Lạc Mai Phong

Chương 4: Chương 4




Trong điện Quang Sùng, minh quang đường đường. Đây là thiên điện nghị sự, lịch đại đế quân khi không phải lâm triều mà lại có chuyện quan trọng, sẽ tiếp kiến ngoại thần ngay tại đây.

“Hoàng thượng giá lâm!” Sau một tiếng truyền báo, Tiêu Viễn Lan từ từ tiến vào trong điện Quang Sùng.

Y sức vàng sáng, thư tụ châu quan, thanh lịch tôn quý nói không nên lời.

Trong điện có một người đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế bàn long sơn đỏ, tuổi chừng trên ba mươi, tuấn mỹ xuất trần, giống như không phải người trong phàm tục, chính là hai bên tóc mai nho nhỏ, trong con ngươi ẩn ẩn duệ quang, nhìn thấy Tiêu Viễn Lan tiến vào, từ từ đứng dậy, chậm rãi quỳ xuống đất: “Không biết hoàng thượng giá lâm, vi thần không nghênh tiếp từ xa, mong hoàng thượng thứ tội.”

Tiêu Viễn Lan thản nhiên nói: “Thái sư không cần giữ lễ tiết, ban tọa.”

Vừa nãy một tiếng truyền báo kia sao lại không nghe thấy? Trương Tuân Úc lão gia hỏa này hiển nhiên đang thách thức uy nghiêm của y, nhưng Trương Tuân Úc kéo bè kết phái, thế lực trong triều rất lớn, hiện tại còn chưa phải thời điểm khiêu chiến.

Trương Tuân Úc thuận thế ngồi xuống, nói: “Hoàng thượng, thần hôm nay đến đây, là vì việc sở tấu hôm nay.”

“Tấu chương của thái sư trẫm đã xem qua. Hậu cung của trẫm, thái sư có lẽ vẫn không nên nhiều chuyện thì tốt hơn.” Tiêu Viễn Lan thản nhiên nói.

Trương Tuân Úc lấy làm kinh hãi: “Hoàng thượng.....”

“Nếu thái sư không còn chuyện gì khác, vậy trẫm hồi cung trước.” Tiêu Viễn Lan phất tay áo, hai tay chắp phía sau, liền muốn ly khai.

“Khoan đã!” Trương Tuân Úc gọi y lại, “Thần còn có một chuyện muốn bẩm.”

Tiêu Viễn Lan dừng lại cước bộ, nhưng không quay đầu lại: “Nói đi.”

Trương Tuân Úc trông về phía chân trời, khóe miệng lộ ra một tia cười quỷ dị: “Đêm qua tinh quan nhìn trời, phát hiện phía nam một ngôi sao sáng thập phần rực rỡ, có ẩn ẩn khuynh hướng uy hiếp thế lực của đế tinh tử vi. Mới vừa rồi thần đến chỗ Thái Bặc Lệnh cầu một quẻ, sợ là có điều không tốt.”

“Nga?” Tiêu Viễn Lan chậm rãi xoay người: “Như thế nào không tốt?”

“Theo như quan sát tinh tượng, lời đồn «Ẩn Long muốn đoạt thiên hạ» chắc hẳn không còn xa, đế tinh bị phạm, chỉ có một mình Sở công tử là khả nghi nhất. Không biết lại lịch của vị Sở công tử kia, hoàng thượng đã từng điều tra rõ chưa?”

“Chỉ bằng tinh tượng mà đưa ra phỏng đoán như vậy, thân là thái sư chỉ huy quần thần của Đại Lịch Vương Triều, không khỏi quá trẻ con đi.” Tiêu Viễn Lan giật giật khóe miệng. Y hỏi qua thân thế Sở Phong Lạc, nhưng mỗi lần Sở Phong Lạc đều nói với y, chỉ là một lữ khách giang hồ bình thường mà thôi. Xuất phát từ tín nhiệm đối với Sở Phong Lạc, y cũng không phái người đi thăm dò. Cũng là lúc y nên hảo hảo đi thăm dò.

Những lời này của Tiêu Viễn Lan hiển nhiên là trách cứ Trương Tuân Úc hồ ngôn loạn ngữ, Trương Tuân Úc không chút hoang mang, mỉm cười: “Hoàng thượng không cần lo lắng, thần đã điều tra qua thân phận lai lịch của Sở Phong Lạc này, hắn đích thật là người của Vụ Ẩn Thành.”

“Nga?” Tiêu Viễn Lan thản nhiên lên tiếng, nhìn thấy Trương Tuân Úc còn muốn nói gì đó, giơ tay ngăn cản, nói: “Việc này trẫm đã sớm biết, không cần tái bẩm. Trẫm có phần mệt mỏi, thái sư còn chuyện gì, viết tấu chương mai trình lên.”

“Hoàng thượng.....”

Trương Tuân Úc còn muốn nói tiếp, Tiêu Viễn Lan bỗng dưng cười lạnh một tiếng cắt ngang, “Chỉ mong thời điểm thái sư trình tấu chương, đừng nên viết vào đó mấy thứ đồn đãi phố phường, đánh lừa dư luận.” Y vừa mới dứt lời, phất tay áo một cái, liền xoay người ly khai.

Ra khỏi Quang Sùng điện, Tiêu Viễn Lan phân phó hạ nhân mau chóng đi thăm dò nội tình của Sở Phong Lạc, một mình đứng đó lúc lâu, bỗng nhiên có chút mờ mịt.

Mười bốn tuổi đăng cơ tới nay, trong triều đấu đá tranh giành, gặp qua không biết bao nhiêu, Trương Tuân Úc ngoài mặt đối y cung cung kính kính, nhưng trên thực tế một tay che trời, trong triều đều là thế lực của gã. Vốn tưởng rằng cho cơ sở ngầm của mình trà trộn vào thủ hạ của Trương Tuân Úc, chí ít cũng có thể biết được hướng đi của Trương Tuân Úc, ai ngờ gã bí mật đi thăm dò Sở Phong Lạc mà mình cũng không biết.

Muốn lật đổ người này, rốt cục phải đợi bao lâu?

Tiêu Viễn Lan chậm rãi bước đi, bất tri bất giác, lại đến phụ cận của Phù Minh Cung.

Vốn nghĩ người này cùng y đối đãi nhau thẳng thắn, tuyệt không nửa phần giấu diếm. Ai ngờ thế nhưng có sự tình gạt y.

Vô luận thế nào, cũng phải nghe được chính miệng hắn giải thích.

Khuôn mặt tuyệt lệ của Tiêu Viễn Lan phảng phất như đúc băng, đẩy ra đại môn của Phù Minh Cung, lại nhìn thấy Sở Phong Lạc đang dựa vào mép giường nôn mửa không ngừng, sắc mặt trắng bệch đến như tờ giấy trắng, khóe mắt còn lưu lệ, vẫn chưa kịp đem nước mắt bởi vì nôn mửa khó chịu lau đi, dung mạo nguyên bản tuấn tú lúc này lại lộ vẻ suy yếu nói không nên lời.

Tiêu Viễn Lan nhìn thấy bộ dạng này của hắn, sắc mặt lập tức nhu hòa lại. Sớm đã quên tiến vào là muốn chất vấn chuyện Sở Phong Lạc, thần tình lo lắng: “Phong Lạc, ngươi không sao chứ? Sao lại nôn đến lợi hại như thế? Có phải thái y chẩn bệnh sai không? Ta gọi thái y khác đến đây xem.....”

“Đừng đi!” Sở Phong Lạc kéo hắn lại, “Ta vẫn hảo.”

Tuy rằng Sở Phong Lạc giọng điệu cứng rắn, nhưng vẻ mặt hắn tái nhợt vô lực tại trong mắt Tiêu Viễn Lan nhìn thế nào cũng giống cầu xin, Tiêu Viễn Lan không khỏi mềm lòng, nghe theo nguyện vọng của hắn không bảo người đi gọi thái y. Ngồi xuống cạnh hắn, cung nữ dâng thanh trà lên, Tiêu Viễn Lan tiếp nhận, để cho Sở Phong Lạc súc miệng.

Đối vời hầu hạ chu đáo của Tiêu Viễn Lan, Sở Phong Lạc cũng hơi xấu hổ, muốn tự mình uống trà, Tiêu Viễn Lan lại không cho, đành phải tùy tiện uống từ chén trong tay y.

Tiêu Viễn Lan nhìn thấy bên môi Sở Phong Lạc còn vương thủy quang, gương mặt bình thường lạnh nhạt vô tình đột nhiên hiện lên vài phần nhu hòa, trong lòng bỗng dưng nhu tình vô hạn, để chén xuống liền nghiêng người về trước, hướng tới môi Sở Phong Lạc hôn lên.

Cung nữ kia che miệng cười, bưng chén lên liền lui xuống, còn thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Sở Phong Lạc vừa thấy Tiêu Viễn Lan tựa hồ vào thế nhất định làm, khóe miệng không khỏi hơi run rẩy. Tiêu Viễn Lan dường như tùy thời tùy chỗ đều có thể nghĩ đến muốn ôm hắn, chính mình tướng mạo quyết không phải loại tinh tế mỹ mạo, sao Tiêu Viễn Lan lại có thể có hứng thú to lớn như vậy?

Đang mang thai trong người, Sở Phong Lạc cảm giác càng ngày càng suy yếu vô lực hơn, nếu lại trải qua tình sự kịch liệt như thế nữa, làm nhiều, sợ là phải chết trên giường thôi!

Tiêu Viễn Lan muốn cởi bỏ y sam của Sở Phong Lạc, Sở Phong Lạc đánh văng tay y. Tức giận dần dần ngưng tụ trong mắt Tiêu Viễn Lan, trên lại vẫn mang theo tươi cười, thanh âm thập phần mềm mỏng nói: “Phong Lạc, ta không muốn đối với ngươi quá thô lỗ, ngươi biết.”

“Ta có chút không thoải mái.” Sở Phong Lạc trốn tránh ánh mắt nồng nhiệt đến phát nóng của Tiêu Viễn Lan, lo lắng nếu mình tiếp xúc với ánh mắt của y, liền sẽ theo y cùng nhau thiêu đốt cháy sạch.

“Phong Lạc, đã lâu vậy, ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết, ngươi sinh ở đâu, sinh trưởng nơi nào.” Tiêu Viễn Lan lẳng lặng mở miệng.

“Ngươi.....” Vẻ mặt của Tiêu Viễn Lan bỗng nhiên trở nên lãnh lệ khiến Sở Phong Lạc cả kinh, chẳng lẽ y đã biết, vì lời đồn không rõ căn cứ kia, cho nên y muốn chất vấn hắn?

Trong lòng Sở Phong Lạc bỗng dưng chát đến phát đắng.

“Phong Lạc, kỳ thật người là người long tộc chăng.”

“Phải!” Sở Phong Lạc lẳng lặng trả lời, nghêng tiếp ánh mắt của y. Chuyện này hắn ban đầu chỉ là muốn giảm bớt phiền toái không cần thiết, cho nên không nói với Tiêu Viễn Lan, nhưng tất yếu cũng phải có bí mật, người ngoại giới chỉ biết người long tộc võ học kỳ tài, nam tử anh tuấn còn nữ tử mỹ lệ, vả lại nam tử tính sơ sơ nhiều hơn nữ tử mà thôi. Đối với nam tử long tộc sinh hài tử, thế nhân cũng không biết.

Nếu Tiêu Viễn Lan vì hắn là người long tộc mà muốn giết hắn nhất tuyệt hậu hoạn, như vậy cứ để Tiêu Viễn Lan đến chính tay kết thúc đoạn luyến tình vây khốn quấy nhiễu lấy hắn.

Sở Phong Lạc lẳng lặng chờ đợi Tiêu Viễn Lan đưa ra quyết định. Phát hiện bản thân đang chờ đợi Tiêu Viễn Lan tự tay giết mình cùng cốt nhục thân sinh của y, trong lòng cư nhiên không phải thống khoái, mà là khó chịu đến như có một con đao nhọn khoét vào nơi mềm yếu nhất trong lòng.

“Vì sao ngươi không nói cho ta biết?” Tiêu Viễn Lan vẻ mặt bình tĩnh nhìn Sở Phong Lạc, nếu y biết sớm hơn, y sẽ phái người sắp đặt mọi thứ xong xuôi trước một bước, sẽ không để Trương Tuân Úc tìm được cơ hội đối phó y thậm chí là Sở Phong Lạc.

“Ta vốn đã quyết định, vĩnh viễn sẽ không tái kiến ngươi nữa.” Sở Phong Lạc thản nhiên nói, lẳng lặng nhìn biểu tình của Tiêu Viễn Lan nháy mắt vặn vẹo, chết lặng nhìn y một tay bắt lấy vạt áo trước của mình, tay kia thì gắt gao nắm chặt thành quyền.

Ngay vào lúc hắn nghĩ đến Tiêu Viễn Lan sẽ đánh hắn một quyền, một thanh âm trầm đục, một quyền này hung hăng nện vào tường, máu tươi từ đầu ngón tay của Tiêu Viễn Lan chảy ra.

Biểu tình của Tiêu Viễn Lan nháy mắt bình tĩnh lại, cười khổ một tiếng: “Ngươi phải thấy ta khổ sở ngươi mới thoải mái sao.....” Khuôn mặt tuyệt lệ của y lộ vẻ suy sụp, dường như hết sức nản lòng thoái chí, lại vẫn khăng khăng không chịu buông tay, một đôi băng mâu cháy rực liệt hỏa tuyệt vọng.

Đứa ngốc, thật là khờ quá..... Buông tay không phải với tất cả mọi người đều hảo sao? Hà tất như vậy..... Sở Phong Lạc im lặng nhìn Tiêu Viễn Lan thấy Tiêu Viễn Lan chậm rãi thu hồi tay, ngưng mắt nhìn hắn thật sâu thật lâu, máu chậm rãi nhỏ trên mặt đất, phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ, Tiêu Viễn Lan lại không hề hay biết, cứ như vậy đứng nhìn hắn.

Màu đỏ diễm tuyệt thương tuyệt kia thong thả chảy xuống, trong lòng hắn cơ hồ muốn hét lớn lên. Chỉ cần Tiêu Viễn Lan bằng lòng đi băng bó, hơn nữa về sau từ bỏ làm những chuyện ngu xuẩn như vậy, hắn nguyện ý đáp ứng hết thảy yêu cầu của y.

Ngay vào lúc lý trí của Sở Phong Lạc bị chính hắn bức đến điên cuồng cực hạn, Tiêu Viễn Lan khẽ cười nụ cười này tàn khốc mà tuyệt vọng tại trên gương mặt trắng ngần mỹ lệ như vậy, Sở Phong Lạc dường như phát sinh ảo giác hít thở không thông.

“Phong..... Nếu ngươi nhất định phải tra tấn ta như vậy, ta không còn lời nào để nói, bất quá, ta đối với những chuyện mình đã làm chưa từng hối hận.” Tiêu Viễn Lan thản nhiên cười, “Nếu thời gian quay ngược lại, ta vẫn sẽ lặp lại lần nữa.”

Tiêu Viễn Lan nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng dáng cao quý trầm ổn của y dần dần rời xa, lại là cô đơn tịch mịch nói không nên lời, Sở Phong Lạc cảm giác nơi nào đó trong lòng như bỗng nhiên bị một cái búa khổng lồ vô hình nện một phát, đau đến phát run.

Có chút gì đó thay đổi, nhất định là do mang thai, chỉ cần đem hài tử bỏ đi là được rồi. Sở Phong Lạc yên lặng suy nghĩ, trong lòng vẫn cứ phiền muộn không chịu thấu. Ở lại hoàng cung này đối mình mà nói chính là tra tấn, đối Tiêu Viễn Lan mà nói, lại chẳng phải là một loại tra tấn khác sao?

Chỉ cần mình sớm rời khỏi đây, song phương đều có thể sớm giải thoát.

Thế nhưng Sở Phong Lạc ở trong cung vẫn đang là trạng thái giam lỏng, không có lệnh của Tiêu Viễn Lan, bất luận ai cũng không được phép tiếp cận hắn nửa bước. Vào đúng thời điểm ba ngày kỳ hạn Tiêu Viễn Lan muốn Sở Phong Lạc đưa ra đáp án dần dần cận kề, rốt cục truyền đến tin Tần thái y phải phụng mệnh phục chẩn (tái khám) cho hắn. Nghe thấy tin này, Sở Phong Lạc có loại cảm giác giải thoát, là vì bản thân rốt cục thoát khỏi hoàng cung âm trầm cùng giam cầm của Tiêu Viễn Lan, cũng là vì trốn tránh loại cảm tình sâu đến khiến bản thân sợ hãi của Tiêu Viễn Lan.

Không biết chờ bao lâu, Tần thái y rốt cục tiến vào, hai người hàn huyên trong chốc lát, Tần thái y liền dùng danh nghĩ phải tử tế khám chẩn bệnh, mời cung nữ thái giám hầu hạ Sở Phong Lạc đều lui ra.

“Sở công tử, nhìn họ của ngươi, là thế gia vọng tộc của Vụ Ẩn Thành, là người của Sở gia ư. Lão hủ rời khỏi cũng ba mươi năm, đã không rõ chuyện trong Vụ Ẩn Thành, không biết thành chủ khỏe không?” Tần thái y vuốt râu cười nói.

Sở Phong Lạc ngẩn người, mới hiểu lão thái y này không biết tin thành chủ đã qua đời, cũng không biết chuyện phát sinh trong ba mươi năm nay, liền kể sơ lược cho lão nghe. Sau khi Tần thái y thương cảm một hồi, hai người nói chuyện cũ, nguyên lại Tần thái y cũng là người trong Vụ Ẩn Thành, sau lại rời khỏi Vụ Ẩn Thành, vì trước đó được tiên đế tán thưởng, lưu lại trong cung làm thái y. Sở Phong Lạc xin lão viện trợ, muốn trốn thoát khỏi hoàng cung.

Tần thái y vốn định giúp hắn việc mang thai, cũng không nghĩ tới hắn muốn trốn khỏi hoàng cung, lấy làm kinh hãi, nhưng nhìn đến Sở Phong Lạc trên người chỉ có nhất kiện đơn y. Cũng không có y vật khác, thần sắc bèn có vài phần hiểu rõ, trầm ngâm nói: “Sở công tử, trốn khỏi hoàng cung không phải chuyện dễ, lão hủ sẽ đi an bài, chỉ là lão hủ ở trong cung chức vị không cao, sợ sẽ thập phần nguy hiểm. Nếu như tin được lão hủ, Sở công tử đợi thêm hai ngày nữa, nhất định tận lực an bài thỏa đáng.”

Sở Phong Lạc đứng lên, liền muốn hướng Tần thái y quỳ xuống, “Ân huệ Tần thái y tương trợ, vãn bối suốt đời khó quên.”

“Dễ như trở bàn tay, không đáng nhắc đến.” Tần thái y tuy rằng lớn tuổi, cước bộ vẫn thực vững vàng, tiến lên một bước muốn nâng Sở Phong Lạc dậy, Sở Phong Lạc vẫn cứ quỳ.

“Muốn ra ngoài đâu phải chỉ thiên nan vạn hiểm, Tần thái y đồng ý tương trợ, đủ thấy thịnh tình.”

Tần thái y nâng hắn dậy, nói: “Sở công tử đang mang thai, không cần phải thế. Xem mạch tượng của ngươi, như là ăn phải nhuyễn cân tán, nhưng giải dược Tương Lưu Túy luyện chế thập phần khó khăn, chỉ có Hoàng Thượng mới có, lão hủ tuy rằng có thể giải, lại phải tốn đến thời gian ba năm.”

Hai người lại lập kế hoạch việc xuất cung, Tần thái y suy nghĩ một hồi, nói gần nhất có một lượng lớn dược liệu sắp chuyển vào cung, Sở Phong Lạc có thể trà trộn đi ra ngoài, nhưng hắn phải rời khỏi Phù Minh Cung cũng không phải chuyện dễ.

Hai người thảo luận trong chốc lát, đều cảm thấy điểm này thập phần khó khăn, chỉ có thể ra tay trên người Tiêu Viễn Lan, chỉ có Tiêu Viễn Lan đối hắn lơ là cảnh giác, rút đi thủ vệ ở phụ cận Phù Minh Cung, có lẽ còn có thể. Nhưng Tiêu Viễn Lan làm việc kín đáo cẩn thận, ngoại trừ đáp ứng vĩnh viễn lưu lại bên cạnh y, tuyệt đối không có khả năng lừu được y.

Đang lúc hai người vô kế khả thi, bỗng dưng có người truyền báo Thục phi đến đây bái phỏng. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc này một cơn gió nam ấm áp kéo đến, tiếng cước bộ chậm rãi, một nữ tử đã tiến vào Phù Minh Cung.

Nàng tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo đoan trang hoa lệ, lại đeo cung trang, thoạt nhìn tựa như tiên tử. Nàng liếc mắt nhìn Tần thái y, mỉm cười: “Nguyên lai Tần thái y đang ở đây.”

Tần thái y đương nhiên hiểu ý Trương Thục phi không muốn lão ở đây, thu thập hòm thuốc xong đứng dậy, nói: “Thục phi nương nương thiên tuế, thần là tới phục chẩn cho Sở công tử, đang định cáo từ.”

Trương Thục phi cũng không giữ lại, nói: “Một khi đã vậy, bản cung cũng không tiễn. Tình nhi, em thay ta tiễn Tần thái y đi.”

Phía sau Trương Thục phi có một thiếu nữ lên tiếng đáp lời, đi đến trước mặt Tần thái y, nói: “Thái y đại nhân, thỉnh.”

Tần thái y bất đắc dĩ khẽ cười khổ, đành phải hướng hai người nói lời từ biệt.

Trong Long tộc mặc dù có nữ tử, nhưng là cực ít, hiện tại đứng cạnh Trương Thục phi, Sở Phong Lạc lại có chút cảm giác không tự nhiên. Có lẽ vì người này là thê tử danh chính ngôn thuận của Tiêu Viễn Lan chăng. Trương Thục phi mỹ lệ nhã nhặn trầm tĩnh, cùng Tiêu Viễn Lan có thể nói là một đôi trời đất tác hợp.

Tiêu Viễn Lan hẳn nên cùng Trương Thục phi ở cạnh nhau. Thật sâu ý thức được điểm này, Sở Phong Lạc cảm nhận một loại thất vọng không tên, thế nhưng Trương Thục phi trầm tĩnh mỹ lệ như thế, làm hắn có chút thất thần. Nam tử vốn nên cùng nử tử chung sống, mà Long tộc này dị đoan, cuối cùng sẽ biến mất không lưu lại dấu vết trong lịch sử.

“Hàn xá đơn sơ, không có gì chiêu đãi, chỉ có một ly trà đạm mạc, thỉnh Thục phi thứ lỗi.” Sở Phong Lạc châm một ly trà, hướng Trương Thục phi ôm quyền hành lễ.

“Sở công tử phong độ ngời ngời, tuấn nhã đoan chính, quả nhiên là nam tử thế gian hiếm thấy.” Trương Thục phi cười lên, bưng cái chén lên, che tay áo uống, dùng khăn lụa lau môi, “Sở công tử sống ở Phù Minh Cung đã quen chưa? Nếu có gì cần, cứ việc đề xuất, bổn cung sẽ làm hết sức.”

Sở Phong Lạc cười khổ: “Thục phi nương nương, nàng không cần bằng mọi cách thử ta có tình đối với Tiêu Viễn Lan hay không, thật không dám giấu diếm, ta hận không thể lập tức ly khai hoàng cung.”

Trương Thục phi trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nói: “Sở công tử, Hoàng Thượng đối với ngươi không tốt sao?”

“Lưu lại trong cung, thật không phải sở nguyện của Sở mỗ.” Sở Phong Lạc cười khổ, loại xấu hổ này, có lẽ vẫn sẽ tiếp tục đến khi hắn ly khai hoàng cung mới thôi.

Trương Thục phi cười rất thâm ý, nói: “Ngươi lấy thứ dân chi lễ tiếp kiến ta, chứ không phải hậu cung chi lễ, có thể thấy ngươi tuyệt không có tâm tranh sủng..... Sở công tử người có chí hướng cao xa, đương nhiên không muốn khuất nhục trong tay người khác để bị đùa bỡn, không biết, Sở công tử có hay không nghĩ tới muốn ly khai?”

“Không biết lời này của Thục phi nương nương có ý gì?”

Trương Thục phi nói: “Ta nguyện ý trợ giúp công tử một tay, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”

Sở Phong Lạc nhìn thấy thiếu nữ mười lăm mười sáu này, lại lộ ra cơ trí thông tuệ không giống bình thường, trong lòng khẽ rùng mình: “Điều kiện gì?”

“Ly khai hoàng cung về sau, cao chạy xa bay, cả đời không được tái kiến Viễn Lan.”

Sở Phong Lạc hơi dơ dự, nói: “Đây cũng là tâm nguyện cả đời của Sở mỗ.” Giống như muốn tự nói với mình, hắn yên lặng tại trong lòng không ngừng lập lại, nghĩ đến Tiêu Viễn Lan nếu nghe được những lời này của hắn, không biết sẽ thương tâm phẫn nộ thế nào, không khỏi lại lặng lẽ mỉm cười.

Chỉ có thể như vậy. Hắn cùng Tiêu Viễn Lan, duyên tận không sai.

Nghe được câu trả lời của Sở Phong Lạc, Trương Thục phi đứng dậy, lộ ra tia cười dịu dàng ung dung: “Vậy rất tốt. Qua mấy ngày nữa ta sẽ phái người truyền tin cho ngươi.” Nàng lẳng lặng nhìn Sở Phong Lạc một lát, lại quay đầu nhìn lên không trung, trên trời đầy mây không mưa.

Trương Thục phi không nói gì nữa, trực tiếp bước về phía cửa.

Nhìn theo bóng dáng Trương Thục phi dần dần mờ nhạt trước mắt, Sở Phong Lạc không biết trong lòng là cảm giác gì. Một loại mưu quyền đấu đá hoàn toàn bất đồng với phong vũ giang hồ đang diễn ra trước mắt hắn, hắn có loại cảm giác vô lực. Có lẽ vì, tại chốn gian hồ hắn là người có thể định đoạt sinh tử bản thân, nhưng tại chốn này, chỉ có thể tùy ý người khác thao túng.

Trở lại thế giới thuộc về mình mới là nguyện vọng của đời của hắn.

Sở Phong Lạc khẽ thở dài nhẹ nhõm, định thần lại. Dần dần thấy hơi mệt mỏi muốn ngủ. Từ sau lúc mang thai thì thường hay thấy buồn ngủ, hắn bỗng dưng nhớ tới, đúng là đã quên hỏi Tần thái y dược vật có thể phá thai. Nhân lúc hài tử còn chưa thành hình, sớm bỏ đi cũng tốt.

Lúc Sở Phong Lạc vừa nằm xuống, liền nghe một trận tiếng bước chân dồn dập, lúc chống đỡ đứng dậy, lại nhìn thấy người nọ thở hổn hển dựa vào cửa, một đôi mâu quang thâm sâu gợn sóng dữ dội khi nhìn thấy hắn, thần sắc khẩn trương dần dần thả lỏng.

“Phong, ta nghe nói, biểu muội tới đây gặp ngươi, liền chạy qua. Nàng không nói gì chứ?” Trên mặt Tiêu Viễn Lan có chút không tự nhiên, chậm rãi đi đến trước mặt hắn.

“Biểu muội?” Sở Phong Lạc nhìn thấy thần sắc hiếm khi khẩn trương của Tiêu Viễn Lan, không khỏi có chút muốn cười. Cuối cùng cũng có hy vọng có thể thoát khỏi người này, Sở Phong Lạc phát hiện oán hận của mình đối y đã giảm đi nhiều.

“Trương Uyển Nhi là nữ nhi của thái sư Trương Tuân Úc, Trương Tuân Úc thú trưởng công chúa, cũng chính là cô cô của ta, sau khi ta đăng cơ, vì tình thế bắt buộc, không thể không thú nữ nhi của gã. Thế nhưng ta không thích Uyển Nhi, trước nay ta chưa từng chạm qua nàng.....” Tiêu Viễn Lan hơi khẩn trương giải thích, lại phát hiện Sở Phong Lạc vẻ mặt thản nhiên, đối điều này thờ ơ, Tiêu Viễn Lan bỗng ngừng lại, cười tự giễu, “Sở Phong Lạc, đôi khi ta thật sự hảo hận ngươi, ngươi sao lại có thể tuyệt tình như vậy?”

Tiêu Viễn Lan đè lên thân thể Sở Phong Lạc, kéo y sam của hắn xuống, vuốt ve lung tung ngực hắn: “Ta muốn nhìn xem ngươi..... nhìn xem tim của ngươi có phải sắt đá hay không..... Cớ sao ngươi đối ta nhẫn tâm như vậy.....”

Động tác điên cuồng của Tiêu Viễn Lan khiến Sở Phong Lạc phải giãy dụa, nhưng lại dẫn đến Tiêu Viễn Lan tiêu hết toàn lực kiềm chế, chỉ có thể mặc y một tay đè ép dưới thân, tay kia thì không hề bị cản trở vuốt ve thân thể trần trụi dưới y sam của hắn.

Nhiệt độ lạnh như băng của bàn tay Tiêu Viễn Lan khiến Sở Phong Lạc hơi hơi phát run, động tác cũng thô lỗ đến đáng sợ, cơ hồ là điên cuồng bức xé tất cả y vật trên người hắn, sờ soạng hạ thể đã muốn bắt đầu phản ứng của hắn.

Sở Phong Lạc vô lực phản khán, nhưng phản khán như vậy ngược lại càng khơi thêm nhiệt tình của Tiêu Viễn Lan, y dùng miếng vải vừa xé ra trói hai tay Sở Phong Lạc lại, ngón tay vuốt ve qua lại thân thể trần trụi thon gầy của Sở Phong Lạc, gần như là hôn môi trong vô thức: “Vì sao..... Phong..... Vì sao..... Ngươi nói cho ta biết.....”

Cảm giác động tác thô bạo của Tiêu Viễn Lan dần dần trở nên từ tốn, phảng phát một loại ôn nhu gần như tuyệt vọng, Sở Phong Lạc tựa hồ nghe được một tiếng xoẹt bén nhọn, giống như muốn phá vỡ hàng phòng vệ cuối cùng trong tim hắn.

Một giọt chất lỏng lạnh băng rơi trên mặt Sở Phong Lạc, hắn chợt từ trong mơ hồ đấu tranh thanh tỉnh lại, nhìn người trước mặt này khuôn mặt trắng ngần mà tuyệt lệ, thanh thanh lãnh lãnh, như có một tia hàn ý, lại phảng phát như hàn tinh xa vời cô đơn tịch mịch, cao quý mà tuyệt ngạo.

Sở Phong Lạc bỗng thấy hơi đau lòng, Tiêu Viễn Lan cùng Dạ Trạch Hoan thanh lệ tuyệt mỹ bất đồng, hắn tùy hứng sủng Dạ Trạch Hoan, nhưng chưa từng có loại cảm giác đau lòng này, thiếu niên quật cường này, hiện tại cư nhiên ở trước mặt hắn rơi lệ, hắn chưa từng nghĩ tới, Tiêu Viễn Lan hành sự luôn luôn bình tĩnh, cư nhiên sẽ ở trước mặt hắn rơi lệ.....

Tiêu Viễn Lan cởi miếng vải trói hắn ra, không chút để tâm nói: “Ta biết ngươi hận ta, hận thì cứ hận đi. Sở Phong Lạc, giải dược của nhuyễn cân tán ta đã mang đến, chuyện ba ngày trước ta bảo ngươi suy nghĩ, ngươi có đáp án chưa?”

Sở Phong Lạc nhìn vào ánh mắt trở nên sâu không thấy đáy của y, bỗng nhiên hiểu được hết thảy đều là ngụy trang của thiếu niên này, là bình phong bảo hộ y tại trong hoàng cung lãnh khóc này đây, thiếu niên bề ngoài tôn quý tuyệt lệ này, nội tâm quật cường mà ôn nhu, chỉ vì sinh trong hoàng thất, cho nên đã quen che đậy cảm xúc chân thật của bản thân, chỉ vào thời điểm gần như sụp đổ mới có thể bỗng dưng điên cuồng thế này.

Y thành thế này, hoàn toàn là vì mình ư.

Trong lòng Sở Phong Lạc chợt nảy sinh vài phần ôn nhu, cho dù rõ đáp án của mình chính là cự tuyệt, lại nói không nên lời cự tuyệt, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Tiêu Viễn Lan gần ngay trước mắt, bên trong khóe mắt giả vờ lơ đãng đã ánh lên chút chờ mong, đáng yêu đáng tiếc nói không nên lời, Sở Phong Lạc tâm thoáng động, nhịn không được sáp lại gần nhẹ nhàng hôn, khi tầm nhìn khẽ lướt qua bên môi y, bỗng nhiên bị Tiêu Viễn Lan ôm chặt lấy thân thể, hôn lên môi hắn.

Khi đôi môi nóng cháy chạm vào mình, Sở Phong Lạc cảm giác mình cũng như bị nóng chảy. Cơ hồ đã quên vì sao lại không tự chủ hôn môi Tiêu Viễn Lan, hắn ôm lấy vai và lưng của Tiêu Viễn Lan, nhắm mắt lại thừa nhận cuồng tình như liệt hỏa này.

Hai người theo đó ngã xuống giường, Tiêu Viễn Lan nhanh chóng cởi y sam của mình xuống, lộ ra thân thể trắng ngần rắn chắc hữu lực, cùng hắn gắt gao ôm nhau. Giữa hai người gần như dán sát vào nhau không chừa khe hở, Tiêu Viễn Lan điên cuồng hôn Sở Phong Lạc, nỉ non thổ lộ ái ngữ.

“Phong..... Đáp ứng ta..... Lưu lại bên ta.....” Tiêu Viễn Lan ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói ra, trong mắt lộ ra cường thế không thể làm trái, nhưng giọng nói lại hơi hơi phát run.

Sở Phong Lạc cảm giác dục hỏa thân thể bị Tiêu Viễn Lan châm ngòi, phảng phất như rơi vào trong đám mây không chỗ dùng sức, chỉ có thể gắt gao ôm lấy Tiêu Viễn Lan, để y mang theo mình chìm nổi trong biển tình dục vọng, chính là tuyệt vọng của Tiêu Viễn Lan lại như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào ngực mình, ép hỏi đáp án mà chính hắn cũng không minh bạch.

“Đừng..... Đừng như vậy..... A..... Không..... A a.....” Tiêu Viễn Lan nhiệt tình không như ngày thường giống như muốn khơi mào tất cả dục vọng trên người hắn, làm chính hắn cũng không thể khống chế được mình, phát ra rên rỉ khiến hắn thấy thẹn, “Ân..... Lan đệ..... Đừng vậy.....”

Một tiếng nóng lòng cầu xin của hắn ngược lại khơi dậy lửa giận trong Tiêu Viễn Lan, cắn một phát lên vành tai của hắn, dùng sức, tuy rằng dùng sức, Sở Phong Lạc lại không có cảm giác đau đớn, trái lại nóng đến không xong, chỉ có thể gắt gao ôm y.

“Đừng gọi ta Lan đệ! Ta không phải đệ đệ ngươi!” Tiêu Viễn Lan hét to, đôi mắt mỹ lệ nhìn hắn, toát ra một loại biểu tình đau đớn không ngôn từ nào có thể tả, “Phong, không cần tổn thương ta, ta rất đau.....” Y bắt lấy tay Sở Phong Lạc, đặt tại ngực mình, “Phong..... Ngươi cảm nhận được không, ta thật sự rất đau.....” Y nói khẽ, nhẹ nhàng hôn lên mặt Sở Phong Lạc.

Sở Phong Lạc nói không nên lời, dưới lòng bàn tay rõ ràng có thể cảm giấy nhịp tim dồn dập của Tiêu Viễn Lan, nhiệt độ cơ thể nóng đến gần như phỏng tay..... Tiêu Viễn Lan nắm chặt tay hắn, hôn lên thân thể hắn, cuồng loạn muốn tiến vào hắn.

Biểu tình đau xót trên mặt Tiêu Viễn Lan như kim châm sâu vào Sở Phong Lạc, hắn minh bạch ý tứ của y..... Nếu cự tuyệt y, y sẽ đẩy cả hai người xuống vực sâu, từ này về sau vạn kiếp bất phục..... Nhưng Tiêu Viễn Lan không biết là, hắn sắp có thể ly khai Tiêu Viễn Lan ngay, về sau, duy nhất lưu lại Tiêu Viễn Lan một mình lâm vào thống khổ tuyệt vọng.

Sở Phong Lạc hoang mang ôm chặt Tiêu Viễn Lan, để cho y tiến sâu vào mình, mồ hôi thấm ướt tóc trên tóc mai trên trán, hắn biểu tình miễn cường nhẫn nại chịu đựng làm Tiêu Viễn Lan dần dần trầm tĩnh lại, run rẩy hôn lên mặt, cổ, ngực hắn..... Như đang hấp thu ôn nhu có một không hai của hắn.

Vốn nghĩ rằng cưỡng bách hắn như vậy, muốn đổi lại lưỡng tình tương duyệt là vĩnh viễn không thể, nhưng Sở Phong Lạc biểu tình bị y mê say lại sâu sắc khiến y mê hoặc, tuy rằng Sở Phong Lạc không trả lời, nhưng y có thể cảm nhận được Sở Phong Lạc suýt nữa thốt ra, tâm tình nguyện ý vì y vĩnh viễn lưu lại, nếu không lúc nãy đã không chủ động hôn y.

Cho dù cả đời chỉ có khoảng khắc này, cho dù đến cả khoảng khắc này cũng là giả dối, thì cũng đáng giá rồi.

Tiêu Viễn Lan gắt gao ôm Sở Phong Lạc, thấp giọng nói: “Phong, ngươi bằng lòng chứ?”

Sở Phong Lạc do dự một hồi, thấy vẻ mặt Tiêu Viễn Lan dần dần trở nên tuyệt vọng, không khỏi hôn lên trán y, đáng nghĩ nên nói gì, Tiêu Viễn Lan đã hỏi: “Phong, ngươi không bằng lòng sao?”

“Không, ta chỉ muốn.....” Đối mặt với nghi ngờ thống khổ của y, Sở Phong Lạc theo trực giác phản ứng. Chính vào lúc hắn phát hiện bản thân nói gì, Tiêu Viễn Lan đã mỉm cười, tựa như buông được tảng đá lớn trong lòng: “Phong, ngươi biết không, ta muốn chính là một câu này của ngươi, biết rõ là nói dối, ta vẫn quá đỗi vui mừng.”

Y từ trong y phục lấy ra một lọ sứ, đổ ra một dược hoàn xanh biếc, nói: “Viên này là Tương Lưu Túy, có thể giải độc của nhuyễn cân tán, ngươi ăn vào sau sáu canh giờ sẽ khôi phục nội lực. Đến khi đó ngươi muốn ly khai cũng không khó, nhưng mà, trước khi ngươi ly khai, thỉnh làm cho ta một việc..... Giết ta.”

Tiêu Viễn Lan mỉm cười: “Cho dù không thể đạt được tâm của ngươi, được chết trong tay ngươi, ta đã rất hạnh phúc rồi.”

Sở Phong Lạc kinh hoàng nhìn y, chỉ thấy y đem Tương Lưu Túy ngậm vào trong miệng, dược hoàn xanh biếc tại giữa môi y óng ánh trong suốt, càng tôn lên nước da như ngọc, Tiêu Viễn Lan chậm rãi cúi đầu, hôn hắn, đem dược hoàn đẩy vào miệng hắn.

Đầu lưỡi truyền đến một trận ngọt ngào thơm mát, có lẽ là hương vị của dược hoàn, Sở Phong Lạc mê mang suy nghĩ, trực giác nuốt xuống ngọt ngào trong miệng, cảm giác Tiêu Viễn Lan có phần thô bạo hôn mỗi một tấc trong miệng mình, như muốn tuyệt vọng làm hắn ghi nhớ hết thảy về y, trong thô bạo mang theo một tia triền miên quyến luyến.

Y sao lại biết mình muốn đi, Sở Phong Lạc vì bản thân nghĩ ngợi lung tung mà bật cười, ngay vào lúc thất thần thoáng qua, Tiêu Viễn Lan làm nụ hôn càng thêm sâu sắc, khiến hắn cơ hồ vô lực thở dốc, chỉ có thể ôm chặt lấy người làm cho hắn trầm mê.

Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Viễn Lan ôm hắn, tách hai người ra, chỉ bạc dâm dịch dây dưa chưa đứt, Sở Phong Lạc nhìn thấy đôi môi ướt át của Tiêu Viễn Lan vẽ nên một nụ cười thỏa mãn, khuôn mặt tuyệt mỹ nói không nên lời động lòng người, nhịn không được động tâm, liền muốn hôn lên đôi môi vẫn còn đọng nước của y, miễn cưỡng kiềm chế tình tự bản thân, Sở Phong Lạc mới phát giác bản thân đã không biết bao nhiêu lần luống cuống.

Tuy có lẽ là vì Tiêu Viễn Lan tuyệt mỹ tôn quý cùng Dạ Trạch Hoan có điểm tương đồng, nhưng luống cuống của hắn, lại khiến Tiêu Viễn Lan càng trầm mê hơn.

Ý thức được sơ suất của bản thân, Sở Phong Lạc liền muốn đẩy Tiêu Viễn Lan ra, gần như là đồng thời, Tiêu Viễn Lan buông hắn ra, bỗng nhiên cười với hắn: “Phong, ta đã hỏi qua thái y, thái y bảo ngươi cần nghỉ ngơi nhiều, sắc trời đã tối, ngươi ngủ đi.” Y bỗng nhiên lộ ra vẻ phiền muộn nói không nên lời: “Ngủ một giấc tỉnh dậy, ngươi liền khôi phục võ công.”

Sở Phong Lạc định an ủi y, lại phát hiện không cách nào an ủi, thương tổn sâu nhất, thường là từ người yêu thương nhất, tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ qua bản thân lại có thể tổn thương một người sâu sắc như vậy, tựa như Dạ Trạch Hoan tổn thương hắn.

“Ta phải đi.” Tiêu Viễn Lan ngưng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói, “Nếu hiện tại không đi, liền đi không được nữa.”

Sở Phong Lạc đang định hỏi vì sao đi không được. Tiêu Viễn Lan ở trên môi hắn nhẹ nhàng hôn, Sở Phong Lạc chợt hiểu ra, mặt căng đến đỏ bừng. Tiêu Viễn Lan cơ hồ thời thời khắc khắc đều có thể động dục.....

Sở Phong Lạc bỗng nhiên nhớ lại hơn một tháng trước khi vào cung, Tiêu Viễn Lan gần như tùy thời đè ngã hắn liền có thể làm, hiện tại hai ba ngày một lần, có thể nói đã thập phần kiềm chế bản thân.

Nhưng mà y hậu cung ba nghìn, không tìm mình cũng có thể tìm người khác. Trương Thục phi cao quý mỹ lệ, cùng Viễn Lan gần như là trời sinh một đôi..... Không biết tại sao, Sở Phong Lạc bỗng có một loại cảm giác không thoải mái.

Có lẽ duyên cớ vì mình cư nhiên là nam tử âm tính. Trong Long tộc dù có nữ tử, cũng có thể cùng nam tử dương tính thành thân, nhưng dù sao nữ tử cũng là thiểu số, càng khó có nữ tử giống như Trương Uyển Nhi tao nhã tuyệt sắc như vậy, nam tử dương tính ngoại trừ có thể làm cho nam tử mang thai ra, còn lại cùng nam tử bình thường cũng không có gì bất đồng, nhưng nam tử âm tính căn bản không thể làm cho nữ tử sinh hài tử..... Đã..... Không thể xem như một nam nhân, mà mỹ lệ của Trương Uyển Nhi vẫn rung động mạnh đến hắn.

Kỳ thật có thể đạt được tình yêu của Tiêu Viễn Lan đã là ước mong xa xỉ, còn muốn gì nữa? Tiêu Viễn Lan so với Dạ Trạch Hoan nhiều hơn một phần cao quý ung dung nội liễm, còn khí chất của Dạ Trạch Hoan thì nhàn tản phong lưu. Hai người ngoại trừ mỹ lệ tôn quý, kỳ thật không có gì tương đồng. Muốn yêu Tiêu Viễn Lan cũng không phải là một chuyện khó.

Chính là bản thân vẫn như trước không thể bỏ Dạ Trạch Hoan xuống được, đối Tiêu Viễn Lan mà nói, là không công bằng! Huống hồ tại chốn thâm cung này giống như nữ tử ai oán cô đơn ngóng trông, kỳ thật cũng không giống sở nguyện thích ung dung tự tại sơn lâm của mình.

Sở Phong Lạc không khỏi sờ sờ bụng mình. Trải qua thái y chẩn đoán, xem ra mang thai hài tử quả thật không còn gì để nghi ngờ nữa. Sau khi xuất cung vẫn lưu hài tử, mai sau hài tử ra đời, đối mình mà nói là ký ức bất kham, đối hài tử mà nói cũng là thân thể vô pháp đối diện.

Nhất định phải bỏ nó. Sở Phong Lạc im lặng suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.