Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 308: Chương 308: Chương 299: Vượt qua ngàn năm qua yêu em ——Trẻ con đều là quỷ tinh ranh.




Editor: Nguyễn Yên Thương

Bạch Tuyết cưỡi trên lưng người đưa tin Lão Ưng, rất nhanh đã bay đến phủ Lang Vương.

Người đầu tiên nhìn thấy Bạch Tuyết quay trở về chính là Ức Ức.

“Mẹ ——” nghe được Ức Ức gọi mẹ, Lang Vương và những nguyên lão kia cũng đi ra từ bên trong một đại điện. Giật mình nhìn Bạch Tuyết cưỡi Lão Ưng quay trở lại, người đưa tin Lão Ưng đã mất tích rất lâu rồi, tất cả đều cho rằng cậu ta đã chết.

Không ngờ cậu ta lại được Bạch Tuyết đưa về.

Thấy người đưa tin Lão Ưng, sắc mặt một vị phi tử ở phía sau chạy đến chợt biến đổi, người này chính là Đại Vương Phi.

Đại Vương Phi vẫn làm việc rất nghiêm chỉnh, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà trước kia làm cho Lang Vương đặc biệt tin tưởng cô ta. Nhưng mà, kể từ lúc Lang Vương bí mật truy xét hành tung của Cung Hàn ở sau lưng, Lang Vương phát hiện phi tử anh tin tưởng nhất lại chính là nhân vật thần bí mà anh đã điều tra từ rất lâu.

Trong những năm mà Ma Vương bị đóng băng, vẫn luôn có một nhân vật thần bí, thay thế Ma Vương quản lý thủ hạ của anh ta.

Mặc dù Ma Vương bị đóng băng, nhưng mà, thủ hạ của anh ta vẫn có người lãnh đạo, Lang Vương nghi ngờ có người mai phục ở trong tối làm việc vì Ma Vương. Cho đến một ngày kia, thời điểm Lang Vương đi tới địa lao nhốt Cung Hàn năm đó, lại phát hiện một chuyện rất kỳ quái.

Có một con rết già bị đóng băng ở trên vách tường.

Lang Vương làm phép, làm cho trí nhớ của con rết đóng băng mấy tăm năm khôi phục lại, sau đó Lang Vương lẻn vào trong trí nhớ của con rết đó. Sau khi Lang Vương từ trong ý thức con rết ra ngoài, rốt cuộc anh cũng hiểu rõ tất cả.

Nhưng mà, anh vẫn giả vờ không biết điều gì. Hơn nữa còn cố ý làm con rết đó sống lại quay về bên cạnh Ma Vương rồi biến nó trở thành tình báo của anh.

Hôm đó là sinh nhật của ba Bạch Tuyết, thật ra thì, Lang Vương đã sớm biết được em trai của Ma vương sẽ đến. Cho nên anh cố ý bố trí ma pháp bên hồ, bày kế lừa gạt dụ dỗ em trai Ma Vương là Ma Quỷ đến đó. Sau đó, anh lại mở ra ảo ảnh đã chuẩn bị trước đó, để cho Ma Quỷ xem, làm cho Ma Quỷ và anh trai của anh ta là Ma Vương trở mặt với nhau, như vậy Lang Vương đã tiêu diệt bớt được một đối thủ.

Sau đó, Lang Vương lại tính kế dùng một hòn đá hạ hai con chim, cố ý kêu người kia truyền lời cho Ma Vương, nói Ma Quỷ đã phản bội lại Ma Vương, bản thân đã đi chu du bốn phương đi.

Quả nhiên, rất nhanh Ma Vương đã biết rõ Lang Vương và em trai Ma Quỷ đã gặp mặt nhau, từ đó Ma Quỷ biến mất không thấy gì nữa, sau lại mới biết em trai đã đi tiêu dao khoái hoạt (đi vui chơi), lúc ấy Ma Vương bị kích động tâm lý, mắng to em trai là súc sinh, vong ân phụ nghĩa, bội bạc. . . . . .

Ma Vương không có em trai làm trợ thủ, tất nhiên có nhiều công việc không thể được xử lý hoàn toàn, vì vậy người ở trong bóng tối đang giúp đỡ Ma Vương từ từ nổi lên mặt nước, bắt đầu chu toàn tất cả công việc vì Ma Vương.

Lang Vương vẫn giả vờ không biết cái gì như cũ.

Mang theo Tuyết Nhi trở về Yêu Giới, ở trên đường về phủ Lang Vương cùng với Bạch Tuyết, anh vừa đi vừa kể cho Bạch Tuyết nghe về lịch sử của Yêu Giới. Hơn nữa cũng trên đường đi nghe được một chút tin đồn, nghe nói gần đây thân thể Đại Vương Phi hơi khó chịu, giống như bị đau họng, rất ít khi nói chuyện, luôn luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng.

Lang Vương nghe được mấy từ này, lúc ấy khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ: quả nhiên là người phụ nữ xảo quyệt, nếu như cổ họng bị đau như vậy thì cô ta sẽ tránh khỏi việc nói chuyện nhiều một chút... Trong trường hợp, có rắc rối xãy ra, cũng sẽ không bị người khác chú ý đến, cô ta lại càng dễ dàng hành động hơn.

Hôm đó, thời điểm Bạch Tuyết và Lang Vương đi đến phủ Lang Vương, các phi tử cũng tới đón tiếp. Đại Vương Phi cũng tới, cô ta vẫn mỉm cười thật tươi, còn dùng một khăn tay che miệng lại. Lúc ấy, Bạch Tuyết cãi vả cùng những phi tử kia, Lang Vương cũng không nói gì, chờ đến thời điểm Bạch Tuyết ăn cơm tối xong rồi cùng với bọn nhỏ đùa giỡn, Lang Vương mới cố ý đi xem Đại Vương Phi.

Mới biết được giọng của cô không nói được, không thể nói ra hơi được, nếu không nói cũng là không ngừng ho khan!

Tất nhiên trong nội tâm Lang Vương đã hiểu rõ ràng đây là cô ta đang che giấu mình, anh cũng không có vạch trần mặt mũi thực sự của cô ta, giữ lại cô ta vẫn có tác dụng, nếu cô ta là người của Ma Vương, như vậy thì để cho cô ta tiếp tục truyền tin tức cho Ma vương, điều này cũng không tệ.

Lang Vương thấy Bạch Tuyết cưỡi người đưa tin Lão Ưng trở lại, mừng rỡ như điên, người phụ nữ nhỏ này lại có thể đưa người đưa tin của anh trở về.

“Tuyết Nhi.” Lang Vương nhẹ giọng gọi đến.

“Em đã trở về.” Bạch Tuyết nhìn chung quanh một chút, không ngờ mỗi lần cô trở lại cũng đều thuận lợi như vậy, trong sân người đứng đầy, giống như trước đó đã bàn bạc trước, đều đồng loạt chạy đến đây. Đoán chừng đa số đều là đến xem chuyện cười của cô, bởi vì cô không có trở lại theo như thời gian khảo sát, cô đã trở lại trước thời gian đó.

“Làm sao cô lại quay trờ về vào lúc này?” Một phi tử tò mò hỏi.

“Đúng nha, rõ ràng là nói đi tiếp nhận khảo sát, kết quả lại trở lại trước thời gian quy định! Chắc là không chịu đựng nổi chứ gì?”

“Muốn làm người phụ nữ của Đại Vương, không có chút bản lãnh thì làm gì được chứ! Sao có thể thuyết phục mọi người được!”

. . . . . .

Trong đám người ồn ào lộn xộn lại nói, Lang Vương lạnh lùng đảo qua, tất cả mọi người ngoan ngoãn câm miệng.

Đại Vương Phi đứng ở trong đám người, khóe miệng nhếch lên, trong lòng đắc ý hả hê, cho dù Lang Vương có thích Bạch Tuyết này thật nhiều đi chăng nữa thì chỉ cần có những nguyên lão kia ở đây, Lang Vương cũng không thể không làm theo quy tắc được.

Người phụ nữ kia không có hoàn thành khảo sát, Lang Vương cũng đừng mơ tưởng rằng anh sẽ thuận lợi cưới được cô ta.

“Đều nói xong chưa?” Bạch Tuyết lạnh giọng hỏi.

“Người phụ nữ này quá ngông cuồng, trở lại trước thời gian, lại còn có dáng vẻ này, rõ ràng là không để chúng ta ở trong mắt!” Một người phụ nữ không biết chết sống nói thật nhỏ.

Lang Vương bước một bước dài đi qua, nắm chặt cổ người phụ nữ vừa nói, thâm trầm nói: “Không có quy tắc gì cả, sống cũng là thứ vô dụng!” Rắc rắc một tiếng, cổ của người phụ nữ kia đứt, cô ta liền bị tắt thở mà chết.

Thật ra thì, Lang Vương không có khát máu như vậy, đây cũng chỉ là người phụ nhỏ lớn lên bên cạnh Đại Vương Phi, Lang Vương đã biết hết toàn bộ những chuyện Đại Vương Phi đã làm, những năm này, cô ta bí mật lôi kéo được rất nhiều Tiểu Yêu, thu vào tên của cô ta, sau đó bí mật làm việc vì Ma Vương, thu gom tình báo.

Mặc dù tạm thời Lang Vương không muốn giết Đại Vương Phi, bởi vì giữ lại cô ta còn có lợi. Nhưng mà, Tiểu Yêu này, tự cho là trước kia đã ngủ cùng anh thì coi trời bằng vung. Anh thu nạp những người phụ nữ này đều là bởi vì bị các nguyên lão ép buộc, hôm nay anh đã tìm được Tuyết Nhi, anh không cần phải nhẫn nhịn những kẻ phản bội này nữa.

Nhìn những người phụ nữ này giống như đang lệ thuộc vào anh, nhưng thật ra thì, ở nơi này đã có một nửa phụ nữ bị Đại Vương Phi mua chuộc, phản bội lại anh, phản bội lại Yêu Giới.

Nhất là, những người phi tử có pháp lực tăng mạnh trong những năm gần đây.

Ma Vương có một tuyệt kỷ gia truyền, chỉ cần tu luyện, thì có thể làm cho pháp lực nhanh chóng tăng lên gấp mấy lần.

Đoán chừng những người phụ nữ này bị điều này mua chuộc, việc tu luyện đối với các Tiểu Yêu mà nói, có thể làm pháp lực của mình tăng lên đó là ước mơ lớn nhất của bọn họ.

Thấy phi tử đó bị một chưởng của Lang Vương giết chết, Đại Vương Phi nheo mắt, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Cảnh giác nhìn Lang Vương, quả nhiên người đàn ông này vẫn nhẫn tâm như vậy, đó là người phụ nữ của anh, anh lại không chút do dự giết cô ta.

Người đàn ông này thật nhẫn tâm, ban đầu nếu như Lang Vương đối với cô bằng một phần mười như đối với Bạch Tuyết, cô cũng sẽ không lựa chọn phản bội Lang Vương.

Nhưng mà, thấy người đưa tin Lão Ưng lại bị Bạch Tuyết tìm được, thật là phiền toái!

Cái tên quái thú đỏ thật là vô dụng, đã không giết chết được Lão Ưng, lại còn để cho cậu ta còn sống quay trở về! Như vậy chuyện của cô. . . . . .

“Lão Ưng bái kiến Lang Vương.” Lão Ưng đi tới trước mặt Lang Vương, chợt biến thân thành một người đàn ông, dập đầu trước Lang Vương.

“Trở lại là tốt rồi, đứng lên đi.” Có thể nhìn ra Lang Vương thật vui mừng khi thấy cậu ta.

“Lão Ưng, cậu tự ý rời khỏi vị trí của mình, phải bị tội gì?” Đại Vương Phi ra hiệu bằng mắt cho một phi tử khác, muốn tìm cơ hội định tội cho Lão Ưng.

Ánh mắt Lang Vương lạnh lùng nhìn sang, còn có người cả gan đứng ra chất vấn tội người người dưới quyền của anh, nếu như không phải là bởi vì bọn nhỏ ở bên cạnh, anh đã sớm sẽ giết chết hết những người phụ nữ mới vừa rồi chất vấn Bạch Tuyết ngay tại chỗ.

“Câm miệng ——” Ức Ức bén nhọn đi tới.

Thân thể nhỏ bé tàn khốc, khí thế lạnh lùng, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Mày ——” một Tiểu Yêu lại bị một đứa bé giở giọng điệu bén nhọn khiển trách, rất mất mặt, cô ta tức giận hận không thể một cước đá bay Ức Ức đi vậy, nhưng mà, thấy ánh mắt Lang Vương lạnh lẽo, rốt cuộc cô ta vẫn nhịn xuống được.

“Tôi kêu bà câm miệng —— những người phụ nữ như các người, đừng mơ tưởng có thể lừa gạt mẹ tôi để gây thêm phiền phức. Mẹ của tôi không phải là người có thể để cho mấy người tùy tiện bắt nạt, nhất là bà, tôi đã nhẫn nhịn bà từ rất lâu rồi.

Kể từ khi mẹ tôi tới đây, bà luôn tìm mọi cách để bắt nạt mẹ tôi, bà cho rằng chúng tôi không biết bà đã làm những gì sao?

Mẹ tôi mới vừa mới đến ngày đầu tiên, bà thả ra rất nhiều rắn vào trong phòng ngủ của mẹ tôi, bà muốn làm cho mẹ tôi sợ. Hừ! Mẹ tôi là một người nhu hòa, bảo vệ mẹ là của trách nhiệm của chúng tôi. Cho nên tôi đã đưa hết số rắn đó trả lại cho bà, chắc là đêm hôm đó bà ngủ không tệ nhỉ?” Ức Ức lạnh lùng nói.

Sắc mặt phi tử đó biến đổi lớn, trắng bệch, tái mét, thì ra là do thằng nhóc này, đêm đó cô vừa trở lại phòng ngủ, vén chăn lên thì đã nhìn thấy rất nhiều rắn đang ngọa nguậy ở trong chăn, cô còn thấy khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra?

Thì ra là do thằng nhóc thúi này giở trò quỷ.

Trong lòng cô hận không thể giết chết Ức Ức, nhưng mà, trên mặt cố gắng trấn tĩnh giữ vững vẻ mặt như cũ.

“Ôi chao! Lời của đứa bé nói cũng không thể tin tưởng được, trẻ con rất nghịch ngợm!” Ngàn vạn lần người phụ nữ này không nên nói như vậy, nếu như cô ta giữ yên lặng, có lẽ kế tiếp còn không bi thảm như vậy!

“Bà có dám cởi quần áo xuống cho mọi người xem một chút hay không, đêm đó bà muốn làm cho mấy con rắn biến mất. Nhưng mà, những con rắn đó cũng đã bị tôi niệm chú, ngoại trừ tôi ra thì không có người nào có thể khiến bọn chúng rời khỏi phòng ngủ của bà.

Bà thấy sốt ruột, bắt đầu vung tay tránh mấy con rắn, kết quả lại bị chúng tấn công. Bây giờ trên người bà chắc chắn vẫn còn dấu vết bị rắn cắn.”

Ức Ức lạnh lùng nói, ai nói cậu là đứa bé có thể dễ dàng bắt nạt.

Người phụ nữ kia cứng miệng không nói được gì, đặt mông ngồi sững trên đất.

“Vẫn nên nói lại một câu này, mặc dù chúng tôi là trẻ con, nhưng mà tuyệt đối sẽ không nói láo. Cho nên chúng tôi chỉ biết nói ra sự thật mà thôi.” Thiên Tầm hả hê đi về phía người phụ nữ đang ngồi trên đất.

“Chao ôi, bà nhìn xem trên cổ của bà cũng bị rắn cắn rồi kìa? Thật đáng sợ nha! Về sau ngàn vạn lần không được hại người khác, hại người như hại mình! Đáng đời nha!” Thiên Tầm đi vòng quanh người phụ nữ đó một vòng .

“Mày nói láo, trên cổ tao không có vết rắn cắn, những thứ chết tiệt kia chỉ cắn chân của tao mà thôi.” Người phụ nữ cuống quít giải thích.

Đại Vương Phi hung hăng chau mày.

Đồ vô dụng, đứa bé nhỏ như vậy cũng không đối phó được! Đồ vô dụng ——

Đồ ngu, con bé này rõ ràng là đang đánh lừa cô ta, vậy mà cô ta cũng không nhìn ra! Quá vô dụng ——

“Các nguyên lão, các ngài làm trưởng bối (bậc bề trên) như vậy sao? Người dưới quyền của mình đã phạm lỗi, thì nhắm mắt lại, làm bộ không nhìn thấy. Mẹ tôi còn chưa có làm chuyện gì sai lầm, lại bị bắt đi chấp hành khảo sát! Đây là đạo trời sao!” Thiên Tầm bập bẹ nói.

“Thôi đi! Thiên Tầm, Ức Ức, đạo lý công bằng đều do lòng người. Trừ phi bọn họ che giấu lương tâm giả vờ như không thấy được những thứ này! Về sau, chúng ta cũng không cần tuân thủ theo quy tắc, chúng ta chỉ cần sống thật vui vẻ với mẹ và ba là được rồi! Đoán chừng Yêu Giới này muốn bị mất ở trong tay ba!” Niệm Niệm khổ sở nói.

“Tại sao lại như vậy chứ?” Thiên Tầm rất phối hợp mà hỏi.

“Bởi vì ba quá tôn trọng những nguyên lão mắt mù này nha, nếu như là anh...anh sẽ. . . . . .” Niệm Niệm cố ý dừng lại.

Khóe miệng Lang Vương nhếch lên, trong lòng hồi hộp. Quả nhiên mọi người đều nói trẻ con đều là quỷ tinh ranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.