Kiếm Cá Khất Cái Dưỡng

Chương 13: Chương 13: Hạ Ngao.




CHƯƠNG 14 PN1 : HẠ NGAO.

*

 Ta tên là Hạ Ngao, Nhị hoàng tử của Thiên Triều quốc.

Có lẽ ngươi sẽ sợ hãi thốt lên: Oa, hoàng tử, sinh ra trong hoàng tộc a, muốn cái gì sẽ được cái đó, thật tốt!

Vậy ngươi liền sai mười phần rồi, ta chính vì sinh ra trong cái gia đình này mà, phi thường hận!

Như đại a ma ta mà nói, mẫu hậu của ta, là một người đáng thương, là vật hi sinh tình yêu, chỉ vì người nàng yêu thân  phận thấp kém, hai người chung quy không thể cùng một chỗ. Trên thực tế, hoàng huynh của ta, hiện tại là quân vương của Thiên Triều quốc, trên thực tế lại là huynh đệ đồng mẫu dị phụ*. Cho nên tại điểm này, phụ hoàng của ta vẫn là đối mẫu hậu của ta không tồi, mà mẫu hậu vì cảm tạ người, đã sinh ra ta, sau khi sinh liền xuất huyết mà qua đời. Nàng vĩnh viễn cũng không thể biết rằng, sinh hạ ta, là cái quyết định sai lầm cỡ nào.

*Đồng mẫu dị phụ: Cùng mẹ khác cha.

Về phần phụ hoàng của ta, trong ấn tượng của ta, người chỉ xuất hiện tại yến tiệc sinh thần mười tuổi của ta một lần. Muốn nói hận người? Ngay cả một chút tình cảm còn chưa từng xuất ra, lấy gì mà hận? Muốn nói không hận, nếu là phụ thân của các ngươi như thế, ngươi sẽ không oán sao? Quên đi, không đề cập đến cũng thế.

Cho nên, trong hoàng cung to như vậy, trừ bỏ ta này Nhị hoàng tử, liền là hoàng huynh của ta – Hạ Ức Kính.

Đó là nam tử giống như thần vậy- cao không thể với, tuy rằng mới mười sáu tuổi, nhưng hắn lại là một người thông minh tài trí, văn thao võ lược vượt xa bạn cùng lứa không biết bao nhiêu lần. Dùng lời nói của a ma, chính là trưởng thành sớm quá mức.

Chính là, cố tình ta lại bị nam tử như vậy hấp dẫn, không biết từ lúc nào, gặp được hắn là chuyện vui vẻ mà ta khát cầu nhất.

“Tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử, ngươi muốn đi đâu? Chậm một chút, chậm một chút, ít nhất đem hài đi vào đã nha.”

Mở mắt ra, hỏi thị nữ xem giờ nào, vội vàng nhảy xuống giường, hài cũng không đi vào, liền hướng điện chạy tới.

Nhanh lên, phải nhanh lên, hoàng huynh hẳn là sắp hạ triều.

Ta tránh ở một góc tường, nhìn người nọ y phục long bào, mặt không chút thay đổi dẫn đầu ra cửa điện, bọn quan viên thì kinh sợ đi theo phía sau.

“Hoàng huynh, hoàng huynh.” Ta nhảy ra, cao hứng gọi hắn.

Hắn ngay cả liếc cũng không liếc ta một cái, lạnh lùng bỏ xuống một câu “Mang tiểu hoàng tử đi thay y phục” liền cũng không quay đầu lại nữa.

Sau vài lần như vậy, hắn ngay cả phân phó cũng không làm nữa, hoàn toàn coi ta là không khí.

Ta không cam lòng, bắt đầu làm một số chuyện khiến hắn phải chú ý.

Phóng hỏa đốt cung điện, hạ độc vào thức ăn, trộm sổ con, chính là tất cả, hắn ngay cả mặt cũng không nhăn một chút, liền toàn bộ xử lý thỏa đáng. (Quả nhiên là thần ~= =!!!)

Buổi tối, ta nằm ở trên giường suy nghĩ, nếu ngày nào đó không nhìn thấy ta, hắn có thể hay không đến tìm ta.

Vì thế bảy tuổi năm ấy, ta lần đầu tiên trốn cung ra ngoài.

Chiêu này đích xác là có hiệu quả, vì thế, trong thời gian một năm ngắn ngủi, ta rời cung trốn đi mười một lần liền,

Từ ban đầu chỉ đi dạo loanh quanh ở trong hoàng thành đến lúc sau đã trốn đến Mi Sơn của Bích Khê quốc.

Trong phòng nhỏ của Mi Sơn, ta gặp được Nam Cung Anh Sóc, Sóc vương gia của Bích Khê quốc. Đều là những kẻ cô đơn xấp xỉ tuổi, ở Mi Sơn nửa tháng, chúng ta chơi đùa thật sự vui vẻ, hắn nói cho ta rất nhiều chuyện vui vẻ.

Tỷ như nói, hoàng bá bá cùng nhị hoàng huynh của hắn thích nhất lấy một kẻ tên là Nam Cung Du ra trêu đùa, hi vọng có thể giành được nhiều biểu tình của Nam Cung Du.

Tỷ như nói, phụ thân của hắn thích nắm lấy tiểu thí thí của hắn, miệng còn ồn ào: “Ai nha, không có nộn như tiểu Úy (chính là hoàng thượng ~) lúc trước.”

Tỷ như nói, trong lúc hài tử chơi đùa, Hạng Yên Nhiên nhất định bắt Nam Cung Du hóa trang thành tân lang, còn hắn thì chắc suất làm ngựa cho nàng kỵ.

Tỷ như nói,…

Rất nhiều…

Đây là lần đầu tiên ta biết, nguyên lai hoàng cung quý tộc cũng có thể bình thường như dân chúng vậy, tương thân tương ái; Nguyên lai hoàng cung cũng có thể trở thành một ngôi nhà chân chính mà không phải là ***g giam trói buộc.

Nghe rồi nghe, lòng hâm mộ dần dần bị ghen tỵ, phẫn hận thay thế.

Bổn vương không có được thì các ngươi cũng đừng mong có được!

Nhưng tất cả ghen tỵ đều biến thành hư ảo khi hoàng huynh tự mình đến đón.

“Hoàng, hoàng huynh thật sự đến đây?” Túm lấy người hầu lên núi đầu tiên, ta hưng phấn mà xác nhận lại một lần.

“Hồi bẩm tiểu hoàng tử, Hoàng thượng đang chờ dưới chân núi.”

Kích động buông hạ nhân ra, ta liền hướng chân núi chạy xuống.

Hắn cư nhiên tự mình lại đây! Trước kia rời cung, hắn cũng chỉ là phái thủ hạ đi tìm ta mà thôi, lần này thế nhưng tự mình đến!

“Hoàng huynh—“

Trên đường xuống núi, xa xa liền nhìn thấy một thân trường bào bạch y trên lưng ngựa.

Đi xuống chân núi, đến bên người nọ, vẫn là lần đầu tiên cách hoàng huynh gần đến vậy.

“Tiểu Ngao, ngươi ngoạn đủ rồi chứ?”

Âm thanh lạnh lùng xứng với ánh mắt nghiêm khắc, ta không khỏi rùng mình một cái, quỳ xuống, cúi đầu, cảm giác vui sướng lập tức giảm đi một nửa.

“Thần, thần đệ không bao giờ… chơi nữa.”

“Nhớ kỹ lời đã nói.”

Đột nhiên, một đạo thân ảnh chặn ánh sáng.

“Đứng lên đi.”

Ta ngẩng đầu, một cái thiếu niên tuổi cùng hoàng huynh không sai biệt lắm đang đứng trước mặt ta, thân thể hơi hơi cúi, vươn một bàn tay, cười tủm tỉm nhìn ta.

Tuy rằng đó cũng là một thân áo trắng, nhưng không giống với hoàng huynh cao ngạo lạnh lùng, hắn giống như xuân phong vậy, ôn hòa khiêm tốn.

Cảm giác được mình có chút thất lễ khi chìm đắm trong nụ cười tươi tắn như gió xuân kia, ta hừ một cái, đẩy tay hắn ra, hung tợn nói: “Không cần.”

“Tiểu Ngao, đây là Bạch Nhược Phong, về sau hắn chính là thiếp thân thị vệ của ngươi.” Hoàng huynh nói xen vào.

“Thuộc hạ Bạch Nhược Phong, bái kiến Nhị điện hạ.” Bạch Nhược Phong quỳ xuống, trên mặt đất hạ lên cái bóng thật dài.

Ngay lúc đó ta không biết rằng từ giây phút đó chính là bắt đầu của một đoạn nghiệt duyên dài đến mười hai năm.

Mười hai năm, cuộc đời người ta có được mấy lần mười hai năm đâu.

“Ngươi không ngủ sao?” Người trong lòng nhẹ nhàng giật giật, mở mắt ra, mơ hồ hỏi.

“Cái này, ngủ, Phong, có phải lại thấy thắt lưng đau không?” Nói xong, ra giúp hắn trở mình, chậm rãi vuốt ve cái bụng vì có dựng mà nổi lên.

“Vậy ngươi nhanh ngủ đi.” Chỉ than thở một câu, hắn lại nặng nề ngủ.

Hôn lên gáy hắn, nắm lấy tay phải vô lực, lặng lẽ lặp đi lặp lại lời nói giống nhau trong ba năm này:

Phong, thực xin lỗi, còn có, ta yêu ngươi.

_Toàn văn hoàn_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.