Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 17: Chương 17: Vong ân phụ nghĩa




Thấy có người tương trợ, bốn gã thiếu niên kia đều lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng phát hiện khí tức Chu Hằng lộ ra thậm chí ngay cả Luyện Cốt Cảnh cũng không đạt tới, bốn người kia lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Chu Hằng bay vụt tới, triển khai Phi Bộc Kiếm Pháp, chém ra vô số bóng kiếm, từng đạo giống như thác nước trút xuống, trong lúc mờ hồ còn có thanh âm ào ào của nước.

Điều này cho thấy hắn lĩnh ngộ Phi Bộc Kiếm Pháp đã đạt đến trình độ cực cao, gần như hoàn toàn nắm giữ tinh túy bộ kiếm pháp này!

Trong vòng bóng kiếm, cho dù Kim Quan Xà cũng không dám khinh thường tiếp xúc, thân thể to dài uốn lượn, đầu rắn nho cao lên, từ trên cao phát động công kích.

Chu Hằng mặc dù không thi triển Lăng Thiên kiếm pháp, nhưng mà tự nhiên cũng vận dụng một tia kiếm ý, tạo thành một loại áp lực vô hình cho Kim Quan Xà, cộng thêm phán đoán tình thế của hắn, Phi Vân Bộ thần kỳ, để hắn nhiều lần hóa hiểm vi di.

Thấy một màn như vậy, bốn gã thiếu niên kia đều lộ ra vẻ mặt vui mừng!

Tuy rằng trong số bọn họ cũng có một người có thể miễn cưỡng cùng Kim Quan Xà đối kháng, nhưng mà nên biết rằng Thạch Cương chính là Luyện Thể tầng tám a! Tiểu tử này cũng chỉ là Luyện Thể tầng sáu, không ngờ cũng có thể làm được bước này, đúng là thực sự khiến người ta không tiếp thu được.

- Thần kiếm!

- Thân pháp quỷ dị!

Sau khi bốn người hai mặt nhìn nhau, lập tức cho ra một kết luận, bất quá bọn họ tuyệt không biết Chu Hằng còn có năng lực nắm giữ chiến cuộc càng thêm nghịch thiên, đây mới là yếu tố mấu chốt Chu Hằng có thể dùng tu vi Luyện Thể tầng sáu chống lại được yêu thú Luyện Thể tầng chín!

- Cương ca, chúng ta làm sao bây giờ?

Một gã thiếu niên quay sang Thạch Cương hỏi.

Thạch Cương nhướng mày, do dự một lúc sau mới nói:

- Dù tính cộng thêm hắn, chúng ta cũng không giải quyết được Kim Quan Xà này! Thừa dịp yêu thú này bị tiểu tử kia quấn lấy, chúng ta lập tức rời đi!

- Cương ca, người khác xuất thủ tương trợ, chúng ta làm như vậy là không chút đạo lý.

- Hừ, vậy ngươi lưu lại bồi tiểu tử này cùng chết đi!

Thạch Cương lạnh lùng nói.

- Ta không phải có ý đó!

- Chúng ta lưu lại chỉ có cùng chết, không bằng giữ lại tánh mạng quý báu, chờ sau này tu vi đại thành, lại đến giết con rắn thối này, coi như là báo thù cho hắn! Nếu không cùng nhau chết ở chỗ này, như vậy có ý nghĩa gì?

Lại một thiếu niên tìm một lý do vô sỉ cho bọn hắn.

- Không sai, chúng ta là hy vọng tương lai của Thạch gia, tuyệt không thể chết ở chỗ này! Đi!

- Cương ca, vũ khí của tiểu tử kia chính là thần binh, cùng tiểu tử này chôn cùng có phải quá đáng tiếc hay không?

Tên thiếu niên thứ ba không cam lòng nói, ánh mắt tràn đầy tham lam nhìn về phía Sương Hàn Kiếm.

- Ngươi là heo sao?

Thạch Cương hừ lạnh một tiếng:

- Yêu thú ăn được binh khí sao? Chờ tiểu tử này bị Kim Quan Xà ăn, chúng ta quay lại lấy binh khí là được rồi.

- Không sai!

Ba người khác ánh mắt sáng lên, bốn người đồng loạt lui về phía sau, đột nhiên rẽ qua chỗ khác, vù vù biến mất không thấy.

Chu Hằng biết lòng người hiểm ác, nhưng mà vẫn tin trong lòng mỗi người vẫn tồn tại một giới hạn cuối cùng, nhưng bốn người này lại khiến hắn kinh ngạc trố mắt, cuối cùng biết mình đánh giá quá cao trình độ vô sỉ của con người rồi.

Trách không được trên thế giới này không có người nào nguyện ý làm người tốt.

Trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không để chuyện này ở trong lòng, bởi vì hắn cũng không trông mong những người này hỗ trợ, mà sau khi bọn họ rời đi, hắn cũng có thể không hề cố kỵ gì thi triển Lăng Thiên thức thứ hai!

Tốc chiến tốc thắng!

Qua một hồi nữa, khẳng định bốn người này sẽ trở về xem xét, mình nhất thiết phải mau chóng giết chết Kim Quan Xà này, sau đó nhanh chóng rời đi, đợi sau khi khôi phục thì không cần sợ nữa.

Lăng Thiên thức thứ hai!

Chu Hằng thân hình dừng lại, trường kiếm đưa ra, một cỗ khí thế đáng sợ từ trên người hắn phát ra, hình thành một sóng xung kích, hung hăng ép tới Kim Quan Xà.

Động tác của Kim Quan Xà không khỏi chậm lại, tâm linh bị một cỗ áp lực lớn bao phủ.

Yêu thú hung tàn, tâm linh bị cảnh báo lại trong thời gian quá ngắn.

Chu Hằng nắm trong chớp nhoáng này, trường kiếm chém ra!

- Rầm, rầm, oanh!

Hắn không giữ lại chút lực lượng nào, thân kiếm vận chuyển, thiên địa cũng vận chuyển theo, vô số lực lượng không thuộc về Chu Hằng cũng nhao nhao tụ tới thân kiếm, không ngừng gia tăng uy lực một kiếm này.

Kim Quan Xà dù sao cũng là yêu thú Luyện Thể tầng chín, trong nháy mắt trường kiếm tập kích, rốt cục làm ra phản ứng, nó vẫy cái đuổi, hung hăng quật tới Chu Hằng.

Chém!

Chu Hằng bạo hống một tiếng, Sương Hàn Kiếm chém xuống, kiếm phong sắc bén dưới lực lượng cuồng bạo gia trì, không chút dừng lại chém mở vảy Kim Quan Xà, cắt thân thể cứng cỏi của nó, chặt đứt xương cốt rắn chắc còn hơn bách luyện của hắn!

- Hưu!

Một cái đầu rắn bay múa trên không trung.

Đuôi rắn đập đến!

Phi Vân Bộ!

Chu Hằng mạnh mẽ hít vào một hơi, thân hình uyển chuyển khó tin trên không trung, vù, hắn mạnh mẽ tà tà trượt ra mười thước, nặng nề đập lên mặt đất, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân dâng lên cảm giác suy yếu.

Lăng Thiên thức thứ hai hút hết tất cả lực lượng của hắn, cộng thêm mạnh mẽ thi triển Phi Vân Bộ, càng tạo thành tổn thương nặng nề cho hắn.

Hắn hiện tại ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được!

Đây là thân thể hắn đã trải qua một lần Lăng Thiên thức thứ hai tấn công, cho nên có năng lực thích ứng nhất định, nếu không chắc chắn bị thương nặng hơn.

Thi thể không đầu của Kim Quan Xà điên cuồng co rúm, đuôi rắn giống như roi thép, quất lên mặt đất để lại một vết sâu! Nếu bị nó quất lên người, bảo đảm xương cốt toàn thân sẽ bị đập nát.

Chu Hằng lúc này chỉ có thể cầu nguyện đuôi rắn này sẽ không tiếp tục quất lên người hắn, hắn lập tức triển khai Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, tận khả năng khôi phục năng lực hành động.

Vận khí của hắn không tồi, Kim Quan Xà mất đầu, lúc sắp chết giãy dụa cũng không còn chính xác (ý nói không quất lên người hắn), chỉ là rắn sống dai, giằng co 10 phút mới yên tĩnh lại, máu tươi xanh biếc chảy đầy mặt đất.

Chu Hằng nắm bắt thời gian khôi phục sức khỏe, hắn biết bốn người Thạch gia khẳng định sẽ trở lại.

Một phút, 2 phút... 10 phút... Mười lăm phút!

Chu Hằng đứng lên, mặc dù mới chỉ khôi phục được hai thành lực lượng, nhưng hắn vẫn không kéo nổi.

Sương Hàn Kiếm múa lên, thân thể Kim Quan Xà từng chút một bị chém mở ra, Chu Hằng thở hồng hộc, lực lượng không đủ, cho dù là thần binh lợi khí cũng rất khó phá được da thịt yêu thú này.

Hắn cũng không biết xà đan ở đâu, chỉ có thể phá mở từng chút một từ đầu tới, cho tới tận khi rạch được ba thước, rốt cuộc hắn tìm được xà đan của Kim Quan Xà, một khỏa bằng nắm tay toàn thân xanh biếc.

Bất kỳ bộ phận nào của đều cứng cỏi, xà đan này cũng co dãn mười phần, dùng ngón tay nhấn lên cũng chỉ hơi biến hình chứ không rạn nứt. Chu Hằng cất xà đan đi, lại rút ra xà nha (răng rắn), đây là thứ có thể bán được một khoản lớn, chỉ là xa xa không thể so sánh với xà đan.

Trong lúc hắn đang muốn lột da, một cảm giác bất an đánh úp lại, dường như một tảng đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, tạo nên vô số gợn sóng. Hắn lập tức quay đầu nhìn lại nơi phát ra cảm giác bất an, chỉ thấy bốn người Thạch gia vừa lúc từ trong rừng cây đi ra.

Ở trong tưởng tượng của bốn người Thạch gia, bây giờ Chu Hằng sớm nên bị Kim Quan Xà nuốt sống, bọn họ chỉ cần đến lấy bảo kiếm của đối phương để lại. Nhưng mà một màn trước mắt lại khiến bọn họ sợ ngây người.

Kim Quan Xà không ngờ đã chết!

Điều này sao có thể!

Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia của Chu Hằng, ý nghĩ đầu tiên của bốn người chính là trốn, trốn thật xa!

- Hừ, nỏ mạnh hết đà!

Thạch Cương lại lập tức cười lạnh, hắn nhìn Chu Hằng, khóe miệng hơi hơi gợi lên:

- Để lại kiếm trong tay ngươi xuống, lưu lại đồ vật ngươi lấy được từ Kim Quan Xà, ta có thể tha cho ngươi một mạng!

Được hắn đề tỉnh, ba người Thạch gia khác đều bừng tỉnh đại ngộ, Chu Hằng chỉ có tu vi Luyện Thể tầng sáu, có thể đánh chém Kim Quan Xà tuy rằng rất khó tin, nhưng mà cũng không phải hắn có năng lực, tất nhiên phải bỏ ra cái giá đáng sợ phải trả!

Tiểu tử này chỉ mạnh mẽ chống đỡ thôi, nếu không đối mặt với bốn người vong ân phụ bọn họ làm sao không động thủ?

Phi, bọn họ mới không phải vong ân phụ nghĩa, cũng không ai cầu cứu tiểu tử này à.

Chu Hằng tươi cười, tức giận vì đám tiểu nhân này? Không đáng! Hắn giơ giơ Sương Hàn Kiếm lên, nói:

- Ta cũng coi như đã cứu các ngươi một mạng, hơn nữa Kim Quan Xà này là một mình ta đánh chém, dựa vào cái gì phải cho các ngươi?

- Không có nhóm ta lúc trước tiêu hao hơn phân nửa lực lượng yêu thú này, ngươi có thể đánh chém sao?

Thạch Cương khinh thường cười:

- Không cần kéo dài thời gian khôi phục, dùng tu vi Luyện Thể tầng sáu đánh chết yêu thú Luyện Thể tầng chín, cũng không phải một thời ba canh có thể làm được!

- Cương ca, vì sao không làm thịt hắn?

Một người nhỏ giọng hỏi, thả tiểu tử này còn sống rời đi, chẳng phải là đưa chuyện bọn họ làm ác ra ánh sáng sao?

- Ngươi tên đần độn này, tiểu tử này có thể đánh chém Kim Quan Xà, ai biết hắn liều mạng sẽ có lực lượng kinh khủng cỡ nào, ngươi muốn chết thì lên đi!

Người còn lại cũng nhỏ giọng nổi giận mắng.

Thạch Cương cười lạnh, hắn tự nhiên không phải thiện tâm để cho Chu Hằng rời đi, nếu ra tay thì sẽ không chút lưu tình, nếu không cố kỵ Chu Hằng còn có con bài chưa lật gì, hắn chắc chắn sẽ không buông tha một thiên tài ở Luyện Thể tầng sáu đã đánh chém yêu thú Luyện Cốt Cảnh như vậy!

Bản tính bạc bẽo, đê tiện vô sỉ!

Chu Hằng lành lạnh cười, trường kiếm trong tay rung lên, ánh mắt lạnh như băng đảo qua bốn người từng bước ép tới, tuyệt nhiên nói:

- Ta lúc này thề, nhất định phải đánh chém bốn người bọn ngươi, nếu vi phạm lời thề này, không bằng heo chó!

Bốn người Thạch Cương ai cũng biến sắc, bọn họ có thể từ trong lời nói xuôi tai của Chu Hằng nghe ra sát khí không hề che giấu! Không biết vì sao khiến toàn thân bọn họ phát lạnh!

- Một khi đã như vậy, vậy không lưu ngươi được!

Thân hình Thạch Cương cấp tốc vọt tới, đại đao xanh biếc chém ra, bắn ra một mảnh hắn quang.

- Rửa cổ chờ chết đi!

Chu Hằng cũng không đón đỡ, mà lại triển khai Phi Vân Bộ cấp tốc lách qua, sau khi thân hình phiêu dật chuyển biến vài cái, từ trong phong tỏa của bốn người dễ dàng thoát thân, trong nháy mắt rời xa trăm thước.

Thạch Cương đạp bước đuổi theo, hắn chính là cao thủ Luyện Cốt Cảnh, tốc độ tuyệt đối trên Chu Hằng, nhưng mà thân hình hắn vừa vọt lên, đã thấy rõ ràng Chu Hằng quỷ dị đổi hướng.

Chờ hắn dừng bước lại xoay người lại, Chu Hằng cũng đã chạy ra khỏi hơn trăm thước, lọt vào trong rừng cây.

Này căn bản không đuổi kịp!

- Cương ca, chúng ta làm sao bây giờ?

- Thu thập Kim Quan Xà một chút, chúng ta về gia tộc! Có Kim Quan Xà này, lần này nhất định có thể áp đảo được Thạch Thanh Phong!

- Vâng!

Ba người khác đều đáp ứng một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ phấn chấn. Thạch Thanh Phong là một thiên tài khác của Thạch gia, tư chất cao hơn Thạch Cương một bậc, đảm nhiệm chức vị gia chủ Thạch gia tiếp theo căn bản là chuyện giữa hai người, là người hầu của Thạch Cương, tự nhiên bọn họ hy vọng Thạch Cương có thể áp đảo Thạch Thanh Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.