Lãng Mạn Đầy Nhà

Chương 8: Chương 8




Thật ấm áp, thật thoải mái.

Tôi không kìm được mà nhích tới một chút, ôm lấy cái gối ôm ấm áp đó — ơ, gối ôm to quá. Hơn nữa, cảm giác này — trong tích tắc tôi mở bừng hai mắt —

Trước mặt, Âu Dương Dực cả người trống trơn (chú ý, thực ra chỉ có nửa trên) đang đỏ mặt nhìn tôi.

“C-C-Cậu làm trò gì đó!” Trong tình trạng đầu óc vô cùng hỗn loạn, tôi không biết mình trước muốn hỏi cho ra lẽ hay sạc cho cậu ta một trận. Shit, đừng nói tên nhóc này say rượu rồi mất lý trí đi làm bậy đó nhé!

“Anh bị cảm rồi, đồ con lừa. Chăn đâu?” Cậu ta lạnh lùng nói.

Ơ, giờ mới để ý, cái chăn hình như đang nằm chỏng trơ phía cuối giường thì phải. Sau một hồi tôi mới phản ứng được. “Ra là vậy…”

“Ra cái gì mà ra!” Sáng sớm những người huyết áp thấp rất dễ nổi đóa. “Nói, chỗ anh ở rốt cuộc là ở đâu, còn có số điện thoại nhà là bao nhiêu?!”

“… Cậu hỏi mấy thứ này để làm gì? Không nói…” Như bây giờ dính với nhau tôi còn tạm chấp nhận được, để cậu ta trực tiếp đến đây làm phiền không phải hết sống sao?!

“Anh mà không nói đừng trách tôi cường bạo anh! Dù sao anh giờ cũng thành con ma bệnh rồi, đấu không nổi tôi đâu!”

Tôi sợ hãi trợn tròn mắt. Không thể nào, nếu thế lại càng không thể nói — “Đường đông Hoài Hải, tầng 3 số nhà 427…” Hận không thể tự cắn lưỡi mình, nói dối làm gì chứ? Bị phát hiện không phải càng thê thảm hơn sao? Khoan, khoan, tôi đang nghĩ gì thế này? Cả hai đều là nam, cường bạo kiểu gì đây? Vớ vẩn! Cậu ta dám cường tôi đây dám phản cường! Xem thử ai to hơn ai!

Cậu ta cũng không để ý nhiều, lẩm nhẩm địa chỉ ấy mấy lần trong miệng, sau rồi mới nói. “Nhà tôi ở XXXXXXXXX (không chú ý liền như gió thoảng bên tai). Nhớ kỹ đó! Giờ uống thuốc đi.”

Hả? Uống thuốc? “Cái đồ đàn bà, hơi tí là thuốc, thuốc.” Chả phải chỉ là chút cảm mạo thông thường ư? Uống cái gì mà uống.

Âu Dương Dực hóa đá một hồi, không biết đang nghĩ cái gì, sau đó cười híp mắt, xoay người ôm tôi nói. “Xem ra anh rất có khí lực, chi bằng —”

Không, muốn, với, lại, còn, phải, lên, lớp! Tôi giật mình bật dậy khỏi giường. Hôm nay là lần đầu tiên trong ba tháng qua, chúng tôi ngủ chung một giường. Mới nghĩ đến đây thôi đã đủ để khiến cả người tôi nổi gai ốc, đã thế còn lời đe dọa cường báo đáng để đắn đo kia, khiến tôi trong chớp mắt nổi lên dự cảm xấu. Giờ không trốn thì còn chờ khi nào nữa —

Bị bắt. “Chạy cái gì mà chạy!” Thanh âm đầy bất mãn.

“Tôi còn phải lên lớp!” Đột nhiên tôi cảm thấy yêu cái lịch sử chăm chỉ đến lớp đi học của tôi ghê, giờ lôi ra làm cái cớ cũng không hề thấy vô lý chút nào.

“Bệnh rồi học cái gì!” Tay càng siết chặt hơn.

Gấp gáp chỉ khiến mọi thứ tệ ra, tức giận đến cực độ sẽ khiến con người ta biết bình tĩnh.

Tôi hít sâu một hơi. “Cậu muốn như thế nào hả, nhóc con?”

Cậu ta đi tới, chạm nhẹ vào môi tôi. “Muốn nhờ đàn anh đây chỉ điểm cho vài vấn đề kỹ thuật.”

“…”

Đùa bỡn tôi, tuyệt đối là đang đùa bỡn tôi, dám đùa bỡn tôi, lại dám đùa bỡn tôi —

Chú em mới chỉ là một tên lính mới tò te năm nhất, lại dám can đảm đùa bỡn tới anh đây kinh nghiệm đầy mình, trải đời nhiều hơn cả núi ấy hả? Một tiếng nổ phát ra, đầu óc bị hâm nóng, cũng chẳng cần để ý mọi người có cho rằng nam với nam như vậy là biến thái hay không, hay lập tức tập trung sức lực phản kích.

Có lẽ chính bởi cả hai đều là nam nên trong tiềm thức tôi mới cho rằng nó chẳng phải đại sự gì, cứ như thế mà hành động.

Kết quả, kết quả thật rúng động. Vốn chẳng qua chỉ nghĩ là đùa nghịch một chút, nhưng đến lúc xâm nhập rồi thì tất cả đều vứt ra sau đầu, tựa như nổi điên vậy mãnh liệt hôn tới mười phút, thiếu chút nữa hụt hơi tắt thở chết tại chỗ.

Sau khi tách ra mới thật sửng sốt.

Tôi đang làm gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.