Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 307: Chương 307: Chương 298: Vượt qua ngàn năm qua yêu em —— khảo sát lần thứ hai: Tiễn anh về trời.




Editor: Nguyễn Yên Thương

Lang Vương nói ra ba chữ “đảo quái thú”, vẻ mặt Bạch Tuyết lành lạnh, nghe xong cái tên cũng biết nhất định bên trong đảo có rất nhiều quái thú. Tâm tư của cô không khỏi có chút căng thẳng.

Lang Vương đau lòng nhìn Bạch Tuyết, anh cắt xuống một loạng tóc từ trên người của mình, sau đó quấn quanh cổ tay Bạch Tuyết.

“Những lúc em gặp phải nguy hiểm, em hãy đốt cháy nó, anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em.”

“Vâng.” Bạch Tuyết mặc dù vâng một tiếng, nhưng mà, cô lại quyết định không cần sử dụng đặc quyền này.

Lang Vương xuất hiện, tất nhiên sẽ phá hư quy tắc, cô không muốn anh nhúng tay vào chuyện này.

Ngày thứ hai.

Bạch Tuyết nhìn kỹ bọn nhỏ đang ở cùng Lang Vương, lại một lần nữa cô bị các nguyên lão mang đi.

Bọn họ đi tới một bờ biển, trên bờ biển có một chiếc thuyền nhỏ, bọn họ không có sử dụng pháp thuật, mà là dùng tay chèo chiếc thuyền nhỏ này đến một hòn đảo nhỏ cách đó không xa.

Hơn nữa bọn họ còn dặn dò Bạch Tuyết, thời điểm này sau hai ngày nữa, bọn họ sẽ đến cô quay trở về, đến lúc đó Bạch Tuyết phải ở chỗ này chờ bọn họ. Nếu như đợi quá một giờ đồng hồ mà cô không có mặt thì bọn họ sẽ rời đi, chứng tỏ Bạch Tuyết không hoàn thành được khảo sát.

Bạch Tuyết kiên định gật đầu một cái, sải bước đi vào bên trong đảo.

Các nguyên lão cũng đi về.

Dưới chân là những hạt cát mềm nhũn, trước mắt là biển rộng xinh đẹp, trên đảo nhỏ có một ít quả cây dại.

Trong lòng cô đang tò mò, nơi này có quái thú sao?

Chợt, dưới chân ngứa một hồi, cô cúi đầu xem thử, má ơi ——

Cô hét to một tiếng, còn nhảy đến mấy lần.

Một cái gì đó lông xù dính vào trên chân cô, mới vừa rồi cô nhảy lên mấy cái như vậy, nó cũng không có rớt xuống đất!

Không còn cách nào khác, cô vừa hoảng sợ vừa đưa tay xuống lấy mớ lông xù đó.

Không ngờ được, nó lại có miệng, cắn rách một cái trên ngón tay Bạch Tuyết, xẹt một cái chui xuống dưới đất.

Ngón tay Bạch Tuyết bị chảy máu, cô cũng không để ý nhiều, bây giờ cô vẫn nên tìm một nơi an toàn để ở, chờ hai ngày nữa những nguyên lão kia sẽ tới đón cô.

Nhìn qua xung quanh một lần, không có chổ nào có thể ở được cả!

Cô chỉ lo tìm chỗ ở, mà hoàn toàn không có chú ý đến ngón tay của mình đã bắt đầu biến thành màu đen.

Đi tới trước mặt một cây dừa ngồi xuống, thật tốt quá, nơi này lại có dừa, chỉ cần có cây dừa này, cô có thể kiên trì trải qua hai ngày rồi.

Dưới tình huống bản thân không có thức ăn thì chỉ cần có nước uống cũng đã có thể sống được bảy ngày, cho nên cô chỉ cần ngồi đợi ở chỗ cây dừa này, nhất định cô có thể sống qua hai ngày nay.

Dịch chuyển về phía sau, tựa lên trên cây khô để nghỉ ngơi.

Thì cô mới phát hiện chỗ bị cắn trên tay vừa rồi bị cắn đã biến thành màu đen, cô sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ loài động vật đó có độc, ngón tay của cô biến sắc, chắc là trúng phải độc.

Bỗng nhiên cả người cô không được thoải mái, hô hấp cũng không thông suốt!

Vừa tới nơi này đã xãy ra chuyện, còn chưa có gặp phải quái thú, ấy vậy mà cô lại bị trúng độc!

Trong lòng cô thật không cam chịu.

Suy nghĩ một chút về Lãnh Dạ đang nhớ thương cô, lại suy nghĩ một chút về bọn nhỏ đang chờ đợi, cô cắn răng đứng dậy, phải đi tìm thuốc giải độc.

Cô không thể chết ở chỗ này được, cô còn phải trở về tổ chức hôn lễ cùng với Lang Vương.

Nghĩ tới những thứ này, bỗng chốc con mắt cô sáng lên, nhớ lại lúc trước bọn nhỏ có đưa cho cô một cái bao đựng thứ gì đó, nói là chuẩn bị trước cho cô ở bất cứ tình huống nào.

Mở ra nhìn xem một chút, thì ra là một chai lọ gì đó, phía trên có viết tên các loại thuốc giải độc. Thì ra đây là biện pháp mà bọn nhỏ đã đi cầu xin bà nội giúp, biết mẹ mình muốn đi đảo quái thú, nhất định sẽ có một số quái thú có độc đến gần mẹ, nếu nguyên lão muốn mẹ đi tiếp nhận khảo sát ở nơi nào, chỉ cần nói đảo quái thú ở Yêu Giới thì nhất định biết đó là nơi như thế nào.

Bà nội Lang không kiên trì nổi trước sự làm nũng của bọn nhỏ, cho nên bà len lén lấy ra những thuốc giải này từ trong phòng luyện đan, sau đó giao cho bọn nhỏ, còn dặn dò ngàn vạn lần không được để lộ ra ngoài.

Bọn nhỏ lo lắng mẹ sẽ gặng hỏi những thuốc giải này từ đâu mà chúng có được? Đến lúc đó sẽ làm liên lụy đến bà nội, cho nên chúng không cho phép mẹ mở ra, sau khi rời khỏi Yêu Giới thì mới có thể mở ra nhìn.

Hôm nay Bạch Tuyết mở ra nhìn, thì ra là thuốc giải, trong lòng rất vui mừng, mấy đứa bé của cô thật là ngoan, mẹ con cô có cùng chung một suy nghĩ nha, mẹ con có cùng chung một suy nghĩ là thật, bọn nhỏ lại có thể biết được cô sẽ bị trúng độc, cho nên đã chuẩn bị thuốc giải cho cô.

Nhưng mà, Bạch Tuyết lại không biết mình bị trúng loại độc gì?

Nhìn chung quanh một chút, dứt khoát ăn mỗi loại một viên, không có độc cũng sẽ ngăn ngừa được độc.

Ăn xong, ngồi trở lại trước mặt cây dừa lúc nãy lần nữa, dựa lưng về. Trực giác nói cho cô biết, cây dừa lúc nãy rất gần với vị trí hiện tại của cô, cho nên cô không có quay đầu lại nhìn, trực tiếp dựa người về sau, kết quả lại ngả ngửa về phía sau, té xuống đất.

Sau khi té ngửa trên đất, mặt hướng lên trời, Bạch Tuyết cuống quít đứng dậy, làm sao nơi này lại không có cây dừa, vậy thì mới vừa rồi cô đã dựa vào cái gì chứ?

Tóc gáy không khỏi đều dựng hết lên, tuyệt đối vừa rồi không phải là ảo giác, thật sự cô đã dựa vào một thân cây, lúc này cô lại tưởng tượng, có lẽ không phải là cây, có thể quái thú này trông giống một cây dừa!

Nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất, tra xét bốn phía, không có cái hố nào cả, không có dấu chân, dấu vết gì cũng không có.

Thật là gặp quỷ!

Bạch Tuyết nhìn trái nhìn phải một chút, chợt thấy mặt đất thỉnh thoảng lõm xuống.

Không được, dưới đất có cái gì đó.

Mới vừa nghĩ như vậy, rầm một tiếng, Bạch Tuyết trũng xuống theo hạt cát.

Lo lắng hạt cát sẽ chảy vào trong mắt, Bạch Tuyết vẫn nhắm mắt thật chặt, sau khi mở mắt ra thì cảnh tượng trước mắt dọa cô giật mình.

Một khuôn mặt quái thú xuất hiện, tròng mắt Bạch Tuyết chợt trừng lớn.

Chỉ thấy quái thú kia có mái tóc màu đỏ, ở giữa tóc đỏ còn có hai cái sừng, đôi mắt hoa đào híp lại, con ngươi màu hổ phách, nhìn chằm chằm quan sát Bạch Tuyết.

“Người phàm.” Quái thú hỏi.

“Anh cũng nói được tiếng người nói?” Bạch Tuyết không thể tưởng tượng nổi nhìn quái thú, thì ra ngôn ngữ của người phàm lại có thể lan rộng như vậy, ở Yêu Giới cũng lưu hành loại ngôn ngữ này.

“Cô từ đâu tới đây?” Quái thú không để ý tới vẻ giật mình của Bạch Tuyết, hoài nghi hỏi.

“Tôi? Là từ phía trên xuống.” Bạch Tuyết chỉ chỉ phía trên, cô nhớ rõ ràng là mình rớt xuống.

“Người phụ nữ này!” Mặt quái thú chợt đau lòng, cắn cắn môi mỏng, thở dài một tiếng.

Bạch Tuyết hoang mang, cô đương nhiên là phụ nữ rồi, chẳng lẽ vẫn là nam nhân!

“Phụ nữ loài người. . . . . .” Quái thú lặp lại thật thấp.

Bạch Tuyết không nói!

Thầm nghĩ: thì ra là quái thú này thích nói nhảm.

Ai ngờ!

Lông mày quái thú tóc đỏ nhăn lại, vén lên mái tóc đỏ xinh đẹp của mình, sau đó hạ thấp giọng nỉ non: “Đã lâu rồi Bổn Vương không có ăn thịt người, tôi rất nhớ.” Con ngươi hổ phách của nó lóe lên tia ánh sáng thèm muốn, màu sắc n ánh mắt dần dần sâu hơn, trở thành màu đỏ, răng nanh lộ ở trên môi, hình như rất muốn ăn thịt Bạch Tuyết .

Bạch Tuyết không nghĩ tới quái thú nói nhảm lại chợt nói một câu như vậy, đây là câu nói mà cô rất không muốn nghe đến.

Nếu nơi này là đảo quái thú, cô đã sớm nghĩ đến sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên cô cũng không quá sợ hãi, vẻ mặt bén nhạy quan sát bốn phía, hi vọng tìm được một con đường sống.

“Trước kia anh có ăn qua thịt người rồi sao?” Bạch Tuyết bén nhọn hỏi.

“Ừ, Tôi đã từng ăn rồi.”

“Tại sao lại muốn ăn thịt người?”

“Bởi vì đói, có thịt trên thân thể con người, cho nên muốn ăn thôi.”

“Các người cũng giống với Ngạ Lang (ý chỉ giống sói)? Lại có thể lấy người phàm làm thức ăn, ghê tởm.” Bạch Tuyết có chút tức giận.

“Không cần so sánh Bổn Vương với mấy con sói đó, đây là đang làm nhục tôi.”

“Sỉ nhục? Hừ hừ! Ở trong mắt tôi, ngay cả sói anh cũng chẳng bằng, thì sao có thể là sỉ nhục chứ?”

“Người phàm thật to gan, Bổn Vương quyết định không ăn cô, nuôi cô chơi, từ giờ trở đi cô chính là đồ chơi của tôi.”

Bạch Tuyết giận dữ nhìn quái thú tóc đỏ, đấy là lý lẽ gì chứ, quái thú nuôi người!

“Cô tên là gì?” Quái thú hỏi.

“Tôi tên là “tiễn anh về Trời”.” Bạch Tuyết lạnh lùng nói.

“Tiễn anh về Trời? Thật là khó nghe, tại sao lại gọi bằng cái tên này?” Quái thú tóc đỏ hỏi.

“Bởi vì ngày chết của anh đã đến rồi.” Bạch Tuyết nổi giận gầm lên một tiếng, đưa tay bắt được tóc của quái thú tóc đỏ, nhanh chóng đạp một đạp về phía bụng của anh ta, bên này đôi tay nắm thật chặt tóc của quái thú như cũ.

Quái thú phát ra tiếng gầm rú “tê tâm liệt phế” (đau đến chết đi được), tóc bị Bạch Tuyết cầm rớt xuống rất nhiều.

“Hôm nay tôi sẽ thay mặt những người phàm đã bị anh ăn thịt đưa anh về trời.” Bạch Tuyết bén nhọn quát, nhanh chóng từ trong lòng ngực rút ra đao nhọn hung hăng đâm vào từ đỉnh đầu quái thú.

Cô cần phải máu lạnh như vậy, bởi vì cô biết ở chỗ này cô không hung ác nhất định sẽ phải chết, vì để sống sót cho nên cô phải giết.

Ở nơi này ai mạnh thì sẽ sống sót, người yếu sẽ phải chết.

Ở chỗ này không có đúng sai, chỉ có phân chia thiện và ác.

Bạch Tuyết tò mò, tại sao quái thú này lại ngu như vậy?

Lúc này, ở phía xa Yêu Giới Lang Vương đã thu lại pháp lực, ánh mắt lạnh lùng mở ra. Mới vừa rồi thật nguy hiểm, anh không ngờ rằng người phụ nữ nhỏ mới rời khỏi anh đã thay đổi, trở nên tàn khốc như vậy, thậm chí còn dám giết quái thú, nếu như không phải là vì trong lòng Bạch Tuyết nổi lên ý nghĩ muốn giết thì tuyệt đối Lang Vương sẽ không có cách nào vận công. Như vậy sẽ rất dễ dàng làm Bạch Tuyết bị thương, tình huống lúc ấy rất khẩn cấp, vì giữ được người phụ nữ nhỏ của anh, anh không quên được.

Thật ra thì, nếu như không phải là vì nghe được quái thú nói muốn nuôi dưỡng cô như động vật, tuyệt đối Bạch Tuyết sẽ không nghĩ tới việc giết chết anh ta, nhiều nhất chính là cô tìm biện pháp chạy trốn.

Quái thú bởi vì bị pháp lực của Lang Vương tấn công, anh ta không thể chống lại Bạch Tuyết, cho nên mới phải bị một dao của Bạch Tuyết, chết trong tay Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết bắt đầu bò lên trên, chợt một cái chân bị bắt lại.

Cô cúi đầu nhìn xuống đi, lại là một con Lão Ưng bị xích sắt khóa lại. Lão Ưng dùng móng vuốt cố hết sức bắt được chân của Bạch Tuyết.

“Yêu quái, buông tôi ra ——”

Vốn là đôi tay Bạch Tuyết bám lấy một tảng đá phía trên, chuẩn bị leo đi ra. Lại bị Lão Ưng này bắt ở lại, có chút nóng nảy.

“Dẫn tôi rời đi.” Lão Ưng chợt nói chuyện.

Nhưng mà, Bạch Tuyết không biết âm thanh này là cậu ta nói ra, nên cô đang xem xét mọi nơi.

“Người nào đang cùng tôi nói chuyện?”

“Chính là tôi, xin hãy mang tôi rời khỏi nơi này?” Lão Ưng cầu xin nhìn Bạch Tuyết, mắt còn nháy một cái.

Bạch Tuyết giật mình nhỏ giọng hô, Lão Ưng nháy mắt, vẫn là lần thứ nhất cô nhìn thấy. Lão Ưng này không những nháy mắt mà còn nói nữa.

Thế giới ma quỷ thật là thần kỳ.

Bạch Tuyết trở lại phía dưới một lần nữa, nhìn Lão Ưng điềm đạm đáng yêu đang nhìn cô, cô liền mềm lòng.

Lấy ra đao nhọn trong ngực.

“Đừng có giết tôi, tôi không phải là yêu quái, tôi là người đưa tin trong Lang Tộc, bị quái thú tóc đỏ này bắt tới đây. Cô cứu tôi đi ra ngoài, Lang Vương nhất định sẽ cảm ơn cô.” Lão Ưng thành khẩn nói.

“Lang Vương?”

“Ừ, chủ nhân của tôi là Lang Vương. Mấy trăm năm qua tôi một mực giúp Lang Vương tìm một người phụ nữ, cô ấy là Mẫu Đơn Tiên Tử trên trời, bị Ngọc Đế cách chức hạ phàm, đầu thai làm người phàm. Lang Vương một mực tìm kiếm hậu nhân của Mẫu Đơn Tiên Tử .

Năm nào tôi cũng phải đi đến thế giới người phàm tìm thế hệ sau của Mẫu Đơn Tiên Tử, một lần đang trên đường đi thì tôi bị quái thú tóc đỏ này bắt được. Tôi ở đảo quái thú nhìn Thủy Tinh Cầu thấy được Lang Vương mất liên lạc với tôi nhưng ngài vẫn một mực tìm tôi.

Lang Vương là một Đại Vương trọng tình trọng nghĩa, cô cứu tôi đi ra ngoài, Lang Vương nhất định sẽ cảm ơn cô.”

Nghe được Lang Vương vì cô mà một mực tìm kiếm mấy trăn năm, lại mất đi! Làm thế nào mà anh sống được đây, lúc ấy cô là người phàm, không biết anh là ai, hơn nữa cô còn có thể chết đi. Anh lại muốn đối mặt với cái chết của cô, còn phải chờ đợi cô đầu thai thêm lần nữa, rồi chầm chậm lớn lên.

Người đàn ông này thật đáng thương!

Nghĩ đến Lang Vương vì cô mà trả giá nhiều như vậy, Bạch Tuyết rất đau lòng, hận không thể gặp anh ngay lập tức.

“Tôi nhất định sẽ cứu cậu đi ra ngoài, nhưng mà cậu có biết cách rời khỏi đảo quái thú như thế nào hay không?” Bạch Tuyết hưng phấn hỏi.

“Chỉ cần cô cứu tôi đi ra ngoài, nhất định tôi sẽ mang theo cô rời đi lúc này, tôi còn có thể đưa cô quay trở về thế giới loài người.” Nhìn ra Lão Ưng là người đưa tin tốt.

Bạch Tuyết bắt đầu nạy ra xích sắt trong cổ Lão Ưng.

Có công mài sắt, có ngày nên kim, Bạch Tuyết rốt cuộc cạy được xích sắt ra rồi.

Mấy cái cánh của Lão Ưng vụt sáng, hình như là đang làm nóng người. Chợt, hình thể của nó bắt đầu thay đổi lớn, vỗ cánh làm cho Bạch Tuyết ngồi lên.

Bạch Tuyết ngồi lên, bắt được lông vũ của nó.

Rất nhanh Bạch Tuyết thấy được anh sáng rực rỡ, cô đã lên trên mặt đất.

Quay đầu lại nhìn đảo quái thú một chút.

“Người đưa tin Lão Ưng, hiện tại chúng ta hãy quay trở về phủ Lang Vương.”

“Cô gái, cô còn biết phủ Lang Vương?” Lão Ưng vừa bay vừa hỏi.

“Hì hì. . . . . . Tôi không chỉ biết phủ Lang Vương, tôi còn biết chủ nhân của cậu là Lang Vương nha.” Nghĩ đến Lang Vương trong lòng Bạch Tuyết liền hạnh phúc.

Trong lòng thầm nghĩ: người đàn ông của em, em đã trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.