Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 46: Chương 46: Kế Hoạch Trong Đêm




Dưới uy áp mãnh liệt từ Dạ Hành, Vân Chính Thiên không thể không kiềm lửa giận xuống. Mục diện ảm đạm, Vân Chính Thiên cúi đầu nói.

“Hôm nay ta vừa trở về nhà thì phát hiện phụ mẫu đã biến mất, trong nhà lại không có dấu vết dằn co, lại không để lại bất cứ thông tin nào, ta sợ rằng họ bị hồn sư cao cấp bắt đi”

Hàn Long Quần nghe vậy thản nhiên nói

“Vì vậy mà ngươi tìm đến tận đây truy hỏi”

“Đúng là như vậy” Vân Chính Thiên đáp.

Lúc này Hàn Long Quần không nhịn được đập bàn một cái “Rầm”, cái bàn lập tức hóa thành bột mịn, chấn động toàn trường. Thấy vậy, toàn bộ binh sĩ gần đó lập tức quì một chân xuống hét lớn.

“Thành Chủ bớt giận”.

Vân Chính Thiên thấy vậy cũng khẽ run lên, Thành Chủ Hàn Long Quần này, tu vi chỉ sợ không kém so với Dạ Hành đoàn trưởng, bất quá khi đối diện với hắn hoàn toàn không cảm thấy một tia uy hiếp nào. Thật là bí ẩn.

“Vân Chính Thiên, cho dù ngươi là con trai của muội tử ta cũng không được phép phát ngôn bừa bãi. Đừng nói chuyện phụ mẫu ngươi mất tích không liên quan tới ta, mà ta làm sao có thể hãm hại muội muội của mình”.

Hàn Long Quần tức giận nói.

“Thành Chủ đừng trách Chính Thiên nói thẳng, mặc dù mẫu thân ta rời đi hoàng thất đã lâu, song nơi nàng cư trú thủy chung trực thuộc phạm vi Long Thần thành, ta không nghĩ rằng ngài thực sự không biết nơi nàng sống. Nếu như ngài thực sự quan tâm nàng ấy, tại sao để chuyện đến mức này”

Vân Chính Thiên thẳng như ruột ngựa nói. Hàn Long Quần bất giác cứng họng ấp úng. Đúng là như vậy, có thể nói Hàn Phi lựa chọn sinh sống gần đó, một phần để Hàn Long Quần nắm được tung tích của nàng trong tay, làm hắn không khỏi lo lắng.

“Ta … Có nhiều việc ngươi vẫn chưa hiểu, ta cũng không có thời gian giải thích”

Dạ Hành đứng đó hoàn toàn không lên tiếng, du sao đây cũng là chuyện riêng của Thành Chủ, chỉ cần Vân Chính Thiên không quá phận, hắn cũng không nhúng tay vào.

Bất quá hai người càng nói càng không giải quyết được vấn đề, bất đắc dĩ Dạ Hành lắc đầu nói xen vào.

“Thành Chủ, Chính Thiên. Bây giờ không phải lúc chất vấn nhau, chúng ta nên điều tra sự việc này một cách nghiêm túc, nếu như Phi Nhi thực sự bị người khác bắt đi, như vậy thật sự lớn chuyện rồi”

Nghe Dạ Hành nói vậy, hai người Vân Chính Thiên bừng tỉnh chấm dứt tranh cãi, mạnh ai nấy trầm mặc suy nghĩ.

“Thành Chủ, ngoài chúng ta ra còn ai biết được mẫu thân ta là muội tử của ngài”

Vân Chính Thiên hỏi. Hàn Long Quân ngồi đó hai mắt ảm đảm, hắn đáp

“Chỉ có những người ở đây mà thôi, toàn bộ đều là thân tín của ta, hoàn toàn không đáng nghi, bất quá ta thực sự nghĩ rằng, nếu như có người biết được nàng là muội muội của Thành Chủ ta, tin chắc cả Nhân Vực này không ai dám động vào nàng”.

Nghe đến đây, Vân Chính Thiên chợt thông suốt, đúng là như vậy, Thành Chủ thế lực mạnh đến mức nào, muốn đối đầu với hắn trừ phi ngươi phải đạt tới Phong Hào Đấu La tầng thứ. Lại có một thế lực tương đương chống lưng cho, mới có thể miễn cường cùng Thành Chủ một thành đối đầu.

Nói như vậy, hung thủ bắt đi phu thê Hàn Phi, hoàn toàn không biết nàng là muội muội của Hàn Long Quần, có vẻ như chỉ biết họ là phụ mẫu của Vân Chính Thiên.

“Chết tiệt” Vân Chính Thiên cắn răng hét lớn.

Lúc này hắn thực sự đã đoán ra người đứng sau việc này.

“Là bọn Liên Minh Thảo Khấu”

Dạ Hành cũng đưa ra phán đoán hoàn toàn trùng khớp.

Đến bây giờ, mọi đầu mối đều nghiên về giả thuyết này. Liên Minh Thảo Khấu cho dù có gan đến mấy cũng không dám kinh động tới thế lực Thành Chủ, bắt đi Hàn Phi hai người, mục tiêu chủ yếu là nhắm về Vân Chính Thiên.

Nếu như hắn đoán không sai, chủ mưu hết thảy còn ai khác ngoài tên Hắc Phong kia.

Vân Chính Thiên nữa năm trước từng đụng độ một tên có võ hồn kỳ dị trong Bàn Long môn, hắn có khả năng tạo ra mộng cảnh, xem ra hai người Hàn Phi có thể bị loại này năng lực bắt đem đi, cho nên trong nhà hoàn toàn không để lại một chút dấu vết.

Vân Chính Thiên cũng hơi coi thường tình báo của bọn thảo khấu này, có lẽ bọn hắn biết được mối quan hệ giữa Vân Chính Thiên và hai người Hàn Phi nhờ vào lần hắn trở về nhà trước đó vài tháng.

Siết chặt nắm đấm, hỏa nộ Vân Chính Thiên âm ỷ cháy. Chỉ hận lúc này không thể giết thẳng vào doanh trại bọn chúng, cứu ra phụ mẫu.

Ngẩng mặt lên trời, Vân Chính Thiên nói.

“Cho dù có là ai, ta cũng phải cứu họ cho bằng được”

Sau đó, dưới mệnh lệnh của Hàn Long Quần, binh sĩ dưới trướng Dạ Hành lập tức tiến hành điều tra, khi có manh mối lập tức dùng tốc độ nhanh nhất trở về báo cáo lại.

Mà riêng Hàn Long Quần cùng Dạ Hành không thể đích thân đi tìm kiếm, bởi vì đại hội thi đấu sắp diễn ra, lại tổ chức ở Long Thần thành. Hiện tại Hàn Long Quần cũng khổ sở vị quyết định đem đại hội dời về tổ chức ở đây.

Nếu như tổ chức ở doanh trại như hàng năm, hắn có thể báo một tiếng liền hủy bỏ. Bất quá lần này lại khác, tổ chức trong thành đã đánh động sự chú ý của người dân, bọn họ đối với đại hội thi đấu hồn sư cũng rất cao hứng, ngoài ra còn có không ít dân tứ xứ đổ về theo dõi cuộc thi.

Hoàn toàn không thể tự nhiên hủy bỏ được.

Vân Chính Thiên đành bất đắc dĩ trở về, hắn vừa nãy rất muốn tham gia đội điều tra, nhưng Hàn Long Quần lấy danh dự ra mà đảm bảo, chuyện của Hàn Phi cũng là chuyện của hắn, hắn nhất định không để nàng chịu khổ. Thành Chủ đã nói như vậy, Vân Chính Thiên cũng không thể tiếp tục làm khó, phải chừa cho nhân gia hắn mặt mũi.

Bởi vì Vân Chính Thiên biết được, tự mình hắn đi điều tra cũng không thể nào tốt hơn đội binh sĩ của Dạ Hành. Cho nên chỉ có thể phó thác cho Thành Chủ mà ra về.

Trở về doanh trại, ba người Tiểu Mã cũng đã có mặt từ sớm. Vân Chính Thiên sắc mặt buồn bã làm bọn họ chú ý. Sau khi tra hỏi một hồi, Vân Chính Thiên đã kể lại toàn bộ sự việc.

“Chính Thiên, thật không ngờ mẫu thân ngươi lại là muội muội của Thành Chủ a”

Can Hữu Long giọng hơi run rẩy nói.

Tiểu Mã trong ba người trầm mặc nhất, hắn nhìn Vân Chính Thiên khẽ nói.

“Chỉ cần ngươi muốn, chúng ta liền giúp ngươi giết tới bọn thảo khấu đó, cứu nàng về”.

Tiểu Mã đối với bọn thảo khấu đó chán gét không thua gì Vân Chính Thiên, hắn còn có mối thù phải trả cho Chu đội trưởng, việc mà bọn thảo khấu làm lần này, đã làm Tiểu Mã động sát tâm. Thấy Vân Chính Thiên lần đầu tiên đau buồn, cả ba người cũng không khỏi tức giận.

“Đi thôi” Mộng Hồng Nhan đột nhiên lên tiếng.

“Đi đâu ?” Tiểu Mã ngơ ngác hỏi.

“Thì như ngươi nói. Đánh vào một trong ngũ đại đường chủ của bọn thảo khấu đó, Lâm Minh trại ở rất gần đây, cũng tiện thể điều tra tung tích phụ mẫu Chính Thiên một lần”.

Vân Chính Thiên nghe nàng nói cũng không khỏi giật mình, cho dù Lâm Minh trại trong ngũ đại đường chủ thực lực kém nhất, nhưng cũng không phải là nơi bọn họ có thể nói đánh liền đánh. Bất quá nhìn lên sắc mặt Mộng Hồng Nhan, nàng không biết từ lúc nào nộ hỏa xung thiên, lửa giận không kém hơn Vân Chính Thiên cùng Tiểu Mã.

Can Hữu Long thấy vậy thở dài một cái, hắn đối với bọn thảo khấu cũng phi thường chán ghét, nhưng nếu cứ như vậy đánh vào, bốn người họ tuyệt đối không nắm chắc lắm.

“Nếu các ngươi đã nói như vậy, chúng ta lập tức hành động trong đêm đi” Vân Chính Thiên trầm giọng nói.

“Bất quá để đảm bảo an toàn, ta sẽ đích thân đi nhờ một vài người theo giúp”

Can Hữu Long hai mắt sáng lên nói “Ngươi muốn nhờ người nào ?”

“Thành viên Hoàng Nhất đội ngũ đương nhiệm” Vân Chính Thiên mục quang lóe lên.

Một lát sau, lều của Hoàng Nhất đội ngũ.

“Ngươi nói là, muốn chúng ta đi cùng với ngươi đánh vào Lâm Minh trại thảo khấu ?”

Lam Tiêu ngồi ở vị trí cao nhất hỏi ngược lại Vân Chính Thiên, trong lòng có chút mơ hồ.

“Đúng vậy đội trưởng, bọn hắn bắt cóc người nhà của ta, ta muốn đem họ cứu ra, nhưng chỉ có bốn người Hoàng Thập Nhất quả thực quá khó khăn, ta muốn thỉnh đội trưởng ngươi giúp đỡ lần này, ân này ta sẽ không quên”

Vân Chính Thiên đối với Lam Tiêu vẫn luôn kính trọng trong lòng, cho dù bây giờ chức vị có ngang hàng, hắn vẫn kiên quyết gọi Lam Tiêu là đội trưởng.

Lam Tiêu nghe vậy hơi trầm mặc xuống, hắn đương nhiên cũng muốn giúp Vân Chính Thiên, bất quá thân là Hoàng Nhất đội trưởng, trước khi đại hội bắt đầu còn rất nhiều việc phải xử lý, nếu như rời khỏi quá lâu sẽ bị nghi ngờ. Mà kỷ luật quân ngũ rất nghiêm khắc, cho dù có là Lam Tiêu cũng không tránh khỏi bị trừng phạt.

“Ngươi tính khi nào hành động” Lam Tiêu lại hỏi.

“Ngay đêm nay, dùng tốc độ nhanh nhất đánh úp toàn bộ bản doanh của nó, sau đó cứu người ra lập tức trở về, tin rằng không làm trễ thời điểm đại hội khai mạc”.

Vân Chính Thiên nói.

Lam Tiêu trầm ngâm một lát liền trả lời.

“Chính Thiên, e rằng bản thân ta không thể đi được, bât quá ta sẽ cho Tiếu Phong cùng Hoa Quyển Sinh đi với ngươi, tốt nhất là nhanh chóng trở về, còn nữa, trước khi xung đột phải xem xét tình hình, nếu như phụ mẫu ngươi không có trong đó, lập tức bắt đi một tên rồi trở về tra khảo, nếu không sợ rằng bứt dây động rừng, sẽ không tốt cho bọn họ a”

Lam Tiêu suy nghĩ một lát liền an bài chiến thuật cho Vân Chính Thiên. Đối với Lam Tiêu kinh nghiệm trận mạc phong phú, Vân Chính Thiên hổ thẹn tự nhận không bằng được.

Lam Tiêu không đích thân ra trận nhưng bù lại lại có Tiếu Phong cùng Hoa Quyển hỗ trợ. Tiếu Phong tháng trước đã hoàn thành đột phá lên Hồn Tôn, mà hồn hoàn của hắn là đến từ hồn linh mua từ Truyền Linh Tháp, xem ra việc mất đi Long Mã Thú lần trước khiến hắn khá tiếc nuối, cũng may nhờ vào siêu cấp nhiệm vụ, hắn thu được tương đối lượng quân công, đem đi đổi ra kim hồn tệ, trực tiếp mua một cái hồn linh ngàn năm hẳn không thành vấn đề.

Hỏa Quyển Sinh còn lại chính là một tên phụ trợ hệ hồn sư, võ hồn quả hắn là Mạn Đà La Hoa, một loại võ hồn thiên về phụ trợ cũng như trị liệu vô cùng bá đạo. Năm nay Hoa Quyển Sinh tuổi tác không hơn so với Tiếu Phong, cũng đồng dạng là ba hoàn Hồn Tôn, thiên phú trác tuyệt.

Phải biết phụ trợ hệ hồn sư tu luyện càng về sau thập phần khó khăn, trong tình cảnh như vậy mà cấp bậc hồn lực không hề thua kém đồng tuổi, hắn cũng là một tên thiên tài tu luyện a.

Vân Chính Thiên đã quá quen thuộc với hai người này, cho nên mắt thấy Lam Tiêu cho phép bọn họ tham gia, hắn trong lòng vô cùng cảm kích.

Mang theo Tiếu Phong cùng Hoa Quyển Sinh trở về hội họp với ba người Tiểu Mã. Đội hình hiện tại là sáu người, trong đó có ba tên Hồn Tôn, ba tên Đại Hồn Sư, tương đối chấn nhiếp, đối với Lâm Minh Trại hoàn toàn có thể áp chế được.

Chiến ý sát phạt dâng lên, sáu người trong đêm lặng lẽ chỉnh trang đội hình.

“Xuất phát” Vân Chính Thiên thanh âm trầm thấp vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.