Kiều Kiều Vô Song

Chương 129: Chương 129: Cơ Việt có sở thích long dương




Trang Thập Tam biết ư? Cơ Tự lờ mờ đoán ra được chuyện là sao rồi.

Lúc đó mặt trời mới lên, trải qua đêm hôm qua, sắc mặt Cơ Tự có phần tái nhợt tiều tụy. Nàng mặc bộ huyền y, ngồi nghiêm với sống lưng thẳng tắp, cảm giác xa cách là lạ lại ùa đến với Tạ Lang.

Bất giác, chàng buông sách trong tay xuống, quay người đánh giá Cơ Tự.

Cơ Tự nhìn thẳng vào mắt chàng, ánh mắt không hề tránh né. Lúc này nàng nghĩ thông suốt mọi việc, chuyện tối qua đối với cả hai người thật ra chẳng là gì. Không quan trọng với Tạ Lang là bởi vì bên cạnh chàng đều là tỳ nữ tuyệt sắc, chuyện như đêm qua, ắt hẳn chàng thường gặp phải nên cũng đã quen. Còn lý do nói nàng không quan tâm là vì cả đời này nàng vốn không định lập gia đình, lại nói người trong toàn thành Kiến Khang đều biết nàng bị Tạ Lang ruồng bỏ, đã sớm không còn hai chữ trong sạch nữa rồi.

Bởi vì đã nghĩ thoáng hơn, Cơ Tự cũng dần dần thoải mái: Chẳng qua là bèo nước gặp nhau thôi.

Đúng lúc này, Cơ Tự nghe được bên cạnh truyền đến giọng nói dịu dàng của Tạ Lang: “A Tự, chuyện tối qua...”

Cơ Tự ngẩng đầu nhìn chàng, sau đó khẽ gật đầu nói: “Chuyện tối hôm qua, đa tạ lang quân cứu giúp. Có điều đây chỉ là việc rất nhỏ, sau này lang quân đừng lăn tăn nghĩ ngợi làm gì.” Một lát sau, Cơ Tự lại hờ hững nói, “Dĩ nhiên, Cơ Tự sẽ ghi nhớ ơn cứu giúp của lang quân, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ đền đáp!”

Tạ Lang nghẹn họng, mãi lâu sau chàng mới nheo mắt, nhìn chằm chằm Cơ Tự chốc lát mới quay đầu đi.

Thoáng chốc, trong xe lừa trở nên cực kỳ yên tĩnh. Đúng lúc này, phía ngoài vang lên tiếng ồn ào, ngay sau đó, giọng thái tử điện hạ truyền đến: “Này, bên trong chiếc xe kia hình như là Cơ đại lang thì phải?”

Gã vừa dứt lời, Cơ Tự thoáng giật mình. Lúc này nàng mới nhận ra chiếc xe lừa mình đang ngồi hiện tại là của Cơ phủ. Phải biết rằng thời bấy giờ tất cả mọi người đều có thói quen treo ký hiệu gia tộc lên xe lừa. Lúc nàng đóng vai Cơ Việt luôn bị vạn người chú ý, tất nhiên cũng phải nhập gia tùy tục, treo dấu hiệu gia tộc lên tất cả xe lừa của Cơ phủ.

Tiếng cười của thái tử điện hạ tiếp tục truyền đến: “Cô đang định tìm Cơ đại lang nói chuyện, thế mà hôm nay đi trên đường cũng tình cờ gặp được, đúng là có duyên thật.” Tiếng nói vừa dứt, xe lừa của gã đã chạy tới sát xe lừa của Cơ Tự.

Ngay vào thời khắc ấy, Tạ Lang đột ngột vươn tay, nắm lấy cánh tay Cơ Tự rồi kéo ngã ngửa xuống sập. Tiếp nữa, là cơ thể rắn chắc của Tạ Lang phủ lên người nàng.

Đang lúc Cơ Tự khó hiểu ngạc nhiên nhìn Tạ Lang thì chàng tiện tay lấy một cái mặt nạ bên người đeo lên mặt. Sau nữa, chàng kéo thắt lưng của mình và Cơ Tự. Ngay khi y phục của hai người tản ra, Tạ Lang lập tức chen một chân vào giữa hai chân nàng...

Trùng hợp lúc ấy, thái tử cũng vừa vén rèm vừa luôn miệng phân phó người bên cạnh: “Phù Mộng lâu mới có được vài vò rượu ngon, gọi thêm Cơ khanh, chúng ta cùng nhau đến đó thưởng thức nào.” Rồi tiếng nói bỗng chốc im bặt, nhìn thấy biểu cảm trố mắt của đám người đi chung, gã giật mình quay lại. Tiếp theo, gã cũng trợn trừng hai mắt, miệng mồm há hốc.

Mọi người đều thấy được cảnh mờ ám bên trong xe, Cơ Việt mặc huyền y đeo ngọc quan đang bị một gã nam nhân áp dưới thân. Trong ánh sáng mờ tối, có thể thấy bên dưới họ quần áo không chỉnh tề mà còn sát lại với nhau nữa...

Vậy, vậy chẳng phải Cơ Việt lại có sở thích long dương hay sao.

Trong giây phút ngạc nhiên, thái tử quên cả phản ứng. Đúng lúc này, nam nhân đang ở trên người Cơ Việt duỗi tay ra, đột ngột kéo rèm xe xuống.

... Đến tận khi xe lừa Cơ Việt đã chạy đi thật xa, đám người thái tử còn mắt tròn mắt dẹt trân trối nhìn nhau, hồi lâu không thốt nổi một lời.

Đây là thời đại nam sắc, có sở thích long dương, yêu đương đồng tính. Chẳng những điều này không hiếm thấy mà còn rất thịnh hành trong giới quý tộc thế gia. Thậm chí có thể nói chuyện này trong mắt mọi người còn coi là khá thời thượng.

Nhưng thái tử điện hạ không hề ngờ tới, Cơ Việt trông lạnh lùng thanh cao thế kia kia lại là kẻ có ham mê kiểu này, mà còn kẻ nằm dưới nữa chứ.

Không biết gã đã đứng ngây người bao lâu, một phụ tá lắp bắp thưa: “Điện, điện hạ, không phải hoàng hậu nương nương muốn tuyển chọn thê thất cho Cơ đại lang sao? Chuyện hôm nay có nên bẩm báo cho bệ hạ và nương nương không ạ?”

Đâu chỉ muốn tuyển chọn cho hắn, mà phụ hoàng đã chỉ định sẵn thê thiếp cho Cơ đại lang rồi, chỉ chờ mấy ngày nữa Cơ đại lang yết kiến, phụ hoàng sẽ ban chỉ... Không được, chuyện của Cơ đại lang không phải chuyện đùa, hay là cứ mau mau báo chơ phụ hoàng mẫu hậu biết sớm tốt hơn.

Nghĩ tới đây, gã gấp gáp hạ lệnh: “Mau, chúng ta mau hồi cung thôi!”

Gần như đoàn người thái tử vừa cất bước, người đi đường được chứng kiến một màn vừa rồi cũng dậy tiếng bàn tán xôn xao. Cứ như vậy chưa đến nửa ngày, tin tức Cơ đại lang Cơ Việt, một trong sáu đại mỹ nam Kiến Khang có sở thích long dương mà còn lại là kiểu nằm dưới đã truyền khắp thành Kiến Khang.

Xe lừa vừa thoát khỏi dòng người, Tạ Lang liền nhấc người khỏi Cơ Tự. Chàng ngồi một bên, tao nhã sửa sang lại y phục.

Chờ đến khi Tạ Lang chỉnh sửa xong y quan hẳn hoi, cuối cùng Cơ Tự mới tỉnh táo lại. Nàng nhảy phắt dậy, bởi vì hành động quá đột ngột nên đầu nàng va mạnh vào trần xe. Nhưng nàng không có thời gian để ý tới cơn đau trên đỉnh đầu, vội vã buộc thắt lưng lại, sửa sang lại y phục chỉnh tề, sau mới tức giận trừng mắt lườm Tạ Lang.

Một lát sau, Cơ Tự nghiến răng, căm hận hỏi: “Tạ Thập Bát, người làm vậy có ý gì?”

“Có ý gì ư?” Tạ Lang nhấc chung rượu bên cạnh, điềm nhiên ngửa đầu uống cạn, hờ hững đáp: “Chỉ không muốn nàng cưới thê nạp thiếp thôi.” Rồi chàng hô dừng xe lại, bình thản xuống xe. Có điều chàng mới đi được vài bước, nghĩ ngẫm gì đó lại quay đầu lại nhìn Cơ Tự. Vẻ mặt chàng lúc này quá mức ung dung: “Ta luôn che dấu hành tung của mình, nếu có người hỏi ‘bạn tình’ của nàng là ai, nàng có thể không đáp.” Nói tới đây, chàng sải bước đi về phía nhóm bộ khúc Tạ Tài đang chờ.

Nhìn bóng dáng Tạ Lang dần khuất dạng, Cơ Tự mím môi. Nàng biết lý do lúc Tạ Lang làm chuyện vừa rồi còn đeo mặt nạ là vì không muốn làm bại lộ thân phận của mình, mà hành động che dấu của chàng là rất cần thiết, hiện tại danh tiếng Cơ Tự đã chẳng còn tốt đẹp như xưa, nếu để cho người đời biết sau khi muội muội Cơ Việt là Cơ Tự bị Tạ Thập Bát phũ phàng bỏ rơi, thân là huynh trưởng là Cơ Việt lại quấn lấy nhau trong xe với Tạ Thập Bát, như vậy chẳng khác nào hai huynh muội cùng chung một chồng. Công thêm Cơ Việt được người đời tôn xưng một chữ “sư” đại biểu cho lực lượng thần bí thì khi chuyện vở lở thì sẽ càng bị người ta gièm pha, chế giễu không ngóc đầu lên nổi.

Đúng rồi, khi nãy lúc thái tử vén rèm lên, Tạ lang cũng khéo lợi dụng nhân tố ánh sáng mờ mờ ẩn đi vóc dáng và khuôn mặt của mình.

Nếu ở thời đại khác, hành vi phóng đãng của đám quyền quý trên xe lừa, hơn nữa còn là đè người một nam nhân khác dưới người mà bị người ta bắt được tại trận chắc chắn sẽ hoàn toàn hủy hoại tiền đồ chính trị của người đó. Nhưng ở thời này danh giáo lụn bại, nhiều quy củ đã bị phá bỏ từ thời Ngụy Tấn, chuyện này chẳng còn gì gọi là tày trời.

Nói cách khác, Cơ Việt bị thái tử điện hạ bắt được đang sa đọa trên xe lừa cũng không được coi là chuyện quá nghiêm trọng. Nhưng nếu để người ta phát hiện đối tượng của hắn là Tạ Thập Bát thì mới chính là chuyện lớn.

...

Sau khi Cơ Tự trở về phủ liền vội vã vào phòng, đóng cửa ngồi ngây ngẩn, chẳng buồn để ý tới huynh muội Tần Tiểu Mộc vội vã chạy ra đón. Bởi vì đêm qua và hôm nay có quá nhiều chuyện nghiêm trọng xảy ra nên đầu nàng lúc này rối như mớ bòng bong.

Tới buổi trưa, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Tôn Phù dừng lại bên ngoài bẩm báo: “Đại lang, lang quân Trang Thập Tam tới tìm người ạ!”

Trang Thập Tam tới ư?

Cơ Tự mặc bộ huyền y, cải trang nam tử đứng lên. Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi kéo mở cửa phòng.

Trang Thập Tam đang đứng dưới gốc đào trong sân viện. Bây giờ cây đào mới đương có nụ, trông đầy sức sống trong cơn gió xuân mơn man.

Sắc mặt Trang Thập Tam vô cùng khó coi, nhìn thấy Cơ Việt từ từ bước tới, hắn liền phất tay ra lệnh cho nhóm Tôn Phù như chủ nhân: “Tất cả các ngươi lui cả đi.”

Mọi người đồng loạt ngước mắt chờ ý của Cơ Việt. Thấy Cơ Việt gật đầu, nhóm người Tôn Phù mới vội cúi đầu đi ra.

Khi cả sân viện đều trở nên yên ắng, Trang Thập Tam mới nói: “Tin tức Cơ đại lang có sở thích long dương đã truyền tới phủ Tam hoàng tử rồi... Cơ A Tự, ta thật không biết lúc nàng là nữ nhân đã không tuân thủ nữ tắc, giờ thành nam nhân lại phóng khoáng như vậy cơ đấy? Trên xe lừa mà dám thân mật với gã nam nhân khác, nàng có biết xấu hổ hay không?”

Giọng điệu của Trang Thập Tam đầy sự phẫn nộ, tiếng chất vấn đanh thép rợn người.

Cơ Việt không biết phải trả lời thế nào cho tốt.

Thấy Cơ Việt im lặng không đáp, Trang Thập Tam càng cáu tiết. Hắn thở hổn hển, đi đi lại lại trong sân viện. Mãi sau, không biết hắn nghĩ tới điều gì, đột nhiên dừng bước, lạnh lùng hỏi: “Gã là ai?”

Nhìn vào đôi mắt đen láy của Cơ Việt, Trang Thập Tam tức giận hỏi: “Hỏi nàng đấy, còn giả bộ ngây ngô gì nữa? Cái gã thân mật với nàng rốt cuộc là ai?”

Lúc này, Cơ Việt mới chịu mở lời, hắn thở dài một tiếng: “Gã là ai không quan trọng.”

Cũng kỳ quái, chỉ sáu chữ ngắn ngủn nhưng lại xoa dịu được tâm trạng bực dọc của Trang Thập Tam lúc này. Trang Thập Tam bình tĩnh đánh giá Cơ Việt giây lát: “Hóa ra là vậy, như thế cũng tốt, cứ thế đi, sau này ta cũng có thể quang minh chính đại theo đuổi nàng rồi.”

Trong khi sắc mặt Cơ Việt thoắt sa sầm, Trang Thập Tam khẽ cất giọng ôn hòa: “Sau này ta cũng làm bạn tình của nàng được không?”

Lúc hắn thốt lời, giọng điệu nhẹ nhàng tựa như có thêm vào phần ngượng ngùng. Giờ phút này hắn nhìn Cơ Việt với ánh mắt mong mỏi, rất lâu không hề chớp mắt.

Mặt Cơ Việt đen sì, chốc lát sau quát lớn: “Không được!” Cơ Việt thẹn quá hóa giận, bổ sung một câu, “Ta không cần bạn tình gì cả!”

Nàng vừa dứt lời, thật lâu sau Trang Thập Tam không nói gì. Ánh mắt hắn quái gở nhìn đăm đăm Cơ Việt, rồi đột nhiên nói: “Nàng không muốn thì thôi, chuyện này để sau hẵng bàn.”

Bấy giờ Cơ Việt mới nhớ ra mục đích của hắn tới đây, bèn vội vã hỏi: “Rốt cuộc chuyện tối qua là do ai làm?” Hiện tại Cơ Việt biết được Lâm Giang vương đáng sợ cỡ nào, chỉ thoáng nhớ lại chuyện tối qua thôi người đã lạnh toát. Hắn cắn răng, trầm giọng hỏi: “Tóm lại kẻ nào hãm hại ta?”

“Là mẫu thân của Viên Nhàn... Mụ độc phụ kia là một người miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Để đối phó với nàng, mụ ta đã sắp xếp liên tiếp các kế hoạch, nhưng hành tung của mụ quá kín kẽ, những người ta mua chuộc hoàn toàn không có cách do thám được. Chuyện Túy Nguyệt lâu cũng may do ta suy đoán được từ mấy mẩu tin tức vụn vặt. Có điều những tin tức đó thật sự quá mông lung, ta vắt óc suy nghĩ tốn không ít thời giờ, đến lúc chắc chắn thì nàng đã xảy ra chuyện rồi.”

Hắn dừng một chút rồi lại nói: “Tiếp theo mụ còn an bài, sau khi mượn Lâm Giang vương hủy hoại cuộc đời nàng, khiến thân phận Cơ Việt của nàng quyết sống mái với Lâm Giang vương. Dù cho Cơ Việt không báo thù cho muội muội thì mụ ta cũng có kế sách tương ứng để dụ nàng. Song những điều này chỉ có thể thực hiện trên cơ sở Cơ thị nữ đã bị Lâm Giang vương làm mất sự trong sạch.” Trang Thập Tam lạnh lùng nói: “Chắc hẳn lúc này mụ phụ nhân Viên thị đó đang bất an lắm đây.”

Hóa ra là mẫu thân của Viên tiểu cô đã ra tay. Đối với tin tức này, Cơ Việt cũng không bất ngờ lắm, chỉ chắp tay đi qua đi lại trong sân viện.

Vừa đi Cơ Việt vừa nghĩ: Với sự độc ác của mẹ con Viên Nhàn, một kế không thành tất nhiên sẽ có kế tiếp theo, ta không thể ngồi khoanh tay chịu chết được!

Từ khi Cơ Việt thể hiện khả năng tiên đoán của mình, trở thành một nửa quốc sư tới nay, rất nhiều sĩ tộc trong thành Kiến Khang gặp hắn cũng không dám chê cười.

Nhưng mà đây là thời đại ngay cả hoàng đế còn bị đám sĩ tộc khinh thường, một nửa quốc sư như Cơ Việt cùng lắm chỉ để những sĩ tộc kia tôn trọng hắn chút xíu mà thôi. Nếu chân chính đối đầu với lực lượng của đám sĩ tộc thì quả thực chẳng khác gì trứng chọi đá.

Có điều, hiện tại là lúc mình phải đánh trả rồi!

Nhìn thấy Cơ Việt đang đắn đo suy tư, Trang Thập Tam cũng không thúc giục, đây là lần đầu tiên hắn vào viện của Cơ Việt, nên hứng khởi đi vòng quanh thăm thú.

Trong lúc Trang Thập Tam đang dạo bước khắp nơi, nhóm nô bộc cũ Tôn Phù, Dữ Trầm, Nguyệt Hồng đến từ huyện Kinh đứng trên đường mòn cách đó không xa đều nhìn hắn với vẻ phức tạp.

Xưa nay ấn tượng của những người này với Trang Thập Tam rất khác. Lúc ở huyện Kinh, không nói đến Trang Thập Tam, nhưng hành động nhục mạ và cay nghiệt của mẫu thân hắn với họ và Cơ Tự vẫn còn nguyên trong trí nhớ họ. Khi đó, họ ít người thế mỏng, tiểu cô cũng chỉ là nữ cô nhi mới mất đi cha mẹ, thân là Trang phủ ngang tàng nhất huyện Kinh nhưng đối với họ mà nói chính là một toàn núi cao không thể vượt qua. Mà ác ý đến từ Trang mẫu có thể mang đến tai họa ngập đầu cho họ. Cho nên tới tận bây giờ đám nô bộc bọn họ vừa nhìn thấy Trang Thập Tam là đã nghĩ đến mẫu thân của hắn, mà nghĩ tới mẫu thân của hắn là lại nghĩ đến một mụ phụ nhân ác độc, vì thế ánh mắt họ nhìn Trang Thập Tam đều đầy vẻ phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.