Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 292: Chương 292: Bại Vô Huyền​




Vô Huyền đến từ Vô Cực Tông, là một cái nho nhã lão giả. Thế nhưng khi tám cái hồn hoàn dâng lên sau lưng lão, mọi người không khỏi tê cả da đầu. Tám cái hồn hoàn, màu sắc tương đương kinh khủng.

Lưỡng tử, lục hắc.

Ngay cả Vân Chính Thiên đứng ở phía đối diện, không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt. Loại này hồn hoàn đủ để đứng ở tầng lớp nhất lưu cường giả rồi. Vô Cực Tông, đúng là có được thâm hậu gốc gác. Tùy tiện một cái trưởng lão tám hoàn, liền có được bậc này thực lực. Thật có chút tò mò vị Vô Cực Lão Tổ đứng đầu kia, thực lực đến tột cùng như thế nào.

Vô Huyền vẫn không có động thủ, mà lại tiếp tục lên tiếng:

“Người trẻ tuổi, nếu ngươi cam tâm tình nguyện từ bỏ, lão phu cũng sẽ không làm khó. Kỳ thực ta vào thời điểm bằng tuổi của ngươi, cũng không có nổi bậc như vậy. Để thêm mấy năm tu luyện, tin chắc có thể bước đến cảnh giới càng cao hơn.”

Tuổi trẻ người nào mà không háo thắng, Vô Huyền trong nội tâm là nghĩ Vân Chính Thiên thuộc cái dạng này. Cho nên lão có chút tốt bụng góp ý cho hắn. Chỉ có điều trái ngược với mong đợi của lão, Vân Chính Thiên lại trực tiếp lắc đầu.

“Đa tạ Vô Huyền tiền bối ý tốt. Bất quá ta cũng không thể phụ kỳ vọng của vi sư. Thỉnh ngài ra tay đi.”

Vừa dứt lời, Vân Chính Thiên năm cái hồn hoàn lặng lẽ hiện lên. Toàn bộ đều là vạn năm hồn hoàn, Tu La điện lại một phen chấn động. Bất quá, điều này cũng không đem chênh lệch tu vi hai người kéo lại gần hơn được. Hồn Đế so với Hồn đấu la, chính là kém hẳn hai cái cấp độ.

Vô Huyền trưởng lão hai mắt híp lại, đối phương đã nói như vậy, lão cũng không nhiều lời làm gì, trực tiếp đánh cho hắn tỉnh ra là được.

Vô Cực Tông võ hồn chỉ có một loại duy nhất, đó là Vô Cực Đao, một loại cường hãn công kích võ hồn. Vô Huyền võ hồn cũng không có ngoại lệ, tại thời điểm Vô Cực Đao hiện ra trên tay, lão tùy tiện một đao lăng lệ chém tới Vân Chính Thiên thân ảnh.

Xoạt!

Đao quang chớp sáng, tốc độ cực nhanh. Vân Chính Thiên nhíu mày một thoáng. Đao loại công kích từ trước đến nay, hắn chỉ nhìn thấy Đao Vương Liễu Đao là người mạnh nhất. Bất quá trước măt vị Vô Huyền này, đối với đao cũng có lĩnh ngộ không thấp, kết hợp với tu vi của lão, đúng là xa xa vượt qua Liễu Đao hiện tại.

Đao trong vạn khí đồ lục được phong bá giả tước vị, là vũ khí có lực công kích thuộc hàng bậc nhất. Kiếm mặc dù không thể so với đao về lực sát thương, nhưng nói về tính linh hoạt, tuyệt đối đứng đầu.

Linh Hồn Kiếm trong tay khẽ lay động, tức thì thân kiếm tràn ngập ma văn nhất thời hư ảnh, hóa thành kiếm quang màu đen.

Kiếm Thần Quyết đệ nhị thức, Hư Vô Kiếm Pháp.

Hưu!

Kiếm ảnh cùng đao quang va chạm, tức thì đao quang kia hóa bị chém thành đôi, dưới hư vô chi lực trực tiếp bị cắn nuốt. Thuận thế xông lên, Vân Chính Thiên lại đem Linh Hồn Kiếm tế ra, một kiếm chém tới trước mặt Vô Huyền, tốc độ cực nhanh.

“Trong nháy mắt hoán đổi đến hai thức của Kiếm Thần Quyết, là Hư Vô Kiếm Pháp cùng Thiên Du Thần Bộ. Tiểu tử này đối với kiếm ý lĩnh ngộ đã đến đỉnh cao a.” Bao lão nội tâm tán thưởng, bất quá ngay lập tức lão phải kinh hô lên:

“Ồ, là ba thức mới đúng.”

Trên kia, Vân Chính Thiên vận dụng Thiên Du Thần Bộ nhanh chóng tiếp cận Vô Huyền vị trí. Ngay sau đó, mười đạo kiếm ảnh sắc bén nương theo hắc lực mà bắn lên, đâm tới Vô Huyền.

Kiếm Thần Quyết, Thiên Kiếm Hoàn Nguyên.

Vô Huyền ánh mắt dâng lên một tia kinh ngạc, loại phương pháp tấn công này hắn đúng là chưa bao giờ nhìn thấy. Hồn hoàn của đối phương còn chưa phát sáng mà đã triển khai ít nhất hai loại hồn kỹ, tiểu tử này thật không tầm thường.

Hừ lạnh một cái, Vô Huyền đệ tam hồn hoàn sáng lên. Chỉ kịp nhìn thấy phía trên đầu hai người, vạn đao quang chớp mắt ngưng tụ, hóa thành một thanh cự đao khổng lồ, thẳng vào đỉnh đầu Vân Chính Thiên mà bổ xuống.

Nhìn thấy một màn này, Lương Thế Nhân mấy người càng là kinh hãi. Bọn hắn không ngờ vị Hồn đấu la này lại lựa chọn đấu cứng như thế, hoàn toàn bỏ mặc phòng ngự. Đối mặt với địch thủ như thế này, sơ xẩy một chút liền mất mạng a.

Vân Chính Thiên thoáng nhìn cự đao khổng lồ đang chém xuống, tâm niệm khẽ động, tức thì nữa thân trên của hắn tỏa ra nhàn nhạt lam quang. Lam sắc cùng hắc sắc trộn lẫn với nhau, tạo thành một tầng quầng sáng bao phủ lấy thân thể hắn.

Vù!

“Hử?” Vô Huyền ánh mắt kinh ngạc, lão chưa nói cầu nào thì mười đạo kiếm ảnh đã đánh tới, đem thân thể của lão bắt đầu xuyên thấu qua. Cũng trong lúc này cự đao đồng thời bổ xuống, đem Vân Chính Thiên thân thể trực tiếp oanh nện vào mặt đất, nhờ vậy mà mười đạo kiếm ảnh kia chỉ có một nữa trúng đích.

Oành!

Kịch liệt va chạm đem Tu Fd La điện thoáng chấn động. Đến khi nhìn lại, thì hai người đã một lần nữa tách ra. Vô Huyền ánh mắt nghiêm nghị, trường bào của lão lủng mấy lỗ, mà một trong những cái lỗ đó chính là có một tia máu tươi trào ra, hiển nhiên đã bị Vân Chính Thiên làm cho bị thương.

Mà Vân Chính Thiên đứng ở bên kia, tình hình so với Vô Huyền thì thảm hơn một chút, tóc rối tung bay, gương mặt có chút tái nhợt chi sắc, khóe miệng cũng có tơ máu chảy ra.

“Tiểu tử, vầng lam sắc lúc nãy là cái gì. Nếu không phải nó vào thời khắc then chốt ngưng tụ ra, ngươi hẳn đã bị cự đao của ta làm cho trọng thương rồi.” Vô Huyền thanh âm nhàn nhạt vang lên.

Phải biết khi nãy chỉ là đệ tam hồn kỹ của lão, nhưng so với những cái công kích hồn kỹ khác mà lão sở hữu, tuyệt đối không yếu chút nào. Cho dù là Hồn Thánh, triển khai võ hồn chân thân hứng lấy một đao như vậy cũng thụ thương không nhẹ, vậy mà tiểu tử bên kia, chỉ bị lão làm cho chật vật một chút, chiến lực không sứt mẻ là bao.

Thế nhưng điểm làm Vô Huyền phải nhìn Vân Chính Thiên bằng ánh mắt khác, đó là tiểu tử này không hề do dự, đạo tâm kiên định không chút lung lay. Nếu vừa nãy hắn chậm một nhịp, cự đao đã có thể xé hắn làm đôi rồi.

Vân Chính Thiên cũng không giấu diếm, trả lời: “Hồn kỹ đến từ hồn cốt, có khả năng phòng ngự.”

Đúng chính xác là ba mươi vạn năm thân thể hồn cốt một trong hai cái hồn kỹ. Băng Hoàng Hộ Thể.

Loại này hồn kỹ hộ thể tương đương cường hãn, lấy băng thuộc tính hình thành một lớp phòng ngự. Cấp độ thuộc tính càng cao, băng giáp độ cứng càng được đề thăng lên. Hiện tại triển khai Băng Hoàng Hộ Thể về sau, nếu không gặp phải Phong Hào đấu la toàn lực một kích, Vân Chính Thiên tự tin vẫn có khả năng chống được.

“Ồ! Anh hùng xuất thiếu niên a.” Đế lão quỷ ngồi bên dưới lớn tiếng tán thưởng. Đây cũng xem như một phần kế hoạch mà Đế lão quỷ cugnf Bao lão thảo luận từ trước, nhằm nâng số của Vân Chính Thiên lên.

Nhưng Vân Chính Thiên quả thực có chút bản lĩnh, chặn lại một kích toàn lực của bát hoàn Hồn đấu la, đây tuyệt đối là một cái chấn động thông tin, phải biết hắn tu vi chỉ là sáu hoàn Hồn Đế. Loại tồn tại này phải nói hiếm như phượng mao lân giác.

Vô Huyền khẽ gật đầu, đệ lục hồn hoàn sáng lên, đại đao lại uyển chuyển chém tới, tại trong thiên địa hiện ra vô số đao ảnh trên không trung, đem Vân Chính Thiên toàn bộ phương vị xung quanh bao phủ lại. Mỗi một vệt đao ảnh này, tựa như mang theo khủng bố lực lượng, không ngừng gào thét mà tới.

Vân Chính Thiên bên dưới đồng tử ngưng lại, đối với thế công này của đối thủ, Kiếm Thần Quyết của hắn đã không cách nào chống được. Phải biết năng lực mạnh nhất của Hồn Kiếm võ hồn là thao túng linh hồn, thế nhưng đối thủ là cường giả bát hoàn, căn bản không dám sử dụng năng lực này một cái bừa bãi.

Vạn nhất triển khai Câu Hồn ra mà Vô Huyền cản được, người bại tất nhiên là hắn.

Chớp mắt làm ra quyết định, năm cái vạn năm hồn hoàn đồng loạt biến mất, thay vào đó là sáu cái hồn hoàn lập tức hiện lên. So với năm cái hồn hoàn lúc nãy thì sáu cái hồn hoàn này màu sắc có chút pha tạp. Hắc, tử, tử, tử, hắc, ám hắc. Đồng thời tóc dài màu đen cũng hóa trở lại màu bạch kim bản thể.

Dưới ánh mắt của đông đảo quần chúng, có không ít thanh âm kinh ngạc kêu lên.

“Trời ạ, hắn nắm giữ song sinh võ hồn?”

“Vẫn là kiếm loại võ hồn, bất quá hồn hoàn màu sắc làm sao phân phối không theo trật tự vậy. Lại còn cái thứ sáu hồn hoàn kia, màu sắc có chút kỳ quái.”

“Ám hắc sắc hồn hoàn? Ta đúng chưa từng thấy qua, niên hạn như thế nào đây?”

“Xem ra trò vui còn ở phía trước, tiểu tử này đích xác có không ít bổn sự.”

Bỏ ngoài tai lời bàn tán, Vân Chính Thiên tập trung toàn bộ tinh lực đón lấy một kích này. Bên trong cơ thể, hồn lực vòng xoáy điên cuồng xoay tròn, hồn lực như một loại chất lỏng sền sệt bắt đầu chảy ra, tỏa ra nhu hòa ánh sáng khắp bốn phương tám hướng.

Nếu như lúc nãy triển khai hắc hóa lực lượng, kẻ khác bất đắc dĩ phải điều động hồn lực hộ thể để bản thân không bị ảnh hưởng. Mà bây giờ hồn lực của hắn tỏa ra, lại có dấu hiệu khiến hồn lực trong cơ thể kẻ khác tiến tới thăng hoa cảm giác.

Đây là cái gì tình huống?

Bao lão đứng ở một bên ánh mắt chăm chú, đồ đệ của hắn bản thân sở hữu song song hai loại lực lượng tưởng chừng đối nghịch nhau. Không những bọn chúng không có xung đột mà còn phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Đối với hắc lực mà Vân Chính Thiên sử dụng khi nãy, Bao lão tự thẹn không thể đo lường cấp độ được, bất quá hồn lực của hắn bây giờ, rõ ràng lão cảm nhận được bên trong có một tia thần lực tồn tại.

Vân Chính Thiên sáu vòng hồn hoàn lượn lờ, đột nhiên đệ tam cùng đệ tứ hồn hoàn sáng lên.

Hỏa Phượng Kiếm nắm ở trên tay, Chân Phượng Thiên Mệnh ban phúc, chớp mắt Vân Chính Thiên tỏa ra nồng nặc chiến ý, ánh mắt gắt gao nhìn lên không trung kia, nơi vạn đạo đao ảnh đang lăng lệ chém xuống.

Vân Chính Thiên đặt trường kiếm ngang hông, mũi hướng xuống mắt đất, hắn hít mạnh một hơi sau đó đem cánh tay vung lên, tức thì đại lượng hỏa nguyên tố hóa thành một con Hỏa Phượng Hoàng, vỗ mạnh hai cánh trực diện xung kích lên trời cao.

Hỏa Phượng Kiếm, Thiên Hỏa Đốt Thương Khung.

Oành!

Kinh thiên nổ lớn làm cả đại điện rung rẩy, chỉ thấy nơi hai đại hồn kỹ va chạm với nhau, có đáng sợ sóng năng lượng nhìn thấy bằng mắt thường tàn sát bừa bãi mà ra, nhanh chóng chạm vào vách tường Tu La điện. Mà cả tòa Tu La điện này, vốn được xây dựng từ vô tận xương máu hồn sư hồn thú suốt mấy ngàn năm qua, song phương va chạm rốt cuộc đem phần này sát niệm tỏa ra bên ngoài.

Tru!

Sát niệm lan tỏa làm cho mặt mũi mấy vị cự đầu biến sắc, trong đó có một đạo thân ảnh lao ra nhanh nhất. Là Đế Tôn Dạ của Đường Môn.

Tu La thành nằm dưới sự chưởng khống của Đường Môn nhiều năm nay, Đế lão quỷ cũng biết rõ đặc thù tính chất của tòa đại điện này. Mắt vừa trông thấy Vân Chính Thiên cùng Vô Huyền va chạm, không ngờ lại có thể đánh thức một tia sát niệm của Tu La điện, lão không dám chậm trễ lao lên khống chế toàn cục.

Vô tận bích lục vầng sáng từ trên người Đế lão quỷ lan tỏa mà ra, chớp mắt đã đem những cỗ sát niệm cường hoành kia ép xuống. Không tới mười hơi thở sau, hết thảy mọi thứ trở lại vẻ bình thường.

Đế lão quỷ gương mặt không vui, hướng hai người Vân Chính Thiên, bực bội nói:

“Dừng... Dừng ở đây đi, còn đánh kiểu này nữa Tu La điện không chịu được mà phóng thích sát niệm phòng hộ, khi đó chúng ta ở đây cũng rơi vào cảnh khốn khổ a.”

Vân Chính Thiên cùng Vô Huyền còn định xông tới lập tức tách nhau ra, chỉ thấy trên cánh tay Vô Huyền lưu lại một vệt cháy xém, máu tươi từ chỗ bị thương chảy ròng ròng, nhỏ xuống nền đất đại điện.

Thấy cảnh tượng này, trên dưới Vô Cực Tông, nhất là Vô Cực Lão Tổ gương mặt không khỏi kinh ngạc. Vô Huyền bản thân là bát hoàn Hồn đấu la, không những thế mà tu vi đã tiến đến gần Phong Hào đấu la chỗ đột phá, vậy mà đối mặt với một tên tiểu tử tu vi thấp hơn rất nhiều, lại vất vả đến như thế.

Vô Huyền liếc nhìn vết cháy trên cánh tay của mình, bất đắc dĩ thở dài một hơi, rồi nói:

“Chư vị, trận này là ta thua.”

Đại điện lại một phen ồn ào. Phải biết từ đầu tới cuối đều là Vô Huyền chiếm thượng phong, không những thế lão chỉ mới vận dụng hai cái hồn hoàn mà thôi. Còn có võ hồn chân thân còn chưa đụng đến, nếu đánh tới cùng, làm sao thua cho được.

Đế lão quỷ lúc này đã nhịn không nổi, chợt gắt giọng quát lên:

“Trật tự, kẻ nào còn nói nhiều lão phu đuổi ra khỏi Tu La điện.”

Đột nhiên bị quát, làm mấy lão đầu gương mặt không vui, nhưng cũng không ai dám thất lễ. Phải biết Đế lão quỷ kia không những là chủ nhà, mà bản thân lão tu vi so với Bao lão không thua kém là mấy, không nên gây hấn với lão a.

“Hừm, Vô Huyền của Vô Cực Tông nhận thua. Là minh chứng thực lực đệ tử Bao lão không phải hữu danh vô thực, có thể đảm đương trọng trách lần này. Còn ai có ý kiến?”

Đế lão quỷ trầm giọng nói, thanh âm không còn khách khí nữa.

Bất quá, bên dưới vẫn tồn tại vô vàn ánh mắt không phục. Đừng nói mấy lão giả bọn hắn nhìn ra, mà bản thân Vân Chính Thiên cũng rõ ràng. Nếu như là sinh tử chi đấu, hắn tuyệt không có nắm chắc đem Vô Huyền chém giết, bởi vì chênh lệch tu vi là không cách nào bù đắp được. Thế nhưng Vô Huyền cũng coi như một lão giả hiếm hoi biết điều, không có cậy lớn hiếp nhỏ. Cho nên Vân Chính Thiên mới thuận lợi qua ải.

Bản thân Vô Huyền cũng biết, cho tiểu tử kia thêm vài năm trưởng thành, lão không còn tư cách trở thành đối thủ của hắn. Thay vì trù dập măng non, tại sao không tạo cơ hội để cho lớp trẻ trưởng thành cơ chứ. Lớp trẻ này, cũng chính là trụ cột tương lai của Nhân Vực a.

Vân Chính Thiên nhìn Vô Huyền bằng ánh mắt cảm kích, sau đó trực tiếp ngồi xuống điều tức minh tưởng khôi phục hồn lực. Hắn không biết mặt sau còn có cường giả nào ra ứng chiến nữa, cho nên phải giữ bản thân ở trạng thái tốt nhất có thể.

Không ngoài dự đoán, trong hàng trăm ánh mắt không phục kia, rốt cuộc có một tên không nhịn được mà phóng người tới trước.

Hắn là một cái thiếu niên tuấn tú, bộ dáng thư sinh nho nhã, nhìn không giống một kẻ thích đánh nhau cho lắm. Hắn hướng mắt lên Đế lão quỷ, lại hướng Bao lão, sau đó ôm quyền cung kính nói:

“Vãn bối Thiên Ma Tông đệ tử, muốn thỉnh giáo vị công tử này một phen.”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.