Kiều Kiều Vô Song

Chương 102: Chương 102: Thê Thiếp.




Biến cố lần này quả thật quá bất ngờ. Tuy trong mấy ngày tỷ võ vừa qua, có khá nhiều văn sĩ của Lưu Tống từng lấn áp chèn hoàng tử Bắc Ngụy vào thế yếu, nhưng xưa nay họ đều xem trọng sáu lễ quân tử, nên chỉ bức lui y chứ không tấn công đến cùng.

Song mấu chốt ở đây chính là, trong mắt mọi người Tạ Lang là một lang quân thanh nhã vô cùng yếu ớt, thế mà lại một kiếm chém đứt tay hoàng tử Bắc Ngụy, hơn nữa còn là tay phải.

Thế là trong giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, không biết là ai dẫn đầu, bên phía Lưu Tống dậy tiếng hoan hô, tất cả ánh mắt đều cảm kích nhìn Tạ Lang.

Ngược lại với Lưu Tống, vẻ mặt đám người Bắc Ngụy ủ dột, họ tiến lên đỡ lấy hoàng tử mình đã đau đến ngất đi, lại vội vàng tìm đại phu tới chữa trị. Không ai dám nói câu nào, vì dù sao việc này hoàng tử bọn họ tự làm thì phải tự chịu.

Cứ thế, trong vòng vây của mọi người, nhóm Tạ Lang vui vẻ trở về thành Tương Dương. Lúc đến ngoài thành, Lưu Lão Quận công đã chạy ra đón. Khi nghe kể lại nội tình, ông liền vái tiểu bối Tạ Lang thật sâu, bày tỏ sự áy náy của mình.

Sau đó nữa, lúc nhóm Tạ Lang bước vào trang viên đã được chuẩn bị từ sớm, mấy người đến cảm tạ liên tục ra ra vào vào, quà cáp chất đầy cả sân.

Bên phía Tạ Lang náo nhiệt như thế, nhưng bên kia Cơ Tự lại ảo não vô cùng. Nàng bỗng phát hiện ra hình như mình lại bị mắc bẫy của chàng nữa rồi. Khi ấy chàng gọi nàng lên đài cột tay lại cho chàng, chỉ một hành động đơn giản như thế thôi nhưng hiện nay cả thành Tương Dương đều coi nàng là cơ thiếp của Tạ Lang. Chuyện của hai người họ đã lan đến tận Tương Dương rồi, e rằng lúc nàng về Kiến Khang, chắc sẽ phải ngoan ngoãn lên kiệu để người ta khiêng vào phủ chàng mất thôi. Nếu cứ dùng dằng thì chắc chắn mọi người sẽ mắng nàng đạo đức giả, không biết thân biết phận ngay. Cơ Tự nghĩ mãi không hiểu, lúc rời khỏi Kiến Khang, nàng vẫn lên kế hoạch rất tốt, sao đến hiện tại nàng toàn bị Tạ Lang xỏ mũi dắt đi thế này?

Tối đó, vương hầu quý tộc ở Tương Dương tổ chức một buổi yến hội đón gió tẩy trần cho huynh đệ Tạ thị với quy mô rất lớn. Vị trí của Cơ Tự vẫn được sắp xếp bên phải phía sau Tạ Lang, cách nhau một tấm bình phong. Ngồi ngang hàng với Cơ Tự là rất nhiều tiểu cô xinh đẹp, họ đều là các quý nữ của đất Tương Dương, chỉ vì muốn được ngắm nhìn Tạ Thập Bát mà dốc trăm phương nghìn kế để tham dự yến hội bằng được.

Trong tiếng ca múa náo nhiệt, Cơ Tự cảm giác được ánh mắt chằm chằm của đám tiểu cô. Cuối cùng, nàng không nhịn được, lấy cớ lặng lẽ chuồn khỏi đại điện.

Cơ Tự vừa đi đến một lùm cây liền nghe thấy có mấy tiểu cô thì thầm: “Lê tỷ tỷ, tỷ đừng xem thường Cơ thị nữ kia. Tỷ nên biết, lúc trước Tạ Thập Bát vừa hi sinh một trang viên để chuộc nàng, thì ngay sau đó nàng ta đã đầu tư kiếm lại một trang viên tốt hơn để đáp lễ chàng đấy.” Nói đến đây, tiểu cô kia thở dài, “Chỉ với tài năng này thôi, sau này Cơ tiểu cô sẽ trở thành người tâm đắc nhất bên cạnh Tạ Thập Bát lang cho xem.”

“Phải đấy. Hơn nữa, dù nàng ta có được yêu chiều thế nào thì cũng chỉ là một sủng thiếp thôi. Năm trước, Tạ Thập Bát lang bảo chàng thích cuộc sống tự do du sơn ngoạn thủy, không nghĩ đến chuyện thê thiếp nên vẫn chậm chạp không định ra hôn sự. Bây giờ chàng đã có cơ thiếp rồi, vậy cưới thê là chuyện đương nhiên thôi. Thế nào lần này chàng về Kiến Khang, Trần Quận Tạ thị sẽ chọn chính thê cho chàng đấy chứ. Đợi vị trí chính thê được quyết định, vậy những vị trí thiếp thất khác cũng sẽ có an bài thôi. Chúng ta cứ ở đây mà lườm nguýt Cơ thị nữ, chi bằng về thương lượng với gia tộc còn hơn.”

...

Tối nay gió mát trăng thanh, Cơ Tự đứng sau lùm cây, nghe đám tiểu cô thì thầm bàn tán với nhau, không khỏi ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời đến xuất thần.

Trong thời này, với hiểu biết của nàng về cách làm việc của các gia tộc, tất nhiên nàng biết đám quý nữ kia đều nói sự thật. Nếu một danh sĩ như Tạ Lang sống cô độc cả đời thì sẽ chẳng một ai ý kiến. Nhưng chỉ cần chàng gần gũi với một cô nương, nhất định mọi chuyện sẽ phải đi theo con đường bình thường, cưới thê rồi mới nạp thiếp.

Nghĩ đến đây, Cơ Tự cười khẩy lạnh lùng: Cơ A Tự, ngươi sống lại không phải là để làm thiếp cho người ta.

Thoáng chốc nàng muốn thét to: Ta thề, cả đời này không cần danh, không cần lợi nhưng nhất định phải sống tự do tự tại. Vào hậu viện của nam nhân, tranh giành tình cảm với rất nhiều nữ nhân thì sao có thể gọi là vui vẻ tự tại được chứ? Cho dù gã nam nhân kia có là Tạ Thập Bát cũng vậy cả thôi.

Bên kia đám tiểu cô vẫn xì xầm bàn tán, Cơ Tự không nghe nổi nữa bèn cất bước đi thẳng.

Mới đi được vài bước, Cơ Tự liền nghe thấy tiếng bước chân. Nàng giật mình quay đầu lại, thấy được một lang quân tuấn tú mặc bào đen bước ra khỏi bụi cây. Cơ Tự thở phào nhẹ nhõm, khẽ nhún chào: “Tham kiến lang quân Lư gia.”

Lang quân kia là Lư Hằng, hiển nhiên y cũng đã ở đây khá lâu, đều nghe thấy mấy lời nghị luận kia. Dưới ánh trăng, y mỉm cười đầu gật đầu chào lại nàng. Đám tiểu cô nghe thấy động tĩnh không dám bàn thảo gì nữa, vội vàng hành lễ rồi rút lui.

Đưa mắt nhìn đám tiểu cô kia rời đi, Lư Hằng mới quay lại nhìn Cơ Tự. Hiện giờ dáng vẻ ngây ngô của nàng đã dần hiện ra vài phần duyên dáng. Lư Hằng lại nhớ đến mấy lời tiểu cô kia nói, thầm nghĩ: Một cô nương như nàng hoàn toàn có thể đảm nhận được vị trí chủ mẫu, làm thiếp quả thật là thiệt thòi cho nàng quá.

Y nhìn kỹ vào chân mày vẫn chưa tản mát của nàng, tự nhủ lòng: Bây giờ vẫn chưa muộn, nàng vẫn còn trinh nguyên.

Nghĩ đến điểm này, Lư Hằng mỉm cười đi về phía nàng, đôi mắt trong veo như nước: “Mới vừa rồi nàng cũng nghe thấy lời của họ rồi đấy. Cơ tiểu cô, nàng cam tâm sao?” Y dịu dàng nhìn nàng, khuyên nhủ, “A Tự, theo ta trở về Bắc Ngụy đi. Ở đó, nàng là trưởng công chúa, ở đó nàng có thể làm chính thê của bất cứ sĩ tộc nào.”

Cơ Tự ngỡ ngàng, yên lặng nhìn Lư Hằng, vẻ mặt biến ảo liên tục.

Lúc này, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân, trong nháy mắt, giọng nói bất mãn của Tạ Nhị Thập Cửu truyền đến: “Lư Hằng, ngươi dám nói những lời này trước mặt Thập Bát huynh ta không?”

Tạ Nhị Thập Cửu đứng dưới tàng cây, gương mặt lạnh lẽo. Y nhìn Cơ Tự rồi chuyển sang Lư Hằng: “Thanh Hà Lư thị các ngươi còn không bảo vệ nổi bản thân ở trước mặt hoàng đế Bắc Ngụy, ngươi nói Cơ tiểu cô là trưởng công chúa thì nàng là trưởng công chúa sao?” Y chê cười, “Con người Thác Bạt Đào là kẻ tùy hứng ngông cuồng, coi trời bằng vung. Tất cả quy củ lễ nghi của người Hán chúng ta chẳng là gì trong mắt người Tiên Ti bọn họ cả. Ngươi nói Cơ thị nữ đến Bắc Ngụy có thể làm trưởng công chúa, nhưng theo ta thấy, sau khi nàng đến Bắc Ngụy, rất có khả năng bị Thác Bạt Đào tùy tiện tìm một cái cớ xua đuổi, vu oan nàng giả mạo thì có. Đến lúc đó, Thanh Hà Lư thị các người dám phân trần câu nào trước mặt Thác Bạt Đào cho nàng không?”

Nói đến đây, Tạ Nhị Thập Cửu đã trở nên lạnh lùng, thật ra y vừa nghĩ nếu không phải trùng hợp y ra ngoài hóng mát, có lẽ Cơ Tự đã bị tên này lừa rồi. Thế nào Thập Bát huynh sẽ nổi cơn thịnh nộ cho xem: “Nếu nàng không thể được phong làm trưởng công chúa, đến lúc đó sống ở xứ Bắc Ngụy lạ nước lạ cái, ngươi bảo nàng phải làm thế nào? Mà điều kiện tiên quyết để ngươi cưới nàng chính là nàng phải được phong làm trưởng công chúa. Nếu như không được phong thì sao? Có phải ngươi cũng thuận tiện nạp nàng làm thiếp đúng không?”

Tạ Nhị Thập Cửu khí thế át người khiến sắc mặt Lư Hằng trầm xuống, Lư Hằng tức tối đốp chát: “Đúng vậy, cho dù nàng không được phong làm trưởng công chúa, ta nhất định sẽ nạp nàng làm quý thiếp. Sao hả, nàng có thể làm thiếp cho Tạ Thập Bát, chẳng lẽ không thể làm thiếp cho Lư Hằng ta sao?” Rồi y quay ngoắt về phía Cơ Tự, vô cùng thành khẩn nói, “Cơ tiểu cô, ta lấy danh nghĩa của Thanh Hà Lư thị ra thề, cho dù cô không được phong trưởng công chúa, ta cũng sẽ cho cô một nơi chốn yên thân.”

Tạ Nhị Thập Cửu cười lạnh, giễu cợt: “Nhưng khi đó chính thê của ngươi không phải là nữ tử vọng tộc nhà Tiên Ti sao? Ta nghe bảo nữ nhân Tiên Ti tính hay ghen tuông, không chấp nhận cho trượng phu mình nạp thiếp đâu.”

Nàng nghe đến đây đã cảm thấy vô cùng chán ghét. Tạ Nhị Thập Cửu kích động như vậy, xem ra là sợ nàng tin lời Lư Hằng đi đến Bắc Ngụy rồi. Nhưng chẳng bao lâu nữa gã hoàng đế Bắc Ngụy sẽ trở thành vị quân vương ngang tàng bạo ngược, nàng không ngốc đến mức đang yên đang lành lại phải dấn thân mạo hiểm như thế làm gì.

Thế là thừa dịp hai người kia không chú ý, Cơ Tự im hơi lặng tiếng lùi ra sau vài bước, ẩn mình vào rừng cây bỏ đi. Mà hai lang quân kia sau một phen hăng say khẩu chiến, chợt phát hiện không thấy nhân vật chính của câu chuyện đâu, phút chốc cũng dở khóc dở cười. Đặc biệt là Tạ Nhị Thập Cửu, y bất đắc dĩ chắp tay với Lư Hằng rồi quay người rời đi.

Mới đi được vài chục bước, Tạ Nhị Thập Cửu liền thấy huynh trưởng nhà mình đang im lìm đứng ở dưới gốc cây liễu, y không khỏi cúi đầu, lúng tung gọi: “Thập Bát huynh.”

Lúc này Tạ Nhị Thập Cửu rất gượng gạo, con cháu Trần Quận Tạ thị dù đối mặt với cái chết cũng phải có phong độ và uy nghi của mình, thế mà vừa rồi y lại tức giận cãi nhau ỏm tỏi nhưng dân chúng bình thường nơi phố phường, đúng là không ra thể thống gì mà. Tạ Nhị Thập Cửu lo ngay ngáy trong lòng, không chú ý đến huynh trưởng của y chỉ đứng im, dõi mắt nhìn phương xa.

Không biết trải qua bao lâu, Tạ Lang nhẹ giọng truyền đến: “Giờ đã là tháng bảy rồi.”

Trong cái nhìn khó hiểu của Tạ Nhị Thập Cửu, Tạ Lang quay đầu, lẳng lặng nhìn thứ đệ của mình: “Nói cho những người Bắc Ngụy đó biết, nếu bây giờ không khởi hành thì lúc họ đến Nghiệp Thành sẽ gặp phải cảnh bão tuyết không thể đi được nữa đâu.”

Ý chàng đang ra lệnh đuổi khách đây mà. Trước mắt tuy Tạ Lang không phải là vị quan cao nhất ở Tương Dương, nhưng lời chàng nói có sức ảnh hưởng rất lớn. Tạ Nhị Thập Cửu hiểu ra, gật đầu: “Được, ngày mai đệ sẽ đi truyền lời.”

Đúng lúc Tạ Lang quay người toan đi đến lầu các của Cơ Tự thì tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một hạ nhân mặc áo xanh tới bẩm: “Hai vị Tạ lang, có thể hành động rồi. Xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi, có lập tức xuất phát không ạ?”

Tạ Lang khựng bước, dời mắt đi: “Vậy đi thôi.”

“Vâng.”

Tối hôm đó, Cơ Tự cũng không sao ngủ yên, trằn trọc cả đêm, không thấy được tia sáng nào cho việc lập gia đình của mình. Nàng thầm hận: Nếu thật sự không được thì mình cứ để cái thân phận Cơ Tự bị bệnh qua đời, sống bằng thân phận nam tử vậy.

Nghĩ đến đây nàng vui vẻ trở lại, sau đó ngủ thiếp đi.

Hôm sau vừa thức dậy đã nhận được tin tức huynh đệ Tạ Lang và Tạ Nhị Thập Cửu rời khỏi Tương Dương từ nửa đêm. Đồng thời chàng còn dặn dò nàng cứ ngoan ngoãn sống trong phủ chờ chàng trở về.

Thật ra thì ngay từ lúc đến Tương Dương, Cơ Tự đã nghĩ hai huynh đệ họ đến đây nhất định là có chuyện phải làm, cho nên khi nghe được tin tức kia, nàng không hề ngạc nhiên chút nào.

Mà sau đó ba ngày, những vị khách Bắc Ngụy bị Tạ Lang đuổi khéo, sau vài lần thấy đám đại phu cố ý làm khó không chịu chữa trị cho hoàng tử của mình, họ cũng bắt đầu rời khỏi thành Tương Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.