỏi.

“Tôi tôi. . . . . . Họ Lý.” Mẹ Tiểu Trí ấp a ấp úng nói ra, hình như rất không nguyện ý nhắc tới họ của bà.

“Dì Lý, dì tìm cháu có chuyện gì?” Long Chu trầm ổn nhìn mẹ Tiểu Trí. Tận lực làm một bộmặt vui vẻ thoải mái, tránh để khỏi hù bà sợ, như vậy sẽ có thể sẽ mất đi tin tức của Long nhi!

Lần trước, anh không hiểu lời trong điện thoại, hừ hô hô hô, đối phương sử dụng ám ngữ, mặc dù anh không hiểu là có ý gì? Nhưng mà, anh đã cả đêm sắp xếp người ra nước ngoài tìm, chủ yếu lục soát những thành phố có những chữ hừ hô hay hô hô này .

Anh nghi ngờ em ái bị người bắt cóc đến nước ngoài.

Lần này, anh nhất định phải làm cho người phụ nữ này, moi ra tin tức có ích của Long nhi.

“Long tiên sinh, tôi muốn hỏi cậu có nuôi một con. . . . . . heo hay không. . . . . .” Mẹ Tiểu Trí cẩn thận hỏi, nếu như anh nói có nuôi, bà liền lặng lẽ mở rèm xe đẩy nhỏ ra, cho anh ta nhìn Đóa Đóa một chút có phải là do anh nuôi hay không?

Nếu như anh nói không có nuôi. . . . . . Bà cũng an tâm.

Chỉ là, tại sao khi Đóa Đóa nhìn thấy người đàn ông này trên TV lại khóc đau lòng như vậy?

“. . . . . . Heo. . . . . .” Long Chu vừa cả kinh.

Chẳng lẽ lại là ám ngữ?

Heo là chỉ cái gì?

Chẳng lẽ là Long nhi?

Nhưng tại sao muốn dùng heo để diễn tả?

“Ừ, là heo. Long tiên sinh có nuôi sao?” Mẹ Tiểu Trí lại kiên nhẫn hỏi thăm một lần nữa.

Thuyền rồng nhạy bén nhìn mẹ Tiểu Trí, nét mặt của bà vô cùng thành khẩn , vẻ mặt cũng không hốt hoảng, rất hiền lành nhìn anh. Người như vậy sẽ là người trong tổ chức bắt cóc sao? Còn có đứa bé này, nhỏ như vậy, là do chỗ bắt cóc em gái phái người tới sao?

Em gái vẫn chưa có về nhà, anh cũng không hề phát hiện nơi nào có xảy ra thảm án. Cho nên nhất định là em gái bị bắt cóc, không về nhà được.

Chẳng lẽ bà và đứa bé này gặp qua em gái, hoặc là em gái cầu xin họ tới tìm anh?

Trước kia em gái rất thích ăn uống, có lúc anh sẽ nói Long nhi là heo nhỏ, một con heo nhỏ ăn không đủ no. Chẳng lẽ. . . . . .

Anh trăm mối vẫn không có cách giải, Long nhi tại sao muốn như vậy? Tại sao không nói thẳng tên em gái? Trong này còn có ẩn tình gì.

“Heo. . . . . . Bình thường tôi không có nuôi heo, tôi nuôi. . . . . . heo thích ăn đồ ăn vặt.” Long Chu dừng một chút nói.

Trong xe Đóa Đóa đã khóc nức nở, những việc này, anh trai cũng còn nhớ, cô chỉ thích ăn đồ ăn vặt, thường đòi anh trai mang thức ăn ngon từ vùng khác về.

Có người thương thật tốt.

“Cậu đã từng nuôi? Là heo ưa thích ăn đồ ăn vặt?” Mẹ Tiểu Trí có chút nóng nảy, bởi vì nếu như vậy, bà có thể sẽ mất đi Đóa Đóa.

Thấy người đối diện đột nhiên biến hóa, con mắt sắc Long Chu thâm thúy nhìn mẹ Tiểu Trí.

Người phụ nữ này rất khả nghi.

Rất khả nghi.

Long Chu xác định.

“Dạ, tôi đã từng nuôi, là heo ưa thích ăn đồ ăn vặt.” Long Chu rất nghiêm túc trả lời.

“Ồ!” Trên mặt mẹ Tiểu Trí khó che dấu được lo lắng, lo lắng Đóa Đóa sẽ rời khỏi bà, lo lắng người đàn ông này còn nhớ đến Đóa Đóa? Lo lắng anh ta đối với Đóa Đóa có tốt hay không? Lo lắng anh ta lại một lần nữa làm Đóa Đóa tổn thương.

Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Đóa Đóa, nó muốn tự sát, muốn nhảy xuống biển!

Mặc dù bà cứu nó, nhưng mà Đóa Đóa khóc rất thương tâm, gần như là tê tâm liệt phế.

Lần này, anh ta sẽ không tổn thương Đóa Đóa nữa chứ?

Chẳng lẽ anh ta nuôi Đóa Đóa là vì muốn ăn thịt heo?

Có rất nhiều người thích trồng rau, thích một chút thức ăn xanh, chẳng lẽ Đóa Đóa cũng là thức ăn mà họ muốn?

Bây giờ thịt heo, thịt gà có rất nhièu, cũng còn có rất nhiều chất kích thích, người ăn rất không khỏe mạnh, chẳng lẽ bọn họ nuôi Đóa Đóa là vì muốn ăn nó?

Nghĩ tới đây, bà chợt cảm thấy thật là khổ sở, khó trách Đóa Đóa sẽ chọn tự sát.

Nếu như là vậy, bà sẽ không trả lại Đóa Đóa cho anh.

Mặc dù Đóa Đóa đã từng thuộc về anh ta, bà cũng sẽ không giao Đóa Đóa cho anh ta.

“Dì Lý, dì gặp qua cô ấy rồi?” Long Chu nhìn ngồi biểu tình người đối diện mình biến hóa, lo lắng hỏi.

Mặc dù tuổi tác người phụ nữ đã lớn, nhưng mà bà ở trước mặt anh không hề che giấu được nét mặt của bà, chỉ trong chốc lát này, thái độ của bà đã thay đổi rất nhiều lần. Một lát lại thấp thỏm, một lát lại rất khổ sở, một lát lại rất kiên quyết.

Rốt cuộc bà đang do dự cái gì?

Hay là bà đang sợ cái gì?

Hoặc là sau lưng có âm mưu gì?

“Long tiên sinh. . . . . . Cậu có thể buông tha nó hay không?” mẹ Tiểu Trí quan tâm hơn chính là, bà có thể tiếp tục nuôi Đóa Đóa hay không, bà không muốn Đóa Đóa rời khỏi bà, ở trên biển bà vẫn cô độc chờ Trí nhi về nhà. Kể từ có Đóa Đóa, bà không có tịch mịch, hơn nữa còn rất vui vẻ.

Trong lòng Đóa Đóa anh ta chính là người thân, khó có thể dứt bỏ.

“Sẽ không buông tha cô ấy, ttôia nhất định phải tìm được cô ấy, dẫn cô ấy về nhà.” Long Chu khẳng định, trả lời mẹ Tiểu Trí.

“Nhưng. . . . . . Cậu tổn thương nó. . . . . . Có đúng hay không?” Mẹ Tiểu Trí cẩn thận hỏi.

Tổn thương?

Long Chu sửng sốt.

Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ tổn thương em gái mình, anh một lòng đáp ứng tất cả những gì em gái mong muốn, hết mực yêu thương cô, chăm sóc cô, cho cô tốt nhất.

Vì em gái, anh vẫn chưa kết hôn, dĩ nhiên chủ yếu cũng là vì tâm tình của anh đều đặt hết trên người em gái.

Cái đó. . . . . . cô. . . . . . Ngoại trừ!

Cách đây không lâu trước kia, đã có một hình ảnh của một cô gái đã lặng lẽ đi vào trong lòng anh, một cô gái không thể nào thuộc về anh, thực khổ não!

Nếu như nói anh đã làm tổn thương em gái, như vậy chỉ có một việc. Hay là sau khi em gái nhìn thấy Lãnh Dạ, Long nhi vẫn mê luyến Lãnh Dạ, mà anh cũng bất tri bất giác chú ý đến Bạch Tuyết.

Cho đến có một ngày đột nhiên em gái chạy tới nói với anh, cô phải rời đi, đi tìm Lãnh Dạ, cô muốn theo đuổi người đàn ông kia.

Long Chu vẫn có một ít hiểu rõ Lãnh Dạ, người đàn ông kia là tổng giám đốc tập đoàn Lang thị, vang danh làm việc mạnh mẽ, tính tình lạnh lùng cao ngạo.

Phụ nữ thích anh nhiều không kể xiết, nhưng anh không để vào trong mắt, cho nên bên cạnh anh có rất ít phụ nữ xuất hiện.

Cho đến sau này, anh vì em gái, cũng vì trái tim mình, phái trinh thám bí mật điều tra Lãnh Dạ, thì ra là anh đã Kim Ốc Tàng Kiều, nuôi dưỡng Bạch Tuyết.

Theo như người trinh thám kia nói, Lãnh Dạ có lúc rất hung dữ với Bạch Tuyết, có lúc cũng rất săn sóc. Nhưng anh thủy chung vẫn có phụ nữ, em gái lại một lòng mê muội như vậy, tất nhiên anh sẽ không giống cô.

Cho nên anh không đồng ý, lớn như vậy, lần đầu tiên anh cự tuyệt yêu cầu của em gái. Trước kia, chỉ cần em gái nói muốn có cái gì, anh cũng cố gắng đi tìm cho em gái, cho dù là làm không tốt, anh cũng sẽ làm hết sức. Nhưng mà lần này, anh kiên quyết phản đối việc em gái tìm đến Lãnh Dạ.

Anh đã nói với em gái rằng Lãnh Dạ là người đàn ông nguy hiểm, ngay cả anh cũng tận lực tránh khỏi xung đột chính diện với người đàn ông này, bởi vì anh hiểu biết rõ làm như vậy đối với người nào cũng không tốt.

Anh ngăn cản em gái, tất nhiên là đổi lấy cãi vả, cuối cùng em gái cũng giận dỗi rời khỏi anh. Tất cả đều vì cái tên Lãnh Dạ chết tiệt kia!

Từ đó về sau, anh cũng là trò chuyện mấy câu trong điện thoại với em gái, có rất ít cơ hội gặp mặt.

Anh vạn lần không ngờ, em gái sẽ chợt biến mất, không có một chút đầu mối.

Sau khi em gái mất tích, người đầu tiên anh điều tra chính là Lãnh Dạ, nhưng mà, Lãnh Dạ và Bạch Tuyết trong cùng một ngày đều không thấy, sau lại mới biết Lãnh Dạ đưa Bạch Tuyết về nhà ba mẹ.

Hơn nữa anh phái đi cũng không hề tra ra Lãnh Dạ có động cơ làm tổn thương em gái, thuộc hạ củaanh bẩm báo nói em gái của anh và Cung Hàn rất thân thiết, hơn nữa ngày đó không thấy em gái có người chính mắt thấy được em gái và Cung Hàn ngồi một chiếc xe con rời đi, hơn nữa sau đó cũng không thấy em gái, Cung Hàn cũng biến mất không thấy gì nữa.

Vì vậy, Long Chu loại bỏ nghi ngờ Lãnh Dạ bắt cóc em gái, nghi ngờ lớn nhất chính là Cung Hàn, đi chung cùng anh ta, tất nhiên sẽ biết Cung Hàn là làm cái gì?

Cho nên em gái mất tích nhất định có quan hệ với Cung Hàn.

Vậy mà, anh cũng biết Cung Hàn đối đầu với Lãnh Dạ, chẳng lẽ là Cung Hàn muốn Lãnh Dạ bất lợi, bị em gái biết, sau đó Cung Hàn liền bắt cóc em gái?

Anh vẫn không hiểu tại sao?

Tất cả chổ ở của Cung Hàn anh cũng đều điều tra kỹ qua, tại sao không có một chút tin tức của Cung Hàn, giống như căn bản trên thế giới cũng không có người này.

Anh rất hoang mang!

Rốt cuộc em gái bị Cung Hàn giấu đi nơi nào?

Mà Cung Hàn lại trốn đến nơi nào?

Từ đó về sau Cung Hàn cũng chưa từng xuất hiện, đây cũng là một chuyện may mắn của Long Chu, chỉ cần Cung Hàn chưa từng xuất hiện, đã nói lên em gái vẫn bị anh ta giam lỏng, hơn nữa anh ta rất có thể là thích Long nhi, cho nên mới mạnh mẽ đưa Long nhi đi. Anh ta không xuất hiện, đã nói lên em gái đang ở cùng với anh ta, là an toàn, em gái còn sống.

Cho nên anh mới không ngừng tìm kiếm em gái, anh không tin không tìm được.

Người dàn ông rất có sự tự tin.

Nhưng mà, đàn ông tự tin lại thông minh thì không tốt!

Bởi vì anh liên tiếp đặt giả thiết, để cho anh chấp mê và kiên trì bền bỉ tìm kiếm em gái. Chẳng hề biết anh vĩnh viễn có thể tìm được em gái trong chốc lát, càng sẽ không tìm được Cung Hàn.

Bây giờ Cung Hàn căn bản cũng không ở thế giới loài người, anh đã trở về Yêu Giới, hơn nữa bây giờ đã là một con sói nhỏ, được quả táo tiên tử nuôi, họ cùng cây mẫu sinh hoạt chung một chỗ, hơn nữa còn tu hành cùng nhau, hi vọng có một ngày có thể tu thành chánh quả, đắc đạo thành tiên.

Mặc dù Tiểu Tiên Tử đã từ quả táo tu thành hình người, nhưng mà, cô lại là tiên tầng thấp nhất trong tiên giới, cho nên cô phải cố gắng, mới có tu thành tốt hơn.

Cây mẫu đã nổ lực tu hành, hi vọng một ngày nào đó có thể trở về đến Thiên giới, trở lại thế ngoại đào nguyên, cũng là chỗ ở của tổ sư cô.

Ban đầu cô được sư tổ moi ra từ trong đất bùn, giao cho ba đồ đệ, mang về nhân gian, từ đó về sau cô vẫn chưa trở về, cô hi vọng một ngày nào đó cô có thể tu thành chánh quả, trở lại Thiên Đình, trở lại bên cạnh tổ sư.

Trong lòng cây mẫu tổ sư chính là người râu dài thuyết phục Lang Vương.

Đây hết thảy tất cả đều là vị thần tiên trông coi hồ sơ Tiên Nhân Thiên Đình, ông ta đã khai phá ra tiềm lực của Lang Vương, hơn nữa lấy kêu ba đồ đệ của mình đưa đến nhân gian, còn tỉ mỉ đưa giống cây Tiểu Thụ Miêu đưa cho đồ nhi mang về nhân gian.

Tiểu Thụ Miêu lớn lên từng ngày, ông nhắc nhở ba đồ đề phải thay da đổi thịt, lần nữa thu nhận học sinh mới, sau này ba đồ đệ ở trùng sinh trên người cây mẫu.

Sau khi ba đồ nhi sống lại biến thành ba linh đồng, trong đó cũng bao gồm mẹ Lang Vương ba lần bốn lượt muốn có được ba linh đồng, muốn dùng máu của bọn họ tế điện lão Lang Vương ngủ say.

Ba linh đồng sau khi sống lại núp ở Thiên Sơn, tiếp tục tu luyện, cây mẫu lại bị làm hỏng dưới cơn nóng giận của mẹ Lang Vương.

Cho đến lúc ba linh đồng đầu thai chuyển thế, trải qua đau khổ nặng nề, bọn họ trở thành con của Bạch Tuyết và Lang Vương.

Việc đời khó liệu, mẹ Lang Vương trăm phương ngàn kế muốn có được ba linh đồng vậy mà chúng lại trở thành cháu của bà.

Bà vẫn tính nết như cũ, muốn có được ba đứa hài tử, để tế lão Lang Vương.

Vậy mà, đám người Bạch Tuyết và ba con còn có Lang Vương không ngừng cố gắng, cũng có lẽ bọn họ có tình yêu thương đối với lão Lang Vương cảm động trời cao, lão Lang Vương cũng sống lại.

Ân oán giữa Bạch Tuyết và mẹ Lang Vương hoàn toàn hóa giải.

Cho nên hiện tại cây mẫu cũng được mẹ Lang Vương tỉ mỉ che chở, mẹ Lang Vương cũng là đang chuộc tội cho mình, cây mẫu được mẹ Lang Vương và quả táo tiên tử chăm sóc, khỏe càng ngày càng lớn, chắc hẳn tương lai không lâu sẽ có thể từ biệt thân cây, thay da đổi thịt, biến thành hình người.

Cung Hàn cũng sẽ thay đổi triệt để tu luyện một lần nữa.

Vậy mà, trong thế giới loài người.

Long Chu đang vận dụng rất nhiều nhân lực và tài lực tra tìm vị trí của Cung Hàn, anh làm tất cả mọi cách để có thể tìm được Cung Hàn! Em gái đã bị Bạch Tuyết niệm chú biến thành heo, làm sao anh có thể tìm được!

Lúc Long Chu nghe mẹ Tiểu Trí nói tổn thương cô. . . . . .

Anh đau lòng!

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có một lần anh chiều theo ý em gái, không ngờ lại có thể có hậu quả nghiêm trọng như vậy!

Nếu như ban đầu anh chịu thả công việc trong tay xuống, đi cùng em gái đến đây, có lẽ Long nhi sẽ không có nguy hiểm!

“Dì Lý, mặc dù tôi làm tổn thương cô ấy. . . . . . Cô ấy cũng là người họ Long.”

“Nếu như anh tổn thương qua nó, tôi sẽ leequy;donn không để cho anh mang nó đi, tôi sẽ không để cho cô ấy đau lòng.” Mẹ Tiểu Trí kiên quyết nói.

“Rốt cuộc dì là ai?” Long Chu cảnh giác hỏi, lúc này, anh bắt đầu hoài nghi bề ngoài của người phụ nữ này có phải là ngụy trang hay không?

Chẳng lẽ giả bộ bề ngoài thiện lương hiền lành, nếu như là vậy, bà chăc là một kẻ rất nguy hiểm.

“Tôi muốn về sau sẽ chăm sóc cho nó.”

Đóa Đóa ở trong xe nhỏ sốt ruột, chuyện có chút phức tạp, cô phải nên làm như thế nào, mới có thể ngăn cản bọn họ?

Rốt cuộc anh trai có biết mẹ Tiểu Trí đang nói tới ai hay không?

“Mẹ Tiểu Trí, nếu không chúng ta để cho Đóa Đóa quyết định đi, rốt cuộc là đi theo vị tiên sinh này, hay là đi theo chúng ta?” Thiên Tầm bập bẹ nói.

Lúc nãy khi mẹ Tiểu Trí hỏi Long Chu có từng nuôi heo chưa, Thiên Tầm cũng đã biết bọn họ nói là Đóa Đóa, nếu mẹ Tiểu Trí và người đàn ông này đều muốn Đóa Đóa, như vậy thì để cho Đóa Đóa tự mình lựa chọn thôi.

Mẹ Tiểu Trí nghe được lời Thiên Tầm nói, gật đầu một cái, bày tỏ tán thành.

Long Chu cũng tán thành, dĩ nhiên là em gái sẽ đi theo anh.

Long nhi rời nhà lâu như vậy, nhất định rất muốn về nhà.

Thên Tầm đứng dậy, đi tới trước mặt xe đẩy nhỏ bên cạnh bàn trà, lại nhìn về phía Long Chu một lần nữa.

“Long tiên sinh, mời xem, cháu hiện tại muốn hỏi Đóa Đóa rốt cuộc muốn theo ai về nhà?”

Long Chu nhìn cử động của Thiên Tầm, có chút kinh ngạc.

Long nhi ở chỗ này sao?

Đóa Đóa là ai?

Trong cái xe đẩy nhỏ này rốt cuộc là ai?

Vóc người em gái cao như vậy, làm sao sẽ trong xe đẩy của con nít!

Vì vậy anh cho rằng Đóa Đóa nhất định là đứa trẻ con, cũng còn là một đứa bé rất biết điều, đi vào lâu như vậy, còn bị rèm che, lại không khóc qua một tiếng.

Thiên Tầm nhìn mẹ Tiểu Trí và Long tiên sinh đều nhìn về xe đẩy nhỏ, vì vậy, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vén lên một góc, bởi vì cô cũng biết này trong không cho phép mang theo động vật đi vào, cô không muốn gây ra phiền toái, cho nên chỉ cần lộ ra một chút là có thể.

Lúc Thiên Tầm đưa tay nhỏ bé ra vừa muốn vén rèm lên, phục vụ đi qua bên cạnh, Thiên Tầm lại không nhấc rèm lên mà lại để xuống lần nữa.

Long Chu chẳng có cái gì cả thấy, rèm lại rơi xuống.

“Các ngươi rốt cuộc có biết tin tức của cô ấy hay không?”

“Hư —— chớ quấy rầy, không nên thu hút phục vụ tới đây.” Thiên Tầm nhỏ giọng nói, dáng vẻ giở trò quỷ lén lút, ở trong mắt Long Chu, dáng vẻ đứa bé này thật là có điểm có tật giật mình. Thật ra thì, Thiên Tầm là lo lắng bị mọi người biết trong xe đẩy nhỏ là một con heo, đến lúc đó không chỉ làm cho Đóa Đóa đau lòng, còn có thể bị đuổi ra ngoài!

Cẩn thận một chút là tốt.

Long Chu cảnh giác nhìn Thiên Tầm, thật không có nghĩ tới đây nhỏ đứa bé lại có thể tham gia trong tổ chức bắt cóc.

Thiên Tầm nhìn chung quanh một chút thấy không có ai chú ý bọn họ, vì vậy cẩn thận vén rèm .

Long Chu thấy được Đóa Đóa, Đóa Đóa cũng nhìn thấy anh trai.

Bất đồng chính là, một khiếp sợ, một là kích động rơi lệ.

Chỉ là, Long Chu khiếp sợ cơ hồ muốn điên.

Thậm chí phải nói thô tục

Mẹ nó!

Nói nửa ngày, họ nói lại là một con heo!

Đáng chết ——

Anh đang nơi này suy đoán nửa ngày, nói chuyện với họ cả nửa ngày, lại nói chính là một con heo, mà không phải con heo lười nhỏ Long nhi thích ăn đồ ăn vặt.

Đóa Đóa yên lặng rơi lệ, cô nhìn thấy nét thất vọng trên mặt anh trai, cô nhìn thấy nét tức giận trên mặt anh. . . . . .

“Thứ cho tôi xin lỗi không tiếp được.” Long Chu đứng dậy chuẩn bị rời đi, thời gian của anh rất quý giá, làm sao anh có thể lãng phí thời gian ở chỗ này với một đứa bé và một người phụ nữ trung niên còn có một con heo!

“Chờ một chút, cậu không cần Đóa Đóa?” Thiên Tầm tò mò hỏi, vừa mới bắt đầu là anh ta thừa nhận anh ta từng nuôi heo, sau đó còn bày tỏ kiên quyết không buông tha Đóa Đóa, chẳng lẽ hiện tại đổi ý rồi.

Thấy Long tiên sinh rời đi, rốt cuộc mẹ Tiểu Trí thở dài một hơi, anh ta đi sẽ không có người giành Đóa Đóa với bà rồi.

Chỉ là bà lại quên tình cảm của Đóa Đóa, ánh mắt khát vọng của Đóa Đóa, cái loại ánh mắt bi thương đó, bọn họ đều bỏ quên.

Long Chu thấy trong xe em bé lại là một con heo, ánh mắt chán ghét tức giận tự nhiên mà đến, căn bản cũng không có nhìn lại Đóa Đóa thêm lần nữa.

“Tôi nghĩ các ngươi lầm rồi, tôi rất bận rộn, không có thời gian cùng các ngươi ở chỗ này hồ đồ ——” Long Chu nói xong đứng dậy rời đi luôn.

“Người nào à? Mới vừa rồi còn vô cùng khẩn trương, vào lúc này thâm trầm, giả bộ đi!” Thiên Tầm thở phì phò đắp rèm lên lần nữa.

“Thiên Tầm, nếu cậu ta không muốn Đóa Đóa, như vậy chúng ta vẫn nên trở về đi.” mẹ Tiểu Trí trả tiền trà cùng Thiên Tầm đẩy xe đẩy nhỏ rồi rời đi.

Sau khi rời khỏi quán trà, Thiên Tầm nhận được điện thoại mẹ gọi đến.

Cô vô cùng vui vẻ.

“Mẹ. . . . . . Thiên Tầm thật là nhớ mẹ, lúc nào thì mẹ trở lại vậy?” Thiên Tầm nũng nịu hỏi.

“Bảo bối ngoan, mẹ tìm được ông ngoại liền trở về với anh con. Mẹ nghe ba con nói rồi, con nhận mẹ Tiểu Trí làm mẹ nuôi phải hay không?” Lúc này Bạch Tuyết đang ở trong khách sạn, nghỉ ngơi.

“Mẹ. . . . . . Thiên Tầm nhận một mẹ nuôi, mẹ sẽ không tức giận đấy chứ?” Thiên Tầm bập bẹ mà hỏi.

“Bé ngốc, mẹ không tức giận, người yêu quý con gái bảo bối của mẹ như vậy, mẹ vui mừng còn không kịp.”

“Cám ơn mẹ, con chờ mẹ trở lại, con đi theo mẹ Tiểu Trí đến nơi này chơi có được hay không?” Thiên Tầm vui vẻ hỏi.

“Được, con phải ngoan ngoãn nha.”

“Vâng, con sẽ ngoan ngoãn, nghe lời của mẹ Tiểu Trí.”

Hai mẹ con vui vẻ cúp điện thoại, bởi vì điện thoại Thiên Tầm không kịp sạc pin, cho nên sau khi nói chuyện điện thoại với Bạch Tuyết xong, nó liền tự động cúp máy.

Trở lại trong nhà Tiểu Trí, cô bé dùng điện thoại nhà gọi cho Lang Vương một cuộc điện thoại, nói ba cô rằng cô rất tốt, hơn nữa nói cho ba cô biết điện thoại di động của cô đã hết pin, không gọi điện thoại được cũng không cần phải lo lắng. Muốn anh yên tâm, còn dặn dò ba hãy làm tốt công việc, mẹ sẽ trở lại thật nhanh.

Sau đó Thiên Tầm lại gọi điện thoại cho Bạch Tuyết, nói cho mẹ biết điện thoại di động của cô đã hết pin, nếu như không gọi được, không cần phải lo lắng.

Đóa Đóa về đến nhà, đau lòng muốn chết, đi đến giường mình, nằm ở trên đệm nhỏ, nhắm hai mắt lại.

Lúc này, cô rất đau lòng khổ sở, không muốn nhìn thấy bất kỳ ai cả, trong đầu đều là dáng vẻ mới vừa rồi của anh trai, tức giận, khiếp sợ. . . . . .

Thậm chí, cô còn cảm thấy một phần chán ghét!

Anh trai chán ghét cô. . . . . .

Anh trai không thích dáng vẻ này của cô. . . . . .

Anh trai nói qua nếu như cô biến thành hình dáng gì anh cũng vẫn yêu cô, chẳng lẽ là giả!

Lúc này cô giống như là một cô gái nhỏ ngây thơ, tâm bị thương. . . . . .

Bởi vì buổi trưa Đoan Mộc sẽ đến ăn cơm, mẹ Tiểu Trí trở lại liền chui vào trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, bà biết Đóa Đóa đau lòng, cho nên buổi trưa hôm nay bà chuẩn bị món canh mà Đóa Đóa thích uống nhất, còn có món ăn Đóa Đóa thích ăn nhất, hi vọng Đóa Đóa vui vẻ lên một chút.

Ai cũng đều nói chó là trung thành nhất , với bà thì Đóa Đóa là trung thành nhất .

Lúc trước khi thấy chủ nhân trên TV, nó đã khóc thành như vậy, có thể thấy được nó yêu chủ nhân của mình như thế nào.

Cho nên bà quyết định về sau sẽ yêu thương Đóa Đóa thật tốt, quyết không khiến nó đau lòng, nhất định chăm sóc nó thật cẩn thận.

Long Chu có chút phiền muộn sau khi trở lại Cao ốc anh thuê, chủ yếu là hỏi tin tức về em gái mà những người gần đây đến báo tin.

Đi tới phòng làm việc, người thư ký đã tiếp đãi mẹ Tiểu Trí và Thiên Tầm.

Lấy ra phương thức liên lạc mà họ để lại, còn có về một chút miêu tả về em gái.

Lấy tất cả miêu tả, Long Chu nghiêm túc nhìn, là chiều cao rất giống với em gái Long nhi, nhưng mà ngũ quan miêu tả cũng không giống! Một cái thì dáng vẻ rất giống, nhưng mà chiều cao lại không giống!

Cuối cùng thất vọng để ghi chép xuống, lấy điện thoại di động ra, mở ra album hình ra, tìm được một ít tấm hình của em gái và Bạch Tuyết, bắt đầu nghiêm túc đánh giá, họ đều mặc lễ phục, hình như là tham gia bữa tiệc nào đó, bên cạnh có một cái bánh ngọt cực lớn, chẳng lẽ là tiệc sinh nhật?

Thật ra thì, tấm hình này là lúc sinh nhật của Bạch Hàn.

Anh nhìn thấy bên cạnh Long nhi còn có một nhân viên phục vụ đang đứng, căn cứ vào đồng phục nhất định có thể tra ra cái bữa tiệc này được tổ chức ở nơi nào?

Rời khỏi album hình.

Cau mày, nhắm mắt, hung hăng xoa bóp huyệt Thái Dương một cái ——

Lúc nào thì mới có thể tìm được Long nhi!

Nhưng vào lúc này.

Vị kia thư ký, đi tới, cầm trong tay một tấm giấy trắng, trên đó viết một số điện thoại.

“Long tổng, nơi này còn có một số điện thoại, tôi kêu họ miêu tả dáng vẻ Long tỷ một chút, cái gì họ cũng không chịu nói, cái gì cũng không chịu viết, chỉ để lại số điện thoại này.” Thư ký nói xong đưa điện thoại cho Long Chu.

Thấy số điện thoại kia, Long Chu lại rất quen thuộc, đây chính là lúc anh ở Mỹ, thời điểm thư ký báo cáo công việc từng nói với anh số điện thoại này.

Phiền não ném trang giấy một cái, rơi xuống đất.

Đôi tay che đầu hai bên, có chút phiền muộn.

Ai ngờ!

Anh cúi đầu, liếc lên phần còn lại của tờ giấy kia còn có một chữ xiêu xiêu vẹo vẹo giống như là chữ lại không giống như là chữ, chữ kia rất giống là chữ “Tháng“.

Lúc này, thư ký nhặt giấy trên đất lên, chuẩn bị đi vứt bỏ, ai ngờ bị Long Chu đứng dậy đoạt lấy đi, nhìn chằm chằm tờ giấy kia một hồi lâu, chậm chạp không nói gì ——i

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.