Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 39: Chương 39: Người Kế Thừa Của Thú Thần




Hạch tâm Thú Vực.

Nơi này một màu ảm đảm, ánh sáng mặt trời căn bản không thể chíu xuyên qua tầng mây đen chướng khí bao phủ ở bên trên. Đây cũng là đặc trưng của Thú Vực, bởi vì Tà Hồn Lực hiện hữu nơi đây tuyệt nhiên không chấp nhận sự xuất hiện của ánh sáng.

Mà mặt trời chính là thuộc tính quang minh kèm hỏa diễm ngưng tụ mà thành. Đối với bất kể hồn thú nào đã thấm đẫm Tà Hồn Lực vào trong máu của mình, đều rất kiêng kỵ ánh sáng.

Chỉ cần để ánh sáng chạm vào người, tất nhiên cũng không dẫn đến tình trạng tự bốc cháy mà chỉ đơn thuần giảm đi nồng độ Tà Hồn Lực trong máu huyết, làm cho thực lực trong thời gian này yếu đi nhiều lắm.

Hồn thú chính là giống loài được mạnh yếu thua, để bảo toàn lực lượng cũng như nhanh chóng tăng lên tu vi, bọn nó ngàn năm trở lại đây đều tập trung cư trú tại Thú Vực

Khu vực Hạch Tâm tại Thú Vực, không nghi ngờ gì chính là lãnh thổ của các đầu hung thú hiện tại. Nơi mà nhân loại lúc trước từng hay vỗ ngực tự hào. Sử Lai Khắc thành.

Tại một lối mòn dẫn đến một tòa kiến trúc hùng vĩ, hiện tại đã nhuốm màu đen tối theo thời gian nhưng chúng ta có thể xác định, vào thời kỳ thượng cổ, tòa kiến trúc tuyệt đối có địa vị uy nghiêm hơn hết thảy. Bởi vì đây là nơi thu nhận và dạy dỗ biết bao thế hệ hồn sư ưu tú.

Trên cánh cổng to lớn bằng đá kia, vẫn còn khắc lại năm chữ, Sử Lai Khắc Học Viện.

Thú triều năm đó huy động toàn bộ hồn thú của ba đại lục, Đấu La, Tinh La, Thiên Đấu dẫn đến đại chiến suốt trăm nay ròng rã. Nhân loại cuối cùng không chịu được sự cường hãn bất ngờ của hồn thú nên càng chiến càng bị đánh lui, mà một trong những chiến trường khốc liệt nhất và cũng là thành tuyến cuối cùng của nhân loại đó chính là tòa Sử Lai Khắc học viện này.

Tại quảng trường trung tâm của Sử Lai Khắc học viện, mà lúc trước hay gọi là Linh Băng quảng trường. Một thân ảnh tóc vàng kim, trên người mặc một bộ quần áo màu đen tuyền, khí chất lẫm liệt, tựa như hết thảy chúng sinh đều phải run sợ khi quì trước hắn, cảm giác khi hắn khẽ nhấc tay lên, thiên địa cũng phải biến sắc theo.

Người này được mệnh danh là hồn thú mạnh nhất đương thời, Thú Thần Đế Thiên.

Đế Thiên năm đó phò tá Ngân Long Vương tiến hành âm mưu thôn tính loài người, bất quá cũng năm đó một tên bất thế kỳ tài mang trong mình Kim Long Vương huyết thống cũng xuất hiện, cuối cùng kế hoạch của Ngân Long Vương thất bại, Đế Thiên bỏ chủ thoát thân. Bất quá năm đó cũng không rõ tại sao Ngân Long Vương cùng Đường Vũ Lân tuyệt tích, để lại Đế Thiên một mình, từ đó hắn chính thức tự xưng là Vạn thú chi vương.

Đế Thiên trong một lần tỉnh dậy ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cảm thấy trong không khí có một thứ gì đó kích phát huyết mạch Kim Nhãn Hắc Long Vương của hắn. Lại nhìn tới Sinh Mệnh Hồ, nguyên bản nước hồ từ thời kỳ viễn cổ đến nay đều một màu vàng kim óng ánh, có thể nhìn thấy đáy hồ bên dưới. Thì lúc này một màu hắc ám đang dần xâm chiếm lấy Sinh Mệnh Hồ, đồng hóa toàn bộ nước hồ thành một màu đen tối.

Đế Thiên tât nhiên vô cùng hoảng sợ, hắn làm sao không biết Sinh Mệnh Hồ tầm quan trọng như thế nào, vạn nhất Sinh Mệnh Hồ mất đi tác dụng, hồn thú thực sự sẽ triệt để diệt vong.

Đang trong lúc điên cuồng lo lắng, một tia Tà Hồn Lực nguyên thủy ngưng tụ, nó ngay lập tức chọn lấy vị Thú Thần này mà cư ngụ. Ngay lúc Tà Hồn Lực thấm vào trong người, Đế Thiên lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc kinh hỷ suốt vạn năm qua.

Bình cảnh chín mươi vạn năm hoàn toàn bị phá vỡ, cũng không cần phải độ kiếp, cứ thế mà vượt qua.

Hồn thú từ mười vạn năm trở lên, mỗi lần vượt qua mười vạn năm nữa phải tiến hành độ thiên kiếp, mà chỉ có thành công vượt qua một bước này mới có thể tiếp tục duy trì sinh mệnh. Thú Thần Đế Thiên chính là hồn thú vượt qua được chín lần độ kiếp, có thể nói tu vi của hắn bây giờ chân chính vô địch trên Đấu La Đại Lục.

Đế Thiên hai tay chấp sau lưng, kim nhãn chăm chú quan sát bức tượng Linh Băng Đấu La, trong lòng khẽ dâng lên vô số cảm giác kỳ lạ.

“Nếu như ta có thể cảm ứng được thần giới, lại có một vị cam tâm tình nguyện trao cho ta thần vị, ta cũng muốn lên Thần giới, tái chiến với ngươi một trận a”.

Đế Thiên trong lòng thở dài tự nói. Truyền thuyết năm xưa có nói, Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo khiêu chiến Thú Thần Đế Thiên, trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, cuối cùng vẫn là Hoắc Vụ Hào ngang nhiên giành phần thắng, sau đó phi thăng Thần giới.

Mà Đế Thiên lúc đó cũng trọng thương nặng, vết thương đó không những làm đau đớn về thể xác mà cả chiến ý của hắn cũng bị Vũ Hạo đánh vỡ tan tành, đạo tâm tan nát. Nương nhờ khí thế Ngân Long Vương mới có thể miễn cưỡng tiếp tục cuộc sống dài đằng đẳng này.

Trong lúc Đế Thiên chìm trong hồi ức, xa xa có một thân ảnh thiếu niên, người này ngoại hình không khác Đế Thiên là bao, vẫn mái tóc màu vàng kim dài tới lưng, thân mặc một bộ chiến bào màu đen, đặc biệt gương mặt vô cùng anh tuấn kèm theo bá khí lẫm liệt. Một đôi kim nhãn với sắc thần hiếm gặp.

“Bẩm phụ thân, một số tên tự tiện phát động Thú Triều tấn công Nhân Vực đã bị hài tử xử lý”

Người thiếu niên này, chính là con trai độc nhất của Kim Nhãn Hắc Long Vương. Nắm đó Đế Thiên cúi đầu trước Tà Hồn Lực, đổi lại hắn có thể hạ sinh một người kế thừa. Mà tiểu Kim Nhãn Hắc Long này tiềm năng vượt xa so với Đế Thiên còn nhỏ. Có lẽ hắn sinh ra trong thời kỳ Tà Hồn Lực hoàn toàn thâu tóm Thú Vực, cho nên thiên phú huyết mạch Hắc Long hoàn toàn được kích phát trăm phần trăm.

Đế Thiên nhận định, cho dù sau này như thế nào, hắn cũng phải đảm bảo con trai hắn trở thành Thú Thần đời tiếp theo, dẫn dắt hồn thú tiêu diệt nhân loại.

“Tốt lắm, ngươi qua đây” Thú Thần trầm giọng nói.

Đối với hài tử, Đế Thiên chưa bao giờ nuông chiều, trái lại còn luôn tỏ ra nghiêm khắc, trước mặt các vị trưởng bối như Phỉ Thủy Thiên Nga hay Hùng Quân, đứng ra dậy dỗ Tiểu Kim này không biết bao nhiêu lần.

Đế Thiên lần nữa ngẩng mặt lên trời, nói.

“Ngươi nói thử xem, trên đó có thực tồn tại một Thần giới, hay chỉ là khái niệm viễn vong”.

Tiểu Kim cũng ngẩng lên nhìn theo cha, bất giác lúc này không biết nói gì.

“Cả đời ta theo đuổi sức mạnh, truy cầu sự vô địch, bất quá trời cao lại không có mắt, hắn thực sự không để hồn thú vào trong mắt, đoạn tuyệt con đường vươn tới cảnh giới cao hơn. Hay la … ta thực sự đã sai từ lâu lắm rồi, vốn dĩ không có cái gì gọi là Thần giới. Có chăng chỉ là một dạng tồn tại khác mà thôi”.

Đế Thiên mỉm cười nói.

“Phụ thân người một đời tìm kiếm Thần giới, nếu như đến khi thọ mạng trôi qua vẫn chưa có kết quả, hài tử nguyện kế thừa ý chí cao cả đó, tiếp tục truy tìm tung tích Thần giới, một khi tìm thấy, ta sẽ tìm mọi cách đặt chân lên, đem ý chí của ngài nói cho mọi người biết”

Tiểu Kim đột nhiên lên tiếng.

Đế Thiên nghe vậy, trong lòng không giấu được sự tự hào, lần nữa nhìn về phía Linh Băng Đấu La bức tượng một lát, sau đó bỗng hóa thành một vệt lưu quang bay đi.

Tiểu Kim thấy vậy cũng lập tức đuổi theo sau.

Hai phụ tử Đế Thiên nơi bay đến, chính là trung tâm của Tinh Đấu đại sâm lâm lúc xưa, Sinh Mệnh Hồ.

Nếu như Hoắc Vũ Hạo vẫn còn tồn tại trên thế giới này, giờ phút hắn chứng kiến Sinh Mệnh Hồ sau hai vạn năm, chắc sẽ vô cùng chấn động. Nắm đó hắn cùng từ Sinh Mệnh Hồ chiếm được rất nhiều chỗ tốt.

Sinh Mệnh Hồ một màu đen tối, bất quá phía dưới đáy vẫn thủy chung phát lên một tầng mạnh mẽ ánh sáng. Chỉ có điều bây giờ toàn bộ đều là hắc quang ảm đạm. Từ giữa hồ, có một cột hắc sắc đang không ngừng truyền lên bầu trời, tốc độ vô cùng chậm rãi.

“Khi nào Sinh Mệnh Hồ hoàn tất việc khuếch đại Tà Hồn Lực, che phủ hoàn toàn Đấu La Đại Lục, lúc đó chúng ta sẽ dẫn động một đợt Thú Triều cuối cùng, triệt để đem bọn chúng hết thảy yên vị trong bụng của hồn thú chúng ta”.

Đế Thiên thanh âm vọng lên, trong đó có vài phần sát ý. Tiểu Kim một bên không đáp, chỉ mỉm cười gật đầu.

Tà Hồn Lực dưới sự khuếch tán của Sinh Mệnh Hồ, đến quang minh lực lượng cường đại của mặt trời cũng không thể chiếu xuyên qua. Xem ra thời khắc tận vong của nhân loại không còn xa nữa.

————

Trở về doanh trại đã là năm ngày sau, thời gian trở về dài hơn so với lúc đi một chút bởi vì Thú Triều vừa rồi đã vắt kiệt sức lực của các binh sĩ. Bất quá mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì không có sự tồn tại của hồn thú mười vạn năm, nếu không những sinh linh nhỏ bé như bọn họ, chỉ cần lật tay liền đem tất cả gạt bỏ.

Vân Chính Thiên trở về không lâu lập tức được phê duyệt trở thành vị Hoàng Thập Nhất đội trưởng, đồng thời được cung cấp một gian phòng lớn hơn.

Những quyền lợi một đội trưởng có, hắn đều có thể sử dụng. Việc đầu tiên có lẽ phải tuyển dụng thuộc hạ dưới trướng, thành lập một cái đội ngũ chính thức. Bởi vì còn chưa tới hai tháng nữa, thi đấu giữa các đội ngũ sẽ được diễn ra. Mà phần thưởng mồi kỳ đều vô cùng phong phú.

Thuộc hạ bây giờ là ưu tiên hàng đầu của hắn, bất quá phải tuyển ai. Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên kết quả, là những thành viên của Bàn Long môn a.

“Nếu như mời được A Long, Hồng Nhan cùng Tiểu Mã thì tốt”.

Thi đấu đội ngũ kỳ thực là một cuộc sát hạch, để chọn ra vị trí Hoàng Nhất mới, mà Hoàng Nhất, ngoài ý nghĩa là đội mạnh nhất trong doanh trại, còn mang trên mình nhiệm vụ khó khăn hơn, đó chính là thi đấu với các đội Hoàng Nhất trong các tòa thành còn lại.

Mà hai đội Hoàng Nhất giành được vị trí cuối cùng sẽ có cơ hội diện kiến Vực Chủ đại nhân, lúc đó may mắn được Vực Chủ ban thưởng, tin chắc cả mảnh Đấu La Đại Lục này không có thứ nào tốt hơn được nữa.

Vân Chính Thiên lập tức xin nghỉ phép, sáng ngày hôm sau, hắn trực tiếp thẳng hướng Long Thần thành mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.