Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao?

Chương 19: Chương 19




Chương 50. TAY TRONG TAY

Một cánh hoa hồng, một giọt nước mắt, một giấc mơ.

Hôm nay lại là một ngày đẹp trời nhưng tiếc rằng Gia Ái không có tâm trạng tận hưởng, cô đang lặng lẽ ngồi nhìn xuống chân. Ở đối diện, ông nội của Minh Hy từ tốn uống một tách trà. Cuộc hẹn hôm nay rất đặc biệt vì địa điểm không phải ở vườn nhà như mọi khi mà là tại một quán nước nằm gần ngoại ô. Và điều này khiến Gia Ái bất an, cô biết dư âm của trận bão mình gây ra đã đến.

“Con có gì muốn nói với ông không?” Ông nội mở lời.

Gia Ái ngẩng dậy một giây thì nói với giọng buồn bã:

“Con xin lỗi ông! Về chuyện của Minh Thành.”

Ông nội đặt ly trà xuống rồi thở dài: “Ông hiểu lý do con làm vậy, nhưng… Gia Ái! Cũng giống như khi con phát hiện chuyện giữa cô gái kia và Minh Thành, ông đã nghĩ đáng ra con nên nói với ông.”

“Ông biết sao?” Cô ngạc nhiên.

“Phải! Khi thằng Hy và cô gái đó cùng về nước ông đã cho người điều tra mọi thứ về cô ta. Minh Thành… nó không phải kẻ ngốc nhưng lại quá coi thường người khác. Ông đã dự định sẵn những việc cần làm để cô gái kia tự mình biến khỏi đây, nhưng lại chậm một bước. Để cuối cùng chuyện thành thế này.”

“Là con làm sai!” Cô nói giọng hối lỗi. Những năm tháng tuổi thơ bị bỏ bê khiến cô quên mất việc dựa dẫm vào ai đó, vậy nên tất cả mọi chuyện cô đều chỉ tự mình giải quyết. Đến lúc này… liệu có còn đúng không? Nếu ngày đó cô nói với ông có lẽ chuyện sẽ khác đi, nhưng… cô vẫn nhớ rõ cảm giác khi ấy. Cô lo sợ quá nhiều cũng đã che giấu quá nhiều.

“Con không sai!” Ông nội điềm đạm. “Con chỉ là quá mạnh mẽ, quá cố chấp. Ông vẫn nhớ rõ hình ảnh của con khi còn là một bé gái. Khi mẹ con bỏ đi rồi thằng Thanh bắt đầu suy sụp, con lúc đó kiên cường như thế nào ông đều thấy rõ. Không giống như những đứa trẻ khác, con không khóc, thậm chí phản ứng bình thản đến kỳ lạ. Vậy nên ông đưa con về nhà, không đơn giản chỉ vì tránh để con nhìn cha mình tự hành hạ bản thân, mà vì ông sợ con sẽ bị ảnh hưởng, sẽ giống như hôm nay, mạnh mẽ một cách độc đoán.” Ông nội thở dài rồi nói tiếp. “Ngày đó… ông đã bảo Minh Hy vào phòng an ủi con, chỉ vì ông mong con hiểu con không phải chỉ có một mình, nhưng thật không ngờ kết quả lại khiến con đau khổ như vậy. Thế nên ngoài trách nó, ông còn phải trách mình nữa.”

Ra đó là lý do, cô đã từng nghĩ rất nhiều về việc tại sao anh lại đến bên cô năm xưa nhưng cô chưa từng hỏi. Không phải không muốn hỏi mà là sợ phải nghe câu trả lời không như ý. Cô cứ đinh ninh anh là ánh sáng của cuộc đời mình và khi anh đưa tay về phía cô thì nó giống như một câu chuyện cổ tích thời thơ ấu. Ảo tưởng… là một cách trốn tránh hiện thực và cô đã trốn quá lâu.

“Ông chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Những chuyện đã xảy ra đều là do con tự lựa chọn.” Cô nhẹ nhàng nói.

Ông nội bật cười, nụ cười mang màu cay đắng:

“Cả cuộc đời này ông đã muốn tốt cho rất nhiều người, nhưng đến cuối cùng chỉ là làm hại họ. Thật ra từ lúc con còn nhỏ ông đã cảm thấy con rất giống ông, hơn cả Minh Hy hay Minh Thành.”

Khóe môi Gia Ái cũng cong lên đầy vẻ buồn thương:

“Ông nội! Ván cờ này con đã thắng, nhưng ngoài tướng ra chỉ còn duy nhất một quân tốt lụt. Có muốn quay đầu cũng không thể, mãi mãi bị con sông kia chia cách.”

“Phải! Vì đánh cờ không phải chỉ giết một quân, có thể là một nước đi liên lụy cả bàn cờ.”

Câu nói kết thúc, Gia Ái khẽ cúi đầu, cô không trách ông. Chuyện hôm nay đã tiên liệu từ trước, nhưng giờ cô mới nhận ra lường được không có nghĩa là chấp nhận được.

--------------------------------------------------

Gia Ái ngồi một mình trong phòng khách xem tivi, thật ra cô gần như chỉ thấy được một hỗn hợp màu sắc lẫn lộn nhưng việc lắng nghe cũng tốt, ít ra có thể làm cô nhất thời quên đi những tâm sự trong lòng.

“Em thích chương trình ẩm thực sao?” Minh Hy đến ngồi xuống bên cạnh. “Muốn học hỏi để nấu cho anh ăn?”

“Anh tự tin thật. Vậy nếu em xem thi đấu karate thì có nghĩa là em muốn đánh anh?” Cô nhướn mày trêu chọc.

Minh Hy gật gù nói: “Anh không biết là vợ mình lại có khiếu hài hước như vậy.”

“Còn em thì lại không biết mình lấy phải người thích sàm sỡ như vậy?” Gia Ái trả đũa khi nhận ra tay anh đang ôm chặt eo mình.

“Sàm sỡ?” Anh bật cười thú vị rồi đột ngột đè cô xuống ghế sopha, giọng ám muội. “Bà xã! Hôm nay bác sĩ nói với anh là anh hồi phục rất tốt, bây giờ sức khỏe dồi dào, có vận động mạnh cũng không sao.”

Câu nói lập tức làm cô tái mặt. “Bây giờ sao? Không thể được!”

“Vậy anh đi hít đất đi! Đừng làm phiền em!”

Lần này người thay đổi sắc mặt là Minh Hy, anh không ngờ cái cớ này mà cô cũng nghĩ ra được.

“Nếu cần tập thể dục cũng không nhất thiết phải đi hít đất, anh biết có cách hay hơn.” Anh cúi xuống thì thầm vào tai cô, bàn tay không đứng đắn lướt nhẹ trên da cô rồi dừng lại trên vai.

“Không được! Dù là cách gì cũng không được! Anh tránh ra đi!” Cô phản ứng, nhưng thân thể lúc này gần như chẳng thể di chuyển chút nào. Gia Ái cố gắng đẩy anh ra mà không để ý thấy ánh mắt Minh Hy đã biến đổi, giống như có mây đen che phủ lấy. Trong một giây trọng lực bị gỡ bỏ, anh ngồi thẳng dậy với gương mặt đăm chiêu.

“Anh Hy?” Gia Ái nhỏ nhẹ gọi, cô đã thấy rõ anh không vui.

Thêm một lúc im lặng ngột ngạt nữa thì Minh Hy lên tiếng:

“Gia Ái! Có phải em còn giận anh không?” Anh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, phút chốc làm người kia bối rối. “Vì những chuyện trước kia anh làm sai?”

Cô lắc đầu ngay: “Không phải đâu! Em đâu có giận!”

“Không giận? Em không cần phải làm vậy.” Anh xoay người lại đối diện cô. “Từ sau ngày xảy ra việc ở quán bar em luôn lạnh nhạt với anh, đến lúc mọi chuyện về Anne sáng tỏ em lại bắt đầu lảng tránh. Tuy em luôn ở bên anh, nhưng anh biết em không vui, lúc này anh cũng thấy vẻ sầu muộn trong mắt em. Gia Ái! Nếu thật em thấy khó chịu thì cứ nói ra, anh biết mình phải làm gì mà!”

Cô phải nói gì lúc này? Nếu giả vờ thừa nhận thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn, nhưng thời gian ở bên anh chẳng còn bao nhiêu nữa, làm như vậy cô sợ mình hối hận còn anh cũng sẽ tự trách cả đời. Ngược lại, nói không phải. Vậy còn chuyện sau đó cô biết ứng phó thế nào. Gia Ái tâm trạng rối bời, dù là chọn cách nào cũng không thấy tốt.

“Được rồi!” Minh Hy mỉm cười ân cần, đứng dậy bỏ vào phòng.

Gia Ái nhìn theo dáng anh bỗng cảm thấy đau lòng, thêm một lát nữa thì cô quyết định bước theo. Minh Hy lúc này đang ngồi trên giường, vẻ mặt anh vẫn mang nét trầm mặc.

“Anh Hy! Em…” Gia Ái chần chừ lên tiếng, trong giọng nói có chút phân trần. “Đúng là trước kia em có giận nhưng sau những chuyện anh làm cho em thì đã không còn nữa. Em nói thật.”

Anh đứng dậy tiến về phía cô, ôn hòa hỏi: “Vậy em đối với anh bây giờ, cảm giác là gì?”

Trước ánh mắt chân thành của anh, cô chỉ cúi đầu lưỡng lự. Cảm giác là gì thực chất cô cũng không biết. Anh giống như một giấc mơ trong quá khứ, đẹp đẽ và ngọt ngào, nhưng tiếc rằng không ai có thể nằm mơ cả đời được.

Hít lấy một hơi sâu, Gia Ái ngẩng đầu lên mở miệng nói, nhưng câu chữ chưa thốt ra thì đã bị anh chặn lại. Minh Hy kéo cô sát vào người, dịu dàng hôn. Mọi hành động của anh đều rất cẩn trọng tựa như đang nâng niu vậy. Gia Ái lần này không phản kháng, cô cảm nhận được sự trân trọng của anh, từ chối lại có vẻ là mình không đúng. Họ vẫn giữ tư thế như vậy một lúc lâu, cho đến khi Minh Hy chủ động buông ra.

“Em lại đỏ mặt rồi!” Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô rồi ôm vào lòng. Anh không phải không muốn nghe câu trả lời của cô, chỉ là có cảm giác như sợ hãi. Cô lúc này đã quá quan trọng với anh. Và như một lẽ tất nhiên, khi chúng ta yêu thương ai đó đều mong muốn họ cũng sẽ yêu thương mình. Trước kia anh có thể chắc chắn về tình cảm của cô, nhưng giờ đây mọi thứ lại trở nên mơ hồ.

“Em có một việc muốn nói với anh.” Gia Ái thì thầm. “Hứa với em anh không giận đi!”

“Quan trọng lắm sao?” Minh Hy hỏi, anh bất giác chột dạ, nhìn cô gật đầu xong anh nói. “Chỉ cần em không đòi rời xa anh, chuyện gì anh cũng hứa được.”

Đôi mắt Gia Ái xao động, trái tim chốc lát trở nên mềm yếu.

“Là việc ở quán bar của Kiến Tân.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ. “Đúng là đã xảy ra chút chuyện, nhưng mà may mắn là cậu ấy đến kịp lúc… vậy nên em không sao cả.”

“Em nói thật?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi. “Không phải vì an ủi anh chứ?”

Gia Ái lắc đầu ái ngại. “Là thật! Em chỉ muốn anh hiểu lầm thôi.”

Minh Hy nghe vậy liền bật cười, tảng đá trong lòng giống như được gỡ bỏ. Anh vốn không để tâm mình có phải là người đầu tiên của cô không, nhưng nếu có thể là anh dĩ nhiên là rất tốt. Nhưng rồi một ký ức lóe lên, nét mặt anh chuyển thành vẻ nghiêm nghị. “Vậy những chuyện hôm ở nhà ông nội em nói… đều là vì muốn ngăn anh lại sao?”

“Anh đã hứa không giận mà.” Gia Ái chùng bước trước vẻ mặt hình sự của anh.

Minh Hy áp sát đến, ánh nhìn như thiêu đốt.

“Anh không giận, chỉ cảm thấy uất ức thôi!” Dứt lời anh bế bổng cô lên giường, dùng toàn thân kìm chặt lại. “Hôm nay anh nhất định đòi lại cả vốn lẫn lời.”

 “Lưu manh!” Cô hét lên khi cảm nhận được môi anh trượt trên da thịt mình. Minh Hy nồng nhiệt vùi vào cổ cô rồi di chuyển dần xuống xương quai xanh. “Anh nói sẽ bảo vệ em mà bây giờ lại quay ra tấn công em!”

“Đây là yêu thương! Lúc nãy anh chỉ định trêu em thôi, nhưng không ngờ em lại tự khai ra. Nếu anh không tranh thủ sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân lắm.” Anh mỉm cười rồi hôn nhẹ lên mi mắt cô. “Ngoan! Anh phải liên tục kiềm chế thật sự rất đáng thương.”

 Tuy lời nói là vậy nhưng Minh Hy chỉ lặng lẽ nhìn cô, không hề có bất cứ hành động nào khác, giống như đang chờ đợi. Gia Ái nằm trong vòng tay anh cũng không nói gì. Cả hai cứ như vậy im lặng nhìn đối phương dưới ánh trăng truyền vào từ cửa sổ. Rồi thật chậm rãi, Minh Hy tiến dần lên, đặt môi mình lên môi cô. Cũng bằng một cách rất chậm chạp, Gia Ái nhắm mắt lại. Coi như lần cuối cùng, cứ mơ một đêm nữa vậy.

--------------------------------------------------

Minh Hy để cô nằm trên người mình, ôm trọn lấy, bàn tay anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve như đang chơi đùa. Gia Ái trầm ngâm nhìn anh, cô đang học thuộc từng đường nét trên gương mặt người đối diện, dù đã rất quen thuộc vẫn sợ sau này sẽ quên mất.

“Anh Hy!” Gia Ái cúi xuống nhỏ nhẹ nói, thốt lên câu hỏi mà cô mong đáp án đã thay đổi nhưng lại sợ nó thay đổi, chỉ là con người có cao thượng đến mấy cũng có lúc phải ích kỷ. Giọng Gia Ái ngập ngừng. “Anh… có yêu em không?”

Minh Hy đưa mắt về phía cô nhưng Gia Ái không dám nhìn lên. Anh mỉm cười, đan tay mình vào tay cô, thì thầm:

“Em ngoan ngoãn ngủ đi! Ngày mai anh sẽ trả lời.”

“Ngày mai?” Gia Ái nhẹ nhàng gật đầu rồi vùi vào lòng anh, cũng chẳng hỏi lý do. Chỉ tiếc đêm nay không đủ dài, ngày mai đến có rất nhiều chuyện đã khác.

Chương 51. NƯỚC MẮT LẠI RƠI

Một giọt tình dược, một giọt yêu. Một đóa hoa nở, một đóa tàn.

 “Gia Ái! Hôm nay em cùng anh ra ngoài ăn tối nhé!” Minh Hy hỏi qua điện thoại.

“Có chuyện gì quan trọng sao?”

Anh mỉm cười:

“Ừ! Buổi chiều tan ca anh sẽ đến đón em?”

“Nhưng hôm nay em về sớm.” Giọng cô ái ngại.

“Được! Anh sẽ về nhà đón em. Vậy nhé bà xã!”

Tiếng ngắt tín hiệu vang lên, Gia Ái trầm ngâm nhìn màn hình điện thoại tắt lịm, siết chặt tay lại, cô thở dài một tiếng rồi đứng dậy.

Ở bên này, Minh Hy đang vui vẻ bước đến gần vị chủ nhà hàng để cùng ông tiếp tục thảo luận những việc cần chuẩn bị cho tối nay. Sau hơn ba giờ chuẩn bị, anh thay một bộ lễ phục sang trọng rồi choàng áo khoác lên. Đừng trước khu vườn được trang trí cẩn thận trông hết sức lãng mạn, anh khẽ mỉm cười rồi quay đi đến bãi đỗ xe. Suốt chặng đường tâm trạng Minh Hy vẫn rất tốt, thật ra anh có một chút hồi hộp cũng có chút lo lắng nhưng chủ yếu là kỳ vọng. Trong đầu bất giác nghĩ đến vẻ hạnh phúc lẫn cảm động của cô khi biết được những gì anh đã chuẩn bị hôm nay. Về đến nơi, Minh Hy nhanh chóng lên nhà rồi nhấn chuông cửa, trên môi là một nụ cười nhẹ. Anh đứng đợi một lát nhưng không hề có phản hồi nào, vậy nên anh kiên nhẫn nhấn chuông lần nữa và rồi lại một lần nữa. Kết quả vẫn không thay đổi, bỗng nhiên Minh Hy cảm thấy bất an. Anh mang chìa khóa của mình ra mở cửa, phòng khách lúc này chỉ có ánh sáng của những tòa nhà cao tầng rọi vào từ những cánh cửa sổ. Minh Hy bật đèn lên rồi chạy đi tìm cô nhưng rồi đành kết luận chẳng có ai ở đây cả. Anh cầm điện thoại lên nhấn số, trong lòng đang dâng lên một nỗi sợ mơ hồ.

Âm thanh báo không thể liên lạc được khiến Minh Hy bỗng chốc bối rối lẫn hoảng loạn. Anh nghĩ đến tất cả những nơi cô có thể tới và bắt đầu gọi hỏi từng nơi một nhưng tiếng chuông chưa đổ thì ánh mắt anh bắt gặp một phong thư được đặt ngay ngắn trên bàn cùng một đóa bạch trà.

Anh Hy! Nếu anh muốn biết nguyên nhân em ra đi thì là vì em đã tỉnh mộng rồi! Anh từng hỏi sao em lại thích hoa trà, hôm nay em có thể nói với anh một nửa lý do còn lại chính là em dùng chúng để nhắc nhở bản thân mình đang chờ đợi anh. Nhưng tiếc rằng hoa đã nở mấy lần mà người mong chờ vẫn không muốn ngắm. Cho đến khi người đó quay đầu lại thì những đóa hoa kia đã héo tàn, có chăm sóc thế nào cũng không thể tươi tốt được như xưa. Em từng yêu anh cũng từng hận anh. Sau bao nhiêu chuyện thì bây giờ cảm giác giữa chúng ta là gì đã không còn quan trọng nữa, bởi vì đây là quyết định sau cùng của em. Có một điều em muốn yêu cầu anh...

 Đừng tìm em!

Minh Hy đọc lại từng chữ cô viết, nét bút mỏng manh nhỏ nhắn như xuyên thẳng vào lòng anh. Nước mắt rơi từng giọt trong vô thức, anh nghe trái tim mình kêu gào vì bị giày xéo bởi nỗi đau. Thì ra đây mới là sự thật, thì ra những nỗ lực của anh vẫn còn chưa đủ. Anh hối hận, đau đớn, tự trách lẫn day dứt. Anh hiểu rõ hành động này của cô chắc chắn đã được quyết định từ trước, chỉ là anh quá ngu ngốc nên mới không nhận ra. Vì câu hỏi của cô mà hôm nay anh đã chuẩn bị thật nhiều, thật lòng mong muốn bày tỏ tình cảm của mình một cách trang trọng với người con gái đó. Nhưng bây giờ hóa ra mọi thứ thật nực cười, câu trả lời ấy tưởng như không hề khó khăn mà anh lại để vụt mất cơ hội khẳng định thành lời.

Anh có yêu cô không? Chắc chắn là có, nhiều hơn cả cái gọi là nhiều. Nhưng lúc này phải làm sao để cô nghe anh nói?

Minh Hy đứng bật dậy chạy khỏi nhà. Cô bảo anh đừng tìm? Sẽ không bao giờ có chuyện đó cả. Anh đã nói cô là của anh thì mãi mãi là vậy. Dù bằng bất cứ giá nào anh cũng sẽ tìm lại người đã lấy mất trái tim mình. Những gì xảy ra đêm qua anh biết không phải là giả dối, nếu cô không biết tình cảm giữa họ là gì thì anh sẽ nói với cô, chứng minh cho cô tất cả, cô cần bao nhiêu thời gian anh cũng cho được. Sẽ giống như cô ngày trước, chờ mùa hoa trà đến.

--------------------------------------------------

Giữa phòng khách nhà họ Huỳnh vang lên những âm thanh khiến người ta đau lòng.

“Con xin ba mẹ! Xin hai người nói cho con biết Gia Ái đang ở đâu!” Giọng Minh Hy khẩn thiết van nài nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu.

“Hy à! Ba mẹ thật sự không biết! Con về đi!” Bà Điệp nói.

Anh quỳ sụp xuống, giọng kiên định lẫn bi thương:

“Không thể nào! Ba mẹ đối với cô ấy rất quan trọng. Không lý nào Gia Ái lại để hai người lo lắng. Làm ơn! Ba mẹ cho con biết vợ con ở đâu đi! Con hứa sẽ yêu thương cô ấy, con sẽ làm tất cả mọi thứ để Gia Ái được hạnh phúc. Làm ơn!”

“Minh Hy!” Huỳnh Tĩnh Thanh lên tiếng. “Vấn đề không phải là ba mẹ có tin con không, mà là Gia Ái không muốn gặp con, vậy nên đến cả hai người này nó cũng giấu. Con bảo ba phải nói gì với con đây?”

Sự im lặng đến đột ngột, ánh mắt cương quyết pha phẫn nộ của ông Thanh làm Minh Hy hiểu ra có làm cách nào cũng vô ích. Anh đứng dậy, nhẹ nhàng gật đầu rồi xin phép ra về. Nhìn bóng lưng thiểu não của Minh Hy hai người còn lại chỉ biết thở dài.

Thời gian sau đó, anh đi tìm cô khắp mọi nơi có thể nhưng đến một mẩu tin tức cũng không có. Kể cả Bối Lâm hay Kiến Tân cũng chỉ đơn giản trả lời không biết. Họ có nói thật không anh không chắc, tất cả mọi cách có khả năng anh đều đã nghĩ đến đã thử nhưng đáp án vẫn là cô như đã biến mất khỏi thế gian.

--------------------------------------------------

Sáu tháng sau.

Tiếng gõ cửa vang lên, Minh Hy dứt mắt khỏi tấm ảnh đặt trên bàn rồi bước tới bộ ghế salon đặt giữa phòng mời người vừa đến cùng ngồi xuống.

“Anh Phong! Anh đến tìm em có việc gì sao?”

Nguyên Phong từ tốn nói:

“Là chuyện về Gia Ái!”

Câu từ vừa thốt ra lập tức khiến người đối diện quan tâm.

“Anh có tin tức của cô ấy sao? Vợ em giờ ở đâu?”

“Anh cũng muốn biết.” Nguyên Phong đáp với vẻ trầm ngâm. “Có chuyện này anh cần nói với cậu.” Anh chần chừ. “Gia Ái có vấn đề về thị lực, con bé mắc chứng RP và nó đã sang Mỹ để chữa trị.”

Từng từ Nguyên Phong nói bay xuyên qua không khí đâm thẳng vào người Minh Hy, từng nhát từng nhát một, cho anh biết thì ra những đau khổ kia vẫn chưa là gì cả.

“Cô ấy bị bệnh sao?” Anh lẩm bẩm như không thể tin được những gì mình vừa nghe. Bất giác nhớ lại thời gian trước, không ít lần anh thấy cô làm vỡ đồ hay té ngã nhưng tất cả cô đều chỉ giải thích rằng mình bất cẩn trong khi anh lại quá vô tâm. Rồi đột nhiên anh lên tiếng: “Nhưng nếu là vậy sao anh lại nói mình cũng muốn biết Gia Ái ở đâu?”

Nguyên Phong ái ngại nói:

“Hy! Anh vừa đến gặp bác Hùng, bác ấy nói con bé không sang đó. Gia Ái đã nhờ bác ấy giấu kín chuyện này, nhưng thời gian lâu như vậy nên bác ấy sợ con bé có chuyện. Suốt thời gian qua, nó chỉ gọi về nhà hai lần. Mỗi lần nó đều nói việc điều trị rất tốt. Mẹ anh đi cùng Gia Ái và bà cũng không hề đề cập đến chỗ họ ở. Chuyện này anh nghĩ cậu nên biết.”

“Cô ấy không chữa trị? Vậy…” Giọng Minh Hy thảng thốt.

“Nghĩa là con bé đã mất hoàn toàn thị lực. Lúc Gia Ái bỏ đi tình trạng nó đã rất nghiêm trọng rồi. Anh bây giờ cũng đang lo lắng.” Nguyên Phong cau mày.

Minh Hy bật cười chua chát:

“Anh còn có thể nghe được cô ấy nói. Còn em? Em biết phải tìm Gia Ái ở đâu?”

“Hy à! Ban đầu anh nghĩ sau khi hồi phục con bé sẽ suy nghĩ lại mà quay về. Nhưng bây giờ mọi thứ đã vượt quá vòng kiểm soát rồi. Anh chỉ có thể xin lỗi! Nếu có tin tức anh sẽ báo cho cậu biết!” Nguyên Phong buồn bã nói rồi đứng dậy, tư lự mấy giây thì đặt một quyển sổ dày cộm lên bàn. “Cái này… anh nghĩ cậu nên giữ lấy.”

Sau tiếng đóng cửa, Minh Hy đưa tay cầm lấy quyển sổ kia, nước mắt rơi trên mặt giấy. Ở đó có vỏn vẹn năm chữ “Diary of a white camellia”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.