Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 1: Chương 1: Giới thiệu




Đây là một chính văn bình dị trong sáng, đề phòng kẻ đê tiện lén lút gây khó khăn!

...

Cô cầm chocolate và tấm thiệp trong tay đưa cho đàn anh: “Đây là tâm ý của bạn Giai Giai, xin anh nhận lấy.”

Anh nhíu mày, ánh mắt đảo qua vẻ mặt xinh đẹp đơn thuần của cô, chỉ cầm lấy tấm thiệp, mở ra trước mặt cô: “Có phải đọc trước mặt tôi mới có thêm thành ý không?”

Ánh mắt cô chớp nhẹ, nhỏ giọng đọc các chữ: “Em thích anh, có thể kết giao với em không?”

Trong ánh mắt anh hiện lên tia giảo hoạt và ái muội, “Nếu đây là lời thổ lộ của em với tôi, tôi đương nhiên đồng ý. Nếu là tâm ý của người khác...”

Cánh tay dài duỗi ra, anh ôm cô vào trong lòng, “Như vậy, liền thay tôi chuyển cho cô ta một nụ hôn bày tỏ lời xin lỗi.”

Dứt lời, môi mỏng của anh chuẩn xác không lầm chỗ dán vào đôi môi đỏ mọng của cô, tinh tế nhấm nháp, đoạt lấy...

Đoạn đặc sắc thứ nhất:

Những việc thảm bại nhất của Lâm Tĩnh Hảo là khi thay bạn thân thổ lộ, bị nam sinh khác ngoài bạn trai đoạt đi nụ hôn đầu.

Mà quà sinh nhật là giấy chứng nhận kết hôn thuộc về cô, lại thành thiệp cưới của bạn trai và bạn tốt.

“Giai Giai, gả cho anh được không?” Bạn trai cầu hôn, nhưng cô dâu không phải cô.

“Em đồng ý!” Dưới nhiều người, bạn tốt đặt bàn tay trắng mềm vào lòng bàn tay của bạn trai.

Nhìn mười ngón tay của hai người đan xen nhau, cô đau đớn tiếc nuối muốn nứt ra, hạnh phúc vốn thuộc về mình, đã nhờ người khác làm hộ.

Đoạn đặc sắc thứ hai:

Năm năm sau, vì cự tuyệt người ta ái mộ, anh lại hôn môi cô một lần nữa.

Biết cô bị bạn trai phản bội, anh tỉ mỉ bày ra kế hoạch theo đuổi vợ.

“Chúng ta hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi, ngủ cũng chưa ngủ chung nữa.” Anh lộ vẻ mặt bi thương, bộ dáng vô tội điềm đạm đáng yêu, “Lần đầu tiên của anh đều cho em, em phải chịu trách nhiệm.”

“Anh... Tôi... “

“Không làm tình nhân bí mật, bà xã, anh muốn phù chính (*)!”

(*)Thời xưa từ thiếp cho lên thê gọi là phù chính. Giống như nâng lên cho thành người “chính” vậy. Ở đây, từ phù chính có thể hiểu là nam chính không muốn làm tình nhân bí mật nữa mà muốn làm chồng quang minh chính đại.

Đoạn đặc sắc thứ ba:

“Nghe nói mối tình đầu kia của em, hôm nay tới dây dưa, làm cánh tay em bị thương?” Lông mày của anh sít chặt, trong mắt là một mảnh lo lắng.

“Vết thương nhỏ mà thôi.” Đáy mắt trong suốt của cô phản chiếu con ngươi đen sáng rực của anh.

Nhìn cánh tay của cô, anh gật gật đầu, lại bắt đầu thay cô cởi cúc áo.

“Ban ngày ban mặt, anh làm cái gì vậy?” Cô vội vàng bắt được bàn tay lộn xộn của anh.

“Kiểm tra hết ngoại thương, bây giờ nên kiểm tra nội thương.” Một tay anh đẩy nhẹ cô ngã xuống giường, nở nụ cười yếu ớt, tia giảo hoạt quen thuộc hiện lên trong đôi mắt đen sâu.

“Nội thương? Kiểm tra như thế nào?” Cô trợn mắt nhìn anh, ham muốn của anh lại xuất hiện.

“Chúng ta thực chiến một lần, nếu như em có thể xuống giường, chứng minh rằng em không có việc gì, nếu như em không xuống giường được, thì phải tĩnh dưỡng cho tốt rồi.” Ngọn lửa đốt người lại bắt đầu thiêu đốt anh, dày đặc đến muốn đốt cháy cô.

“Anh... Đồ lưu manh!”

*

Chú thích: Văn mới, không khí mới, mọi người nhanh nhanh vây xem, góp nhặt, bao dưỡng, liền có thịt ăn...

Bản văn từ trường học đến lúc nhận chức, từ tuổi trẻ đến hôn nhân, từ thầm mến đến điên cuồng sủng, có nhiệt huyết, có tình cảm mãnh liệt, có triền miên, có nhiều thịt, hành trình yêu của cô bé quàng khăn đỏ ngoài mềm trong cứng và một con sói lớn phúc hắc giảo hoạt.

Tuổi trẻ chỉ có một lần, không có cách nào lấy lại, mỗi nữ sinh đều là công chúa, luôn được hoàng tử yên lặng chờ đợi ở phía sau cho hạnh phúc. Hôn nhân, tuổi trẻ nhiệt huyết của một người đâu? Muốn trở về rung động thời trẻ đã qua, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.