Lang Gia Bảng

Chương 2: Q.1 - Chương 2




Đám thị vệ và hầu gái cuống cuồng cứu hai vị phu nhân ra, các bà đỡ giật mình ngã ngửa ra nền nhà cũng luống cuống tay chân sờ soạng bế hai đứa trẻ sơ sinh trong thùng gỗ lên rồi chạy ra ngoài.

May mà chỉ bị kinh động chứ không có nguy hiểm gì, sau khi sắp xếp cho sản phụ vào một gian phòng mới, mọi người vừa thở phào một hơi, lại đột nhiên phát hiện một vấn đề lớn.

Hai bé trai được bế ra ngoài đều trần truồng không hề có tã lót, đều nhăn nheo như nhau, đều há miệng khóc to, cân nặng xấp xỉ, khuôn mặt na ná nhau, bé nào là con Tạ phu nhân, bé nào là con Trác phu nhân?

Đến hôm sau, vấn đề càng trở nên nặng nề, bởi vì một trong hai bé trai bị chết.

Tạ phu nhân là trưởng công chúa đương triều, chuyện này không thể không làm kinh động đương kim thiên tử.

Hoàng đế hạ chỉ lệnh hai nhà mang đứa bé vào cung, sai ngự y rỏ máu nhận thân, nào ngờ máu của đứa bé lại hoà tan với cả hai bà mẹ, hoàn toàn không có gì khác biệt. Lại nhìn diện mạo hai cặp vợ chồng, hoàng đế biết chuyện này quả thật khó giải quyết.

Tạ Ngọc và Trác Đỉnh Phong đều cao ráo sáng sủa, ngũ quan rõ ràng, hai vị phu nhân đều mày liễu mắt hạnh, tú lệ văn nhã, tuy không thể coi là rất giống nhau nhưng quan sát kĩ ngũ quan thì chẳng ngờ các điểm đặc thù lại không khác nhau là mấy.

Cho dù đợi đến lúc đứa bé lớn lên thì chỉ sợ cũng khó dựa vào tướng mạo để nhận định xem nó rốt cục là con ai.

Hoàng đế bế đứa bé nhìn một hồi lâu mà không xác định được, trong lòng lại hết sức yêu thích đứa bé này nên đã nghĩ ra một cách thứ ba: "Đã không thể xác định đứa bé này rốt cục là con ai thì nó lấy họ Tạ hay họ Trác đều không ổn, vậy Trẫm ban quốc tính cho nó, đặt tên theo bối phận hoàng tử, gọi là Cảnh... Cảnh Duệ, nó sinh ra trên núi Duệ mà. Năm nay ở nhà họ Tạ, năm sau sẽ ở nhà họ Trác, xem như con của cả hai nhé, thế nào?"

Hoàng đế đã quyết, huống hồ cũng không có biện pháp nào tốt hơn, vì vậy mọi người cũng chỉ có thể đồng ý.

Vậy là Tiêu Cảnh Duệ liền có một thân phận kép, vừa là đại công tử nhà Ninh Quốc hầu họ Tạ, vừa là nhị thiếu gia của Thiên Tuyền sơn trang họ Trác.

Mà hai nhà Tạ, Trác trước đó chưa hề qua lại cũng vì vậy mà bắt đầu đi lại mật thiết như thân tộc.

Hai năm trước, con trưởng nhà họ Trác là Trác Thanh Diêu lại lấy đại tiểu thư nhà họ Tạ là Tạ Khởi làm vợ, nhà đã thân lại càng thêm thân, hòa thuận giống như một nhà.

***

"Được rồi, đại ca, phụ thân đang ở thư phòng, chúng ta cứ đến thẳng thư phòng vấn an". Tạ Bật nói, lại quay lại nhìn Mai Trường Tô: "Tô huynh cùng đi chứ?"

Mai Trường Tô cười nói: "Vào phủ quấy rầy, tự nhiên phải bái kiến chủ nhân".

Hai anh em tươi cười, một trái một phải đưa khách vào cổng trong. Xem tình hình này, đám hạ nhân trong phủ biết ngay người lạ nọ là một khách quý quan trọng, có điều nhìn vị khách một thân áo trắng, dung mạo sáng sủa lại không đoán ra được lại lịch của người này.

Theo thông lệ của thế gia quý tộc, trừ phi là nghênh đón thánh chỉ hoặc người có địa vị cao hơn, còn bình thường đều không mở cửa giữa, không vào chính sảnh, cho nên hai anh em dẫn khách đến thẳng sảnh đông.

Mặc dù bên ngoài vẫn còn chưa tối hẳn nhưng trong phòng đã đèn đuốc sáng choang, trong ánh đèn màu vàng ấm áp có một người tay cầm quyển sách, gương mặt lộ vẻ suy tư, đang chậm rãi đi bộ trên nền nhà bằng đá cẩm thạch mài bóng loáng như gương.

Nghe thấy có tiếng người vào phòng, ông ta dừng chân, xoay người lại, chòm râu dưới cằm không gió vẫn phất phơ.

Đây chính là Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc, người được hoàng đế đương triều rất xem trọng, được coi là trụ cột triều đình.

Vị mĩ nam tử năm đó từng được ví như "chi lan ngọc thụ" giờ đây tuổi đã quá ngũ tuần nhưng gương mặt cân đối và ngũ quan sắc sảo vẫn giữ được vẻ anh tuấn của tuổi thanh niên, dáng người cũng vẫn được duy trì rất tốt, béo gầy vừa phải, khỏe mạnh rắn rỏi.

Lúc này ông ta mặc một bộ quần áo ở nhà đã hơi cũ, ngoài một chiếc đai ngọc thì trên người không còn trang sức sang trọng nào, lại lộ ra một vẻ ung dung làm mọi người không thể nào xem nhẹ.

Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật thần sắc cung kính, tiến lên quỳ gối, đồng thanh nói: "Hài nhi ra mắt phụ thân".

"Lên đi!" Tạ Ngọc hất tay, ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Cảnh Duệ, ngữ điệu chuyển thành nghiêm khắc: "Còn biết về nhà cơ à? Hơn hai tháng không thấy bóng người, ngay cả tết Trung thu đoàn viên cũng quên, xem ra ta đúng là dạy dỗ ngươi không đến nơi đến chốn..."

Vừa mới giáo huấn được một câu, Tạ Ngọc đột nhiên phát hiện trong sảnh còn có người thứ tư, lập tức dừng lại: "A, có khách à?"

"Vâng". Tiêu Cảnh Duệ khom người nói: "Vị Tô huynh đây là bạn hài nhi mới quen, khi ra ngoài vẫn luôn được Tô huynh chăm sóc, lần này là hài nhi khăng khăng mời Tô huynh đến Kim Lăng tĩnh dưỡng thân thể".

Mai Trường Tô bước lên, hành lễ vãn bối, khí độ lại hết sức ung dung bình tĩnh: "Thảo dân Tô Triết ra mắt hầu gia!"

"Tô tiên sinh khách sáo quá. Người đến nhà là khác, huống hồ lại là bạn tốt của khuyển tử, không cần khiêm nhường như thế". Tạ Ngọc vòng tay đáp một nửa lễ, thấy người tuổi trẻ này tuy gầy gò ốm yếu nhưng dung mạo tươi sáng, khí chất thanh nhã, không khỏi nhìn thêm một lát: "Tô tiên sinh đã vui lòng đến tệ phủ làm khách thì cứ coi như đây là nhà mình, không cần câu nệ".

Mai Trường Tô cúi người cười cười rồi chậm rãi lui lại một bước, không hề khách sáo thêm.

Vì có người ngoài ở đây, Tạ Ngọc không tiện trách mắng Tiêu Cảnh Duệ nữa nên chỉ trừng mắt nhìn rồi nói chậm rãi: "Khách ở xa tới mệt nhọc, các ngươi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho khách đi. Ngày mai không được dây muộn, đến phủ công chúa đón mấu thân ngươi về, chờ ta vào triều xong thì lại qua đây, ta có chuyện phải dặn dò các ngươi".

"Vâng". Hai anh em đồng loạt cúi người, cùng Mai Trường Tô lui ra, đến tận lúc ra đến ngoài cửa viện mới dám thả lỏng toàn thân.

Đã được dặn dò từ sớm nên đám hạ nhân trong Tạ phủ đã quét dọn xong tuyết lư ở khách viện, thay hết chăn gối chiếu nệm mới tinh, cả toà viện tỏ ra rất ấm áp, không hề nhận ra ở đây rất ít khi có người ở.

Trên đường đi ba người ăn bữa tối quá sớm nên Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật cùng dùng bữa khuya với Mai Trường Tô tại tuyết lư.

Đồ ăn khuya vừa được đưa lên, đột nhiên Tiêu Cảnh Duệ nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: "Phi Lưu đâu? Gọi hắn cùng đến ăn đi!"

Mai Trường Tô cười nói: "Hắn đang ở đây rồi mà".

Vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt, vội quay lại nhìn. Vừa rồi góc nhà rõ ràng không có một bóng người, lúc này lại có một thiếu niên mặc áo màu lam nhạt đang đứng.

Dung mạo hắn rất tuấn tú, đáng tiếc là toàn thân trên dưới đều toát ra vẻ lạnh lùng cao ngạo và cô độc như phủ một lớp băng lạnh, làm người ta hoàn toàn không dám sinh ra ý nghĩ thân cận.

"Tuy không phải lần đầu tiên thấy Phi Lưu nhưng vẫn cảm thấy thân pháp của hắn rất kì dị". Tạ Bật hạ thấp giọng, khẽ nói: "Tô huynh có một hộ vệ như vậy, ta cũng không dám tới gần huynh quá, sợ hắn hiểu lầm lại đánh ta một chưởng".

"Làm gì có chuyện ấy. Phi Lưu của chúng ta tính khí rất tốt, rất ngoan". Mai Trường Tô hơi hất tay, chỉ chớp mắt sau Phi Lưu đã bay tới, ngồi xuống, dựa đầu vào đầu gối Mai Trường Tô.

"Xem này, còn thích làm nũng nữa. Chẳng qua thỉnh thoảng hắn không phân biệt được thật giả, sau này lúc có hắn ở đây thì các ngươi không được đánh nhau với ta là được rồi".

Cậu thiếu niên hộ vệ có võ công cao cường này từng bị thương ở đầu nên tâm trí không được bình thường, Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật cũng đã biết từ lâu. Có điều hai người bọn họ đều kính trọng Mai Trường Tô như giáo viên, căn bản cũng không định đánh nhau với chàng, cho nên lời dặn này của Mai Trường Tô cũng không có giá trị thực tế gì.

Phi Lưu không thích ăn cháo, Tạ Bật lại sai người nấu mì cho hắn.

Mọi người đang vừa ăn vừa trò chuyện, ngoài viện chợt vang lên tiếng người, có người vừa cao giọng cười lớn vừa đi vào: "Các ngươi đi thật là chậm làm ta đợi mà dài hết cả râu!"

Tiêu Cảnh Duệ mừng rỡ đứng bật dậy ôm chặt người vừa tới: "Dự Tân!"

Tạ Bật lại nhíu mày, hất cằm hỏi: "Ta nói này, Ngôn Dự Tân, ngươi nhận được tin nhanh quá đấy! Chúng ta vừa mới vào cửa, thời gian lại muộn như vậy, ngươi chạy tới làm cái gì?"

"Ta đã dặn quản gia nhà các ngươi, bao giờ các ngươi về thì báo tin cho ta ngay". Ngôn Dự Tân sải bước tiến lên chào Mai Trường Tô: "Tô huynh thoạt nhìn khí sắc không tồi, không có ta, trên đường đi huynh không bị hai người này làm buồn bực chết à?"

Đại thiếu gia Ngôn Dự Tân của phủ quốc cữu là bạn tốt nhất của Tiêu Cảnh Duệ. Vốn ba quý công tử cùng gặp Mai Trường Tô trên đường du lịch, định kết bạn đồng hành về Kim Lăng. Ai ngờ trên đường về, bốn người lại tình cờ cứu được hai vợ chồng gia bị đuổi giết, nghe họ nói là định lên kinh kiện các tội trạng của thân tộc của Khánh Quốc công Bá Nghiệp ở Tân Châu quê họ, bao gồm hoành hành ngang ngược, ức hiếp trăm họ, cướp đoạt ruộng đất làm của riêng, giết người vô cớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.