Kiếm Phá Thương Khung

Chương 245: Chương 245: Là hắn




Hai canh giờ, sau khi Liêu Phương rời đi, Hoa Phong rốt cuộc tỉnh lại, hay nói đúng hơn từ cõi chết trở về.

- Đây là nơi nào?

- Tên kia đâu?

Hơi quan sát xung quanh một chút, phát hiện ra bản thân đang nằm trên một tảng đá, lại không nhìn thấy Liêu Phương, Hoa Phong chỉ còn biết tự hỏi chính mình.

Bất quá tự hỏi chính mình, đồng nghĩa hắn hoàn toàn không biết nơi này là đâu, vì sao ở đây.

- Bỏ con giữa đồng đi!

Hoa Phong đột nhiên chửi ầm lên.

Hắn đã đọc nội dung mảnh giấy do Liêu Phương để lại.

Đại khái là “ ngươi đã hết nguy hiểm, ta có việc gấp phải đi ngay!Hẹn gặp tại Thiên Long Hội! Bảo trọng!”

- Cũng may không bị cọp bắt!

Hoa Phong tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Ở một cái sơn cốc hẻo lánh, đầy rẫy mảnh thú, trong khi hắn hôn mê không sức phản kháng, lại dám nói là không còn nguy hiểm. Nghe thôi đã muốn đập cho một trận.

- Làm sao có thể?

Nội tâm đang thầm mắng mười tám đời Liêu Phương, Hoa Phong bất ngờ nhảy dựng, mặt mày biến sắc.

- Thiên Sơn cảnh!

- Thần thức hai trăm dặm!

- Lực lượng năm trăm vạn cân!

- Tam sinh thay đổi về chất, cao gấp ba lần!

- Kiếm ý tiến sát đại thành!

Hoa Phong triệt để ngơ ra, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Những từ ngữ nghe ra thật bình thường, nhưng đối với hắn chúng là một tin tức chấn động.

Lần thứ hai đem thân thể thiêu đốt, hắn nghĩ rằng khi tỉnh lại sẽ lại như lần trước, trở thành một phế vật, chỉ còn mỗi hoàng linh căn.

Mang tâm thế liều mạng, hắn đã sẵn sàng một lần nữa, mất liên hệ cùng Thiên Địa Quyết.

Thế nhưng chuyện mà hắn không nghĩ tới lại xảy ra.

Thiêu đốt bản thân thành công, tỉnh lại đã là cái gì may mắn.

Tuy nhiên tỉnh lại thôi chưa đủ, tu vi còn trực tiếp vượt ba tiểu cảnh giới, nhảy vọt lên Thiên Sơn cảnh.

Thần thức tăng từ một trăm dặm lên hai trăm dặm.

Tam sinh biến đổi chất lượng cao gấp ba lần!

Lực lượng từ ba trăm vạn cân, lên năm trăm vạn cân.

Kiếm ý vốn mới từ nhập môn đến tiểu thành, hiện tại liền tiến sát đại thành.

Chưa kể các ý chí bổ tu khác, tất cả đều đạt đến tiểu thành.

Thân thể đột nhiên biến đổi nghiêng trời lệch đất, khiến Hoa Phong nhất thời bị hù cho há mồm, trợn mắt.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Miễn cưỡng tiếp nhận cái tin tức không tưởng. Hoa Phong lập tức suy tư.

Hắn thành công sống sót, có thể quy vào may mắn.

Nhưng những thay đổi bất ngờ của thân thể, thì cái may mắn kia không bao giờ làm được.

Điều này chắc chắn có trợ giúp từ ngoại vật.

Mà người giúp hắn có thể xác định, không ai ngoài Liêu Phương.

- Ta thiếu ngươi một nhân tình!

Hoa Phong đưa mắt về phía xa, khẽ nói.

Dù không biết Liêu Phương cho hắn ăn gì, uống gì, nhưng có thể khẳng định, thứ kia thập phần không đơn giản.

Xác định là do Liêu Phương giúp đỡ, mọi nghi vấn về sự thay đổi Hoa Phong liền bỏ qua, không tiếp tục truy xét.

Việc cần làm lúc này là tranh thủ thời gian cũng cố tu vi, sau đó còn phải đi làm nhiệm vụ.

Hắn đã trễ nhiệm vụ hơn mười ngày, cho nên không thể trễ thêm được nữa.

Nghĩ là làm, Hoa Phong nhanh chóng ngồi xếp bằng, hai mắt nhập thần bắt đầu củng cố tu vi.

Những thay đổi sau khi tỉnh lại hắn liền tìm tòi không bỏ sót.

Tiếp tục hai canh giờ trôi qua, khi tu vi phần nào được cũng cố, Hoa Phong mới từ từ mở mắt.

- Tiểu Giác a!

Trở ra từ tu luyện, Hoa Phong liền một trận cảm thán.

Vừa rồi khi cũng cố tu vi, hắn phát hiện hạt mầm thần thông trộm từ Tiểu Giác, đã chân chính trở thành thần thông thực sự.

Có thêm một tuyệt chiêu bảo mệnh, hắn không những không vui, ngược lại rầu rĩ.

Đại ăn hàng, không biết đã lạc trôi phương nào.

Hai bên tách nhau ra tại An Nam thành, hẹn gặp tại An Nam thành, ngay khi đấu giá hội kết thúc.

Thế nhưng cái kia là một vụ mưu sát, nào phải đấu giá hội.

Hơn nữa hiện tại bản thân đang ở nơi nào, Hoa Phong còn không biết.

Tuy nhiên, nơi đây nếu như gần An Nam thành, hắn cũng không thể lại đi vào trong đó.

Hắn có thù với Trần Gia, mà nơi đó là địa bàn của họ. Cho nên nơi đó tuyệt không phải là nơi an toàn, chưa biết chừng, có vào mà không có ra.

- Sẽ còn gặp lại!

Hoa Phong tự trấn an.

Nhưng hắn biết, trung đại lục vô cùng rộng lớn, muốn tìm gặp Tiểu Giác sau cách biệt hôm nay, là phi thường khó khăn.

- Hy vọng ngươi an phận!

Hắn không còn cách nào khác ngoài hy vọng Tiểu Giác sống tốt, cũng nên biết thân phận mà không đi rước phiền phức.

- Trần Gia!

Hai nắm tay siết chặt, Hoa Phong nghiến răng nói.

Lần đầu tiên chiến lực đề thăng, mà hắn lại không nổi lên được một tia phấn khích, cũng vì cái gia tộc chết tiệt này.

Không cần nói đến mất liên lạc cùng Tiểu Giác, chỉ mỗi việc khí tức Tiểu Linh có trên tấm ẩn đồ, thì Trần Gia trước sau gì hắn cũng tìm tới cửa.

Không chỉ Trần Gia mà còn có Quỷ đảo, nơi đó là nơi nào hắn không biết, nhưng kiểu gì hắn cũng lật tung không chừa cọng cỏ.

Chưa tính mối nguy diệt tộc mang tên Hoa Gia.

Còn có kẻ thù dai như đĩa Lương Gia.

Hoa Phong lúc này mới cảm giác bản thân yếu nhược, trong khi xung quang kẻ thù đều khủng bố.

- Ta nhất định phải mạnh! Mạnh...mạnh!

Bất quá, kẻ thù càng đáng sợ, càng thúc đẩy quyết tâm của hắn, đến trình độ cao nhất.

- Đi thôi!

Áp chế cảm xúc, Hoa Phong liền lựa chọn một phương hướng tức tốc rời đi.

May mắn cho hắn, bởi vì chỉ mất không đến nửa ngày phi hành, một tòa thành thị đã xuất hiện trong tầm mắt. Gọi là Thiên Mạch thành.

Bắt gặp thành thị, Hoa Phong nhanh chóng đi tìm truyền tống trận.

...

Trung đại lục ma vực.

Ma vực thực chất chỉ là một cái khe nứt không gian, là con đường lưu thông của một tộc người kỳ dị.

Đám người này khát máu hung tàn, lại còn xấu xí không giống ai, được gọi là Ma Nhân.

Ma nhân chui ra từ khe nứt không gian, cho nên nơi đây có tên là ma vực.

Ma nhân tập trung theo tu vi, do vậy võ giả đi ngăn chặn, cũng xếp theo tu vi.

Tại khu vực tập trung ma nhân Thiên Địa cảnh, nơi võ giả đóng quân.

Nơi võ giả trú đóng là một quần thể kiến trúc cực kỳ rộng lớn, trải dài đến gần năm ngàn dặm.

Nơi đây được chia thành rất nhiều phân khu, mỗi phân khu tụ hợp trên dười một vạn người.

Lúc này tại đại sảnh nghị sự của một phân khu, có tên Thiên Sát.

Phân khu Thiên Sát vừa trải qua một trận ác chiến cùng ma nhân.

Không biết thắng hay bại, nhưng tại đại sảnh đang tụ hợp rất đông võ giả, bầu không khí có phần sáng sủa.

- Đã bao lâu chúng chưa thắng đám xú nhân kia một trận hoành tráng?

- Hôm nay đúng là sảng khoái!

- Đúng! đúng! Cái gì binh pháp, trước mặt Hà tiên tử, Lý tiên tử, chỉ là trò cười!

Võ giả ở đại sảnh có tới vài trăm người, nhưng trung tâm của cuộc nghị sự chỉ có hai người.

Hai người này không ai khác chính là Hà Mộng Tuyền và Lý Nhật Phụng.

Hai người vừa xinh đẹp vừa là tuyệt thế thiên kiêu, cho nên đứng giữa đám đông như thiên nga giữa bầy vịt.

- Các vị quá khen! Tỷ muội chúng ta chỉ là góp chút tài mọn!

- Chiến thắng hôm nay công lớn thuộc về tất cả!

Hà Mộng Tuyền cười tươi như hoa, chắp tay khước từ mọi lời tán dương từ đám đông.

Lý Nhật Phụng một bên cũng là bộ dạng vui vẻ, nhưng nội tâm một trận chán ghét.

Đám người xung quanh đặc biệt là đám nam nhân, bọn họ hướng hai nàng tán dương, hay nói cách khác đang nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới.Mọi vật lồi lõm đều không bỏ sót.

Thậm chí có tên chảy cả nước miếng, trông mà buồn nôn.

- Hà tiên tử quá khách khí rồi!

- Tiên tử là không biết!

- Trước khi hai người tới, chúng ta đã ba tháng qua không thắng đuọc trận nào!

Một thanh niên cẩm bào nhìn chằm chằm nụ cười, như hoa như ngọc của Hà Mộng Tuyền, vừa nuốt nước miếng vừa nói.

- Triệu Nhân nói rất đúng!

- Ba tháng không biết mùi chiến thắng, chúng ta bị đám xú nhân nhạo báng thậm tệ!

- Lần này thì hay rồi! Bọn chúng bại thật thảm!

Tiếp tục là một thanh niên, hướng hai người xu nịnh.

Tròng mắt hiện đầy dục hỏa, nhưng tận lực áp chế.

- Chúng ta chỉ mới thắng được một trận!

- Trong khi các phân viện khác liên tục thắng!

Một nữ nhân nhìn tình cảnh không vừa mắt, lên tiếng châm chọc.

Trươc khi hai người Hà Mộng Tuyền Lý Nhật Phụng đến, nàng được đám nam nhân tôn sùng, không ít tên theo đuôi như chó.

Hiện tại mọi vầng hào quang liền chuyển lên người bọn họ, khiến nàng cực kỳ khó chịu.

- Rồi chúng ta sẽ thắng nhiều hơn các phân khu khác!

- Có hai vị tiên tử ở đây sợ gì không vượt mặt?

Mấy tên nam nhân nghe vậy, lập tức nhao nhao bênh vực.

- Sư tỷ chúng ta về phòng!

Lý Nhật Phụng ban đầu còn miễn cưỡng cười, lúc này đã là một bộ dạng lạnh băng.

- Nên vậy!

Hà Mộng Tuyền không phản bác.

- Hai vị tiên tử khoan đi đã!

- Ta ngưỡng mộ uy danh đã lâu, nay hân hạnh được diện kiến!

- Cho nên có vài thứ muốn tặng!

- Ta cũng tặng!

- Cả ta!

...

Hai nàng toan rời đi, liền bị đám đông nam nhân chặn đường.

Trên tay mỗi tên, đều cầm một kiện đồ vật, toàn thứ trân quý. Ý định tặng quà để lấy lòng mỹ nhân.

Nếu may mắn được nhìn trúng, thì đúng là vạn hạnh.

Lý Nhật Phụng đã đạt đến đỉnh chán ghét, vốn chuẩn bị kêu tất cả cút, thì xảy ra một chuyện bất ngờ.

Tại một góc đại sảnh, nơi đặt truyền tống trận, đột nhiên phóng lên cột sáng.

Đại sảnh vốn đang vì mỹ nhân mà náo loạn, lập tức một trận im lặng. Tất cả đưa mắt về phía truyền tống trận, muốn nhìn xem ai tới.

Cột sáng đến nhanh đi nhanh, cột sáng tán đi, truyền tống trận vốn trống không liền xuất hiện một bóng người.

- Là hắn!!!

Trong khi cả đại sảnh không biết người kia là ai, Hà Mộng Tuyền cùng Lý Nhật Phụng lại đồng thanh thốt lên.

Nhưng không chỉ hai người bọn họ, còn có người thứ ba.

Hà Mộng Tuyền, Lý Nhật Phụng sau khi thu hồi ngạc nhiên, bốn mắt nhìn nhau lóe tia bí hiểm.

Oan gia ngõ không bao giờ rộng.

Rốt cuộc có cơ hội cho hai nàng trả thù.

Còn người thứ ba thì nhìn người vừa tới không rời mắt, thậm chí kích động đến cả nước mắt cũng rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.