Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 15: Chương 15: Vương tử si tình




Hai mắt cô gái tỏa sáng: - Anh chính là Lâm Dật Phi?

Thiếu niên hơi sửng sốt: - Cô quen tôi à? Trong lòng thì nghĩ, chẳng lẽ Lâm Dật Phi rất nổi tiếng?

Thì ra thiếu niên này chính là Tiêu Biệt Ly vượt qua thời không mà tới. Cũng chính là Vấn Thiên Kiếm, cao thủ đệ nhất dưới trướng Nhạc Phi. Chỉ mất vài ngày, sức khỏe của hắn đã được hồi phục. Cộng thêm sự giúp đỡ của y tá Tiếu và sự thông minh vốn có, hắn đã rất nhanh thích ứng với thời đại này.

Tiêu Biệt Ly đương nhiên biết vợ chồng họ Lâm lo lắng cho Lâm Dật Phi như thế nào. Nhất thời hắn không biết làm cách nào quay trở về tám trăm năm trước. Chứng kiến vẻ sầu lo của bọn họ, Tiêu Biệt Ly thực sự không đành lòng khiến bọn họ khổ sở. Đành phải tiếp tục đóng giả làm Lâm Dật Phi.

May mà tuy Tiêu Biệt Ly không biết người nào ở đây, nhưng Lâm Dật Phi còn có hai người bạn cùng phòng đáng tin. Hà Tú Lan đã lén dặn Đại Ngưu và A Thủy chiếu cố cho Lâm Dật Phi, đừng làm việc gì kích thích hắn.

Đại Ngưu và A Thủy đương nhiên là vỗ ngực đáp ứng. Nếu thấy Tiêu Biệt Ly có hành động quái dị gì, cũng làm như không thấy. Ngược lại, hắn có câu hỏi gì, hai người đều trả lời mà không thắc mắc. Điều này giúp Tiêu Biệt Ly bớt rất nhiều phiền toái. Có vấn đề gì thì liền hỏi. Không tới vài ngày, Tiêu Biệt Ly đã hiểu rất nhiều điều ở thời đại này.

Mỗi ngày hắn đều dậy thật sớm, đi ra ngoài vận động, hy vọng có thể khôi phục lại cảnh giới trước kia. Hai ngày đầu, Đại Ngưu và A Thủy còn lặng lẽ đi theo phía sau, sợ hắn thất tình mà luẩn quẩn trong lòng. Về sau nhìn thấy hắn không có ý nhảy xuồng hồ, cộng thêm việc hai người vốn không quen thức dậy sớm, liền mặc kệ hắn. Hôm nay hắn đang luyện khí, thì nghe thấy động tĩnh dị thường ở bên ngoài. Lúc này mới đi ra nhìn, vừa vặn gặp Bì Nhị diễn trò cướp đường.

- Chưa từng gặp qua, chỉ nghe nói khoa báo chí có một người tên là Lâm Dật Phi. Cô gái hé miệng cười: - Đau khổ truy cầu Phong Tuyết Quân ở khoa ngoại ngữ, hai năm như một. Đối với các cô gái khác , liếc cũng không thèm liếc. Khiến cho mấy chị em trong nhà trọ của tôi cực kỳ hâm mộ. Đều xưng là vương tử si tình. Không biết có phải là anh hay không?

Thiếu niên khẽ giật mình, gãi gài đầu, sau nửa ngày mới nói:

- Chắc là đúng.

Nhưng trong lòng thì cười khổ. Đường đường một vị tướng tiên phong của Nhạc gia quân, lại biến thành như vậy. Nhưng hiện tại, chuyện của Lâm Dật Phi đã trở thành chuyện của Tiêu Biệt Ly rồi.

Cô gái thấy hắn xấu hổ, hiểu lầm rằng da mặt hắn mỏng, liền hào phóng vươn tay ra: - Bách Lý Băng, khoa quản trị, cũng học năm thứ ba đại học Chiết Thanh.

Thiếu niên chậm rãi vươn tay, nắm nhẹ một cái. Chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại như không xương và một mùi hương xử nữ xông vào mũi.

Bách Lý Băng thì cảm thấy chấn động. Theo trực giác của cô, bàn tay của người thiếu niên này có lực vô cùng lớn. Nhớ lại cảnh hắn chỉ dùng một bàn tay là có thể xách lên Bì Nhị, nhịn không được hỏi: - Lâm Dật Phi, anh đã từng luyện qua võ thuật à?

Bì Nhị một mực nhìn ra cửa lớn của bệnh viện, nghe thấy vậy liền quay đầu lại: - Tôi vốn là người rất khỏe mạnh, thật không ngờ còn không bằng một cánh tay của anh hùng. Tôi nghĩ anh hùng nhất định…

Lâm Dật Phi mỉm cười nói: - Cậu đừng luôn miệng gọi tôi là anh hùng. Cứ gọi tôi Lâm Dật Phi là được. Còn võ thuật, tôi chỉ luyện qua một chút mà thôi.

Không phải hắn tận lực giấu diếm, chỉ là hắn không biết cách nào giải thích. Còn không bằng đưa ra câu trả lời hợp với suy nghĩ của bọn họ. Bách Lý Băng ngẩng đầu, chợt nhìn thấy một chiếc xe Buick màu đen đi tới. Cô nhìn điện thoại, hơi bất mãn: - Làm gì mà tới muộn vậy.

Bì Nhị lè lưỡi một cái. Qua chiếc xe thôi cũng biết cô gái này là một tiểu thư con nhà giàu rồi.

Một người nam tử trung niên chừng ba mươi tuổi cầm túi giấy trong tay, vội vàng xuống xe. Lúc chạy vào, nhìn thấy Bách Lý Băng, liền thở phào một cái: - Tiểu thư đúng là không sao.

Bách Lý Băng lạnh lùng nói: - Anh hy vọng tôi bị bệnh à?

Người trung niên không chút phật lòng, chỉ cười nói:

- Ông chủ nghe thấy cô cần tiền đưa tới bệnh viện, trong lòng rất sốt ruột. Ngài ấy vốn định tự mình tới, nhưng lại có việc trì hoãn, liền bảo tôi tới đây nhanh. Thật không ngờ lại gặp phải kẹt xe nên mới tới chậm. Tiểu thư, đây là mười nghìn nguyên, cô xem đã đủ chưa. Nếu thiếu tôi lại gọi người mang tới.

Bì Nhị nghe vậy giật mình. Mười nghìn nguyên là số tiền lớn, cậu ta có làm cả năm trời cũng không kiếm được. Bách Lý Băng nhận lấy túi giấy, nhìn cũng không nhìn, liền đưa tất cho Bì Nhị: - Anh cầm đi.

Bì Nhị thì không thể không đếm. Chỉ thiếu vài tờ thôi cũng là cả tháng lương của cậu ta. Bách Lý Băng có chút nhìn không được, nhìn thoáng qua đồng hồ: - Lâm Dật Phi, hôm nay anh không có tiết à?

Lâm Dật Phi suy nghĩ một lát mới nói: - Hình như có.

- Vậy thì đi cùng tôi luôn, nếu không lại muộn. Nói xong, liền đi về hướng cửa bệnh viện. - Chờ chút. Bì Nhị gọi.

- Có chuyện gì? Số tiền không đủ? Bách Lý Băng dừng lại, hơi nhíu mày.

- Không phải, không phải, vừa đủ mười nghìn. Chỉ là tôi chưa biết số địa chỉ của cô, làm sao có thể trả lại tiền được. Bì Nhị còn chưa quên điều này.

Bách Lý Băng mỉm cười, quay đầu: - Xem ra anh không phải là người xấu. Tôi sẽ không đòi tiền của anh, mà chỉ hướng Lâm Dật Phi đòi tiền. Cho nên nếu anh muốn địa chỉ, thì hỏi cậu ta ấy.

Bì Nhị hoảng sợ, kéo Lâm Dật Phi lại: - Anh hùng…Không phải, Anh Lâm, anh lưu lại cách liên lạc, tôi nhất định sẽ mang tiền trả lại cho anh.

Lâm Dật Phi mỉm cười: - Không vội. Chừng nào có tiền trả cũng được. Anh cứ gọi vào số này, rồi bảo tìm Lâm Dật Phi. Dù hắn cũng có điện thoại, nhưng rất ít khi mang theo người. Có lẽ là vì hắn còn chưa quen với thiết bị liên lạc tiên tiến này.

Bì Nhị không có giấy bút, chỉ có thể nhớ trong đầu. Lúc ngẩng đầu lên thì xe Buick đã không thấy bóng dáng. Trong lòng cậu ta cực kỳ cảm động. Nhìn hướng chiếc xe biến mất nửa ngày, mới mang theo số tiền đi đóng viện phí.

- Anh không sợ y quịt nợ sao? Trong xe, Bách Lý Băng mỉm cười, nhìn người thiếu niên qua cái gương.

Hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau. Còn người trung niên tuy tập trung lái xe, vẫn thỉnh thoảng nhìn trộm đánh giá Lâm Dật Phi. Trong lòng anh ta có chút buồn bực. Tiểu thư người cũng như tên, chẳng những đối với mình, ngay cả đối với chủ tịch cũng lạnh lùng như băng. Còn bộ dáng như ngày hôm nay rất là ít thấy.

- Vậy cô có sợ tôi quịt nợ không? Lâm Dật Phi mỉm cười hỏi lại. Hắn có chút khen ngợi cô gái ngồi bên cạnh này. Trừ bạo giúp kẻ yếu, cướp người giàu chia cho người nghèo là tôn chỉ của hắn khi đó. Thật không ngờ một cô gái nũng nịu như vậy cũng có tâm địa Bồ Tát.

Hắn lại không biết, vị Bồ Tát này cũng có gai. Nếu như hợp với tính tình của cô, một ít tiền có là gì. Nhưng nếu chọc giận cô, cho dù là cha của cô, cũng dùng vẻ lạnh lùng đối phó.

- Anh là hòa thượng chạy không thoát khỏi miếu. Bách Lý Băng nhìn người thiếu niên qua kính. Vì sao trên khuôn mặt kiên nghị đó luôn có vẻ u buồn nồng đậm không thể xóa mờ?

Chẳng lẽ là vì cô gái Phong Tuyết Quân kia?

Lâm Dật Phi mỉm cười, hồi lâu không nói. Nhưng trong lòng có chút ảm đạm. Mình làm gì có miếu cơ chứ? Ngay cả mình cũng không biết vì sao lại tới thời đại này. Hoặc là không rõ sự tồn tại của mình ở thế giới này có ý nghĩa gì. Hắn thà rằng cùng các huynh đệ màn trời chiếu đất, chống lại giặc Hồ, cũng không muốn cuộc sống an dật như hiện tại.

- Tôi chỉ thấy, một người vì chữa bệnh cho mẹ của mình mà đi cướp bóc, vô luận như thế nào cũng không tính là người xấu. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: - Có những thứ bình thường không biết quý trọng, đến khi mất đi lại hối tiếc không kịp.

Chiếc xe hơi giảm tốc, người trung niên nhìn Lâm Dật Phi qua cái kính xe, như có điều suy nghĩ.

Trong xe lại trở nên yên tĩnh. Cô gái cũng có vẻ như suy nghĩ cái gì đó.

Chiếc xe dừng lại, Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn, cửa trường đại học Chiết Thanh cách đó đã không xa. Hắn mở cửa xe, hai người sóng vai đi về phía trường học, nghênh đón vô số ánh mắt kinh ngạc trên đường.

Bách Lý Băng đã quen với những ánh mắt như vậy. Cô nhìn trôm sang người thiếu niên, thấy hắn cũng không có vẻ co quắp, liền kỳ quái hỏi: - Anh không sợ à?

- Sợ cái gì? Lâm Dật Phi ngạc nhiên.

- Anh không sợ hôm nay anh đi cùng với tôi, bị Phong Tuyết Quân nhìn thấy, hoặc là ai đó mách cho Phong Tuyết Quân? Bách Lý Băng mỉm cười tinh nghịch.

Lâm Dật Phi nhịn không được cười: - Cô ta là cô ta, tôi là tôi, sao phải sợ chứ?

Bách Lý Băng khẽ giật mình. Anh chàng này đâu có giống vương tử si tình mà bạn trọ hay nói? Một người như hắn cũng khiến cho mình phải tim đập thình thịch. Thật sự khó mà tin cô nàng Phong Tuyết Quân kia lại từ chối mị lực của hắn. Càng khiến cho Lâm Dật Phi phải khổ sở theo đuổi nhiều năm!

- Ở đây, ở đây. Một giọng nói thô lỗ truyền tới. Lâm Dật Phi không nhìn cũng biết là Ngưu Phấn. Ngưu Phấn thở hổn hển chạy tới: - Dật Phi, ông đã đi đâu vậy? Cô Lan gọi điện thoại hỏi ông, tôi và A Thủy cơ hồ đã tìm khắp cả trường.

Lâm Dật Phi hơi cảm động, nhìn Bách Lý Băng nói: - Tôi có chuyện đi ra ngoài với cô bạn này. May mà còn kịp tiết học.

Lúc này Ngưu Phấn mới nhìn thấy mỹ nữ đứng bên cạnh Lâm Dật Phi, con mắt thiếu chút nữa rơi xuống: - Cô chính là Bách Lý Băng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.