Lãng Mạn Đầy Nhà

Chương 12: Chương 12




Sau ngày đó, Âu Dương cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa, phảng phất như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra, tất cả chỉ là một giấc mơ của tôi mà thôi.

Nhưng mà, khắp nơi đều có hình ảnh của cậu ta.

Tựa hồ như nghe được giọng nói, còn có thể nhìn thấy nụ cười tươi như hoa, còn có thể cảm thấy —

Tôi siết chặt nắm tay, trong lòng trống rỗng.

Được rồi, cậu ta nhất định còn sống, nhất định còn sống khỏe mạnh.

Có lúc mẹ sẽ tới thăm tôi, bà chị gái cũng ghé qua mấy lần.

Theo như họ nói, đại khái là tôi không chịu nổi áp lực quá lớn mà tiều tụy, rất có dáng vẻ của một oán phụ, vô tình mỗi một ánh mắt đều tràn đầy lực sát thương chết người.

Tôi chỉ trừng mắt nhìn họ, không nói gì. Nếu mà họ biết được lý do thực sự khiến tôi tiều tụy thế này, phỏng chừng họ không cần tới thăm tôi nữa đâu — tại chỗ liền bị họ chém.

Sau đó, tôi bắt đầu muốn đi tìm Dực.

Mặc tôi ra sức tìm kiếm trên báo đài, in-tơ-nét vẫn không tìm thấy bất cứ tin tức gì liên quan đến trận hỏa hoạn nửa đêm hôm đó. Qua hai tuần lễ, tôi dần từ bỏ.

Ngồi nhớ lại địa chỉ Dực từng nói, thật sự không có một chút ấn tượng nào. Tại sao lúc đó tôi không chịu khó lắng nghe đàng hoàng!

Tại sao trước đây phải nói dối Dực chứ? Để cho cậu ta tin vào một địa chỉ giả, khiến tôi không tìm ra cậu ta, mà cậu ta cũng không thể tìm thấy tôi.

Dực.

Nhớ tới cậu ta, trong lòng liền buồn rầu. Tôi hoàn toàn điên rồi, nhưng lúc tôi chấp nhận sự thật này, Dực đã không còn ở đây nữa.

※※※z※※y※※z※※z※※※*

“Nói, chỗ anh ở rốt cuộc là ở đâu, còn có số điện thoại nhà là bao nhiêu?!”

“… Cậu hỏi mấy thứ này để làm gì? Không nói…”

“Anh mà không nói đừng trách tôi cường bạo anh! Dù sao anh giờ cũng thành con ma bệnh rồi, đấu không nổi tôi đâu!”

“Đường đông Hoài Hải, tầng 3 số nhà 427…”

Lại mơ thấy chuyện khi còn ở chung với nhau, cũng đã một tháng rồi mà. Tôi ngồi dậy, bất đắc dĩ sờ trán của mình, gần đầy càng ngày càng thường xuyên mơ thấy Dực rồi.

Hôm nay mơ thấy, lại là lần đầu tiên chúng tôi —

Mơ thấy gì nhỉ?

Tôi bỗng tỉnh táo hẳn.

Lúc trước lừa gạt Dực, nói là ở nơi đó. Hôm nay tuy chúng tôi không ai tìm ra được người nào, nhưng vẫn có một chỗ để chúng tôi gặp lại! Tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?!

Đường đông Hoài Hải, tầng 3 số nhà 427.

Có chỗ này hay không? Có hay không?

Tôi bật dậy, phóng ra khỏi cửa.

Đi tới được đường đông Hoài Hải, trái tim tôi đập gấp gáp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một đường dọc phố đi xuống, 413, 415, 417, … 423, 425, 427…

Số 427.

Không phải nhà ba tầng, chỉ là một tiệm bách hóa nhỏ, trong có những món đồ lặt vặt hàng ngày.

Tôi đưa đám đứng ngây tại chỗ, không nói nên lời. Không phải nhà ba tầng, không phải, tôi và Dực không thể gặp mặt được, không thấy được…

Đương xuất thần, tay tôi bị ai đó bắt lấy, đồng thời nghe một giọng vừa khàn khàn, vừa run rẩy. “Trần Húc?” Âm thanh có chút quen thuộc, lại trầm thấp hơn so với ký ức, tôi nghi ngờ quay đầu, thấy được một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc —

Âu Dương Dực.

Nhưng mà, không đúng. Rõ ràng cậu ta thấp hơn tôi nhiều lắm, sao giờ đã muốn cao hơn một cái đầu rồi? Hơn nữa, mặt cũng có chút thay đổi, giọng nói cũng không đúng, đã thế còn mặc âu phục… Chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Anh là Trần Húc!” Chắc nịch, không có nghi ngờ gì thì sao phải dùng câu nghi vấn?

Tôi ngây ngốc nhìn cậu ta, từ từ gật đầu, cậu ta cũng chẳng đỡ hơn, nhìn tôi như thể thấy yêu quái ngàn năm. “A-Anh vẫn là bộ dáng này! Anh dám gạt tôi! Đồ khốn! Tôi đã ở đây đợi anh bốn năm rồi!” Nói mà chẳng sợ ánh mắt kinh hãi từ những người đi đường, cứ thế ôm chầm lấy tôi.

Bốn? Năm?

Tôi kinh ngạc tới ngây người. Là một tháng thôi đó!? Chẳng lẽ ngay từ đầu không chỉ có không gian là có vấn đề, ngay cả thời gian cũng thế? Chả trách tôi tra cách nào cũng không tìm ra được tin tức về trận hỏa hoạn đó. Ra là đã bốn năm rồi.

Năng lực tiếp nhận của cậu ta hình như mạnh hơn tôi, hoặc đã nhìn ra tôi hiện ngu người tới mức nào rồi.

Thôi được rồi, ít ra cậu ta vẫn còn sống, còn sống là tốt lắm rồi, thỏa mãn rồi, cần gì phải tranh đua nữa? Vừa nghĩ tôi vừa vòng tay ôm lấy cậu ta.

“Không nghĩ tới lần này gặp lại, anh nhỏ đi không ít đấy.”

“…”

Tay chân luống cuống muốn cựa ra, lại bị người ta siết chặt lại. “Bình thường người nhỏ hơn lúc nào cũng là tôi, hại tôi ban đầu còn lo lắng một trận.”

Tên khốn này bắt đầu mê sảng cái gì vậy?! Lại giãy tránh ra nhưng vẫn lực bất tòng tâm.

Âu Dương cúi đầu xuống, thấp giọng nói vào tai tôi. “Chúng ta hôm nay lại bắt đầu ở chung đi!”

Nghe ven đường vang lên tiếng thét chói tai, làm sao tôi lại nghe ra trong đó hưng phấn nhiều hơn là chấn kinh vậy?

@#%^&$@$&^*!!!

Được rồi, ở chung thì ở chung! Làm như chưa từng ở chung vậy! Đại gia không thèm đếm xỉa đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.