Kiếm Phá Thương Khung

Chương 173: Chương 173: Cả viện vây quanh.




Hoa Phong cũng không tin nổi, ngôn từ công kích của mình lại lợi hại đến trình độ này.

Chọc Thiên Địa cảnh tam trọng thiên, tức đến thổ huyết bất tỉnh, là chuyện xưa nay phi thường hiếm, thậm chí chưa từng có tiền lệ.

Bất quá hắn như vậy đã là rất lịch sự rồi, bởi vì còn rất nhiều từ kinh khủng hơn thế nhiều lắm.

Hoa Phong là không biết, võ giả mặc dù lấy nắm đấm là đạo lý, thực lực vi cường, nhưng bọn họ rất có lễ nghi phép tắc, dù đối mặt là kẻ địch hay kiến hôi thấp hèn, dù khinh thường hay nịnh hót, đều rập khuôn một loại, đó là không lôi đấng sinh thành hoặc những bộ phận cấm kỵ ra trong lời nói.

Tuy nhiên Hoa Phong thì khác, hắn xuất thân ở một nơi, mà người ta thường xuyên, lôi tới mười tám đời dòng họ, tổ tiên, thậm chí vỗ bành bạch chỗ ấy để cãi lộn, hắn như vậy đã là phi thường điệu thấp.

- Phế vật!

Thu hồi kích động, Hoa Phong lẩm bẩm, rồi xoay người bước vào nhà, hắn không quan tâm lắm bọn họ uy hiếp, mà chỉ quan tâm bên trong nhà bày bố những gì.

Đẩy cửa bước vào, đảo thần thức một chút, Hoa Phong sơ bộ nắm rõ thiết kế gia cư của mình.

Một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tu luyện, lạ ở chỗ là không có phòng tắm.

Trong phòng ngủ, hiển nhiên chỉ có chiếc giường, bất quá giường ở đây không biết làm bằng chất liệu gì, chỉ nhìn thôi cũng khiến tâm tình một trận thanh tĩnh, trong suy nghĩ của Hoa Phong, đây là bảo bối.

Phòng tu luyện không có gì, ngoài một chiếc bồ đoàn bằng vải.

Phòng khách một bàn ba ghế, trên bàn có một cái thẻ bài màu nâu, cỡ hai ngón tay, đây ắt hẳn là thẻ bài kích hoạt trận pháp thủ hộ, lẫn truyền tống trận mà vị chấp sự kia nói.

Tiến tới cầm lên thẻ bài, Hoa Phong thần sắc chuyên chú, hắn là đang đặt dấu ấn linh hồn lên thẻ bài, để nhận chủ.

Khoảng nữa nén hương thời gian, thẻ bài trên tay run lên. Hoa Phong đã khắc dấu ấn thành công, từ nay về sau linh hồn cùng thẻ bài, liền có sự liên kết vi diệu.

Ngay lúc này, một cỗ tin tức không hiểu, từ thẻ bài trực tiếp truyền vào não hải Hoa Phong. Hơi giật mình, thế nhưng hắn rất nhanh hiểu tin tức kia là gì.

Thông qua tin tức trên, Hoa Phong liền biết công năng của thẻ bài.

Ngoài kích phát trận pháp thủ hộ và truyền tống trận, thẻ bài còn rất nhiều công năng khác.

Nhưng có năm công năng chính cần lưu ý.

Thứ nhất, thẻ bài dùng để chứng minh thân phận đệ tử Kiếm Tông.

Thứ hai, thẻ bài là nơi lưu trữ điểm cống hiến đổi được, từ việc hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao phó.

Thứ ba, thẻ bài là thứ tông môn truyền đạt nhiệm vụ phải hoàn thành trong một tháng

Khi nhiệm vụ hoàn thành bằng một cách vi diệu nào đó, sẽ tự động chuyển hóa thành điểm cống hiến, nếu thất bại liền tiếp nhận nhiệm vụ khác.

Hơn nữa tất cả nhiệm vụ đều ngẫu nhiên giao phó, không được lựa chọn.

Thứ tư, bên trong thẻ bài là một cái không gian nhỏ, ở trong đó có một quyển sách, sách này ghi chép tiêu đề phẩm cấp tất cả công pháp, võ kỹ, bí pháp, đan pháp, dược pháp, cơ quan pháp, ma pháp, phù pháp..vv.

Trên sách còn ghi cả loại linh dược, linh thảo, bảo khí, đan dược, và phẩm cấp của chúng.

Đệ tử muốn cái gì, chỉ cần thẩm thấu thần thức kích hoạt vào dòng chữ ghi thứ đó, tuy nhiên phải có điểm cống hiến để trao đổi. Cái này giống như mua bán online vậy, bất quá phải trả tiền trước.

Công dụng chính thứ năm cũng là cuối cùng, thẻ bài khi rời khỏi tông môn, liền có thể cảm ứng được vị trí của thẻ bài khác, trong vòng một ngàn dặm.

Công năng này làm ra, để giúp đệ tử đồng tông có thể dễ dàng tìm thấy nhau trong bí cảnh, hoặc cấm khu chi địa, đây là điều tốt.

Bất quá cầm thẻ bài trên tay, chẳng khác nào bị định vị, nếu hai bên cừu hận lẫn nhau, sẽ rất dễ dàng bị truy sát, tuy nhiên đệ tử tông môn rất nhiều, muốn tìm chính xác một ai đó, rất không dễ dàng.

Ngoài mấy công năng chính, thẻ bài còn rất nhiều công năng linh tinh khác.

Tìm hiểu xong thẻ bài Hoa Phong dự định tu luyện.

Hắn lúc này tâm trí chỉ có luyện và tu, mọi thứ khác không quá quan trọng.

Thời gian càng trôi, tia uy hiếp kia càng rõ rệt, cho nên phải nhanh chóng mạnh lên.

Thế nhưng hắn vừa định tu luyện lại có người tới làm phiền, nhưng là không phải kẻ địch, là người đưa tới đãi ngộ lẫn phần thưởng tông môn, ban phát cho tân đệ tử.

Người tới là một thiếu niên, tu vi Luyện Mạch kỳ, sau khi đem đồ tới cho Hoa Phong hắn liền rời đi.

Lạ ở chỗ đối phương tu vi mặc dù chỉ là Luyện Mạch kỳ, nhưng đối mặt với hắn, vẫn là thập phần lạnh nhạt, bình tĩnh.

Lắc đầu bỏ qua tạp niệm, mặc kệ có gì cổ quái, Hoa Phong xem thử tên kia mang tới thứ gì.

Đồ vật mang tới là một chiếc nhẫn trữ vật vô chủ.

Thả ra thần thức thăm dò, Hoa Phong liền phát hiện phần thưởng bên trong, gồm có.

Công pháp địa cấp trung phấm, kiếm kỹ địa cấp trung phẩm, bảo kiếm địa cấp trung phẩm, mười hai khỏa đan dược, trong đó sáu cái là Thiên Địa Bồi Nguyên Đan, năm cái Thiên Địa Tăng Nguyên Đan, một cái Hồi Thần Đan.

Hai ngàn một trăm viên linh thạch hạ phẩm.

Ngoài ra còn có hai bộ y phục đặc trưng của Bạch Y Sơn Viện.

Thứ Hoa Phong hứng thú chỉ là đan dược, linh thạch lẫn y phục để mặc, mọi thứ còn lại đều là râu tôm trộn với ruột bầu, không đáng để vào mắt.

Hoa Phong không biết mười mấy khỏa đan dược có công dụng gì, nhưng hắn là biết linh thạch để làm gì.

Bởi vì khi hắn vừa thấy linh thạch, ba viên cầu nội tam sinh liền bất giác run lên, ý định muốn thôn phệ.

Ba tên này khỏi phải nói, ăn là vô đối, nhưng ăn không biết lớn.

Mười tỷ linh thạch từ hạ phẩm đến cực phẩm, cũng là không đủ thấm, huống chi chỉ hơn hai ngàn viên,kẽ răng cũng không đủ nhét.

Do đó Hoa Phong dự định để xài.

Ném chiếc nhẵn chứa phần thưởng vào nhẫn của mình, Hoa Phong ngay lập tức tiến hành tu luyện.

Vừa khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, Hoa Phong liền phát hiện, linh khí đột nhiên trở nên nồng đậm thêm mấy phần.

Hơi kinh ngạc nhưng hắn cũng là biết, bên đươi cái bồ doàn này có một tia linh mạch.

Linh mạch là do linh khí tích tụ qua vô số năm dưới lòng đất mà thành, cho nên linh khí là cực tinh thuần, không hề có tạp chất.

Nhưng Hoa Phong không dự định hấp thụ linh khí đề thăng tu vi ,mà là tìm hiểu Thiên Địa quyết.

Hắn cứ ngồi như vậy cho đến khi trời sáng, lý ra hắn là không có dừng lại nếu không có người tới quấy rầy.

- Hoa Phong!

Trương Tiểu Thanh từ cửa viện gọi vào.

- Có chuyện gì?

Nghe gọi, Hoa Phong đẩy cửa đi ra, hướng Trương Tiểu Thanh nhíu mày, nghi hoặc đáp lại.

- Ngươi có hay không đi luyện võ trường nghe giảng kiếm đạo?

Trương Tiểu Thanh đỏ mặt dò hỏi.

Nàng không hiểu nguyên nhân do đâu, dạo này mỗi lần gặp đối phương, liền có cảm giác kỳ lạ.

- Giảng kiếm đạo!

Hoa Phong lẩm bẩm, hôm qua tên chấp sự Quách Thiên Ân có nói, hôm nay là ngày trưởng lão cao cấp giảng đạo ở cái siêu cấp luyện võ trường, lúc điểm danh.

- Ngươi rốt cuộc có đi không?

Thấy Hoa Phong không thèm trả lời Trương Tiểu Thanh tức đến dậm chân, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi lại.

- Đi!

Trông bộ dạng của nàng Hoa Phong chỉ có thể cười trừ, gật đầu.

Hắn cũng là muốn xem thử, kiếm đạo của cái trưởng lão cao cấp gì đó, khác hắn ở điểm nào, đối phương có phải đạt tới kiếm vương rồi không.

Không để Trương Tiểu Thanh đợi lâu, Hoa Phong là bước ra khỏi tiểu viện, hai người cùng lúc rời đi.

Vừa mới truyền tống xuống chân núi, đang định truyền tống tới luyện võ trường, Hoa Phong liền gặp lại người cũ.

- Đúng là oan gia ngõ hẹp!

- Không ngờ ngươi là đến từ ngoại vực hạ tiện!

- Nhưng lại dám đem chúng ta ra sỉ nhục, ngươi là không thể tiếp tục sống rồi!

Người cũ không ai khác ngoài ba tên tới sinh sự với hắn hôm qua.

Lên tiếng là tên mặt gãy. Bọn họ là đứng đây đợi hắn từ sáng sớm, chứ nào phải oan gia ngõ hẹp gì.

- Ta làm sao không thể tiếp tục sống?

- Chỉ dựa vào ba con cóc các ngươi?

Hoa Phong cố gắng nhịn cười, nhếch miệng nhàn nhạt nói.

- Chỉ một tên hạ đẳng mà dám khẩu xuất cuồng ngôn!

Một đệ tử khác đương không xen vào.

Các đệ tử vốn chuẩn bị bước lên truyền tống trận, liền dừng lại hướng Hoa Phong nghi hoặc đánh giá.

Nhưng khi biết hắn là tân đệ tử trong đợt đặc cách chiêu mộ vừa qua, lại đến từ ngoại vực, tất cả đều khinh thường ra mặt.

- Không hiểu tông môn vì sao lại chiêu mộ loại người hạ đẳng, tu vi phế vật này?

Một đệ tử tay cầm quạt xếp, không nhịn nổi hướng Hoa Phong khinh miệt, đã vậy còn đưa ánh mắt bất thiện về phía Trương Tiểu Thanh.

- Một lũ óc chó!

Hoa Phong bị mấy trăm ánh mắt khinh miệt liên tục quét qua, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm, lãnh đạm mắnt to.

- Tiểu tử ngươi là chán sống rồi!

- Một tên ti tiện lại không biết mình ti tiện, còn ngông cuồng!

- Đánh chết hắn đi! Phế bỏ hắn đi!

- Phế vật!

- Kiến hôi!

- Làm ô uế thanh danh Bạch Y Sơn Viện!

Đệ tử có mặt xem vui càng lúc càng đông, lên đến ngàn người.

Những người tới sau, khi hiểu chuyện, liền tổng sỉ vả Hoa Phong một trận. Đặc biệt câu nói khinh miệt của hắn, khiến không ít người động sát tâm.

Tam đại yêu quái kẻ thù chính, lại càng âm lãnh ngoan độc nhìn hắn chằm chằm, bộ dạng chờ động thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.