Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 498: Chương 498: Đúc Thần Hạch (1)




Trôi nổi bên trong hỗn độn hào quang, Vân Chính Thiên cả người phản phất tiến vào một cái thần kỳ thế giới. Này thế giới bao quát nguyên tố phần tử, thậm chí cả năng lượng thể của từng vật chất đều bị hắn ánh mắt nhìn xuyên qua.

Đạt tới Linh Vực cảnh, Vân Chính Thiên đã có thể cảm ứng được nguyên tố phần tử dao động trong không khí, sau đó dùng chính mình tâm niệm đi huy động phần này năng lượng đối với bản thân một hồi gia trì, tăng lên năng lực chiến đấu. Bất quá nương theo hiện tại mà nói, tình trạng này còn muốn phát sinh to lớn biến hóa.

Từng dòng nguyên tố năng lượng đối với hắn bay xuyên qua, tựa như Vân Chính Thiên thân thể trong phút chốc hóa thành trong suốt, trở thành một dạng năng lượng thể, chân chính hòa tan ra, cùng với nguyên tố thế giới dung nhập tự.

Này rốt cuộc là cái gì tình huống?

Trải qua một hồi chỉ điểm của chính bản thân mình đến từ tương lai, Thiên Chủ đã nói với hắn cường đại nhất năng lực chưởng khống nguyên tố đó chính là đem nguyên tố thu liễm tới nội hàm cảnh giới, vô thanh vô tức, vô hình vô chất thế nhưng một khi xuất động thì chẳng khác nào hủy thiên diệt địa năng lực.

Cái này nội hàm cảnh giới nói thẳng ra, cùng với Kiếm Thần thuyết pháp năm xưa vô kiếm xuất kiếm có chỗ tương đồng. Ngươi nhìn trên tay ta không có kiếm, bất quá chỉ cần muốn liền có thể tùy tiện cắt ngươi yếu hầu.

Sở dĩ Vân Chính Thiên được Thiên Chủ chỉ điểm mà học tập thành nội hàm nguyên tố nhanh như vậy, là do hắn dùng chính mình kiếm đạo áo nghĩa dung nhập trực tiếp dung nhập vào cái này cảnh giới. Thế nhưng một ngày ngắn ngủi cũng chưa thể làm Vân Chính Thiên chân chính hiểu rõ ngọn nguồn áo nghĩa bên trong. Qui nhất với Ám Thiên về sau, lại nhận được lần thứ ba Thần lực phủ xuống, làm cho hồn lực tiếp tục thăng hoa, Vân Chính Thiên đạt tới trình độ vô cùng khủng bố, thoát thai hoán cốt. Mà mạnh mẽ nhất tăng lên, chính là hắn cảnh giới tinh thần lực.

Tinh thần lực càng cường đại, chưởng khống nguyên tố năng lực càng đề bạt lên.

Lúc này Vân Chính Thiên mênh mông tinh thần lực như hóa thành thực thể, chậm rãi từ trong cơ thể hắn lan tỏa ra, dung nhập xuống vực sâu đại địa, còn có phi thẳng lên thiên không, cùng với vị diện ý niệm hòa thành một thể, quấn quýt với đất trời.

Thời khắc này, Vân Chính Thiên phản phất đã đem từng ngọn cỏ, từng dãy sơn nhạc, từng mảnh rừng rậm, từng ngọn núi đá, tùng nguồn sông suối triệt để liên kết lại với nhau.

Vân Chính Thiên trong mắt lúc này, chẳng khác nào hóa thành một con vi sát chi nhãn, nhìn rõ được tường tận tới cấp bậc tế bào, hiểu rõ được toàn bộ chân lý, áo nghĩa trần tục của mọi thứ trong thiên hạ. Không chỉ dừng ở mấy trăm mét xung quanh, ngay cả to lớn Thú Vực, thậm chí cả tòa Đấu La đại lục cũng muốn rơi vào Vân Chính Thiên tầm mắt.

Không thể phủ nhận trở thành vị diện con cưng, được vị diện chi chủ mang tới to lớn chiếu cố cùng bồi dưỡng, Vân Chính Thiên đạt tới từ trước đến nay chưa từng có cảm ngộ. Phần này cảm ngộ, nhất nhất đem cơ thể hắn hóa thành mênh mông thiên địa, mặc dù đối với bản thân tu vi hồn lực không có một chút đề bạt, thế nhưng trên phương diện tinh thần lực, hắn đã tương đương không kém Cực Hạn đấu la tầng thứ.

Này thanh niên còn chưa tới hai mươi lăm tuổi, tu vi chỉ muốn tiếp cận bát hoàn Hồn đấu la mà thôi đấy. Tương lai tiền đồ, vô khả hạn lượng.

Tại bên trong Vân Chính Thiên tinh thần hải, như cũ một mảnh kim sắc sáng lạn, thế nhưng mảnh không gian này thể tích bành trướng đã tới mức không hình dung nỗi. Tràn ngập nhu hòa ánh sáng lan tới tận thập phương, mang tới cho người khác một cảm giác đây chính là một cái chân thực thế giới.

Kim sắc tinh thần hải thế giới bên trong, có mấy đạo thân ảnh đang hội tụ lại một chỗ, từng cặp mắt bất ngờ, hân hoan, phấn khởi hướng lên không trung trên cao.

“Chủ nhân... Hắn... Rốt cuộc này là thế nào?” Tiểu Phượng ánh mắt tràn ngập kinh ngạc kêu lên.

Bên cạnh nàng, một thân mập mạp Tiểu Hùng cười khổ: “Xin lỗi Tiểu Phượng, hiện tại Chính Thiên tình huống đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của ta. Bất quá ta có thể hướng các ngươi đảm bảo, Chính Thiên hắn bây giờ đã không phải nhân loại phạm trù nữa rồi.”

Nhị đại hồn linh trong trận chiến với Liệt Sa, tình nguyện thiêu đốt bản nguyên lực lượng của mình cùng với chủ nhân liều mạng một trận. Cho dù có thành công mở được đường máu xông ra, lấy Vân Chính Thiên thương tích nặng nề như vậy, đối với hồn linh bọn họ chính là một hồi trí mạng.

May mắn sau đó Vân Chính Thiên được Thiên Chủ cứu sống, cho nên hai người bọn họ cũng vì vậy mà từ từ khôi phục lại được năng lượng, chỉ là tạm thời không thể tiếp tục chiến đấu một thời gian mà thôi.

Bên cạnh Tiểu Phượng, Tiểu Hùng còn có hai đạo thân ảnh một nam một nữ. Trong đó tên nữ tử toàn thân vận một bộ tử sắc quần áo lụa mỏng, khuynh nước khuynh thành nhan sắc cũng hướng lên không trung, trên mặt không giấu được nét tự hào nói:

“Tử Anh ta quả thực không có chọn lầm chủ.”

Nàng chính là Tử Anh Tinh Vương Thú, theo Ám Thiên qui nhất cũng trở về nhà của mình. Đi cùng với nàng đương nhiên còn có Tiểu Hổ, chỉ là lúc này Tiểu Hổ hình dáng khác lạ, không phải thú hình mà là nhân loại hình dáng.Một thân tráng kiện nam tử, huyết nhục cuồn cuộn, đôi mắt như vực sâu thâm thúy tràn ngập sát phạt khí thế, tóc đen ngắn phiêu dật phủ qua tai, diện mục sắc lạnh xuất trần. Này Tiểu Hổ tu vi gần đây tịnh tiến như thế nào, lại có thể nhanh như vậy hóa nhân loại hình dáng.

Ngoại trừ Tiểu Hùng, Tử Anh đã là hung thú cấp số cùng với Tiểu Phượng đặc thù tình huống ra thì hồn linh muốn đạt tới trình độ hóa nhân loại hình dáng cũng cần tối thiểu mười vạn năm tu vi. Lấy Tiểu Hổ hiện tại tu vi ước chừng năm vạn năm lại có thể làm được một màn này, rốt cuộc là vì lý dò gì khiến hắn đề bạt nhanh như vậy?

Tiểu Hổ lúc này hơi thở trầm ngưng như núi, mặc dù trong lòng đối với Vân Chính Thiên tràn ngập tin tưởng, nhưng nó như cũ không thể nào không vì chủ nhân của mình mà lo lắng, chỉ là không có nói ra.

“Yên tâm Tiểu Hổ, chủ nhân chính là kẻ duy nhất trong lịch sử nắm giữ hai cái đối nghịch thần vị, tin tưởng ta trên đời này sẽ không có thứ gì làm khó được hắn.” Tiểu Phượng hướng Tiểu Hổ, mỉm cười nói.

Tiểu Hùng thấy vậy, ánh mắt phức tạp nhìn qua Tử Anh, ý hỏi dò. Tử Anh hừ lạnh đáp lại hắn, sau đó thủy chung nhìn lên vạn trượng thiên không, chậm rãi chờ đợi.

Ám Thiên qui nhất, đồng nghĩa toàn bộ năng lực của Vân Chính Thiên vì Ám Thiên mà phân tách ra cũng trở về, tỷ như đầu lâu hồn cốt hai cái hồn kỹ, cùng với toàn bộ ma lực cường hoành.

Ma lực thẩm thấu vào Vân Chính Thiên cơ thể, nhanh chóng tích tụ lại, tiếp tục áp súc xoay tròn, chớp mắt đã ngưng tụ thành một khối tinh hạch tràn ngập năng lượng, khối này tinh hạch dĩ nhiên là ma hạch lúc xưa. Lúc này ma hạch như cũ cùng hồn hạch chia sẻ đan điền vị trí, thế nhưng ma lực phẩm chất so với hồn lực quá cao đi, đan điền chớp mắt đã bị ma hạch xâm chiếm, hồn hạch bị lép vế, phải nép sang một bên.

Ngay vào lúc này, Vân Chính Thiên cơ thể đột nhiên rung lên một trận kịch liệt, hỗn độn hào quang vặn vẹo liên tục, liền có dấu hiệu như muốn phá toái. Tràn ngập khủng bố hơi thở điên cuồng phóng thích, đem Vân Chính Thiên một thân trắng muốt hóa nhanh chóng hóa thành hắc ám. Trầm đục âm thanh tại bên ngoài vang lên, chỉ thấy Vân Chính Thiên đôi mắt chợt mở ra, bên trong đã hóa thành một mảnh hư vô mờ mịt.

Hỗn độn không gian xung quanh cũng vừa vặn bị đôi mắt này đánh nát, vạn ức điểm sáng tại trong không trung bồng bềnh trôi nổi lan ra.

Vân Chính Thiên một hơi mạnh từ trong lồng ngực thổi ra, đem những thứ này hỗn độn ánh sáng nhanh chóng giải tán đi, sát phạt khí tức bành trướng đến cực hạn. Trên người mông lung mờ ảo thêm một tầng quang ảnh ở đằng sau lưng.

Hắn trong lòng thầm cười khổ, ma lực cuồng bạo không chịu lép vế trước hồn lực, có lẽ bây giờ cần làm nhất là đem hồn hạch lẫn ma hạch kia án ngự những vị trí riêng biệt. Nếu không sau này cơ thể hắn sẽ không chịu nổi, có thể bạo tạc bất cứ lúc nào.

Dựa theo Vân Chính Thiên phán đoán, kim sắc hồn lực tại vị trí trái tim kia có đặc thù tính chất, bên trong đó ẩn chứa chính là Thiên Sứ năng lượng thần vị, nếu như hắn đem toàn bộ hồn hạch hồn lực rót vào bên trong, gia tăng cường độ áp súc, vậy thì có thể hay không đúc ra một cái mới tinh hạch.

Chỉ cần như vậy, hắn có thể đem đan điền vị trí hoàn toàn nhường cho ma hạch, còn hồn lực sẽ di chuyển lên trái tim, yên bề gia thất.

Vân Chính Thiên loại này suy nghĩ không phải một sớm một chiều nghĩ ra, mà kể từ khi tiến giai Hồn Thánh hắn đã nghĩ tới cái này khả năng. Thế nhưng bởi vì Ám Thiên cùng ma lực phân tách, cho nên hắn cũng không có đi nếm thử phần này thử nghiệm làm cái gì. Hiện tại phát sinh ngoài dự kiến tình huống Ám Thiên qui nhất, đem ma hạch nhập thể, cho nên hắn rất nhanh lại xuất hiện cái ý định này.

Đưa tay vỗ vỗ chính mình lồng ngực vị trí trái tim, Vân Chính Thiên trên mặt xuất hiện nhàn nhạt tiếu ý.

“Nếu thành công, ta sẽ gọi ngươi là thần hạch.”

Phừng ——!

Vừa dứt lời, Vân Chính Thiên trên người bộc phát ra hỗn loạn quang mang, mà phần này quang mang tràn ngập thần thánh khí thế. Hắn cái này hành động, chính là hướng kim sắc vòng xoáy nơi trái tim truyền tới tinh thần lực, đem Thiên Sứ năng lượng triệt để phóng thích.

Đồng thời hồn hạch tại đan điền cũng nhảy lên kịch liệt, bất quá nó lần này không có đơn thuần sản sinh ra hồn lực, mà đang lấy tốc dộ cực nhanh phân giải.

Hồn hạch phân giải, hóa thành thuần tính hồn lực, trực tiếp bị Thiên Sứ năng lượng bên trên hấp dẫn, dần dần di chuyển lên.

..............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.