Lạc Mai Phong

Chương 6: Chương 6




Vụ Ẩn Thành nằm tại phía Tây Nam của Đại Lịch Vương triều, từ ngoài nhìn vào, các dãy núi nối đuôi nhau nghìn dặm như một cái lồng bên trong tầng sương mù dày đặc, tựa như tiên cảnh, ngoại nhân nếu không biết hướng đi căn bản không thể tiến vào.

Vào lúc Sở Phong Lạc về đến Vụ Ẩn Thành, tất cả mọi người đều là dáng vẻ ngạc nhiên, dường như không ngờ đến hắn còn có thể quay về, đại khái lúc hắn ly khai Vụ Ẩn Thành, người khác cũng cho rằng hắn vì chuyện muốn lừa gạt soán vị Long Vương bị phát hiện mà lẩn trốn, hoặc đã bị Long Vương vứt bỏ, bây giờ dư luận chưa dứt còn muốn tái kiến Dạ Trạch Hoan.

Vì vậy có người rất hảo tâm nói với hắn Dạ Trạch Hoan đi vắng, đã cùng Long Hậu ra ngoài du ngoạn, khoảng một hai tháng thì về một lần.

Sở Phong Lạc cũng không đối chuyện này giải thích nhiều lời, cùng mọi người hàng huyên đôi câu, thì quay về căn nhà trước đây của mình.

Sở gia tại Vụ Ẩn Thành là danh môn, nhưng cách đây mấy năm phụ mẫu đã tạ thế, hiện tại chỉ còn lại mỗi mình hắn.

Nhẹ nhàng phủi đi tro bụi đóng trên cửa, Sở Phong Lạc mở đại môn của Sở gia ra.

“Phong Lạc, ngươi đã về rồi sao?”

Nghe thấy tiếng gọi, Sở Phong Lạc ngạc nhiên quay đầu. Một bạch y nam tử tuấn mỹ nho nhã đứng đằng sau cách đó không xa, đang mỉm cười với hắn, nụ cười có phần không hảo ý. Sở Phong Lạc không khỏi có chút gượng gạo.

Đây là bạn cùng chơi thuở thiếu niên của Sở Phong Lạc Diệp Thụy Tuyên. Vì khi còn bé tuổi tác ngang nhau nên thường hay cùng chơi với nhau, hai bên qua lại rất thân thiết. Mấy đời Diệp gia đều là tế sư, tinh thông y thuật, phân định âm dương, mà cũng vì thế, đem bí mật Long Vương Dạ Trạch Hoan âm tính nói cho hắn biết, từng cùng Sở Phong Lạc một phen tranh giành.

Đáng tiếc Diệp Thụy Tuyên ngoại trừ võ công binh pháp ra, còn phải học thuật Kỳ Hoàng, mỗi lần luận võ đều thua, Diệp Thụy Tuyên nhìn thấy Dạ Trạch Hoan đối y cũng không phải đặc biệt hảo cảm, thì cũng từ bỏ tâm tư này.

Mà vào lúc Dạ Trạch Hoan cùng Sở Phong Lạc sắp thành thân, vì đúng lúc Diệp Thụy Tuyên lên làm tế sư phải xuất môn rèn luyện không kịp quay về, Sở Phong Lạc đương nhiên cũng biết là vì Diệp Thụy Tuyên không muốn tức cảnh sinh tình, nên mới viễn tẩu tha hương.

Tính ra hắn cùng Diệp Thụy Tuyên là tương phùng sau một năm xa cách.

Chân tướng đã rõ ràng, Diệp Thụy Tuyên đương nhiên cũng đã biết hắn là nam tử âm tính.

Sở Phong Lạc nhìn thấy ánh mắt quái lạ của Diệp Thụy Tuyên, có chút đứng ngồi không yên.

“Thụy Tuyên, ngươi nhìn gì vậy?”

Chẳng lẽ mình vì mang thai mà khiến tâm sinh lý khác biệt chút đỉnh, cũng bị Diệp Thụy Tuyên nhìn ra sao? Tuy nói y là tế sư, không có gì không nhìn ra, có điều mới hai tháng cũng có thể nhìn ra, không khỏi có chút khoa trương.

“Không có gì, Phong Lạc, nếu chúng ta đều không giành được Diệp Thụy Tuyên, vậy thì hãy nhất tiếu mẫn ân cừu chứ?” Diệp Thụy Tuyên mỉm cười, tươi cười có chút sâu hiểm khó dò.

(nhất tiếu mẫn ân cừu: cười một cái xóa tan thù hận – phăng thôi =^=)

Sở Phong Lạc bất đắc dĩ cười cười, hai người đều không giànhh được Dạ Trạch Hoan, nhưng mà giải thoát của Diệp Thụy Tuyên hiển nhiên cùng mình bất đồng. Y cùng Dạ Trạch Hoan đều là dương tính, căn bản không thể nào.

“Nếu nói ra thì mối thù duy nhất giữa ta với ngươi, chính là Diệp gia các người đã tính sai âm dương tính của ta chăng.”

Tế sư là Diệp gia thế đại đương truyền, hai mươi năm trước tính sai không phải phụ thân thì cũng là thúc bá của Diệp Thụy Tuyên. Lúc trước không tính toán, còn nguyên nhân khác chính là vì Diệp Thụy Tuyên là hảo hữu của mình, sai thì cũng đã sai rồi, nếu không thể thay đổi, cũng không đáng vì vậy cùng hảo hữu trở mặt thành thù.

Diệp Thụy Tuyên cười có chút xấu hổ.

“Phong Lạc huynh không tính toán, đủ thấy lòng dạ rộng lượng. Nhiều năm không gặp, Phong Lạc huynh phong thái vẫn như ngày xưa, thật đáng mừng. Chi bằng đến nhà ta uống một chén?”

Sở Phong Lạc quả thực không giống mọi khi. Diệp Thụy Tuyên nhìn thấy cử chỉ ung dung tao nhã của Sở Phong Lạc, trong lòng không khỏi khẽ rung động.

Sở Phong Lạc nhìn vào trong nhà mình tro bụi khắp nơi, còn chưa kịp quét sạch, căn nhà này nội trong một hai ngày đúng là chưa thể ở được. Đành thở dài, “Thụy Tuyên, nhà của ngươi còn chỗ nào để ở không?”

Diệp Thụy Tuyên mắt cười thành hai vầng trăng khuyết: “Có a, Phong Lạc, ngươi tạm thời cứ đến nhà của ta ở đi, dù sao huynh đệ chúng ta trước kia cũng thường xuyên ở chung với nhau mà. Chỗ này ta gọi người qua quét tước là được rồi.”

Sở Phong Lạc khóe miệng khẽ động: “Ta quen ngủ một mình.”

“Phong Lạc, ngươi cũng đừng suy nghĩ thái quá vậy chứ. Chúng ta huynh đệ đã nhiều năm như vậy không gặp.....” Diệp Thụy Tuyên ra vẻ đáng thương, vô luận thế nào, cũng muốn làm cho Sở Phong Lạc đáp ứng mình.

“Ta đang mang thai.” Sở Phong Lạc thản nhiên nói. Tuy rằng Diệp Thụy Tuyên cố ý không đề cập hai người bất đồng tính, kéo gần quan hệ cả hai, nếu là trước đây hắn cũng sẽ không để ý, nhưng hiện tại hết thảy đều trở thành có rất nhiều bất đồng.

“Ngươi nói gì?” Diệp Thụy Tuyên ngớ người, lộ ra biểu tình hoảng hốt, “Ngươi sao có thể mang thai?” Y còn chưa hạ thủ, thế nào đã bị người ta hớt tay trên? Hỏng, không thể để bị nhìn ra.

“Ta là âm tính, sao lại không thể mang thai.” Sở Phong Lạc bất đắc dĩ cười. Điểm này vào hai tháng trước hắn đã sâu sắc lĩnh hội được.

“Phụ thân của hài tử là ai? Sao lại không cùng ngươi quay về thành?” Diệp Thụy Tuyên đột nhiên nghiêm nghị hẳn lên. Long tộc cũng có thành thân cùng người thường, nhưng thời điểm quay về thành, đều sẽ mang theo bạn lữ của mình, sẽ không một mình quay về. Diệp Thụy Tuyên vào lúc Sở Phong Lạc còn chưa quay về cũng đã kế nhiệm chức tế sư, là vị trưởng lão trẻ tuổi nhất trong Long tộc, đối với điểm này đương nhiên sẽ càng chú ý.

“Phụ thân của hài tử.....” Sở Phong Lạc hơi do dự, nói: “Đã qua đời.”

Long tộc vào nửa năm trước bị triều đình vây quét, đừng nói là Hoàng Đế, ngay cả người của triều đình cũng bị người Long tộc gây khó dễ, nếu đã quyết định đời này không bao giờ gặp lại Tiêu Viễn Lan nữa, vậy cứ xem như y đã chết đi.

“Đã chết?” Diệp Thụy Tuyên bất động thanh sắc, chỉ là trong mắt thoáng nẩy lên hào quang vui sướng Sở Phong Lạc không nhìn thấy, “Phong Lạc, ngươi phải nén bi thương thuận theo biến đổi.”

“Ta hiểu.” Ly khai y, kỳ thật mình hẳn là khổ sở. Sở Phong Lạc có phần ảm đạm, thấp giọng nói: “Thôi, đã là quá khứ..... Thụy Tuyên, chúng ta đi uống rượu đi.”

“Ngươi còn muốn uống rượu, không được uống!” Diệp Thụy Tuyên giận dữ, sau này người mang hài tử cũng là của y, Sở Phong Lạc còn không cẩn thận như vậy, bảo y làm sao không lo?

“Thật sự không thể uống sao?” Sở Phong Lạc có chút kỳ quái nhìn y, “Đúng rồi, võ công của ngươi có tiến bộ?” Diệp Thụy Tuyên y thật cực kỳ cao minh, nhưng mà võ công trước này đều không bằng hắn, vì Dạ Trạch Hoan hai người đánh nhau không biết bao nhiêu lần, Diệp Thụy Tuyên chưa từng thắng hắn, hiện tại cư nhiên dám dùng khẩu khí thế kia nói với hắn, nếu không phải võ công y tiến bộ, thì chính là não bị mục rồi.

“Mang thai không thể uống rượu.” Diệp Thụy Tuyên vội vàng ho khan một tiếng, bày ra tư thế đại phu.

“Vậy còn phải kiêng kị gì nữa?” Vừa nói đến hài tử, Sở Phong Lạc lập tức khẩn trương vô cùng.

“Không được đụng vào nước lạnh, không được hứng gió lạnh..... Còn có, không được cưỡi ngựa. Ngươi hôm nay là cưỡi ngựa về?” Diệp Thụy Tuyên nhíu nhíu mày.

“Không có phi nhanh, chỉ đi từ từ.....” Sở Phong Lạc do dự nói, xem ra có rất nhiều chuyện vẫn phải hảo hảo học, vì hài tử, phải học làm một hảo mẫu thân.

“Thụy Tuyên, ta ngâm nước lạnh, hài tử không biết có bị gì không, ngươi giúp ta xem đi.”

“Cái gì, ngươi ngâm nước lạnh?”

Theo như thần sắc hoảng hốt lo lắng của Diệp Thụy Tuyên, Sở Phong Lạc biết mình đã làm ra chuyện không nên cỡ nào, nhưng sau khi Diệp Thụy Tuyên diện vô biểu tình chẩn mạch cho hắn, lại đề xuất muốn tiến hành kiểm tra thân thể hắn.

Mặc dù Diệp Thụy Tuyên là một đại phu, nhưng Sở Phong Lạc sao vẫn cảm giác động tác Diệp Thụy Tuyên chẩn mạch cho mình có chút không bình thường, các đại phu khác đều là đặt hai ngón tay ngay mạch, Diệp Thụy Tuyên lại là cả bàn tay bắt lấy tay hắn, tay kia thì tại cánh tay hắn vuốt ve lên xuống – chẳng lẽ đây là khác biệt giữa lang băm và danh y?

Diệp Thụy Tuyên đã học y thuật được vài năm, nhưng thật ra càng học càng xuống dốc. Có điều nếu thẳng thắn đề xuất muốn đổi đại phu hình như có chút không nể tình bằng hữu lắm, hai người là huynh đệ kết nghĩa, giữa cả hai đã sớm nhìn qua thân thể đối phương, cho y nhìn lại cũng không hề gì.

Sở Phong Lạc đi theo Diệp Thụy Tuyên đến Diệp phủ, Diệp Thụy Tuyên kéo hắn vào một gian phòng ngủ, để hắn nằm ở trên giường, đồng thời bảo hắn cởi quần ra, nâng người như tư thế sinh con, mở đùi ra, để y kiểm tra.

Khắp nơi đều được che đến kín kín đáo đáo, chỉ có vài ngọn đèn dầu chiếu sáng đến mật thất giống như ban ngày. Sở Phong Lạc nằm trên giường, do dự làm chiếu theo lời của Diệp Thụy Tuyên, để cho hai chân trần trụi của mình lộ ra trong không khí, cảm giác mát lạnh nhè nhẹ.

Nhìn thấy Diệp Thụy Tuyên từng bước từng bước đến gần, đột nhiên lại nghĩ đến Tiêu Viễn Lan.

Viễn Lan chính là như vậy, từng bước một chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng ôn như nói: “Phong..... Nhớ ngươi lắm.....” Ôn nhu đau đớn như vậy, khiến Sở Phong Lạc trong chớp mắt thấy hoảng hốt.

Cảm giác hạ thể bị đụng chạm có phần bất đồng, Sở Phong Lạc hơi co quắp lại, phản xạ xuất một chưởng qua, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết, Diệp Thụy Tuyên ngã trên mặt đất.

Sở Phong Lạc có hơi áy náy, nói: “Thụy Tuyên, ta vô tình, chỉ là có hơi.....” Chỉ là có hơi ghê tởm, cộng thêm cảm giác khuất nhục khó thích ứng. Lúc bị Tiêu Viễn Lan chạm vào lại không có loại cảm giác này, có lẽ do tình yêu của y đau thương hèn mọn như vậy, khiến mình cũng cảm giác không nỡ chăng.

Sở Phong Lạc bỗng nhiên cảm giác, mình hơi hơi tưởng nhớ thiếu niên tuyệt lệ nội liễm kia, nhớ đến y dịu dàng gọi mình, nhớ đến y hôn lên gương mặt mình, nhớ đến y nắm lấy tay mình, đem mình kéo đến bên cạnh..... Thiếu niên Hoàng Đế này có điểm bá đạo lại trầm tĩnh.

Một chưởng vô tình của Sở Phong Lạc, Diệp Thụy Tuyên bất ngờ không kịp đề phòng, ấy mà cũng không ngã nặng lắm, đứng lên vài câu oán giận, thì thấy thần thái Sở Phong Lạc hoảng hốt mờ mịt, lại mang theo một tia mỉm cười ôn nhu. Diệp Thụy Tuyên có chút động tình, nhịn không dựa sát đến cạnh hắn, nhẹ nhàng hôn lên.

Sở Phong Lạc chứng kiến Diệp Thụy Tuyên cư nhiên lại hôn hắn, môi song song dính lấy mình, thì đã sợ tới mức đẩy y ra: “Thụy Tuyên, ngươi làm gì?”

Diệp Thụy Tuyên biết bản thân luống cuống, lấy lại bình tĩnh, nói: “Phong Lạc, ngươi vừa rồi đang nghĩ tới cha của hài tử ư, người đã đi rồi, ngươi phải sớm quên y đi, bằng không sẽ chỉ làm khổ mình mà thôi.”

Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thụy Tuyên hàm chứa tình ý, Sở Phong Lạc kinh ngạc tới cực điểm, hắn vô luận thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Thụy Tuyên lại có thể đối mình động tình, cho dù hắn thân đang mang thai, mất nhiều anh khí, nhưng mà tướng mạo cũng xem như đoan chính, tuyệt đối không giống như nữ tử, Tiêu Viễn Lan đối hắn động tình đã làm hắn giật mình, sao lại còn thêm một Diệp Thụy Tuyên?

“Thụy Tuyên, ngươi đừng nói giỡn, ngươi không phải thích Trạch Hoan sao?” Sở Phong Lạc sợ tới mức lui về phía sau, mọi thứ không tưởng trước mắt khiến đầu óc hắn trống rỗng.

Diệp Thụy Tuyên quay đầu đi suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: “Trạch Hoan? Đó là chuyện rất lâu trước kia rồi. Nói sao thì y cũng là dương tính, sao có thể cùng ta quan hệ, Phong Lạc, quá khứ đã trôi qua, chúng ta còn có tương lai không phải sao?”

Diệp Thụy Tuyên lúc đó biết mình đối Dạ Trạch Hoan vô vọng, về sau thỏa thích chìm trong mỹ sắc, trở nên thập phần đào hoa, những điều này Sở Phong Lạc đều biết, cũng bởi vậy cảm giác thập phần thua thiệt so với Diệp Thụy Tuyên, không ngờ tới tâm tưởng của Diệp Thụy Tuyên cư nhiên lại chuyển đến trên đầu hắn.

“Thụy Tuyên, đừng như vậy.....” Da đầu Sở Phong Lạc run lên, càng không ngừng lui về phía sau, hắn sợ mình lại không cẩn thận đả thương Diệp Thụy Tuyên, vẫn không dám tùy tiện động võ, vào lúc lui đến không thể lui nữa, thì biến thành tình cảnh Diệp Thụy Tuyên đem hắn đặt dưới thân.

“Ngươi không phải nghiêm túc chứ?” Sở Phong Lạc thập phần khó xử.

“Ta đương nhiên là nghiêm túc rồi.” Diệp Thụy Tuyên ngượng ngùng cười cười, “Không biết tại sao, trước đây không có cảm giác gì, hiện tại đột nhiên cảm thấy ngươi rất dễ nhìn.” Ánh mắt Diệp Thụy Tuyên lướt qua hạ thể xích lõa của Sở Phong Lạc, vì kích động mà trên mặt nổi lên ửng đỏ, khuôn mặt đoan chính lúc này nhìn đúng là động lòng người nói không nên lời.

“Thụy Tuyên, chuyện này chúng ta về sau hãy bàn được không, hiện tại ta tạm thời còn chưa có lòng dạ nào.....” Diệp Thụy Tuyên không lo sẽ làm tổn thương tình cảm giữa hai người với nhau, có lẽ là thật sự nghiêm túc.... Nhưng đối với Diệp Thụy Tuyên chưa từng nảy sinh loại cảm giác kia, ở bên nhau rất quái lạ.

“Cũng được.” Diệp Thụy Tuyên gật gật đầu, trịnh trọng nói ra sự thật, “Phong Lạc, người giống như ta tuấn mỹ vô song như vậy, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải hối hận.”

Sở Phong Lạc khẽ cười khổ, đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa, hai người vội vàng chỉnh lại y quan bước ra ngoài, nguyên lai là thủ vệ Tiết Phi. Tiết Phi thoáng nhìn qua Sở Phong Lạc, hơi do dự, Sở Phong Lạc bất giác xấu hổ, liền muốn cáo từ, Diệp Thụy Tuyên kéo hắn lại không cho đi, nhíu mày nói: “Có gì thì tại đây nói đi.”

Tiết Phi hành lễ, nói: “Triều đình phái một đội binh mã, bao vây Vụ Ẩn Thành, thành chủ vắng mặt, hội trưởng lão hiện đang triệu tập đến họp, vẫn thỉnh Diệp trưởng lão đừng đến trễ.”

Sở Phong Lạc lấy làm kinh hãi, nói: “Ai dẫn binh mã?”

Tiết Phi không trả lời. Diệp Thụy Tuyên lạnh lùng nói: “Nói!”

“Là Hoàng Đế thân chinh!” Tiết Phi vốn không muốn nói, bị Diệp Thụy Tuyên ép hỏi, khuôn mặt tức đến đỏ bừng, “Hoàng Đế một mực tìm hắn, có thể thấy rõ ràng là hắn quen biết Hoàng Đế, hắn lúc này đột nhiên vào Vụ Ẩn Thành, ai biết có phải nội ứng ngoại hợp hay không? Nói không chừng hắn chính là gian tế.”

Sở Phong Lạc giận đến toàn thân hơi hơi phát run: “Ta nếu thông đồng với người của triều đình, quyết sẽ không để các ngươi biết ta quen với họ, sao còn bị người truy nã nữa? Các ngươi đã nghi ngờ ta, vậy Sở mỗ xin cáo từ.”

Tiết Phi nói: “Ngươi dẫn kẻ thù đến công thành, hiện tại lại muốn chạy sao?”

Sở Phong Lạc im lặng, dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Mọi người của hội trưởng lão nói vậy sao?” Xét cho cùng, lúc trước hắn không nên vào Vụ Ẩn Thành, có lẽ sớm đã bị người theo dõi. Chỉ trách hắn lúc ấy thất hồn lạc phách, sớm đã quên điểm ấy.

“Không có.” Tiết Phi hơi ngập ngừng.

“Được rồi, một khi đã vậy, ta nguyện ý xuất thành hòa đàm. Nếu lỡ hòa đàm bất thành, Sở Phong Lạc nguyện ý tự vẫn tạ tội.” Lúc nãy cũng chỉ đành ra ngoài gặp người kia. Thiếu niên này, thật sự khiến người khác không thể khinh thường. Sở Phong Lạc khẽ cười khổ.

Chỉ thấy y đối với mình có bao nhiêu thật lòng.

“Phong Lạc, đừng nên ra ngoài.” Diệp Thụy Tuyên lớn tiếng nói, giữ lấy tay Sở Phong Lạc.

Sở Phong Lạc nhẹ nhàng trách khỏi y: “Làm Vụ Ẩn Thành gặp phải tai họa, ta đương nhiên dốc hết sức gánh vác.”

“Ngươi gánh vác cái gì, ngươi cứ vậy mà đi không phải chịu chết sao?” Diệp Thụy Tuyên giận lên, “Ta không cho phép ngươi đi!”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Thụy Tuyên, ngươi yên tâm.” Sở Phong Lạc vỗ vỗ vai y, mỉm cười với y, đi theo Tiết Phi ra ngoài.

Lúc các trưởng lão nhìn thấy Sở Phong Lạc hơi thoáng sửng sốt, hỏi hắn dùng cái gì đám phán với Tiêu Viễn Lan. Sở Phong Lạc chỉ đơn giản nói qua loa có quen biết với Tiêu Viễn Lan, có thể đi nói giúp, nếu không tin tưởng hắn, sợ hắn đào tẩu, có thể phái người đi theo hắn.

Các trưởng lão thương nghị trong chốc lát, Diệp Thụy Tuyên lại chủ động ý nguyện đi theo Sở Phong Lạc ra hòa đàm, vì thế bèn đáp ứng. Để cho hai người Diệp Thụy Tuyên và Sở Phong Lạc xuất thành, cùng Tiêu Viễn Lan hòa đàm trước trận.

Sở Phong Lạc rời khỏi nơi các trưởng lão thương nghị sự vụ, chỉ cảm thấy một cơn khổ sở. Nơi này sinh hắn dưỡng hắn, cuối cùng một chút tín nhiệm với hắn cũng không có, có lẽ nguyên do là vì hắn tính cách trầm lặng, có rất nhiều tâm sự cũng chưa từng nói với ai, cuối cùng dẫn đến kết cục này đây.

Đã gởi sứ giả ra ngoài báo tin, ngay tức khắc có hồi âm lại —— Tiêu Viễn Lan chấp nhận hòa đàm. Tốc độ nhanh như vậy hiển nhiên Tiêu Viễn Lan túy ông chi ý bất tại tửu, dụng ý của y căn không phải là tiêu diệt Long tộc, chỉ vì hắn mà đến, được cùng hắn giáp mặt hòa đàm đã là thành công.

Sở Phong Lạc dắt dây cương một con ngựa, vuốt ve bờm ngựa trong chốc lát, trong lòng vắng lặng, cũng không biết bản thân mong muốn gì nữa, có chút hoảng hốt, vừa định nhảy lên ngựa.

Diệp Thụy Tuyên ngăn hắn lại, “Phong Lạc, chúng ta đi bộ ra ngoài đi. Ngươi đã hai tháng.....” Hai chữ “mang thai” cuối cùng, vì ánh mắt lạnh lùng của Sở Phong Lạc mà rốt cục không có nói ra.

Hai người nhảy lên ngựa, kéo dây cương khởi hành. Diệp Thụy Tuyên muốn nói gì nữa, nhưng nhìn đến sắc mặt có chút không vui của Sở Phong Lạc, thì không có mở miệng, mơ hồ cảm giác quan hệ giữa Sở Phong Lạc cùng Hoàng Đế đương triều có chút không tầm thường.

Ra khỏi Vụ Ẩn Thành, bên ngoài binh mã của triều đình đã xếp thành hàng mà đứng, trùng trùng điệp điệp, có chừng mấy ngàn binh mã, dư sức quét sạch Vụ Ẩn.

Tiêu Viễn Lan ngồi trên một con ngựa, bạch y trường kiếm, con ngựa trắng thuần, một dung nhan vô cùng tuấn mỹ nói không nên lời. Thấy Sở Phong Lạc ra khỏi cổng thành, trên mặt hiện lên vài phần hỉ sắc, vung tay lên, mấy ngàn binh mã phía sau nhất thời một mảnh yên lặng, nha thước vô thanh.

(nha thước vô thanh: miêu tả sự im lặng gần như tuyệt đối)

Tiêu Viễn Lan từ trên ngựa nhảy xuống, đi đến trước mặt Sở Phong Lạc, nói: “Phong, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi.”

Sở Phong Lạc thoáng nhìn qua Diệp Thụy Tuyên, nói: “Thụy Tuyên, ngươi đợi một chút, ta đi rồi quay lại.” Hắn cầm theo trường kiếm trên tay, nhảy xuống lưng ngựa, phong tư tiêu sái vô cùng, không nhìn thấy trong mắt Tiêu Viễn Lan tràn đầy tán thưởng.

Diệp Thụy Tuyên lo lắng nói: “Phong Lạc, ngươi phải cẩn thận.”

Sở Phong Lạc đồng ý một tiếng, mỉm cười với Diệp Thụy Tuyên gật đầu ra hiệu.

Sắc mặt Tiêu Viễn Lan hơi đổi, liếc mắt nhìn Diệp Thụy Tuyên một cái, trên dung mạo tuyệt lệ hiện lên vẻ phẫn nộ, nhưng mà còn chưa kịp bị người phát hiện thì vẻ phẫn nộ đã biến mất. Tiêu Viễn Lan hừ một tiếng, xoay người đi về hướng chỗ không người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.