Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 417: Chương 417: Càn Khôn Trong Tay Áo (2)




– Sao vậy? Phương Vũ Dương không hiểu liền hỏi: – Sư thúc, lẽ nào thúc quen biết ông ta sao? – Ta đã từng gặp mặt vài lần, nhưng chưa từng nói chuyện. Trần Lương Hòa suy tư, ánh mắt đã rơi trên người Bách Lý Băng: – Ông ta là một người khiêm tốn, thế lực mạnh hơn nhiều so với những thương gia thông thường, đã từng đi đánh trận, một bên chân đã bị đánh gãy, rồi sau đó lặn mất tăm, thành một người đàn ông không xu dính túi, cho tới bây giờ có thể coi là nhân vật dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, thật đáng kính nể. Phương Vũ Dương chưa từng thấy sư thúc tôn sùng một người quá mức như vậy, cảm hơi hơi kỳ lạ: – Ông ta tái ngưu, lẽ nào còn lợi hại hơn cả ông nội con? Công trạng của ông nội đạt được trước thời giải phóng, tiếng tăm lừng lẫy. – Ông ấy chỉ có điều là ở nhầm thời đại mà thôi. Trần Lương Hòa thản nhiên nói: – Thời đại tạo anh hùng, anh hùng cho dù đi đâu thì vẫn là anh hùng. Phương Vũ Dương cảm thấy sắc mặt của sư thúc lạ lạ, nịnh hót nói một câu: – Sư thúc cũng được coi là anh hùng. – Ta không được coi là anh hùng, chỉ là một nhà chỉ đạo võ thuật thôi. Khi Trần Lương Hòa nói tới đây, khuôn mặt có chút trầm tư: – Bằng không sớm đã quang minh chính đại đi tìm Lâm Dật Phi, cũng không phải lén lút ở đây quan sát một người. – Sư thúc, người định tìm hiểu trước mới hành động. Phương Vũ Dương lắc lắc đầu nói: – Có điều nếu chúng ta đã không phải là anh hùng, vậy không cần phải chịu nhiều ràng buộc như vậy, chúng ta không thể đụng tới Lâm Dật Phi, vậy chẳng lẽ không dám đụng tới Bách Lý Băng kia sao. ” Bộp” một tiếng kêu lớn, Phương Vũ Dương giật thót mình, gần như là muốn nhảy dựng lên vậy. Nhìn thấy Trần Lương Hòa đánh một chưởng lên mặt bàn trà, làm lưu lại một dấu tay, khuôn mặt lộ vẻ tức giận, y liền không hiểu tại sao ông lại tức giận như vậy. Phương Vũ Dương run lẩy bẩy hỏi: – Sư thúc, người? – Chúng ta là người luyện võ, dốc hết sức lực mà không đánh thắng người khác, động não cũng không thể tính sổ người khác, vậy cũng không thể coi là mất mặt. Nhưng, nếu muốn tính kế với người bên cạnh của đối thủ, để áp chế đối thủ, vậy thì người không được coi là người luyện võ, chỉ có thể coi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Nếu như vậy, chẳng những ngươi không tôn trọng người khác, mà cũng chính là không tôn trọng bản thân mình. Trần Lương Hòa lạnh lùng nói: – Vũ Dương, sư thúc nếu muốn tính sổ với Lâm Dật Phi, thì cũng sẽ đối phó một cách quang minh chính đại với bản thân hắn, chứ không chọn lựa thủ đoạn bịp bợm khác, ta mong con cũng vậy. – Ồ? Biểu hiện kính nể của Phương Vũ Dương có chút suy sụp, y thực sự không hiểu nổi, một sư thúc thoạt nhìn có vể âm trầm, gian xảo như y, mà lần này không ngờ lại có biểu hiện hiên ngang lẫm liệt như vậy? Tính kế một cách quang minh chính đại sao? Phương Vũ Dương lần đầu nghe thấy cụm từ này. – Lời ta nói chỉ có vậy, tuy nhiên ta vẫn còn có một lời khuyên cho ngươi. Trần Lương Hòa chậm rãi nói: – Bách Lý Băng kia chính là người tuyệt đối không thể đụng tới. – Vì sao? Phương Vũ Dương hoàn toàn mơ hồ, không thể hiểu nổi tại sao sư phụ đối với Bách Lý Băng còn cẩn trọng hơn cả đối với Lâm Dật Phi, từ những lời ông vừa nói ban nãy có thể biết được ông hoàn toàn không quen biết Bách Lý Băng. – Không nên hỏi ta vì sao? Trần Lương Hòa có chút mệt mỏi phẩy phẩy tay nói: – Ngươi nhớ kỹ là được rồi, bằng không ngươi phạm phải sai lầm thì bất cứ ai cũng không thể bảo vệ được ngươi. Phương Vũ Dương gục đầu xuống, thầm vâng một tiếng, hiện nhiên vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ ý nghĩ này. Trần Lương Hòa vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình TV, nhìn Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng đang cười cười nói nói. Ông thở dài một tiếng, cô ta chính là con gái của Bách Lý Hùng, chẳng trách khi gặp cô ta lần đầu tiên liền cảm thấy rất quen thuộc. Cô đương nhiên không giống Bách Lý Hùng, mặt vuông tai to, nhưng cô lại giống với một người khác, vô cùng giống. – Sư thúc, bọn họ làm gì vậy, hình như chỉ nói chuyện phiếm, không có gì đáng xem. Trong lòng Phương Vũ Dương thực sự cảm thấy sư thúc này xem ra thận trọng quá mức rồi, xem loại video không tiếng này thực sự có chút buồn bực. Trần Lương Hòa thản nhiên nói: – Ngươi không xem thì có thể đi nghỉ ngơi. Phương Vũ Dương thở dài, không nói thêm gì, chỉ nghĩ trong lòng sư thúc nói đã có kế sách đối phó Lâm Dật Phi, không rõ rốt cuộc là cái gì, bản thân dù sao cũng không làm gì được tên tiểu tử kia, đã đụng tới hắn hai lần, nhưng đều mặt xám mày tro, nếu còn tiếp tục chọc giận hắn nữa thì bản thân khó tránh giữ được tính mạng. – Dật Phi, bọn họ thực sự đang giám sát anh. Bách Lý Băng cố gắng giảm nhỏ âm lượng, trên mặt không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ cười cười, điều này giúp cuộc nói chuyện của họ giống như cuộc trò chuyện giữa các đôi tình nhân, chứ không giống như cuộc thảo luận cách một con đường như Trần Lương Hòa. Bách Lý Băng thấy sau khi Phương Vũ Đồng đi ra, Lâm Dật Phi liền từ từ ngồi xuống, vốn định nói điều gì đó, nhưng thấy hắn xua tay ra hiệu ngồi xuống rồi mới nói gì đó. Đột nhiên Lâm Dật Phi cười nói: – Muốn nghe chút gì đó không? Bách Lý Băng nghi ngờ hỏi: – Nghe cái gì? Lâm Dật Phi lơ đãng ấn một cái gì đó, Bách Lý Băng ngồi trên ghế sofa, mờ mịt khó hiểu, không biết nên làm gì, đột nhiên nghe thấy có âm thanh gì đó vọng vào tai, rất nhỏ, rất nhỏ, nếu không phải cô vận hết công lực, với nhĩ lực trước kia thì tuyệt đối không thể nghe thấy được. – Sư thúc, kungfu của sư thúc ngày càng cao sâu. Một giọng nam lạ lùng phát ra, phương hướng tựa như từ phía sau ghế phản lại. Bách Lý Băng hoảng sợ, nhìn thấy Lâm Dật Phi đang mỉm cười nhìn mình, cô trấn tĩnh lại, ngay sau đó là một âm thanh trầm mạnh truyền tới. – Tiểu tử nhà ngươi cũng học được cách nịnh hót rồi. Như vậy cũng tốt, ngươi nhất định phải nhớ kỹ đạo lý cứng quá dễ gãy. Con người ngươi cũng không tệ, chỉ là kiêu ngạo một chút. Bách Lý Băng cảm thấy hai giọng nói này rất lạ, không kìm nổi liền hỏi: – Chuyện gì vậy? Bọn họ là ai? Lâm Dật Phi khoát tay ra hiệu tiếp tục nghe: – Nghe tiếp. Bách Lý Băng không nhịn nổi sự tò mò, đợi đến khi có người nói theo dõi Lâm Dật Phi thì sự kinh ngạc trong lòng đã lên tới cực điểm, nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười. Lâm Dật Phi cười cười, ra hiệu cô làm rất tốt, âm thanh vọng lại từ sau ghế rất nhỏ, bé gần như không nghe thấy. Bách Lý Băng sau khi nghe thấy liền thấp giọng hỏi: – Dật Phi, bọn họ theo dõi anh, anh ghi lại được cái này từ đâu vậy? Lâm Dật Phi cười nói: – Không phải là ghi âm, mà là tiếp sóng trực tiếp. – Tiếp sóng trực tiếp? Bách Lý Băng tỉnh ngộ, cô nói: – Không phải anh nói là hiện tại đang có người theo dõi chúng ta sao? Là ở gần đây sao? Lúc này cô mới quan sát bốn phía xung quanh,rồi đột nhiên tỉnh ngộ, mỉm cười nói: – Nếu em muốn quay đầu lại, có phải là có người nhìn thấy em không? Lâm Dật Phi cười cười nói: – Đương nhiên là như vậy, ban nãy không phải em đã nghe thấy người nam trẻ tuổi một chút kia là Phương Vũ Dương, giọng nói trầm một chút kia là Trần Lương Hòa, bọn họ một người là sư thúc, một người là sư điệt. – Lời này của anh không phải là vô nghĩa. Bách Lý Băng cũng mỉm cười, cô nhìn Lâm Dật Phi nói không chút kiêng nể, cũng không cố ý giảm nhẹ âm lượng: – Bọn họ ở chỗ nào? Biểu hiên nét mặt và câu hỏi của cô hoàn toàn không giống nhau, nếu là Triệu Mộng Điềm nhìn thấy chắc chắn lại cảm thán cuộc đời con người chính là một màn kịch, bất luận là ai cũng đều có thể diễn xuất một vai, mà lại rất hoàn mỹ. – Hiện giờ quả thực em đã có kinh nghiệm hơn rất nhiều. Lâm Dật Phi thở dài nói: – Năm tháng vô tình khiến con người dễ già đi, khi đã bước vào sự thôi thúc của năm tháng, Băng Nhi của trước đây nếu nghe được tới đây chắc chắn sẽ đứng phắt dậy muốn đi tìm tung tích của đối phương, nhưng Băng Nhi của hôm nay đã trầm ổn như một bà già bảy tám mươi tuổi từng trải. Bách Lý Băng có vẻ bất mãn, vuốt vuốt khuôn mặt xinh đẹp: – Em có già đến như vậy không? – Quả thực anh không hy vọng là bị cuốn vào cái gọi là giang hồ, không biết tới sự lừa người gạt ta của lòng người. Lâm Dật Phi nhìn Bách Lý Băng: – Việc này, anh hy vọng khôi phục lại cuộc sống trước đây, giữa mọi người với nhau phải đối đãi chân thành, như vậy chẳng phải tốt sao. – Đúng vậy, em cũng muốn như vậy. Bách Lý Băng bật cười nói: – Mọi người ở cùng nhau, vây quanh lửa trại, uống rượu lớn, ăn thịt to. – Em nói giống như đại vương trong núi ấy. Lâm Dật Phi mỉm cười, ánh mắt hiện lên một đóm lửa, mọi người sưởi ấm mùa đông giá rét, thịt không cần thiết phải có, chỉ cần mỗi người một ngụm rượu truyền nhau sưởi ấm, vui tươi thích thú, hoan hỉ trong đắng khổ, lại có sự ấm áp và khích lệ mà con người hiện nay đang thiếu hụt. Bách Lý Băng không hề quay đầu lại, đã đưa ra kết luận: – Dật Phi, rốt cuộc bọn họ ở đâu? Nghe giọng điệu của bọn họ có thể nhìn thấy chúng ta, nhưng không thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, vậy chắc hẳn bọn chúng ở tòa nhà đối diện kia. Lâm Dật Phi cũng mỉm cười: – Phán đoán của em không sai, bọn họ ở khách sạn đối diện bên đường, thiết bị giám sát đặt ở phòng đối diện, nhưng Trần Lương Hòa lại ở trên một tầng.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.